Edit: Nương Cter
Chương 272
Nữ chủ thứ hai cũng không phải đèn cạn dầu. Làm thứ nữ hầu phủ, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, dưỡng thành tính cách tâm cơ thâm trầm. Sau vào cung, thủ đoạn hại người không nương tay một ai. Nàng ta là người hoàng đế sủng ái “ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo”, còn hậu phi khác không chết cũng tàn phế. Chính vào lúc này vị hoàng hậu là nguyên chủ vì thất vọng với hoàng đế, cũng buông trôi bỏ mặc, vì vậy mà bị tính kế suýt chút nữa bị nàng ta hãm hại thành phế hậu.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn. So với Trầm Hoa Hi, nguyên chủ có thiện cảm với nữ chủ thứ 3 Lưu Ly. Trầm Hoa Hi được cưng chiều hai mươi năm, rốt cuộc có ngày, một nữ nhân khiêu chiến địa vị của nàng ta, lại còn là cung nữ tư y* bên người hoàng đế.
*Cung nữ tư y: cung nữ chuyên mặc quần áo cho hoàng đế.
Kết quả cung nữ này khi tàn nhẫn còn ác hơn cả thứ nữ kia. Một cung nữ nho nhỏ, dụ dỗ hoàng đế, tệ nhất là ả ta còn khiến cho con trai duy nhất của nguyên chủ, vì ả mà dục sinh dục tử*.
*Dục sinh dục tử: kiểu muốn chết đi sống lại vì mẻ ý.
Thái tử lại dám yêu nữ nhân của hoàng đế, làm sao có thể có kết cục tốt?
Đến cuối cùng, nhi tử mà nguyên chủ tâm tâm niệm niệm yêu thương lại vì tiểu cung nữ này, nhìn không vừa mắt cha ruột, chạy đi mưu phản — tự tìm đường chết chưa đủ, còn liên luỵ nhà mẹ đẻ nguyên chủ là Biện gia xuống nước — cuối cùng, nàng không thể không tự thân giết nhi tử duy nhất của mình.
Bằng không là cửu tộc Biện gia chịu tội!
Người nguyên chủ hận nhất chính là cung nữ Lưu Ly! Hại nàng mất chồng chưa đủ, còn hại nàng mất luôn cả con trai.
Mà hết lần này tới lần khác ả ta âm hiểm xảo quyệt, Thái Tử bị giết, ả vậy sinh hoàng tử.
Hoàng tử của hậu cung không chết cũng tàn. Đến khi hoàng đế băng hà thì chỉ còn một người có thể đăng vị, con trai của ả!
Nguyên chủ giết ả nhưng nâng đỡ con trai ả ta đăng vị.
Mấy năm tỉ mỉ dưỡng dục, bồi dưỡng y thành một vị vua tài đức, đặt nền móng cho sự thịnh vương của vương triều Đại Việt.
Ai biết tiểu hoàng đế trưởng thành, mặc kệ nàng có nhẫn nhục dạy dỗ, trao trả quyền lực, y vì mối thù giết mẹ — âm thầm giết nàng!
Trong mắt người đời, tiểu hoàng đế kính yêu đích mẫu là nàng. Sau khi chết cũng làm lễ hết sức trang trọng — có ai biết nàng chết trong tay con sói mắt trắng mà nàng nuôi lớn!
Làm nhi tử, vì mẹ báo thù — nàng không hận!
Người nàng hận nhất là người đàn ông kia — cưới nàng làm vợ, chung sống cả đời nhưng lại làm chồng người khác.
Cả đời hắn sủng ái, yêu, cưng chiều rất nhiều người. Trước khi chết hắn kéo tay nàng nói, “Hoàng hậu, đời này trẫm sủng ái nhiều nữ nhân. Nhưng thật ra người trẫm yêu nhất là nàng...”
Ha, lời này còn có thể tin sao?
Năm đó đầu gối tay ấp, niên thiếu phong lưu.
Hắn cũng từng là thiếu niên, Thái Tử oai hùng bất phàm; đất nước mới lập, hắn anh đĩnh, tuấn mỹ.
Là phu quân trong lòng của bao thần nữ.
Bọn họ cũng từng tâm đầu ý hợp, lưỡng tâm tương y.
Tuổi tác xấp xỉ, thanh mai trúc mã.
...
Tới cuối cùng, hắn triền miên giường bệnh, mặt mũi tái nhợt.
Hắn từng yêu ba nữ nhân nhiệt liệt thì cũng không để ý nữa lại đối với nguyên phối Hoàng hậu canh giữ bên giường nói, “Hoàng hậu, thật ra người mà trẫm yêu nhất chính là nàng....”
Biện Kiều An vì tin loại chuyện hư ảo này cho nên sau khi hắn chết, căng người chống đại cục vì hắn lưu lại chút huyết mạch, vì hắn giữ gìn cơ nghiệp tổ tiên.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng nhỏ mọn hẹp hòi sẽ không chân tâm thực lòng mà đối đãi với con của kẻ thù.
Nhưng thật sự nàng đã bồi dưỡng một vị có thể thừa kế vương đồ bá nghiệp.
Để đến cuối cùng, chăm lo việc nước, cẩn trọng, lòng son chứng nhật nguyệt đổi lấy -- một ly rượu độc chấm dứt sinh mạng!
Nam nhân Quân gia họ, không có một ai tốt hết!