Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 266: Chương 266: Nữ phụ mạt thế nghịch tập nhân sinh (40)




Editor: Uri Uri

Chương 266

Có trời mới biết Kiều An chỉ vì muốn trả thù câu “Tôi chết cũng không cưới cô” của Cố Thần. Kiều An lúc làm nhiệm vụ mà phải lăn giường với đàn ông thì cũng nhờ ngọc bội Đế Tôn cho mà thoát linh hồn.

Ỷ vào việc có ngọc bội, trước khi chết trả thù người đàn ông có tiết tháo không chịu khuất phục trước nhan sắc lung linh của cô này một phen, coi như rửa sạch uất khí trước nay của cô.

“Bộp” Cố Thần bị cô đẩy ngã xuống đất. Mặt đất truyền đến hơi lạnh, Cố Thần muốn giãy giụa nhưng người nằm trên lại gắt gao ôm eo hắn.

Bởi vì trúng dược mà trên mặt Kiều An nóng rực, liên tục phun khí nóng bên lỗ tai hắn.

“Anh không muốn tôi sao?”

Anh không muốn tôi sao?

Anh không muốn tôi sao?

Lời này vang vọng bên tai Cố Thần làm hắn trừng mắt nhìn người trước mặt vì khô nóng nên cổ áo sơ mi đã bị xé rách trở nên lỏng lẻo.

Đôi bồng đảo mềm nhũn lúc này đang nảy lên trước mắt hắn làm hắn miệng đắng lưỡi khô, tim đập như sấm. Thanh tâm quả dục ngàn năm, đây là lần đầu y gặp vấn đề khiến y rối rắm như vậy.

Cô sao có thể... sao có thể như vậy....

Cố Thần một bên niệm Thanh Tâm Chú, một bên hung hăng sờ eo Kiều An.

“Tôi vì cứu cô, Kiều An tôi vì cứu cô. Cô đừng nghĩ nhiều.”

Kiều An cười khanh khách, ngón tay luồn vào bên trong quần áo Cố Thần. Cô nghịch ngợm sờ lên ngực hắn ngắt vài.

Nhìn Cố Thần ăn đau, Kiều An xé quần áo hắn. Áo sơ mi cũng vì hành động đầy dung mãnh của cô mà anh dũng hi sinh trên mặt đất.

Kiều An ngồi trên người Cố Thần, trên người chỉ còn lại váy ngắn. Lúc này, cái gì mà lý trí, cái gì mà đại nghịch bất đạo đều cho heo gặm hết.

“Tôi vì cứu cô.”

Cố Thần một bên tự mình bịa lý do, một bên trở mình áp Kiều An dưới thân. Nhìn miệng nhỏ khép khép mở mở, nhịn không được hung hăng hôn xuống. Vươn đầu lưỡi hung hăng dây dưa, chà đạp, đánh dấu lãnh địa chiếm hữu.

Kiều An bị trúng xuân dược rất nhanh bị đốt lửa, cả người mềm mại, thở hồng hộc, cũng quên mất hôm nay ngày mấy.

Chỉ cảm giác người đang nằm trên mình sờ soạng như là cả thế giới. Đôi tay cô chủ động ôm lấy hắn, tự động dâng hiến cả linh hồn thể xác này.

Trong bất giác, hai chân Kiều An ôm eo Cố Thần mà hắn cũng đã giải phóng quần tây trên người.

“Đau.” So với cảm giác thình lình này, điều làm cô khiếp sợ hơn là linh hồn cô không có thoát xác!!!

Cô còn ở trong thân thể này!!!

Giờ khắc này Kiều An muốn kháng cự nhưng thân thể lại mềm nhũn như người không xương, căn bản không thể động đậy.

Kiều An chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông thường ngày cấm dục, lãnh đạm, ngạo kiều này đang hóa thân thành hổ đói gặm cô.

Trong phòng Cố Thần âm thanh kiều diễm xảy ra tròn một ngày một đêm. Kiều An không rõ Cố Thần không phải dị năng giả vì sao sức chiến đấu kinh người như vậy?

Cô chỉ biết dị năng giả cấp 3 của mình khẳng định chính là giả. Bởi vì suốt cả quá trình cô căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể chịu đau cầu xin hắn tha cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.