Giám sát viên cầm GPS trong tay, còn có màn hình theo dõi trước mắt, nhìn hai đốm đỏ khong gnuwfng di chuyển về phía trước.
Mọi người nhìn thấy đều tò mò, hai người kia là ai.
Xem hiển thị tên, Vân Y? Long Tử Hân?
Hai tân binh, thoạt nhìn không tồi, có tiềm chất.
Tuy rằng đi sau, tốc độ ban đầu có chút chậm, nhưng đi một hồi lâu lại ổn định hơn, dần vượt lên những người ban đầu hục mặt chạy.
Người phụ trách giám thị đi báo cáo qua tình hình với huấn luyện viên trưởng phụ trách hoạt động lần này.
“Báo cáo huấn luyện viên, các sinh viên vẫn đang di chuyển” giám sát viên gõ của, đi vào, hành quân lễ sao đó báo báo.
Mộc Linh Nhiên còn đang xem tư liệu trong tay, nghe vậy cũng ngẩng đâu lên nhìn nhân viên vừa tiến vào.
Hắn là huấn luyện viên thường ngày của tân sinh, nghe người nói, Mộc Linh Nhiên cũng đứng dậy, tiến lại gần xem báo cáo.
Lúc này, dẫn đầu đang là An Nhụy, ngoài ra còn có Uất Trì Phong. Cái tên Uất Trì Phong này, Mộc Linh Nhiên có biết đôi chút.
Uất Trì Phong là biểu đệ hắn, còn An Nhụy, là cháu gái bảo bối của An gia lão nhân.
Mặt khác, gắt gao theo sau là cái tên Vân Y cùng Long Tử Hân.
Nếu hắn không nhớ nhầm, đây cũng là bốn người không đến trễ ở buổi tập đầu tiên.
Nhìn tốc độ của Vân Y cùng Long Tử Hân còn khá ổn định, có lẽ lát sau sẽ vượt qua Uất Trì Phong và An Nhụy.
Nhìn cái tên Vân Y lơ lửng theo điểm hồng lấp lánh di động trên bản đồ, trong đầu Mộc Linh Nhiên lại hiện lên huôn mặt nhỏ quật cường của Vân Y.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 50, ký chủ, không ngừng cố gắng! 】
Vân Y còn đang chạy vội, tạm dừng một chút.
Long Tử Hân tò mò mà quay đầu nhìn về phía Vân Y, vốn dĩ định mở miệng dò hỏi, chỉ là lúc này, thân thể của cô không cho phép cô làm cái cơ năng này.
Vân Y xua xua tay, lập tức liền đuổi kịp bước chân Long Tử Hân.
Lúc này, khoảng cách tới khu cắm trại dã ngoại, cũng chỉ còn có một kilomet lộ trình.
Cũng đã hơn tám giờ sáng, những binh lính trẻ tuổi phải dậy sớm, phải chạy cả một quãng đường dài mà không có miếng đồ ăn nào bỏ vào miệng, đã sớm đã đói đến bụng kêu rầm rầm.
Căn bản là bọn họ đã không có sức lực chạy, đành phải chậm rãi lết tấm thân đi nốt quãng đường còn lại.
Không phải nói...... sẽ có một nửa bị đào thải sao?
Có chút người đã từ bỏ, dù sao cũng không có hy vọng, cần gì phải vất vả như thế?
Có chút người muốn tin vào may mắn, bao nhiêu người bỏ cuộc như vậy, bọn họ chắc sẽ không bị loại.,
Có chút người muốn nỗ lực, muốn kiên trì, gắng sức đi đến điểm đích.
Nhìn những điểm hồng lần lượt dừng lại, không còn sáng nữa, có thể thấy bọn họ đã từ bỏ, Mộc Linh Nhiên thấy vậy, một chút đồng tình cũng không có.
Loại người thích từ bỏ, Mộc Linh Nhiên chưa bao giờ có ý định nhìn bọn họ với con mắt khác.
Lại thêm mười phút, cuối cùng cũng có người đến khu dã ngoại.
Nhìn một đám người sắc mặt mệt mỏi tiến vào, Mộc Linh Nhiên cầm bút còn có vở, đứng ở trước cổng lớn, nhìn bọn họ từng người một tiến vào, trên tay viết viết gì đó.
Chỉ là lúc này, Mộc Linh Nhiên cũng không có giở ra biểu tình hung thần ác sát mà ngược lại đối với bọn họ, gật gật đầu, “Không tồi, có thể đi nghỉ ngơi.”
Lần đầu tiên, bị huấn luyện viên nghiêm khắc khen ngợi, những người đã đi vào khu cắm trại dã ngoại tỏ vẻ thật cao hứng...... Đều không mệt mỏi đâu.