Vân Y cùng Long Tử Hân hai người thở hồng hộc mà ngồi trên mặt đất, nhưng vừa đạt mông xuống một cô gái vẻ mặt lạnh tanh quay ra nhắc nhở hai người “ Vừa mới chạy xong, đừng lập tức ngồi xuống, dễ bị rút gân.”
Vân Y cùng Long Tử Hân đem tầm mắt nhìn qua, cô gái này... hình như hai người họ chưa tiếp xúc bao giờ.
Hai người cùng nhìn nhau, sau đó Vân Y hướng về phía cô gái, gật đầu hảo ý cười “Đúng vậy, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Cô cầm tay Long Tử Hân kéo dậy, sau đso hỏi cô gái “Xin hỏi đồng hữu nên xưng hô như thế nào?”
“An Nhụy”
“Tôi là Vân Y, đây là Long Tử Hân” Vân Y đối với người có hảo ý với mình, đương nhiên là có thái độ đối đãi tốt.
An Nhụy nhìn có vẻ cao lãnh, khó gần nhưng ở chung một lúc, sẽ thấy cô ấy khá tốt tính.
Trong khi ba người đứng nói chuyện với nhau, càng ngày ân binh càng có nhiều tân binh tiến vào bên trong.
Lúc này, Mộc Linh Nhiên nhìn báo cáo trên tay mình, nhân số đã đủ.
“Được rồi, nếu tốt cả đã xong xuôi, cho bọn họ nghỉ ngơi một lát, rồi để bọn họ quay về doanh trại đi.” Mộc Linh Nhiên nói cong, liền xoay người rời đi.
Bộ dáng lãnh khốc, khí thế bàng bạc kia lọt vào trong mắt Bạch Tiêu Tiêu đang đứng một góc, tim cô nàng như loạn nhịp, đập từng hồi “Phanh phanh phanh“.
Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, kế hoạch còn dài, không thể để tâm trạng rối bời này phá hỏng kế hoạch cả đời của cô ta được.
Một đám tân binh mệt mỏi lúc này lai được sắp xếp để quay lại trại huấn luyện.
Vân Y quay lại ký túc xá, đã thấy Lâm Nghiên Hi trong phòng. Điểm này làm Vân Y có chút bất ngờ, người như Lâm Nghiên Hi có thể cố gắng vượt qua bài huấn luyện này.
Nhưng Vân Y cũng không quá để ý, dù sao bọn họ cũng được yêu cầu thu thập hành lí chuẩn bị đi tới một quân doanh khác.
Lâm Nghiên Hi vốn định khoe khoang thành tích của cô ta với Vân Y, lại không ngờ Vân Y còn không thèm liếc mắt tới cô ta.
Cảnh này khiến cho Lâm Nghiên Hi có chút cảm giác giống như bị người khác coi thường xem nhẹ,tức giận đi tới trước mặt Vân Y “Này“.
Vân Y nhìn về phía cô ta, không biết cô ta định làm gì, vẻ mặt khó hiểu.
“Vân Y, tôi biết cô là ai, cô là người Vân gia.”
Đột nhiên, Lâm Nghiên Hi mở miệng nói. Vân Y vẫn không hiểu được cô ta có ý gì.
Tên cô là Vân Y, thực rõ ràng cô là người Vân gia...
Giống như người họ Vương là người Vương gia...
Lâm Nghiên Hi thừa thãi nói vậy làm gì?
Cho nên Vân Y quyết định không so đo với người não tàn như cô ta.
Lâm Nghiên Hi như thể mình phát hiện được cái bí mật gì to lớn lắm, còn định nói tiếp thì bị Vân Y ngắt lời.
“Huấn luyện viên nói cho mười phút chuẩn bị, đã qua năm phút, cô xong rồi thì có thể xuống tập trung trước.”
Vân Y một bên lôi túi đồ, một bên tươi cười nhìn Lâm Nghiên Hi, giọng nói như dò hỏi lại như bắt bẻ.
Sắc mặt kiêu ngạo của Lâm Nghiên Hi méo mó, dẩu môi, quay ra chỗ hác, không thèm nhìn nữa.
Đi tới quân doanh mới, thật không hổ oan gia ngõ hẹp, Vân Y cùng Long Tử Hân, Lâm Nghiên Hi lại còn cả An Nhụy, bốn người chung một phòng kí túc xá.