Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 417: Chương 417: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (30)




Ngữ khí nôn nóng của Mộc Linh Nhiên làm cho Bạch Tiêu Tiêu hết sức chán ghét.

Chỉ là, lúc này Mộc Linh Nhiên đứng ngay trước mặt, Bạch Tiêu Tiêu cũng không dám bày sắc mặt ra. Mộc Linh Nhiên lúc này còn chưa biết cô ta thích hắn. Đương nhiên sẽ không nghĩ rằng cô ta biết tới thân phân của Vân Y.

Cho nên Bạch Tiêu Tiêu mới nặn ra nhàn nhạt sầu lo, vội vàng bỏ túi đồ đi, chạy ra xem tình hình của Vân Y.

Mộc Linh Nhiên sau khi đặt Vân Y lên giường bệnh cũng không lập tức rời đi. Đứng nhìn Bạch Tiêu Tiêu kiểm tra Vân Y, trong đầu lo lắng Vân Y có phải hay không đã xảy ra chuyện không tốt.

Nhìn sườn mặt Bạch Tiêu Tiêu, thấy cô ta có chút cau mày, hắn còn tưởng Vân Y thương thế có gì nghiêm trọng. Rốt cuộc, từ bề ngoài mà đánh giá, Vân Y căn bản cũng không chảy máu. Chỉ sợ chấn thương nội thương hay phát sinh chuyện gì bất ngờ.

Mộc Linh Nhiên lúc này trong lòng rất căng thẳng.

【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 65, ký chủ bổng bổng đát, không ngừng cố gắng! 】

Bạch Tiêu Tiêu lúc này cau mày không phải vì Vân Y bị thương nặng, mà là vì cô ta không thích Mộc Linh Nhiên lo lắng cho Vân Y.

Như vậy, Mộc Linh Nhiên đối với Vân Y không chỉ là quan tâm của giáo quan dành cho binh lính.

Lúc trước, cũng có một tân binh bị chó cắn bị thương, Mộc Linh Nhiên cũng chỉ nhìn một lúc, biểu tình hắn lúc ấy thật sự là điềm tĩnh.

Chênh lệch này, chắc chắn là vì Mộc Linh Nhiên đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với Vân Y, coi nàng là nữ nhân mà quan tâm.

Bạch Tiêu Tiêu lúc này có chút chần chừ. Nếu Mộc Linh Nhiên đã thích Vân Y rồi, cô ta mà tiếp tục có động tác, liệu còn có ý nghĩa gì nữa không.

Nếu cô ta còn tiếp tục, làm như vậy không phải là biến thành tiểu tam sao?

Nhưng mà...

Chen chân vào tình yêu của hai người khác mới gọi là tiểu tam.

Mộc Linh Nhiên với Vân Y căn bản là không có tình yêu.

Đúng vậy, cô ta theo đuổi chân ái của mình đâu có sai chứ?

Nghĩ đến đây, Bạch Tiêu Tiêu lại nhìn người đang nằm yên trên giường bệnh.

Hừ, Vân Y, cô không xứng với Mộc Linh Nhiên.

Hắn, là của ta.

Bạch Tiêu Tiêu quay đầu, đối với Mộc Linh Nhiên hơi hơi mỉm cười, có chút lãnh đạm, nhưng lại rất lễ phép, sẽ không làm người ta nhận ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.

“Mộc thượng úy, anh yên tâm, Vân Y cũng không có cái gì sự tình.” Bạch Tiêu Tiêu trấn an Mộc Linh Nhiên, nói.

“Bạch quân y biết cô ấy?” Mộc Linh Nhiên bắt được lỗi trong lời nói của Bạch Tiêu Tiêu.

Bạch Tiêu Tiêu, biết Vân Y sao?

Hắn có chút hồ nghi mà nhìn Bạch Tiêu Tiêu, rồi mới lại đem tầm mắt dời về phía Vân Y.

Mộc Linh Nhiên nhớ rõ, Bạch Tiêu Tiêu không phải là người trong thế gia. Trên thực tế, người biết mặt con gái rượu của Vân gia cũng khoogn nhiều, Bạch Tiêu Tiêu và Vân Y, hẳn là không có giao tình gì mới đúng.

......

Bị Mộc Linh Nhiên phát giác, Bạch Tiêu Tiêu mới nhận ra cô ta đã phạm sai lầm.

Lúc này, Bạch Tiêu Tiêu cũng không biết nên lấp liếm như thế nào, đành phải có chút xấu hổ mà cười cười nói, “Ha hả, đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.