Edit: Ái - Beta: Há Cảo
Dìu Vân Y về tới phòng của cô, ngay thời điểm đặt Vân Y lên giường thì cô đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô dùng đôi mắt hơi đỏ ửng trừng hắn rồi lớn tiếng quát: “ Viên Hàm Dục, anh là đồ khốn nạn!”
Tiếng quát lớn này lập tức khiến cho Viên Hàm Dục trợn mắt há mồm. Khốn nạn? Hắn? Từ bao giờ hắn thành đồ khốn nạn mà chính hắn cũng không biết thế này?
Vân Y liên tục ra sức mắng: “ Viên Hàm Dục, anh là đồ khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!“.
Viên Hàm Dục nhíu mày nhìn cô, “Tôi khốn nạn thế nào?“. Tuy là hắn hỏi cô, nhưng trong lòng lại không định so đo với cô. Vì dù sao người tỉnh cũng không thể nào nói lý lẽ với người say được. Nếu lúc này hắn tranh cãi lại với Vân Y thì có khác gì người say đâu chứ.
“Hu hu......” Đột nhiên, Vân Y đang từ mắng lại chuyển sang khóc khiến Viên Hàm Dục trực tiếp ngẩn người. Nhìn bộ dạng này của Vân Y hắn có chút không biết làm sao.
Vân Y chui đầu vào đống gối trên giường, nằm ở đó nghẹn ngào lên tiếng: “ Hu hu...... Viên Hàm Dục, anh là đồ khốn nạn!“.
Thấy cô vẫn tiếp tục khóc Viêm Hàm Dục đành phải hạ mình an ủi: “Haiz, được rồi, được rồi tôi khốn nạn, em đừng khóc, đừng khóc.”
Chính là hắn không thể nào giải quyết được nước mắt của phụ nữ. Phương diện này hắn là không am hiểu nên đành phải thỏa hiệp.
“Anh, anh, vì sao mà trong mắt của anh chỉ có Vưu Mộng Mạn? Cô ta rõ ràng là lợi dụng anh,vì sao anh còn đối xử tốt với cô ta chứ.”
“Mà tôi, từ ngày gặp anh thời đại học vẫn luôn thích anh, vì sao trong mắt anh luôn không có tôi, vì sao? Tôi tốt với anh như vậy, tôi vì anh mà cự tuyệt ba tôi, chỉ để tới công ty của anh đi làm để mà có thể tiếp cận anh.”
“Anh nói đi, tại sao anh không thấy tôi tốt? Người phụ nữ kia có chỗ nào tốt anh nói đi.”
“ Chát ——” một tiếng tát vang dội vang lên giữa phòng. Viên Hàm Dục trực tiếp đứng hình, hắn, bị đánh?
Lúc nghe thấy Vân Y thổ lộ Viên Hàm Dục có hơi hoảng hốt nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng và chua xót, nhưng mà ngay giây tiếp theo, hắn lại bị cô đánh?
Bị người vừa mới thổ lộ với mình đánh?
Một lần nữa nhìn về phía Vân Y thì phát hiện cô đã ngủ rồi, thật sự ngủ rồi?
Nhìn sườn mặt của Vân Y khi ngủ, hắn phát hiện ra đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với cô như thế. Làn da của cô trắng nõn mềm mại không chút tì vết.
Ngay cả tiếng hít thở cũng đáng yêu thế này.
Cô thích hắn?
Từ lúc đại học?
Viên Hàm Dục lâm vào trầm tư, trong lòng mừng như điên không rõ lý do, mà chính hắn cũng biết,hình như bản thân hắn đã động tâm.
【Đinh —— Độ hảo cảm +20, tổng độ hảo cảm là 85, ký chủ thật tuyệt vời, không ngừng cố gắng nha!】
Tiếng thông báo của hệ thống Vân Y không thể nghe được, bởi vì lúc này cô đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.
Để lại Viên Hàm Dục ngồi một mình ở mép giường, âm thầm suy nghĩ lại xem Vân Y đã từng có những hành động nào bày tỏ thích mình.
Nhìn thấy hắn đi làm, lúc nhìn thấy hắn, trong mắt Vân Y đều sáng ngời....
Nhìn thấy hắn say mê công việc sẽ nhắc nhở hắn đúng giờ tam tầm....
Ngay cả khi giúp hắn tặng hoa cho tình địch cũng không oán, không hối.....
Viên Hàm Dục tự suy nghĩ, chính là suốt cả một buổi tối.
Nhưng mà, trái tim của hắn bị Vân Y làm cho nhộn nhạo không có một giây một phút nào ngưng lại.
Hừng đông ——
Vân Y cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại sau giấc ngủ say nồng, chỉ là, vì sao cô lại thấy đầu mình đau như thế?
Cảm giác như bị người ta nện một quyền vào đầu vậy.【 Cô cảm thấy bị nện một cái vào đầu sẽ nhẹ như thế sao?】
Mở mắt ra.