“Bữa sáng trên bàn sao em không ăn?” Lạc Quyến trên mặt không có một tia dị thường nào, ngữ khí mang theo vài phần trách cứ, giống như không ngờ được Thẩm Thanh Hàm từ trong thư phòng của hắn đi ra.
Thẩm Thanh Hàm nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thấy biểu tình của hắn không có một tia sơ hở, mới nói: “Không muốn ăn“.
Trên thực tế, cô muốn hỏi rõ, tấm ảnh trên bàn làm việc của hắn là như thế nào? Nhưng mà suy đi nghĩ lại, đoạn băng uy hiếp cô đều đã xóa, nhiệm vụ trả thù Lý Thần Phương cũng đã hoàn thành, đối với cô, Lạc Quyến đã không còn giá trị lợi dụng.
Như vậy hà tất gì phải biết lý do Lạc Quyến đối với cô dục vọng chiến hữu. Nói ngắn gọn là hiện tại cô muốn đem toàn bộ sức lực dồn vào nhiệm vụ trả thù Bạch Tường, hoàn thành nhiệm vụ trước.
Dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng phải đi tìm một đàn ông để tính phúc. Cô sẽ không chọn Lạc Quyến, ai bảo người này bên trong cùng bên ngoài quá mức bất đồng, tâm tư thâm sâu khó lường.
Có lẽ hắn thực sự thích Thẩm Thanh Hàm, nhưng mà cô lại không tin hắn có thể đem lại hạnh phúc cho Thẩm Thanh Hàm.
Nếu hắn thực sự là một người đàn ông tốt để lựa chọn, vậy vì cái gì lại không thể thấy được sự tình của hắn cùng Thẩm Thanh Hàm? Không lẽ là do....Thẩm Thanh Hàm chết quá sớm.
Ở trong lòng cô, Lạc Quyến bị loại trừ.
Nếu hắn thực sự giống như vẻ bề ngoài, là một người ôn nhu nhã nhặn, có lẽ cô sẽ chọn hắn không chừng, nhưng mà trên đời này nào có nếu như.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thanh Hàm liền suy nghĩ quá nhiều điều.
“Tại sao lại về nhà? Không cần đến trường sao?” Cô ý đồ muốn nói lảng sang chuyện khác, nắm giữ quyền chủ động.
Lạc Quyến tươi cười, ý vị thâm trầm: “Đến rồi, nhưng mà lo lắng cho em nên anh lại quay về. Đúng rồi, ảnh chụp ở trong thư phòng có đẹp không? Hay là nói, video tình ái của chúng ta ở trong máy tính có đẹp không?“.
Thẩm Thanh Hàm hô hấp cứng lại, không nghĩ tới Lạc Quyến sẽ ở chỗ này chờ cô, xem ra hắn đã biết cô ở trong thư phòng của hắn làm những gì.
“Trong thư phòng anh có gắn thiết bị theo dõi?” Cô nghĩ tới khả năng này, sắc mặt chợt lạnh xuống.
Lạc Quyến không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn chỉ nhìn Thẩm Thanh Hàm, trong mắt tràn ngập hàn khí, tươi cười mang theo một tia thương cảm khó có thể phát hiện: “Em cho rằng, đem video xóa đi, liền có thể rời khỏi anh sao, liền có thể cùng Lý Thần Phương ở bên nhau sao?”
Thẩm Thanh Hàm không trả lời, ở trong mắt Lạc Quyến, đây chính là một loại cam chịu, hắn chỉ cảm thấy một bụng ủy khuất cùng trái tim giá lạnh, mười năm trước cùng bạn tốt đi đến trường em gái bạn tốt, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, trong mắt hắn liền chỉ tồn tại một bóng hình nhỏ xinh.
Đáng tiếc năm đó còn quá trẻ, chưa kịp dò hỏi thân phận cùng tên của cô, không mấy ngày sau hắn liền phải đi du học, vốn tưởng rằng cả đời này hắn sẽ không gặp lại cô, ai biết ông trời lại như muốn giúp hắn, hai năm trước biết được thân phận của cô, từ đây liền không thể vãn hồi.
Hắn biết, đối với cô, hắn chỉ là một kẻ xa lạ, cho nên khi biết cô muốn đi dạy học, hắn liền trăm phương nghìn kế tìm cách đưa cô đến trường hắn.
Vốn định cùng cô từng bước từng bước phát triển,ai biết cô lại thích người khác, điều này làm cho kế hoạch vốn đã chuẩn bị kỹ càng của hắn thiếu chút nữa bị phá bỏ.
Hắn tính toán hết thảy, chỉ là không tính đến tâm của cô.
“Em nên chết tâm đi, cho dù video có bị em xóa, em cũng đừng mong có thể thoát khỏi anh. Đáng tiếc, người em tâm tâm niệm niệm lại gặp vận không may” Mắt phượng dài hẹp tràn ngập ác ý, không đoạt được tâm cô, liền đoạt thân thể cô.
“Anh.... Anh đã làm gì Thần Phương?” Thẩm Thanh Hàm vẻ mặt giận dữ cùng kinh sợ nhìn hắn.
“Ha hả ~ em quả nhiên lo lắng cho hắn” Lạc Quyến cười lạnh, mắt phượng dài hẹp cất giấu một tia buồn rầu, nhìn sâu vào Thẩm Thanh Hàm: “Chẳng qua là sa thải hắn mà thôi, đương nhiên, hắn cả đời này cũng đừng mong có thể được làm lão sư nữa, bất quá..... Người kia cũng không còn quan hệ gì với em, tương lai, em sẽ trở thành Lạc phu nhân“.
Lời nói này trực tiếp làm cô buồn cười, trên mặt xuất hiện một tia trào phúng: “Anh cho rằng anh là ai? Chuyện của tôi, không tới phiên anh quản, tôi thích ai, gả cho ai, đó là chuyện của tôi, cùng anh không có quan hệ“.
Cô lạnh lùng nhìn Lạc Quyến, không có một chút nhún nhường, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Nếu anh đã sa thải Thần Phương, vậy thì anh hãy sa thải cả tôi nữa đi“.
Cô nói xong, không đợi Lạc Quyến trả lời, xoay người trở về phòng.
Quần áo trên người cô đều là của Lạc Quyến, đêm qua lại đây cũng không mang theo quần áo, tạm thời không thể đi ra ngoài.