[Công Tôn Sách Đồng Nhân] Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Trên thân thể thon gầy, đột nhiên bụng lại phồng lên như ngọn núi, lộ ra vẻ rất không tự nhiên.

Đạt Ma Kiệt cũng kinh ngạc nhất thời im lặng, Bàng Thống nheo mắt lại, lộ ra nụ cười hứng thú.

“Đây là cái gì?”

Đứa bé trong bụng như cảm ứng được, một trận quẫy đạp, Công Tôn Sách cố nhịn, sắc mặt tái nhợt như giấy, giận dữ nhìn chằm chằm Bàng Thống, cắn chặt rặng không lên tiếng. Bàng Thống như bị thái độ quật cường lấy im lặng đối kháng hắn của Công Tôn Sách chọc giận, hắn chợt bóp chặt cổ Công Tôn Sách, nghiến răng nói: “Ta hỏi ngươi nói, ngươi phải trả lời ta!”

Công Tôn Sách cảm thấy hô hấp dần khó khăn, hình dáng Bàng Thống trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, ánh mắt từng chỉ dừng lại vì mình của hắn, lời nói dịu dàng chỉ vang bên tai mình của hắn, hết thảy quan tâm chăm sóc mình khiến người xung quanh hâm mộ của hắn. Nhưng…… người trước mắt này, lại xa lạ như vậy, ánh mắt lạnh như băng như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống mới bỏ qua.

Ta… không nhận ra ngươi……

Công Tôn Sách chậm rãi rơi nước mắt, quẫy đạp trong bụng tựa hồ cũng dần trở nên yếu ớt.

“Ngươi buông huynh ấy ra!”Bao Chửng cố sức gỡ tay Bàng Thống, nhưng sức hắn căn bản chỉ giống như kiến lay đại thụ (trứng chọi đá), không hề nhúc nhích.

“Ngươi… Ngươi…… Con cua xấu xa! Con cua ngu xuẩn! Con cua đáng chết! Mau buông Công Tôn đại ca ra!” Bao Chửng thấy mặt Công Tôn Sách xám như tro, gấp đến sắp điên rồi.

“Ngươi…… Sao có thể làm vậy với Công Tôn đại ca! Huynh ấy…… Trong bụng huynh ấy còn có con của ngươi đó!” Bao Chửng dưới tình thế cấp bách, lỡ nói ra bí mật lớn mà Công Tôn Sách trước khi đến thành Thanh Châu đã trăm dặn vạn dò hắn không được nói ra.

Một lời rơi xuống như thiên lôi giáng xuống đất, Bàng Thống chợt dừng lại, tay buông lỏng, Công Tôn Sách lúc này mới kéo được một hơi, ôm cổ mình liên tục ho khan.

Lại một mảnh yên lặng lâu dài, Bàng Thống tập trung nhìn Công Tôn Sách, sau hồi lâu, Bàng Thống bỗng nhiên không nói một lời, xốc cánh tay Công Tôn Sách kéo ra ngoài.

“Ngươi muốn dẫn Công Tôn đại ca đi đâu?” Bao Chửng đuổi theo.

Bàng Thống đầu cũng không quay, chỉ ra lệnh bằng tay, mấy Liêu binh bao vây Bao Chửng, lại ép hắn vào trong doanh trướng.

“Trông hắn, không cho hắn chạy loạn!” Bỏ lại một câu này, Bàng Thống lôi Công Tôn Sách đi về phía doanh trướng của mình.

Khi Công Tôn Sách khôi phục lại ý thức, tầm mắt dần dần rõ ràng, mới phát hiện mình đã bị đưa vào một đại trướng xa lạ, đèn dầu thắp sáng, tỏa ra từng trận mùi gay mũi.

Trước mắt là bóng lưng cao lớn của Bàng Thống, Công Tôn Sách miễn cưỡng ngồi dậy, cố sức thở hổn hển.

Yên lặng hồi lâu, Bàng Thống bỗng nhiên xoay người, nhìn thẳng vào Công Tôn Sách, ánh mắt lạnh như băng giống tuyết trắng ngoài kia.

Hắn chậm rãi tiến lên, cúi người tới gần mặt Công Tôn, hơi thở nóng rực đập vào mặt. “Công Tôn Sách, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ? Là người hay yêu?”

Công Tôn Sách mìm chặt môi không lên tiếng. Bàng Thống thấy thế đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi cho rằng không nói gì ta sẽ không có cách nào với ngươi sao?”

Bàn tay mạnh mẽ lại một lần nữa nắm chặt lấy cần cổ mảnh khảnh, chậm rãi tăng lực, phảng phất như tra tấn.

“Ngươi nếu không phải phụ nữ, sao có thể hoài thai? Ngươi nếu không phải yêu nghiệt, thì sao có thể lấy thân nam tử thụ thai ? Ta thật tò mò!”

Công Tôn Sách vẫn không lên tiếng, y tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết tới.

Bỗng bàn tay nắm trên cổ rời đi, Công Tôn Sách kinh ngạc mở mắt, nhưng lại hoảng sợ phát hiện Bàng Thống đang hứng thú nhìn bụng mình, cái tay không biết đã chuyển xuống dưới từ khi nào, nhẹ nhàng vuốt ve lên cái bụng phồng lên của mình.

Công Tôn Sách không khỏi rùng mình, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch. “Ngươi… Ngươi… muốn làm gì?”

Bàng Thống lộ ra nụ cười càng khiến người ta thêm sởn gai ốc, “Ngươi cảm thấy nếu ta dùng sức bóp xuống, có thể lập tức đem thứ bé nhỏ trong bụng này bóp chết không?”

“Không! Không! Không được!”

Đứa bé đã ở trong bụng dưỡng dục gần chín tháng, y đã sớm đem đa]giây nhỏ thành một phần thân thể không thể tách rời, bé con mỗi ngày đều phải quẫy đạp trong bụng chơi với mình, y dù thế nào cũng không muốn tưởng tượng mình sẽ sống thế nào nếu đứa bé không còn.

“Đừng! Van cầu ngươi!” Cả người Công Tôn Sách run rẩy, liều mạng tránh về phía sau, gắng sức muốn thoát khỏi ma trảo của Bàng Thống.

Bàng Thống một tay bắt lấy y phục của Công Tôn Sách, “Ngươi nếu không thành thật, ta giờ lập tức lôi đứa bé trong bụng ngươi ra!”

“Van cầu ngươi! Đừng…… Ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Công Tôn Sách cầu khẩn nói.

“Rất đơn giản, ta chỉ muốn biết ngươi vì sao lại thụ thai? Còn có, ta cũng rất hứng thú muốn biết cha đứa bé này là ai?”

Công Tôn Sách gần như tuyệt vọng, dưới tình huống này, bất kỳ lời nói dối nào cũng không thoát khỏi ánh mắt hung mãnh như liệp ưng kia.

“Ta… Là vì… ăn Thiên Mang, mới có thể thụ thai.”

Bàng Thống cười lạnh nói: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ngươi vừa rồi nói Thiên Mang đã bị ăn, ta liền đoán rất có thể kẻ ăn nó là ngươi, hừ hừ…… Thật không nghĩ tới Thiên Mang này lại còn có tác dụng kỳ diệu như vậy, vậy vấn đề thứ hai ngươi vẫn không trả lời ta!”

Công Tôn Sách cắn răng, “Đứa bé này…… Nó không có cha!”

Bàng Thống nhíu mày, thình lình đặt tay lên bụng Công Tôn Sách, năm ngón tay bắt đầu chậm rãi dùng sức, “Ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Công Tôn Sách trợn to hai mắt, đầu óc một mảnh hỗn loạn, mắt thấy ngón tay Bàng Thống lại từng chút bóp chặt, Công Tôn Sách rốt cuộc sụp đổ. Y như phát điên kêu lên, “Ngươi… Ngươi… Ngươi chính là cha của đứa bé!”

Bàng Thống ngừng động tác trên tay, kinh ngạc nhìn Công Tôn Sách đầy nước mắt, “Cái gì? Ngươi nói ta là cha đứa bé?”

Công Tôn Sách như đem toàn bộ oán hận thống khổ nhiều ngày qua phát tiết hết, ra sức khóc hô. “Đúng vậy! Là ngươi! Ngươi chính là cha đứa bé, đứa nhỏ này là con của ngươi……”

Đợi tâm trạng kích động thoáng bình phục lại, y qua đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Bàng Thống trước mặt, đột nhiên đôi mắt lạnh lùng kia như lộ ra một tia dịu dàng, phảng phất như hắn lại trở về bên cạnh mình. Một bàn tay ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, giống như ngày đó ở Song Hỉ khách ***, bàn tay đầy trai sạn nhẹ lướt qua gò má mình mang tới an bình cùng yên ôn chưa từng có.

Công Tôn Sách chợt nắm lấy bàn tay kia, dán sát cọ lên mặt, vui đến khóc lên. “Bàng Thống… Bàng Thống… Ngươi tỉnh lại rồi… Ngươi rốt cuộc nhớ ra……”

Song hết thảy lại như chiếc ly ngọc bị đạp vỡ, tất cả tốt đẹp chỉ là huyễn tưởng, trong chớp mắt liền bị đánh nát không chút lưu tình. Công Tôn Sách đột nhiên cảm thấy sau gáy một trận đau nhức, tập trung nhìn lại, ánh mắt Bàng Thống vẫn lạnh lẽo băng sương, trong tay túm lấy tóc mình kéo mạnh về phía sau.

“Công Tôn đại nhân, ta thật rất bội phục ngươi! Đường đường là Đại Tống Lễ bộ Thị lang vậy mà lại quan hệ bất chính cùng nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, đúng là chuyện lạ đệ nhất thiên hạ! Ta càng ngày càng thấy hứng thú với ngươi!” Bàng Thống nói xong đưa mặt tới, đầu lưỡi liếm lên cần cổ trắng nõn của Công Tôn, một đường hôn xuống dưới.

Công Tôn Sách nhất thời nổi một trận gai ốc, y hoảng sợ vạn phần, cố sức giãy dụa tránh đi trói buộc của Bàng Thống.

“Buông ta ra! Buông ta ra! Ngươi… Ngươi muốn làm gì!”

Bàng Thống ôm Công Tôn Sách vào lòng, cười lạnh nói: “Ngươi thật sự không biết ta muốn làm gì? Ngươi không phải nói ta là cha đứa nhỏ sao? Nghĩa là nói ta và ngươi đã sớm làm chuyện vợ chồng kia, đã là vợ chồng, vậy…… tất nhiên là phải làm chút chuyện chỉ có vợ chồng mới có thể làm……”

Bao Chửng bên kia thấy Công Tôn Sách bị Bàng Thống mang đi, nhưng bản thân lại không có cách nào, gấp tới đi vòng vòng, bỗng phát hiện tên Quốc sư gì đó không biết đã rời đi từ lúc nào, Bao Chửng liền lén chạy ra sau doanh trướng, dùng một miếng xương bò sắc bén còn sót lại lúc trước rạch lên trướng, xé rách doanh trướng xong, tự mình chạy ra ngoài. Bao Chửng như ruồi không đầu chạy vòng vo nửa ngày, xa xa nhìn thấy Gia Luật Văn Tài đang ngồi lau kiếm, Bao Chửng như nhìn thấy người thân, vội vàng chạy tới, vì sợ Liêu binh phát hiện, lại không dám lớn tiếng gọi, chỉ đành nhẹ giọng kêu tên Gia Luật Văn Tài.

Gia Luật Văn Tài nghe như có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn quanh lại không thấy ai, cẩn thận nhìn kỹ, mới thấy có một bóng đen đang điên cuồng vẫy tay về phía mình, không có cách nào khác, ai bảo Bao Chửng lớn lên đen như vậy, đen đến hòa với bầu trời xung quanh luôn, khó trách Gia Luật Văn Tài không nhìn thấy hắn.

Gia Luật Văn Tài vội chạy tới, “Bao Chửng, ngươi sao lại tự mình chạy tới đây? Rất nguy hiểm!”

Bao Chửng gấp đến liên tục phất tay: “Không được rồi, ngươi…… ngươi mau mau đi cứu Công Tôn đại ca!”

Gia Luật Văn Tài giật mình: “Công Tôn Sách làm sao?”

“Ta… Đều tại ta, ta đem chuyện Công Tôn đại ca có thai nói ra, con cua xấu xa kia mang Công Tôn đại ca đi rồi, không biết muốn làm gì!”

Gia Luật Văn Tài vừa nghe đã không hiểu: “Ngươi nói cái gì? Ta sao nghe toàn bộ không hiểu! Cái gì có thai? Cái gì con cua xấu? Bao Chửng, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Bao Chửng gấp đến độ chỉ hận mình không mọc thêm mấy cái miệng nhanh chóng đem chuyện nói rõ ràng, nhưng tình huống khẩn cấp, lại không chịu được hắn nói quá nhiều. “Chính là… Cái kia không biết vì sao, Công Tôn đại ca lại mang thai con của con cua kia, nhưng con cua lớn kia hiện tại căn bản cái gì cũng không nhớ, hắn có thể muốn…… làm hại Công Tôn đại ca!”

“Con cua là ai?” Gia Luật Văn Tài vừa nghĩ lại, “Ngươi là nói… Bàng Thống!”

“Đúng vậy đúng vậy! Chính là hắn!”

Gia Luật Văn Tài vừa nghĩ, Công Tôn Sách rơi vào tay Bàng Thống bây giờ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, mặc dù mình vẫn không rõ Công Tôn Sách làm sao có thai được, bất quá bây giờ không nghĩ nhiều được như vậy, Gia Luật Văn Tài lập tức tra kiếm vào vỏ, mang theo Bao Chửng chạy về hướng đại trướng của Mật sử Nam Viện.

Công Tôn Sách, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện! Gia Luật Văn Tài trong lòng thầm hô lên……

Trong đầu Công Tôn Sách “ù ù” rung lên, phản ứng đầu tiên của y chính là muốn liều mạng chạy trốn, nhưng lại bị Bàng Thống dễ dàng bắt được, như một bộ quần áo dễ dàng bị ném lên giường.

Một giây ngã xuống, Công Tôn Sách theo bản năng khom người lại bảo vệ bụng, cơ hội chạy trốn đã không còn. Bóng đen khổng lồ đè xuống, Công Tôn Sách một tay bảo vệ quần áo mình, một tay khác chống lên người Bàng Thống đẩy hắn ra để hắn không đè lên bụng.

Hai tay không thể cùng chống đỡ, hơn nữa sức lại yếu, hai ba cái Bàng Thống liền gần như xé sạch y phục Công Tôn Sách.

“Đừng! Đừng! Buông ta ra! Van cầu ngươi! Buông ta ra!” Công Tôn Sách điên cuồng gào thét.

Bàng Thống đưa tay lục lọi trong y phục Công Tôn Sách, bàn tay như sắt bị hung nóng xoa nắn trước ngực Công Tôn Sách, bỗng nhiên ngừng động tác, như phát hiện ra cái gì, hắn chợt rút tay về, trong tay cầm một tấm lụa trắng như tuyết, trên tấm lụa mơ hồ có thể nhìn thấy hai con uyên đang nô đùa trong nước…

“Thập lý Bình hồ sương mãn thiên……” Bàng Thống nhướng mày, trong miệng đọc câu thơ trên tấm lụa.

Công Tôn Sách mở to hai mắt: “Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!” Vừa nói vừa vươn tay đoạt lại, Bàng Thống lập tức tránh đi, trên mặt hiện lên mấy phần châm biếm. “Ngươi với Bàng Thống kia đúng là ý nặng tình sâu, thật đáng tiếc! Nếu hắn biết ngươi bị nam nhân khác *** ô, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?”

Nói xong mắt Bàng Thống lộ sát khí, đem tấm lụa nhét vào trong miệng Công Tôn Sách, cả người lại một lần nữa đè lên, nắm lấy tiết khố Công Tôn Sách xé mạnh, “soạt” một tiếng. Công Tôn Sách mở to hai mắt, nhưng kêu không ra tiếng, y vô lực giãy dụa thân thể, sau một trận đạp mạnh trong bụng, Công Tôn Sách chỉ cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, thế giới quanh mình dần tối đi yên tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.