[Công Tôn Sách Đồng Nhân] Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Gia Luật Văn Tài vừa mới chạy vào trong doanh trướng, liền lập tức vung kiếm đâm về hướng lưng Bàng Thống, bất quá Bàng Thống đã sớm phát hiện, nhanh chóng thu lại quần áo né sang bên cạnh, thuận tay bắt lấy trường kiếm đấu với Gia Luật Văn Tài mấy chiêu.

Sau đó hai người đồng thời dừng tay, giương kiếm hung ác nhìn chằm chằm đối phương.

Bao Chửng đi theo sau Gia Luật Văn Tài, liếc thấy Công Tôn Sách quần áo rách bươm đã sớm ngất đi, Bao Chửng nhất thời giận đến hai mắt phát ra lửa, “Ngươi… Ngươi con cua chết tiệt, ngươi đã làm gì Công Tôn đại ca?” Vừa hô Bao Chửng vừa nhào tới muốn liều mạng cùng Bàng Thống, hắn sao có thể là đối thủ của Bàng Thống, Bàng Thống vẫn đứng giằng co với Gia Luật Văn Tài, nhảy lên đạp Bao Chửng ra xa, Bao Chửng ngã thật mạnh xuống đất, tay che ngực, khéo miệng chảy máu.

Bàng Thống cười lạnh nói: “Văn Tài, đệ cứ như vậy giương kiếm vào đại ca mình sao?”

Gia Luật Văn Tài oán hận nhìn chằm chằm bàng thống: “Ta không có loại đại ca cầm thú như ngươi!”

Dứt lời, Gia Luật Văn Tài cũng không nhìn Bàng Thống, hắn thu kiếm, xoay người đi tới bên cạnh Công Tôn Sách, cởi áo mình bao lấy thân thể Công Tôn, lại dùng tay xoa trước ngực Công Tôn Sách giúp y thuận khí.

“Công Tôn Sách! Công Tôn Sách! Ngươi sao rồi? Tỉnh tỉnh! Công Tôn Sách!” Gia Luật Văn Tài nhẹ giọng gọi.

Một lát sau, Công Tôn Sách rốt cuộc thở ra một hơi, chậm rãi tỉnh lại, nhưng cùng lúc khi y khôi phục ý thứ, lại giống như phát điên, điên cuồng đẩy Gia Luật Văn Tài, trong mắt không tìm được tiêu cự.

“Không! Không! Cút đi! Đừng đụng vào ta! Tránh ra!” Công Tôn Sách như phát điên gào lên, chân đá tay đánh, căn bản không nghe thấy tiếng Gia Luật Văn Tài cùng Bao Chửng gọi.

Gia Luật Văn Tài thấy Công Tôn Sách sau khi bị kích thích mạnh, tâm trí không phân biệt được. Nhưng nếu Công Tôn Sách tiếp tục như vậy, y sớm muộn gì cũng sẽ lại ngất đi, tình thế cấp bách Gia Luật Văn Tài mạnh mẽ ôm Công Tôn vào lòng, mặc y giãy dụa thế nào cũng không buông, “Công Tôn Sách! Công Tôn Sách! Ngươi mau tỉnh! Ngươi nhìn ta! Ta là Gia Luật Văn Tài! Ta ở đây, ta sẽ không để ngươi bị thương! Ngươi mau tỉnh! Công Tôn Sách! Công Tôn Sách!”

Gọi mười mấy tiếng, Công Tôn Sách mới từ từ bình tĩnh lại, xụi lơ trong lòng Gia Luật Văn Tài, nhưng cả người vẫn như lá rụng trong gió thu, run rẩy không ngừng.

Gia Luật Văn Tài muốn ôm Công Tôn Sách rời đi, lúc này một Liêu binh xông vào, vừa vào đã lập tức ngã xuống đất, báo cáo: “Khởi bẩm Gia Luật đại nhân, kho lương thảo quân ta đột nhiên bốc cháy, lửa rất lớn, sợ rằng……”

Bàng Thống nhìn ra ngoài, quả nhiên phía xa một mảnh trời hồng rực, sắc mặt Bàng Thống trầm xuống, vội thu kiếm đi ra ngoài, nhưng trong chớp mắt khi hắn xoay người lại, Liêu binh vừa chạy vào kia đột nhiên đánh một kích, “vụt” nhẹ một tiếng, gần như khó có thể bị người phát hiện, Bàng Thống ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.

“Là ngươi……” Lời còn chưa nói hết, thân thể Bàng Thống lung lay mấy cái, ngã xuống đất ngất đi.

Gia Luật Văn Tài cùng Bao Chửng kinh ngạc nhất thời không nói ra lời, Liêu binh kia xoay đầu lại, tháo mũ xuống.

Triển Chiêu!

Sắc mặt Triển Chiêu vẫn còn tái nhợt. Cậu đi tới vừa nhìn, thấy Công Tôn Sách tóc rối y phục rách, lập tức hận đến nghiến răng, “Ai làm?”

Bao Chửng ngẩn người, sau đó chỉ vào Bàng Thống đang gục trên mặt đất, “Là hắn……”

Gia Luật Văn Tài thở dài nói: “Hắn có lẽ vì mất trí nhớ nên mới trở nên hung tàn thất thường như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách hắn……”

Triển Chiêu từ tay Gia Luật Văn Tài đón lấy Công Tôn Sách, ôm thật chặt trong lòng, “Nếu không phải thời gian gấp gáp, ta giờ đã một kiếm giết chết hắn, cho dù Công Tôn đại ca sẽ hận ta cả đời, ta cũng……” Triển Chiêu nói chưa hết, vành mắt đã đỏ lên.

Gia Luật Văn Tài lúc này mới hỏi: “Triển Chiêu, ngươi sao lại tới đây?”

“Ta tới cứu Bao đại ca cùng Công Tôn đại ca, việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đi!” Đang nói bên ngoài một trận ồn ào, càng lúc càng lớn.

Công Tôn Sách lúc này dần khôi phục ý thức, thấy Triển Chiêu đang ở trước mắt, trong lòng vui mừng, chẳng qua cả người vẫn vô lực, cười một cái cũng rất miễn cưỡng, “Triển Chiêu…… Đệ không sao… Thật tốt quá……”

Triển Chiêu nghe Công Tôn nói vậy càng thêm đau lòng, “Công Tôn đại ca, huynh chịu khổ……” Triển Chiêu chuyển ánh mắt sang người đang nằm dưới đất, suy nghĩ một chút, lại để Gia Luật Văn Tài đỡ lấy Công Tôn Sách, bản thân rút ra cuộn dây thừng lóe ra ánh sáng bạc, đem Bàng Thống trói lại thật chặt, “Đem hắn đi cùng!”

Bao Chửng cùng Gia Luật Văn Tài đều kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, “Làm gì vậy?”

“Loại thời điểm này đệ cũng chẳng quan tâm tới quy tắc giang hồ gì nữa, mới vừa rồi đệ bắn một ngân châm tẩm thuốc mê, ít nhất khiến hắn bất tỉnh trong một canh giờ, lại dùng thừng Hàng Long sư phụ truyền cho, cho dù hắn có thần lực giật đứt được xích sắt, cũng không thể làm gì được, mang theo hắn đi, có lẽ Liêu binh đuổi theo có thể dùng làm con tin, ngăn lại một đoạn.”

Nói xong, Triển Chiêu kéo Bàng Thống đang hôn mê bất tỉnh, mang theo Bao Chửng cùng Công Tôn Sách ra ngoài, Gia Luật Văn Tài theo sát phía sau, sau khi mấy người ra khỏi đại trướng, thấy mấy Liêu binh canh bên ngoài đều đã bị Triển Chiêu đánh ngất nằm ngổn ngang dưới đất, những Liêu binh khác đều chạy về phía kho lương dập lửa, Liêu quân hiện tại không thể phòng thủ, giờ không trốn còn đợi đến khi nào?

Triển Chiêu không biết từ đâu chuẩn bị tới một chiếc xe ngựa, cậu đem Bàng Thống ném vào trong xe, lại đỡ Công Tôn cùng Bao lên xe, ben thân nhảy lên phía trước giơ roi thúc ngựa, Gia Luật Văn Tài bỗng cùng nhảy lên xe.

Triển Chiêu kinh ngạc: “Huynh……”

Gia Luật Văn Tài nhẹ cười một tiếng: “Ta từng ở Hô Luân thành này một thời gian rất dài, ta biết rất nhiều đường nhỏ đi tới Thanh Châu, đường tuy không dễ đi nhưng tuyệt đối bí mật an toàn, đệ nếu tin ta thì để ta dẫn đường! Huống chi đem ta theo, đến thời khắc mấu chốt vẫn dùng được!”

Triển Chiêu nhìn Gia Luật Văn Tài ánh mắt kiên định, rốt cuộc thoải mái cười một tiếng, chắp tay ôm quyền: “Vậy nhờ huynh! Gia Luật đại ca!”

“Được! Đi!”

Roi ngựa vung, “Giá” một tiếng vang lên tận trời, hai con ngựa tung vó, chở mấy người chạy như bay trong đêm tối yên tĩnh. Mà lúc này Liêu doanh ánh lửa ngất trời cũng dần bị bỏ lại xa xa phía sau, dần biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại khói dày cuồn cuộn cùng tiếng người huyên náo.

Trong góc âm u, một đôi mắt nổi lên ánh sáng xanh xanh kèm theo tiếng cười rét lạnh hiện ra, “Thì ra là vậy… Thiên Mang đã hóa thành hình người… Ha ha ha ha… Thiên Mang thần tử…… Lần này ta nhất định phải đoạt được ngươi……”

Đoàn người chạy được hơn mười dặm, liền tiến vào rừng cây, tuyết rơi dày khắp nơi càng khó phân biệt đường đi, hơn nữa còn không liên tục, Bao Chửng muốn leo ra sau xe xem xem có Liêu binh đuổi theo không, không nghĩ lúc này, bánh xe vấp phải một đám đá bị vùi dưới tuyết, vốn tốc độ xe cũng rất nhanh, xe rung lắc lên xuống rất mạnh, Bao Chửng nằm không ổn, cả người rơi khỏi xe ngựa, lăn xuống một bụi rậm đầy tuyết bên đường.

Công Tôn Sách vội kêu Triển Chiêu dừng xe, Triển Chiêu kéo cương ngựa, “Huy……”

Mấy người trong xe đi vào bụi rậm tìm Bao Chửng, chợt nghe trong đống tuyết truyền tới một tiếng hét thảm “A… A… A…”

“Nguy rồi, là tiếng Bao Chửng, chẳng lẽ gặp phải rắn độc mãnh thú?” Triển Chiêu một bao chửng xông lên, đi tới bên cạnh Bao Chửng.

“Bao đại ca, huynh sao vậy?”

Chỉ thấy Bao Chửng bị làm cho sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, chỉ xuống dưới chân mình, nhưng lại nói không ra lời.

Công Tôn Sách cùng Gia Luật Văn Tài cũng lần lượt đi tới, mấy người nhìn theo hướng Bao Chửng vừa chỉ, tất cả đều không khỏi hít một hơi.

Lẫn trong lớp tuyết dày cùng cỏ dại xung quanh, tầng tầng lớp lớp thi thể người chết chồng lên nhau, Gia Luật Văn Tài thu lại can đảm cẩn thận bước tới nhìn thử, những thi thể này đều mặc y phục Liêu binh, hơn nữa trên y phục cũng không có dấu vết bị rách hay bẩn, hẳn là mới chết không lâu.

Gia Luật Văn Tài mới đưa tay vén một mũ giáp của một tử thi  lên, bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa hét lên.

Chính xác mà nói, kia đã không còn có thể dùng từ ‘mặt người’ để tả khuôn mặt kia nữa, mà là một gương mặt như xương khô, làn da màu xám tro dán chặt vào xương sọ, giữa da và xương không tồn tại bất kỳ lớp thịt nào, hai hốc mắt cũng lồi ra, bên trong là hai con mắt lớn đầy tia máu nhìn chằm chằm phía trước, cái miệng khô quắt mở to, lộ ra hai hàm răng càng trở nên dị thường kinh khủng.

Bộ dạng đó như đang hướng lên trời gào thét, dáng dấp trước khi chết nhất định là đã phải trải qua tra tấn đau đớn muốn xé ruột xé gan, cho nên sau khi chết vẫn giữ vẻ mặt thống khổ như vậy.

Gia Luật Văn Tài lại nhấc những mũ giáp của các Liêu binh khác, đều là bộ dạng như vậy.

Công Tôn Sách tiến đến, cố nén buồn nôn nhìn nhìn. Y tập trung suy nghĩ một chút, “Thì ra là vậy…… Ta nghĩ ta biết chuyện gì xảy ra rồi!”

Gia Luật Văn Tài cùng Triển Chiêu đều nhìn Công Tôn Sách. “Huynh/Ngươi biết?”

“Không sai, ta nghĩ những Liêu binh này đều là do ăn Thiên Cưu Đan nên mới biến thành như vậy.” Công Tôn Sách nói với Triển Chiêu: “Đệ còn nhớ ngày trước Bao Chửng nói trước thiên hạ chuyện về Thiên Mang không?”

Triển Chiêu nhớ lại nói: “Đậ nhớ, Bao đại ca nói Thiên Mang thật ra là một loại tà thuốc sẽ hao hết máu trong người, hơn nữa đã sớm không còn tồn tại.”

“Thiên Cưu Đan kia là gì vậy?” Gia Luật Văn Tài hỏi.

“Thực ra loại thuốc Bao Chửng nói sẽ hao hết máu người kia không phải là Thiên Mang, mà là Thiên Cưu Đan! Ban đầu Bao Chửng lo lắng nếu Thiên Mang thật sự xuất hiện trên thế gian sẽ mang tới chiến họa không ngừng, cho nên huynh ấy che giấu chân tướng, lấy Thiên Cưu Đan để thay thế Thiên Mang, chặt đứt mọi tơ tưởng của những người muốn Thiên Mang. Mà Bao Chửng……” Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng đang ngồi một bên. “Trước khi nhảy vực đã lén cho ta ăn Thiên Mang thực sự, ta biết Bao Chửng cũng là hy vọng ta có thể sống thật tốt, nhưng không ai lại nghĩ được Thiên Mang lại có công hiệu kỳ dị như vậy, làm cho ta…… mang thai con của Bàng Thống……” nói xong, Công Tôn Sách cúi đầu nhìn bụng nhô lên của mình, thở dài thật sâu.

Gia Luật Văn Tài gật đầu một cái nói: “Khó trách, sức chiến đấu của binh lính quân ta lại đề cao lên như vậy, thì ra là ăn loại Thiên Cưu Đan đó, này chẳng khác gì uống rượu độc cho đỡ khát! Cuối cùng sẽ đau đớn thống khổ không chịu nổi mà chết đi! Gã Đạt Ma Kiệt kia! Mấy câu liền mê hoặc Quốc chủ, nói cái gì mà có phương pháp khiến cho binh lính không chiến vẫn thắng, thì ra hắn lấy con dân Đại Liêu làm vật hy sinh, thật quá ghê tởm! Sau khi ta về Đại Liêu nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn!”

Triển Chiêu ở một bên vội nói: “Muốn phân tích vụ án thì chờ đến khi trở về rồi tính cũng không muộn! Chúng ta vẫn còn đang phải chạy trốn đấy!”

Một câu thức tỉnh mọi người, mấy người vội vàng đỡ Bao Chửng rời khỏi bụi rậm, đi về phía xe ngựa.

Mọi người vừa tới gần xe, bỗng từ sâu trong rừng liên tục bắn ra mười mấy tên lệnh, mũi tên rạch khí lạnh bắn tới, nhanh như chớp điện, Triển Chiêu cùng Gia Luật Văn Tài nhanh chóng vung kiếm đánh rơi mũi tên, tiếng kim loại va chạm “leng keng leng keng” giữa trời đất yên tĩnh phá lệ kinh tâm.

“Văn Tài, đệ quên rồi sao? Người từng ở Hô Luân thành không phải chỉ có mình đệ!” Gia Luật Tuấn Tài lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.