[Công Tôn Sách Đồng Nhân] Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Gia Luật Văn Tài cầm kiếm, tư thế sẵn sàng nghênh địch. Binh mã đối phương tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ khiến mình cùng Triển Chiêu phải khổ chiến một trận, huống chi hai người Công Tôn Sách cùng Bao Chửng căn bản không có võ công, một khi ác chiến, khó tránh khỏi phải phân tán tâm lực bảo vệ bọn họ.

Gia Luật Tuấn Tài nói: “Văn Tài, không nghĩ đệ sẽ trợ giúp người Tống để đối phó người mình, còn bắt giữ Mật Sử đại nhân, đệ có biết tội của mình không?”

“Mượn cớ hòa đàm giam giữ sứ giả vốn là chính chúng ta không đúng! Làm loại chuyện như vậy Đại Liêu ta còn mặt mũi nào để mà nói sao!”

“Hừ! Nam nhân muốn thành hùng đồ bá nghiệp thì không thể quá mức coi trọng những thứ hư danh này!” Gia Luật Tuấn Tài chỉ một ngón tay phía Gia Luật Văn Tài. “Đệ quá mức nhân từ! Đệ căn bản không xứng làm nam nhân Đại Liêu ta!”

Dứt lời, Gia Luật Tuấn Tài vung tay lên, “Lên! Bắt toàn bộ những người này lại cho ta!” những Liêu binh kia vừa nghe được lệnh, lập tức rút đao vọt tới.

Gia Luật Văn Tài thấy tình hình này, cũng bất chấp cùng Triển Chiêu vung kiếm nghênh đón, chém giết cùng một đám Liêu quân.

Quả nhiên như Gia Luật Văn Tài dự đoán, lực chiến đấu của mấy Liêu binh mạnh vượt quá bình thường, trên người bị đâm mấy kiếm cũng không biết đau đớn, chỉ biết đánh về phía trước, chém giết như không muốn sống.

Triển Chiêu cùng Gia Luật Văn Tài cũng bị mưới mấy Liêu binh này quấn lấy không chỗ hở, miễn cưỡng có thể chống đỡ. Lúc này một Liêu binh bỗng rút ra, đánh về phía Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đang núp ở một bên.

Bao Chửng sợ đến hét lên, vội vàng bảo vệ Công Tôn Sách chạy về phía sau, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, Liêu binh kia đã đuổi tới, mắt thấy đại đao lóe sáng sắp chém xuống.

“Bao đại ca!” Triển Chiêu gấp đến mắt cũng phát hỏa, nhưng căn bản đuối không kịp.

“Keng” một tiếng, đao của Liêu binh kia đã bị đánh rơi, Bao Chửng vừa rồi sợ đến nhắm chặt hai mắt, cảm thấy hình như không làm sao, lúc này mới dám mở mắt nhìn.

Gia Luật Văn Tài che trước người Bao Chửng, một đao kia là hắn đánh rơi, nhưng chính hắn cũng không tránh kịp, trên vai bị chém một vết thương lớn, máu tươi thấm ướt tay áo, dần dần nhiễm đỏ một bên vạt áo.

Gia Luật Tuấn Tài dù sao vẫn yêu thương đứa em trai này, thấy Gia Luật Văn Tài bị thương, vội vàng hô dừng lại. Gia Luật Văn Tài cố nén đau, ôm bả vai đi tới trước mặt Gia Luật Tuấn Tài, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Nhị ca… Hay cho một hùng đồ bá nghiệp, huynh ngay cả một đứa trẻ chưa sinh ra cũng không tha!”

“Đệ nói cái gì? Cái gì đứa trẻ chưa sinh!”

Gia Luật Văn Tài do dự trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách hiểu ý của hắn, chuyện tới bây giờ chỉ có thể đánh cược một phen. Nghĩ đến đó, Công Tôn Sách chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt Gia Luật Tuấn Tài, mở áo khoác của mình.

Hai mắt Gia Luật Tuấn Tài dần dần mở to, to đến gần như cái chuông đồng (=-=|||). “Đây… Đây là……”

“Nói đến chuyện này đúng là khó tin, nhưng trong bụng Công Tôn Sách đúng là có một đứa bé sắp đủ tháng, hơn nữa còn là…… con của Bàng Thống!” Gia Luật Văn Tài lên tiếng.

Gia Luật Tuấn Tài thiếu chút nữa giật mình ngã xuống, “Đệ nói cái gì? Là… con của Bàng Thống? Không thể nào! Không thể nào!”

“Nhị ca, cho dù huynh có tin hay không, đây chính là sự thật! Đệ bây giờ chính là muốn đưa Công Tôn cùng Bàng Thống an toàn trở về thành Thanh Châu! Nếu Công Tôn Sách tiếp tục ở lại Liêu doanh, sợ là lúc đó sẽ nhận được kết quả một xác hai mạng!”

Gia Luật Tuấn Tài không đợi em trai nói xong, đột nhiên rút kiếm, trong mắt đầy tức giận: “Nói bậy! Ta… không muốn nghe đệ ở đây nói hươu nói vượn! Người đâu, bắt hết lại cho ta!”

Gia Luật Văn Tài thấy Gia Luật Tuấn Tài đã mù quáng, cái gì cũng không nghe, tự biết không còn cách, chỉ đành phải nhịn đau cầm kiếm liều chết đánh một trận.

Nhưng khi mọi người ở đây cho rằng mình đã rơi vào tuyệt cảnh, đột nhiên những Liêu binh đang muốn tiến lên kia lần lượt ngã xuống không dậy nổi, thống khổ co giật, cổ họng không ngừng phát ra tiếng khò khè khò khè bị đè nén.

Gia Luật Tuấn Tài chấn động, “Xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm sao thế?”

Ngược lại Gia Luật Văn Tài hiểu được nguyên nhân, “Xem ra là độc tính Thiên Cưu Đan phát tác!”

“Cái gì Thiên Cưu Đan?”

“Nhị ca, kể từ khi khai chiến cùng quân Tống tới nay, lực chiến đâu của binh lính Đại Liêu ta tăng kinh người, huynh chẳng lẽ không cảm thấy có gì kỳ quặc sao? Hơn nữa gần đây trong quân không ngừng truyền ra chuyện binh lính bị nhiễm một loại ôn dịch thần bí, hai chuyện này thật ra đều có liên quan!”

“Đệ là nói…… Quốc sư?”

“Không sai,” Gia Luật Văn Tài đáp. “Đạt Ma Kiệt kia mê hoặc quân tâm, nói có phương pháp thần kỳ có thể khiến binh lực tăng lên, thực ra hắn chính là sử dụng độc dược mà Bao Chửng từng nhắc tới sẽ làm hao hết máu trong thân thể con người, chính là Thiên Cưu Đan. Ăn loại thuốc này, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn có thể không ngủ không nghỉ mạnh không tưởng, nhưng sau một tháng máu trong người sẽ hao hết, tử trạng (trạng thái chết) giống như thây khô.”

Đang nói, mấy Liêu binh kia đã ngừng co giật, từng người nằm vật xuống mặt đất, một lát sau, binh lính trên mặt đất liền xuất hiện dấu hiệu khô quắt lại. Gia Luật Tuấn Tài giật mình, nhìn thi tể trên mặt đất, một chữ cũng không nói được.

Gia Luật Văn Tài cho là Gia Luật Tuấn Tài sẽ không tiếp tục ngăn mình nữa, mới vừa quay người đi đỡ Công Tôn Sách, đột nhiên Gia Luật Tuấn Tài thấp giọng nói phía sau hắn: “Đợi đã! Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đệ có thể mang đi, Mật sử đại nhân phải đề lại cho ta!”

Gia Luật Văn Tài rõ ràng cảm nhận được Công Tôn Sách khi nghe thấy những lời này, cả người chợt run lên.

“Nhị ca, huynh đừng tiếp tục u mê vậy nữa! Người kia không phải đại ca của chúng ta, hắn là Bàng Thống! Hắn vĩnh viễn cũng không thể là đại ca Lương Tài! Đại ca Lương Tài của chúng ta đã mất lâu rồi! Nhị ca! Huynh tỉnh lại chút đi!”

Gia Luật Văn Tài cúi đầu suy nghĩ một chút, lại quay người lại, chăm chú nhìn Gia Luật Tuấn Tài.

“Nhị ca, đệ biết, huynh lo sau khi trở về không thể khai báo lại cho cha cùng Quốc chủ. Được! Huynh thả họ đi, đệ về cùng huynh, đệ lấy đầu của Gia Luật Văn Tài khai báo!”

Dứt lời, Gia Luật Văn Tài sửa lại quần áo, kiên quyết đứng thẳng trong gió tuyết, đem bảo kiếm chậm rãi gác lên cổ, “Nhị ca…… Hiếu kính cha sau này đành nhờ huynh……” Nói xong, hắn chậm rãi nhắm hai mắt……

“Vút” một tiếng, Gia Luật Văn Tài kinh ngạc mở hai mắt, bảo kiếm trong tay đã bị Gia Luật Tuấn Tài dùng roi ngựa cuốn đi.

Gia Luật Tuấn Tài phẫn nộ trừng hai mắt, mặt cũng nghẹn đến tím ngắt. Rốt cuộc hắn quất một roi thật mạnh.

“Đệ đi đi! Ta coi như…… không có đứa em trai này!”

Gia Luật Văn Tài thấy vậy trong lòng một trận chua xót, nhưng thời gian không làm hắn không thể tiếp tục chậm chạp, hắn và Triển Chiêu vội vàng mang theo Công Tôn Sách cùng Bao Chửng đi về hướng xe ngựa.

Nhưng đến gần nhìn, mới phát hiện xe ngựa đã không thể tiếp tục sử dụng, cậu thể là lúc đánh nhau vừa rồi, đao kiếm không có mắt, không biết ai đã chém gãy trục xe. Triển Chiêu thấy thế, chỉ đánh tháo hai con ngựa ra, xem ra chỉ có thể cưỡi ngựa đi về phía trước.

“Nhưng…… Công Tôn đại ca, huynh bây giờ có thể cưỡi ngựa sao?” Triển Chiêu lo lắng hỏi.

“Không sao, huynh có thể!” Sắc mặt Công Tôn Sách có chút tái, nhưng y vẫn kiên trì.

Việc không nên chậm trễ, Triển Chiêu đỡ Công Tôn Sách lên ngựa, bản thân tung người nhảy lên phía sau Công Tôn, Bao Chửng tự cưỡi một con, Gia Luật Văn Tài dắt một con ngựa của Liêu binh, ném Bàng Thống vẫn hôn mê lên lưng ngựa, mình cũng nhảy lên, mọi người trong rừng cây tối tăm khó khăn đi về phóa trước, bóng đêm yên tĩnh bao phủ xuống, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng chim kiêu kêu truyền đến, càng có vẻ quỷ quái đáng sợ.

() chim kiêu: một giống chim dữ giống loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ. (theo QT)

Đang trên đường, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng vó ngựa, có thể nào lại là truy binh? Gia Luật Văn Tài cùng Triển Chiêu đều lập tức cằng thẳng.

Người phía sau chạy tới, Gia Luật Văn Tài nhìn kỹ lại, là Gia Luật Tuấn Tài! Chẳng lẽ huynh ấy lại thay đổi?

Gia Luật Tuấn Tài giục ngựa đi tới, đến bên cạnh Gia Luật Văn Tài. “Ta đưa mấy người đi một đoạn! Nhưng nếu gặp truy binh, ta cũng không tin đệ cùng Triển Chiêu còn có thể chống đỡ? Hai người dù võ công có cao tới đâu, cũng khó có thể hỗ trợ nhau từ đầu tới cuối, huống chi còn mang theo ba gánh nặng, một hôn mê bất tỉnh, một người đang mang thai, còn có một tên……” Gia Luật Tuấn Tài liếc mắt lườm nguýt Bao Chửng. “Đại ngốc!”

Trong lòng Gia Luật Văn Tài ấm áp: “Nhị ca! Cám ơn huynh…”

“Ta có một đứa em trai như đệ, ta cũng không muốn cha lại mất đi một đứa con trai!” Gia Luật Tuấn Tài giật cương ngựa, đi tới phía trước đội ngũ, không nhìn Bao Chửng ở phía sau mình nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.

Vì lên đường gấp rút, tốc độ ngựa chạy cũng không chậm, tới đoạn đường phía trước, trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Gia Luật Văn Tài đang đi ở phía trước bỗng nghe thấy tiếng Triển Chiêu phía sau gọi hắn.

“Gia Luật đại ca! Gia Luật đại ca! Dừng một chút!”

Mấy người đành phải ghì cương ngựa, cùng quay đầu lại xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Sao vậy?” Gia Luật Văn Tài hỏi.

“Công Tôn đại ca…… không ổn lắm!” nhìn vẻ mặt căng thẳng của Triển Chiêu, Gia Luật Văn Tài khẩn trương. Hắn vội vàng đi tới đỡ Công Tôn Sách xuống, chỉ thấy Công Tôn Sách hai tay ôm bụng, lông mày nhăn chặt, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.

Không thể nào……

Gia Luật Văn Tài không nghĩ nhiều, vội vén vạt dưới y phục Công Tôn Sách, mượn ánh trăng mơ hồ bị bóng cây che khuất, Gia Luật Văn Tài chỉ thấy trên chiếc quần trắng như tuyết của Công Tôn giống như đã bị nước thấm ướt một mảnh lớn, hơn nữa còn lẫn với máu đỏ tươi chảy xuống bắp chân, xuống mắt cá chân ngay cả tất cũng bị thấm ướt.

“Công Tôn Sách…… Ngươi không phải…… Không phải là sắp sinh rồi đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.