Lần đầu tiên công tử bắt đầu rung động với Y Y, chính là vào cái năm Đại ca chàng vừa tạ thế.
Khi ấy, công tử đang học ở thư viện Hàng Châu, nhận được thư của phụ thân gọi về gấp để tiếp quản gia sự.
Lúc đó, bên người chàng chỉ có hai người: thư đồng Tô Bát cùng với Y Y.
Chàng nhận ra bên cạnh mình có tay mắt của đích mẫu, nhưng lại không thể xác định là ai, chỉ biết có kẻ đem hành tung lộ trình của chàng tỉ mỉ ghi vào thư truyền cho đích mẫu, bàn bạc ám sát chàng trên đường. Kẻ đó hẳn không ngờ rằng, phong thư ấy lại rơi vào tay chàng. Công tử bèn tương kế tựu kế, chưa vội bứt dây động rừng, lại sắp xếp người mai phục trên đường từ Hàng Châu quay về Dương Châu, chờ nội gián lộ mặt.
Chiều hôm ấy, công tử bước lên xe ngựa, gọi Y Y vào trong hầu.
Chàng nhẹ nhàng ngồi xuống, thong dong lấy sách ra đọc. Y Y ngoan ngoãn ngồi một bên. Ở gần công tử như vậy, cả người nàng dường như cũng thấm đẫm mùi đàn hương mà công tử yêu thích.
Y Y len lén ngẩng đầu nhìn trộm công tử. Chỉ thấy chàng ngồi đó chú tâm đọc sách, mấy tia nắng hoàng hôn ngoài rèm cửa soi vào song thưa, ánh lên suối tóc dài đen nhánh chỉ được buộc hờ bằng dây lụa xanh của chàng một lớp lấp lánh như tơ vàng chỉ bạc. Cho dù ở góc nhìn của nàng không thể thấy rõ dung mạo của công tử, trái tim của Y Y vẫn không ngừng đập thình thịch, hai má nóng ran.
Nàng thích công tử, từ nhỏ đã thích. Mặc kệ là sự kính ngưỡng của một đứa trẻ hay là tình cảm mới chớm nở của thiếu nữ, nàng đều không quan tâm. Bởi vì, vốn sẽ chẳng có kết quả. Nàng chỉ biết, nàng thích công tử, thích đến mức ngắm nhìn cả ngày cũng không chán. Và nàng cũng chỉ cần nhìn công tử thôi, đã mãn nguyện vô cùng. Không cầu gì thêm.
Y Y rất hiểu ý công tử, chàng vừa cảm thấy cổ họng hơi khô, chưa cần lên tiếng sai bảo, nàng đã rót sẵn trà, trà vừa hơi lạnh, nàng liền nhanh tay hâm nóng lại. Cứ thế, nàng vừa hầu hạ, vừa nhìn trộm chàng.
Y Y cho rằng mình đã luyện kỹ năng nhìn trộm đến xuất thần nhập hóa, công tử sẽ không tài nào phát hiện ra được. Nào ngờ, nhất cử nhất động của nàng, chàng đều biết rõ. Qua làn khói mông lung quyện cùng hương trà Long Tỉnh thơm ngát, chàng ngước mắt, thoáng nhìn qua khuôn mặt chỉ bé bằng bàn tay của nàng, trong lòng âm thầm thở dài.
Nhìn trộm cũng vụng về như thế, không giống như là người có thể ẩn mình làm nội gián lâu đến vậy.
Y Y bắt gặp ánh mắt của chàng, vội hỏi:
“Công tử, có chuyện gì sao?”
Công tử khẽ lắc lắc đầu, nói:
“Không có gì, chỉ là vai hơi mỏi. Y Y, qua đây, bóp vai cho gia một chút.”
Đôi gò má trắng nõn của Y Y hơi ửng đỏ lên, rồi lại ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, nhích đến gần chàng. Công tử khép mắt lại, cảm nhận hai bàn tay mềm mát lạnh của nàng nhè nhẹ đặt lên vai mình.
Từ nhỏ đến lớn, công tử đều rất sủng Y Y, không cho nàng làm việc nặng bao giờ. Chính vì vậy, dù là nha hoàn, bàn tay của nàng lại mềm mại chẳng khác gì thiên kim tiểu thư quanh năm tay chẳng thấm nước.
Công tử chầm chậm vuốt ve quyển sách trên tay, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Y Y bước lẽo đẽo theo sau chàng từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn.
Trong một khắc đó, chàng bỗng hi vọng, kẻ phản bội chàng không phải là Y Y.
Bởi vì, phản bội chàng, chỉ có một con đường: chết.
Y Y không biết công tử đang suy tính chuyện gì. Nàng đang chuyên tâm bóp vai cho công tử, rèm cửa chợt bay lên. Y Y đưa tay kéo rèm xuống, liếc mắt thấy cảnh vật bên ngoài, liền ngạc nhiên hỏi:
“Công tử, trời sắp tắt nắng rồi, chúng ta còn đi vào rừng sao?”
Công tử thoáng giật mình, vén rèm nhìn ra ngoài, trong lòng liền nhanh chóng đoán được, kế hoạch của chàng đã bị lộ!
Chàng đã xem kỹ bản đồ, theo lộ trình ban đầu đề ra, không thể nào đi ngang qua rừng.
Nội gián hẳn là Tô Bát. Hắn biết được kế hoạch của chàng, bèn thay đổi dự tính, đưa chàng đi chệch khỏi con đường đã mai phục sẵn, dẫn dụ người của chàng đi xa.
Công tử thầm trách mình khinh địch, vội quay lại, khẽ nói:
“Y Y, ghé tai lại đây.”
Y Y không hiểu vì sao, nhưng nàng vốn nghe lời công tử, vội kề tai đến gần.
Công tử thì thầm bên tai nàng, nói:
“Y Y, chốc nữa gia bảo nàng nhảy xuống xe, thì nàng phải nhảy xuống ngay, có biết không?”
Y Y liền gật gật đầu.
Sau đó, công tử đưa cho nàng một viên thuốc, bảo nàng ăn vào. Y Y không hề do dự, liền nuốt xuống. Công tử lại lấy ra pháo hiệu trong tay áo, cẩn thận bắn nó lên không trung, báo hiệu cho người của chàng đến tiếp ứng.
Tô Bát nghe tiếng động, tức khắc phát hiện. Hắn vội thắng xe lại, vén màn xe lên, lập tức bị công tử ném một nắm bột trắng vào mặt, hai mắt liền không thể mở ra nổi.
Trong bột có độc dược, Tô Bát rất nhanh đã tắt thở.
Công tử hét lớn:
“Y Y, nhảy xuống, đi về hướng Đông!”
Y Y liền nhảy xuống xe, cứ nhằm hướng Đông mà chạy.
Vừa lúc này, chung quanh nhảy ra một đám người gần cả chục tên, lăm lăm đao kiếm xông về phía công tử. Độc phấn của công tử không còn nhiều, chàng lại không biết võ công, không thể cầm cự được lâu.
Y Y chưa chạy được xa, quay đầu nhìn lại, thấy công tử gặp nguy, liền quay trở về.
Đúng khi ấy, một tên cầm kiếm muốn chém xuống sau lưng công tử, Y Y lập tức nhào tới đẩy công tử ra, tay trái của nàng liền bị cắt qua một đường, máu tuôn ra ướt đẫm tay áo.
Công tử vội ném hết số độc phấn còn lại vào tên kia, đoạn đỡ Y Y chạy đi về hướng Đông. Đám người còn lại e sợ độc phấn, một lúc sau mới dám xông lên đuổi theo.
Công tử cùng Y Y chạy đến bên một sườn núi, tiếng bước chân đã ở rất gần. Chàng nhìn sườn núi dốc đứng trước mặt, nhớ đến trong bản đồ có ghi chú bên dưới sườn núi này là một hồ nước, bèn nói:
“Y Y, tin gia, nhảy xuống đi, không sao đâu!”
Y Y nghe vậy, không hề nghi ngờ, liền nhắm mắt nhảy xuống sườn núi.
Nàng tin chàng đến mức ngay cả sinh mạng của mình cũng có thể giao cho chàng.
Công tử thoáng thấy lòng mình khẽ rung lên, bỗng chợt đưa tay kéo Y Y lại. Chàng ôm chặt lấy nàng, cẩn thận bao kín thân hình nhỏ bé của nàng trong lòng mình, rồi mới buông mình xuống sườn núi.
Cả hai vừa rơi xuống, cũng là lúc đám người kia đuổi tới.
.........
Có tiếng nước chảy róc rách.
Có tiếng lá cây xào xạc.
Y Y mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm đè lên người công tử, cả hai đều đang ở cạnh bờ hồ. Công tử cả người ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, dưới chân còn loang lổ máu.
Y Y vô cùng hốt hoảng, vừa lo sợ vừa đau lòng muốn khóc.
Nàng lập tức leo xuống, lay gọi công tử.
Một lúc sau, công tử tỉnh dậy. Chàng thì thào hỏi:
“Y Y, không bị sao chứ?”
Y Y đã không nén được tiếng nấc trong cổ họng nữa, nghẹn ngào đáp:
“Y Y không sao, nhưng mà công tử... công tử...”
Công tử xoa xoa đầu nàng, cười nói:
“Gia không có chuyện gì, đừng lo.”
Chàng càng trấn an, Y Y càng đau lòng, nước mắt cứ tuôn ra.
Công tử đã bị thương ở chân, không thể đứng dậy đi được.
Lúc nhảy xuống sườn núi, chàng đã ôm chặt nàng, che chở cho nàng, khi rơi xuống hồ nước, cũng là chàng rơi xuống trước, chắn hết đau đớn cho nàng. Chính vì vậy, ngoài vết thương ở tay trái, trên người nàng ngay cả vết xước cũng không có, bản thân chàng lại chi chít thương tích.
Bấy giờ, trời đã sụp tối. Núi rừng ban đêm rất lạnh lẽo, cả hai người đều chỉ có một bộ xiêm y mỏng, không đủ chắn gió.
Công tử thì thào nói:
“Y Y, chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi tránh rét.”
Y Y nén đau ở tay trái, đi tìm củi khô và dây thừng, kết lại làm một cái xe kéo tạm bợ, đoạn nhẹ nhàng đỡ công tử ngồi lên, sau đó hì hục kéo chàng đi tìm chỗ trú.
Nàng là thiếu nữ Giang Nam, vóc người vốn nhỏ bé. Còn công tử tuy mảnh khảnh nhưng lại khá cao. Cho nên Y Y phải dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo nổi chàng đi một quãng xa như vậy.
Công tử không đành lòng thấy nàng cố sức, nói:
“Y Y, nghỉ một lúc đi.”
Y Y lại cương quyết không nghỉ, cuối cùng cũng tìm được một hang động có thể trú thân qua đêm.
Y Y không phải thiên kim tiểu thư, thuở nhỏ từng lăn lóc trong rừng với mẫu thân, ở trong cảnh này vẫn không hoảng loạn, cũng biết một vài tri thức để sinh tồn ở rừng núi. Nàng đi tìm củi về, hì hà hì hục đánh lửa lên, nhóm một đám lửa để lấy ánh sáng và sưởi ấm.
Nửa đêm, công tử lại bị sốt, có lẽ là do ở lâu trong nước lạnh, thân thể chàng lại vốn không khỏe.
Công tử không ngừng cảm thấy lạnh, cả người run lên, môi tím tái đi. Y Y hoảng sợ đến tay chấn luống cuống, rốt cuộc nhớ tới mẫu thân từng nhắc qua một cách sưởi ấm cho người bệnh rất hiệu quả.
Vì thế, nàng run run cởi ra xiêm y của công tử, cắn răng áp chế nỗi xấu hổ để trút bỏ y phục trên người mình. Cuối cùng, cứ thế trần trụi mà ôm chặt lấy công tử.
Hơi nóng trên người công tử truyền sang thân thể nàng, từng tấc da thịt của hai người đều áp sát vào nhau. Y Y đỏ bừng hai má, cúi đầu cố gắng để không nhìn không thấy gì cả.
Một lúc sau, công tử mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Chàng thì thào nói:
“Y Y ngoan... Không được làm như vậy... Sẽ hủy hoại danh tiết của nàng, sau này... Sau này không gả được vào nhà tốt...”
Y Y lắc đầu nguầy nguậy, bật khóc nói:
“Y Y không cần gả vào nhà tốt... Y Y chỉ muốn công tử bình an vô sự...”
Công tử nghe vậy, không nói gì nữa, chỉ thấy chàng đưa tay lên, nhè nhẹ xoa xoa đầu nàng, khẽ mắng:
“Y Y ngốc.”
Y Y không hề cảm thấy tức giận, nàng không ừ không hử, chỉ càng quấn chàng chặt hơn, tỏ vẻ cam chịu chàng nói mình ngốc. Công tử chỉ biết thầm than trong lòng, cũng không có sức lực đẩy nàng ra, cứ thế ngủ thiếp đi.
Y Y đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, chợt thấy trên mặt mình vừa ngứa lại vừa nóng. Nàng vội mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt tựa quan ngọc của công tử đang kề sát bên mình. Đôi mắt chàng vẫn khép hờ, mặt lại cọ cọ vào má nàng, chầm chậm lướt xuống môi, thong thả trêu đùa cánh môi mềm như bột, ngọt như mật của nàng. Y Y không hiểu chuyện gì, chỉ biết là nàng thích gần gũi với công tử như vậy, cả người mềm nhũn ra trong lòng chàng, mặc cho bàn tay của người nào đó chu du khắp thân thể mình.
Cũng may, công tử tỉnh táo lại kịp thời, dừng chân kịp lúc.
Qua một đêm trằn trọc không yên, đến khi Y Y thức dậy, đã thấy trên người mình và công tử đều mặc lại quần áo ngay ngắn chỉnh tề. Nàng nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, vội đặt tay lên trán của công tử, thấy thân nhiệt chàng đã hạ bớt, nhẹ thở ra một hơi.
Y Y ra ngoài tìm thuốc trị thương cho công tử, đào thêm mấy củ khoai về nướng. Khi nàng quay lại hang động, đã thấy công tử ngã lăn ra đất, xiêm y trên người cũng lấm lem bụi.
Nàng vội tiến lên đỡ chàng dậy, lo lắng hỏi:
“Công tử tìm kiếm gì? Y Y tìm cho người nhé? Bây giờ chân của công tử đang bị thương, tạm thời không thể đi lại đâu!”
Công tử ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ hỏi:
“Lúc nãy Y Y đi đâu? Gia cứ nghĩ...”
... Cứ nghĩ rằng nàng bỏ đi rồi.
May mắn là, không phải.
Y Y nhoẻn miệng cười, vừa đỡ chàng ngồi dậy, vừa đáp:
“Y Y ra ngoài hái thuốc với đào khoai. Để Y Y đắp thuốc cho công tử, sau đó sẽ nướng khoai ăn nhé!”
Nói đoạn, nàng lấy thuốc vừa hái ra, dùng mảnh vải gói lại, sau đó lấy hòn đá nhỏ giã nát thuốc bên trong ra, cuối cùng là nhẹ nhàng cẩn thận đắp lên vết thương của công tử. Y Y vừa đắp vừa trấn an:
“Ban đầu sẽ hơi đau một chút, công tử cố chịu một chút nha.”
Công tử gật gật đầu, không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt hoa đào tĩnh lặng như nước hồ thu phảng phất xoáy sâu vào linh hồn nàng, khiến Y Y có chút mất tự nhiên.
Đến khi Y Y nướng xong khoai, đưa cho công tử củ to nhất ngon nhất, công tử mới chợt cất tiếng hỏi:
“Y Y, lúc gia bảo nàng nhảy xuống, nàng không hề sợ sao?”
Y Y cắn một miếng khoai nướng nóng hôi hổi, gật gật đầu, đáp:
“Sợ chứ, nhưng dù sao công tử cũng thông minh hơn Y Y, công tử nói gì, Y Y cứ làm theo là được rồi.”
Công tử ngẩn ra nhìn nàng một lúc, sau đó đưa tay nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cười bảo:
“Tin người như vậy, bị kẻ khác lừa bán thì phải làm sao?”
Nàng ôm mũi xoa xoa, lẩm bẩm:
“Công tử đâu phải kẻ khác, sợ gì chứ...”
Công tử chỉ lẳng lặng nhìn nàng, chỉ cười không nói, tay nhè nhẹ xoa vết thương vừa được Y Y xé tay áo băng bó lại cho chàng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn rõ cảm xúc.
Những ngày sau đó, Y Y đặt công tử lên chiếc xe kéo bằng gỗ tự làm, cứ thế chầm chậm kéo chàng đi theo hướng mà chàng chỉ dẫn. Nhìn nàng nhỏ bé như thế, thoạt đầu công tử còn không đành lòng để nàng phải kéo mình đi, Y Y bình thường vốn ngoan ngoãn, lúc này lại cố chấp vô cùng, không lay chuyển nổi. Vì vậy, hai người cứ thế mà lên đường, khát thì uống nước suối, đói thì ăn khoai nướng, quả dại. Đến thành trấn nhỏ, Y Y đem trang sức đổi lấy ngân lượng mua thêm mấy bộ xiêm y bình thường một chút, để hai người giả trang phu phụ nông gia, tránh gây chú ý.
Công tử nhìn trên người nàng trơ trọi không một món trang sức, đáy mắt chợt tối lại. Y Y lại vô cùng vui vẻ, không cảm thấy tiếc nuối gì. Nàng chỉ cảm thấy công tử dựa vào nàng, cần có nàng như lúc này thật là tốt, vất vả mấy cũng không ngại.
Bôn ba đi suốt ba ngày, tới ngày thứ tư, Tô Lục mới dẫn người tìm tới theo dấu hiệu công tử đã để lại trên đường.
Công tử lại trở lại là công tử cao cao tại thượng, không còn là công tử phải dựa vào nàng, không thể rời nàng nữa, Y Y có chút hụt hẫng.
Công tử quay trở lại Tô phủ, dưỡng thương ba tháng, sau đó chính thức tiếp quản Tô gia, bắt đầu đoạt lại quyền lực, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn, khiến đích mẫu cũng phải sợ hãi nhượng bộ ba phần.
Cũng từ đó, công tử bỗng cưng chiều Y Y nhiều hơn. Trước đây, chàng cũng tốt với nàng, nhưng vẫn có phần nghiêm khắc. Bây giờ, Y Y thực sự trở thành thân tín được chàng tin tưởng nhất, có đôi khi bàn bạc chính sự cũng không bảo nàng ra ngoài, khiến thuộc hạ kinh ngạc vô cùng. Ở Tô phủ, Y Y tuy chỉ là nha hoàn, nhưng trong Lang Hoàn viện, nàng chính là tiểu công chuá, quả thực là muốn gì được nấy, kỳ trân dị bảo đều mang đến cho nàng làm đồ chơi.
Đối với chuyện này, Y Y chỉ đơn giản nghĩ rằng, công tử gia nhà nàng phát tài rồi, bắt đầu thể hiện một chút khí thế, tiểu nha hoàn như nàng cũng cần phải sang trọng mới không làm mất mặt công tử.
Cho nên, từ ấy, Y Y bắt đầu một nhiệm vụ mới, ngày ngày giúp công tử nhà nàng nghĩ cách tiêu tiền làm sao cho hết.
Quả thực là rất hao tổn tinh lực.
.........
@Tác giả:
Niên biểu quá trình ăn thịt của công tử kiếp trước:
- 0 – 18 tuổi: ăn chay
- 19 tuổi: uống nước thịt (1 lần duy nhất)
- 20 tuổi: ăn chay
- 21 – 25 tuổi: ăn thịt thường xuyên
- 26 - chết: ăn chay trường =)))
Hãy ăn uống lành mạnh như công tử! (◡ ω ◡)