Nhiều năm sau này, sau khi Y Y đã trở thành người của công tử, chàng mới hé môi tiết lộ bí mật năm đó.
Kỳ thực, lúc công tử bắn lên pháo hiệu, Tô Lục đã dẫn theo thuộc hạ tìm được đến, kịp thời khống chế đám người tiếp ứng cho Tô Bát đang chuẩn bị thích sát chàng.
Những kẻ tấn công chàng hôm ấy, chẳng qua chỉ là một màn kịch thử lòng.
Nếu ngày đó, Y Y không quay lại cứu công tử, chàng vẫn sẽ bình an vô sự. Nhưng Y Y sẽ chết.
Bởi vì, viên thuốc công tử bảo nàng ăn vào hôm đó, không phải thuốc giải độc phấn. Nó chỉ có thể làm chậm quá trình phát độc. Nếu Y Y tham sống sợ chết không quay trở lại, nàng cũng không sống được bao lâu nữa.
Đó là cái giá cho kẻ phản bội chàng.
Cho dù là Y Y mà chàng yêu chiều nhất, cũng không phải ngoại lệ.
Ngay cả khi Y Y lấy thân mình đỡ kiếm cho công tử, chàng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Y Y. Bởi vì, chàng biết, bản thân đã quá bao dung cho Y Y. Điều này vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng thật sự một dạ hai lòng, diễn kịch quá xuất sắc, một ngày nào đó phát hiện ra, chàng sợ rằng bản thân không còn thu tay kịp nữa.
Công tử không phải là người sẽ cho phép bên cạnh mình xuất hiện một mối họa ngầm.
Chàng từng đọc trong bản đồ, biết rằng bên dưới sườn núi phía Đông là một hồ nước, cho dù ngã xuống cũng chỉ bị thương, không chết được. Vì vậy, chàng bảo Y Y nhảy xuống.
Sườn núi rất cao. Bất kể ai đứng phía trên nhìn xuống đều run sợ. Y Y lại không hề do dự, chưa từng nghi ngờ, cứ thế buông mình nhảy xuống.
Công tử đã từng nghĩ, nếu nàng tỏ ra sợ hãi, chàng cũng sẽ không ép nàng. Nhưng Y Y lại không hề sợ hãi, cũng không hỏi lại chàng thêm câu nào, chớp mắt đã nhảy.
Ngay lúc ấy, công tử cũng quên mất lý trí, vươn tay ra ôm nàng vào lòng che chở, cùng nàng ngã xuống.
Biểu muội từng oán hận nói với chàng:
“Nhị biểu ca, huynh không hề yêu ta! Người ích kỷ như huynh chẳng yêu ai cả, huynh chỉ biết yêu chính bản thân mình mà thôi!”
Lời này quả là khó nghe. Nhưng đó là sự thật.
Công tử quả là ích kỷ.
Chàng làm bất cứ việc gì, đều là suy tính cho bản thân mình. Việc tốt vô tư duy nhất mà chàng từng làm, đó là cứu Y Y.
Nhưng ngay cả đối với Y Y, ban đầu, chàng vẫn không thể tin tưởng, luôn nghi ngờ nàng do kẻ khác phái đến, còn âm thầm điều tra thân thế của nàng. Đáng tiếc, mọi manh mối về thân thế của Y Y đều đứt gãy từ chỗ được một vị đại phu họ Liễu nhận nuôi. Chàng vẫn không thể tra ra phụ mẫu thân sinh của nàng.
Không thể tra ra, càng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Chỉ đến khi trải qua chuyện năm ấy, chàng mới thật sự bị chân tình không rời không bỏ, không nghi không ngờ của Y Y làm cho rung động.
Công tử chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một nha hoàn.
Không phải bởi khinh khi thân phận, chẳng qua chàng cần một thê tử gia thế hiển hách để rút ngắn hành trình thực hiện tham vọng của mình.
Nhưng mà, vì Y Y, công tử cam nguyện đi một con đường gian nan hơn bội phần.
Y Y ngốc nghếch lại phá hỏng kế hoạch của chàng. Vốn dĩ có thể làm chính thê, rốt cuộc lại chỉ là thông phòng vô danh vô phận.
Công tử tức giận. Giận Y Y khờ khạo không biết hờn ghen, giận Y Y ngây thơ không có chút dã tâm tranh đoạt.
Có đôi lúc, công tử dường như hồ nghi rằng Y Y không yêu chàng. Rõ ràng nàng lo lắng cho chàng như thế, khoan dung với chàng như thế, thấu hiểu chàng như thế. Nhưng mà, lại cố tình không hiểu tình cảm của chàng. Y Y chưa từng thể hiện chút hờn ghen nào với biểu muội, chưa từng tranh giành một cái danh phận, cũng chưa từng mở miệng nói yêu chàng.
Không phải chỉ có Y Y bất an, công tử cũng cảm thấy bất an.
Chàng không thể hiểu được Y Y.
Yêu, không phải là chiếm hữu hay sao? Giống như chàng yêu Y Y, chỉ muốn giấu nàng trong hậu viện, không cho nam nhân nào nhìn thấy, bình thường tham gia yến tiệc đều chỉ mang theo biểu muội, ngay cả thuộc hạ thân tín như Tô Lục cũng không được phép ở gần Y Y. Chỉ cần Y Y nói chuyện với kẻ khác, trong lòng công tử liền đố kỵ đến muốn điên lên.
Nhưng Y Y không như vậy.
Nàng quá ngoan ngoãn, quá bình thản. Trông thấy công tử tình chàng ý thiếp với biểu muội, nàng cũng chưa từng tỏ vẻ ghen tị. Công tử nhiều lần muốn nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng, cố ý bày tỏ tình thâm ý trọng với biểu muội. Kết quả, Y Y đều mỉm cười chúc mừng.
Công tử bị sự cao thượng của nàng làm cho tức giận mà chẳng thể nói ra.
Tình không biết bắt đầu từ lúc nào, quay đầu nhìn lại đã cắm rễ trong tim. Đến bây giờ, chàng đã không thể thu lại cảm tình nữa. Nhưng mà, biểu hiện mơ mơ hồ hồ của Y Y khiến chàng cảm thấy vô cùng lo sợ, chỉ sợ nàng đối với chàng chỉ là ái mộ, không phải là yêu. Một ngày nào đó, nếu nàng nhận ra điều này, đem lòng yêu kẻ khác. Chàng phải làm sao?
Công tử giận Y Y, nhưng lại không nỡ trách nàng, chỉ đành trách chính mình, trách chính mình không đủ năng lực để có thể tự do thể hiện yêu thương nàng, không đủ năng lực để lập tức cưới nàng làm thê tử.
Hôn lễ xung hỉ sơ sài đó, cả đời này vẫn là nỗi đau của công tử. Chàng không thể cho Y Y mười dặm hồng trang, không thể cho nàng kiệu lớn tám người khiêng, không thể cho nàng danh phận Nhị thiếu phu nhân của Tô phủ, liền tự kiềm chế mình, chần chừ không chạm vào nàng. Công tử từ nhỏ đọc sách thánh hiền, đối với cái danh thê tử kết tóc vô cùng để ý. Chàng muốn nỗ lực sớm ngày cho nàng danh phận đường đường chính chính, cử hành lại một tràng đại hôn vẻ vang, sau đó mới cùng nàng làm lễ Chu công, loan phượng hòa minh.
Đêm đó, Y Y mặc lên hỉ phục tự thêu, đội lên khăn hỉ, ngồi ngay ngắn trên giường, hồi hộp chờ đợi công tử bước vào.
Khung cửa chạm trổ hoa văn tinh xảo kẽo kẹt mở ra, ánh trăng bàng bạc soi lan tỏa khắp tân phòng, công tử bước vào trong vầng nguyệt quang mờ ảo, thanh sam thường ngày được thay bằng hỉ phục đỏ thẫm, vẫn không thể làm khí chất văn nhã thư hương của chàng nhuốm màu diễm tục.
Qua lớp khăn hỉ mông lung, Y Y ngây ngẩn nhìn chàng, khóe mắt bất chợt thấy cay cay.
Cho dù chỉ là thông phòng, được gả cho chàng, vẫn là ước nguyện lớn nhất đời nàng.
Công tử nhẹ nhàng nhấc khăn hỉ lên, cười xoa đầu nàng, khẽ nói:
“Ngủ sớm đi.”
Y Y ửng đỏ đôi má, đứng lên giúp chàng cởi ra ngoại bào. Công tử treo ngoại bào trên bình phong, chậm rãi nằm xuống giường. Y Y nằm xuống bên cạnh chàng, run run đưa tay chạm vào thắt lưng của chàng. Công tử nhẹ nắm lấy tay nàng ngăn lại, khẽ cười, nói:
“Y Y, ngủ đi.”
Y Y kinh ngạc. Nàng nhớ lời Lưu bà bà đã chỉ bảo, đêm nay nhất định phải hầu hạ công tử thật tốt, còn có những bức tranh kia, Lưu bà bà nói nam nhân đều thích như thế, nhưng bởi vì tôn trọng chính thê, thông thường đều sẽ không nỡ dùng với thê tử kết tóc, cho nên mới cần đến thị thiếp như nàng. Y Y vừa xem qua đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vì công tử, nàng vẫn cố gắng học thuộc. Nào ngờ, công tử lại dường như... dường như không muốn làm chuyện đó với nàng...
Y Y không biết phải làm sao. Nàng lúng túng nằm xuống, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn công tử.
Bất chợt, có một bàn tay ấm áp nhẹ che lại mắt nàng.
Công tử khàn khàn nói:
“Ngoan, ngủ đi.”
Y Y thầm nghĩ, công tử nhất định là chung tình với biểu tiểu thư, không muốn chạm vào nha hoàn như mình. Tuy rằng nàng vốn biết thân biết phận, nhưng trong đêm động phòng lại bị lạnh nhạt như vậy, khó tránh khỏi tủi thân. Nàng cuốn chăn nằm lui vào góc giường, nước mắt âm thầm chảy dài trên má.
Một lúc sau, chỉ nghe công tử khẽ thở dài một tiếng, đưa tay kéo nàng lại gần. Chàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng, khẽ hôn lên trán nàng, thì thầm:
“Y Y ngoan, ngủ đi.”
Còn không ngủ, thì đêm nay không còn cơ hội để ngủ nữa.
Y Y giật mình quên cả khóc, cứ thế nằm trong lòng chàng, thiếp đi lúc nào không hay.
Công tử ôm ôn nhu hương trong lòng, lại phải nỗ lực kiềm chế bản thân, khổ sở không thể nào kể xiết, cả đêm thức trắng.
...........
@Tác giả: Khi có thịt dâng lên tận miệng không thèm ăn, đợi đến khi người ta không cho ăn nữa thì có nước quỳ van xin để được thịt. Đây gọi là nghiệp quật.:v
P/s: À đoạn này anh đang quyết tâm không ăn, nhưng cuối cùng vẫn ăn vì... ghen.:v Còn nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này =)))