Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy sau giấc ngủ dài không mộng mị, đã thấy mình đã quay trở về phòng.
Kim Xuyến trông thấy ta đã dậy, liền tiến đến, nói:
“Quận chúa dậy rồi sao, để nô tỳ mang nước ấm vào cho người rửa mặt nhé?”
Ta hỏi:
“Đêm qua là ai đưa ta về đây?”
Kim Xuyến ngạc nhiên, hỏi:
“Quận chúa đã ra ngoài khi nào ạ? Nô tỳ cùng Ngân Bích tỷ tỷ luôn túc trực bên ngoài, không thấy ai vào ra nơi đây cả.”
Thật sự kỳ lạ. Không một ai phát hiện ta đã ra ngoài vào ban đêm, Kim Xuyến không biết, Ngân Bích không hay, kể cả bốn thị vệ phụ vương phái theo bảo vệ ta cũng bẩm rằng chưa từng thấy ai. Tất cả đều cho rằng ta chỉ nằm mơ mà thôi.
Ta dò la thăm hỏi, tăng sư trong chùa cũng không ai biết có người tá túc lại chùa, ngoài ta.
Ta đoán rằng, người kia không muốn ai biết mình ở đây, cũng thôi không tìm hiểu chuyện này nữa.
Đêm đến, ta nằm trên giường, vừa chợp mắt ngủ, lại gặp phải ác mộng. Ta bừng tỉnh giấc, lại nghe thấy tiếng đàn êm dịu như vỗ về an ủi kia, liền bất giác ngồi dậy, khoác lên ngoại bào, lần tìm đến gian viện hôm qua.
Lần này, ta vừa đứng trước cửa, người kia đã nhận ra ta, khẽ cất tiếng nói:
“Cô nương đến rồi sao? Xin mời vào trong.”
Ta quen đường quen lối bước vào, mấy con mèo nhỏ trông thấy ta, chạy đến quấn quýt dưới chân. Ta mỉm cười, cúi xuống xoa xoa đầu chúng, trong bụng thầm nghĩ, chủ nào mèo nấy, Tiểu Bạch ở Dương Châu luôn rất chảnh chọe, chưa từng tỏ ra thân thiết với ta như vậy.
Người kia vẫn ngồi sau bình phong, trên bàn vẫn đặt sẵn ấm trà nóng hổi và đĩa bánh hoa quế. Cũng như mọi ngày, ta ngồi vừa thưởng trà ăn bánh, vừa nghe y gảy đàn, rốt cuộc ngủ thiếp đi trong mùi hương hoa lê thoang thoảng, không bị cơn ác mộng quấy nhiễu nữa.
Từ đó, đêm nào ta cũng đến gian đình viện ấy. Cứ thế, ta cùng người nọ âm thầm làm bạn bên nhau, cùng vượt qua một mùa đông dài rét mướt. Ta chưa từng trông thấy mặt y, y cũng chưa từng bước ra gặp ta, y ở gian trong, ta ở gian ngoài, cách nhau một bức bình phong thủy mặc, lại cảm thấy vô cùng thân thiết gần gũi. Người kia mang lại cho ta một cảm giác an tâm lạ thường, chỉ cần ở cạnh y, lòng ta liền trở nên bình lặng lại, không còn vẩn vơ lo nghĩ nữa.
Có những người chính là như vậy, tựa dòng nước ấm mùa xuân, ôn hòa như ngọc, dịu dàng như nước, khiến cho người ở bên cạnh cũng bất giác thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Một đêm nọ, hiếm khi ta nghe y đàn xong, lại chưa ngủ thiếp đi. Ta rót ra một tách trà nóng, vừa nhâm nhi trà, vừa nói:
“Tiên sinh, thật sự cảm ơn ngài. Mấy tháng nay cũng nhờ có tiên sinh, ta mới có thể quên đi hết thảy chuyện phiền não, sống thư thái một chút.”
Người kia khẽ hỏi:
“Xin hỏi cô nương có chuyện gì ưu phiền chăng? Phiền não nếu không nói ra, chỉ giữ trong lòng một mình, sẽ khó mà quên đi. Nếu cô nương không ngại, có thể tâm sự cùng tại hạ. Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không biết danh tính của cô nương, cô nương cũng không biết ta là ai, xem như là tìm một chỗ để trút bỏ phiền muộn, nói ra rồi sẽ thoải mái hơn.”
Ta cúi đầu mân mê tà áo, ngập ngừng nói:
“Ta... Tiên sinh thứ lỗi, ta không thể kể chuyện này cho ai...”
Người kia khẽ thở dài, bảo:
“Hay là thế này, tại hạ sẽ dùng chuyện phiền muộn của mình để đổi lại chuyện phiền muộn của cô nương, có được không?”
Ta ngạc nhiên, hỏi:
“Tiên sinh cũng có chuyện ưu phiền hay sao?”
Người kia bật cười, nói:
“Phàm là con người sống trong cõi tục lụy này, ai mà chẳng có nỗi sầu khổ chứ?”
Ta đáp:
“Ta thấy tiên sinh thong dong thư thái, nghĩ rằng là một người có thể suy nghĩ thấu suốt, không bị phiền não quấy nhiễu.”
Người kia khẽ cười chua xót, than nhẹ một tiếng, nói:
“Tại hạ cũng mong như thế, chỉ tiếc, ở trong chốn hồng trần, sao tránh khỏi vương bụi?”
Đoạn, y chậm rãi kể, giọng đều đều chẳng nghe rõ cảm xúc:
“Tại hạ có một đệ đệ. Năm đó, mẫu thân sớm lìa đời, bởi vì sai lầm của người, đệ đệ ta vừa sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, lại sớm mất mẹ, lẻ loi không nơi nương tựa. Mẫu thân căn dặn ta phải bảo vệ nhường nhịn đệ đệ, mẫu thân mong huynh đệ ta có thể hòa thuận thương yêu nhau. Ta vẫn luôn nhớ lời dặn đó, cho nên, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ đệ đệ muốn, ta đều nhường. Có một năm, đệ đệ trông thấy con mèo của ta nuôi, muốn ta tặng cho hắn. Ta từ nhỏ cô đơn, chỉ biết nuôi dưỡng mấy con mèo nhỏ bầu bạn. Nhưng đệ đệ đã muốn, ta cũng đành tặng con mèo đó cho hắn. Lần ấy, ta đến thăm, mèo con nhìn thấy ta, vui vẻ chạy ra mừng. Sau đó, ta đã không còn trông thấy con mèo ấy nữa. Về sau, ta mới biết, do mèo con chạy đến mừng ta, đệ đệ nói rằng nó không biết ai là chủ, liền giết nó đi.”
Nói đến đây, y dừng lại, có lẽ là để nhấp một ngụm trà.
Ta hít một hơi lạnh, nói:
“Đệ đệ của ngài thật nhẫn tâm.”
Người kia lại khẽ nói:
“Ta luôn nghĩ, chỉ cần ta nhường nhịn, thì có thể đổi lại huynh đệ hòa thuận, khiến mẫu thân dưới chín suối cũng an lòng. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác, ta buông tay nhường thứ mình thích cho hắn, hắn lại luôn không biết quý trọng. Ta bắt đầu tự hỏi, phải chăng ta sai rồi? Lần này, ta muốn thật sự tận sức tranh một lần công bằng với hắn. Cô nương nghĩ, có phải mẫu thân sẽ thất vọng về ta không?”
Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đoạn, đáp:
“Ta không nghĩ như vậy. Mẫu thân của tiên sinh nếu còn tại thế, hẳn là cũng sẽ không trách ngài. Ta nghĩ, bà ấy yêu thương đệ đệ ngài, cũng yêu thương ngài. Bà ấy mong muốn đệ đệ ngài hạnh phúc, lẽ nào lại muốn nhìn tiên sinh sầu khổ? Mà, sự nhường nhịn của ngài, vị tất đã khiến đệ đệ ngài vui vẻ? Ta cho rằng, thẳng thắn tranh giành công bằng, mới thật sự là tôn trọng đối thủ.”
Ta không giỏi ăn nói, mấy lời này cũng đã vắt cạn từ ngữ trong đầu để nói ra.
Người kia nghe vậy, khẽ cười, nói:
“Đa tạ cô nương, tại hạ đã nghĩ thông suốt. Vậy còn, chuyện ưu phiền của cô nương thì sao?”
Ta im lặng, một lúc lâu sau, mới đáp:
“Ta... Cho dù ta nói ra, tiên sinh cũng sẽ không tin...”
Y cười, nói:
“Cô nương chưa nói ra, sao chắc rằng tại hạ sẽ không tin?”
Ta chần chừ một lúc, mới e dè hỏi:
“Tiên sinh có tin, trên đời này có chuyện, thời gian có thể đảo ngược, một ngày nào đó, mở mắt tỉnh dậy, đã thấy mình trở về thời điểm quá khứ hay không?”
Một câu này, ta đã lấy hết dũng khí để nói ra. Kể từ khi sống lại, ta luôn giấu tất cả trong lòng, chưa từng dám bộc bạch với ai, chỉ sợ người ta cho rằng mình bị tà ma nhập thân, đem đi đốt chết. Cho dù là với Tô Thương Ngọc, ta cũng đợi xác nhận rằng chàng ta cũng giống như mình, mới dám ngả bài. Ta không hiểu mình dựa vào điều gì để tin tưởng người trước mặt như vậy. Chỉ biết rằng, trong lòng ta luôn tin chắc, người này sẽ không làm hại ta.
Người nọ nghe xong, im lặng lâu thật lâu không nói gì. Ta cho rằng y không tin, cười cười nói:
“Thôi bỏ đi, ta biết chuyện này cho dù là ai nghe thấy cũng sẽ cho là hoang đường... Tiên sinh cứ xem như chưa từng nghe qua là được.”
Đúng lúc này, người nọ lại lên tiếng, khẽ nói:
“Ta tin nàng.”
Ta ngẩn người, suýt đánh rơi tách trà trên tay.
“Chỉ cần là lời cô nương nói, ta sẽ tin.”
Chỉ một câu nhẹ tênh như thế, mắt ta lại thấy cay cay.
Bản thân ta cũng không nhớ rõ, đã bao lâu rồi, ta chưa từng dám khóc trước mặt người khác.
.........
@Tác giả: Run rẩy đi công tử. =))