Lâm Vân đáp máy bay hạ cánh xuống thành phố Manaus của Brazil, rồi ở đó mua một ba lô các thứ đồ dùng thiết yếu rồi đeo lên lưng. Đến đêm thì
đi theo tuyến đường mà giáo sư Trâu Tiền đã vẽ ra trên bàn đồ. Tuy bản
đồ của giáo sư Trâu Tiền vẽ cũng không chi tiết lắm nhưng Lâm Vân vẫn có thể theo đó nhận ra phương hướng.
Linh khí ở rừng rậm xung
quanh sông Amazon tuy không kém, nhưng còn xa mới đủ cho việc tu luyện
của Lâm Vân. Mà gần sông Amazon có nhiều du khách lui tới, nên không
thấy nhiều những động thực vật quý hiếm. Lâm Vân biết nơi này chưa phải
là rừng rậm nguyên sinh chính thức, nên cũng không sốt ruột. Linh thạch
đâu dễ tìm như vậy.
Một đêm trôi qua, Lâm Vân đã đi tới một
chân núi cách điểm xuất phát gần 400km. Lâm Vân tin tưởng, chỉ cần mình
đi bộ nửa năm là có thể tới được núi Misimi. Tốt nhất là không cần phải
tới núi Misimi đã kiếm được thứ mình muốn.
Buổi sáng, Lâm Vân dừng chân chỗ đó tu luyện tới buổi chiều thì lại tiếp tục đi. Hắn cảm
thấy buổi trưa với buổi tối mới là thời gian tìm kiếm linh mạch tốt
nhất. Bởi vì lúc đó không khí ít bị loãng, linh khí từ linh mạch dễ
truyền ra ngoài. Căn cứ vào kinh nghiệm, chỉ có những nơi có linh mạch
tốt mới có thể có linh thạch.
Lâm Vân cũng nghe nói cá
Piranha trong sông Amazon rất lợi hại, nhưng hiện tại mình đang ở trong
rừng. Trong này cũng có vài con suối nhỏ, nhưng cá Piranha rất ít, không có thành đàn, nên Lâm Vân không lo ngại bọn chúng.
Chiều
ngày hôm sau, có một cơn mưa khá lớn khiến khu rừng càng trở nên mờ mờ
ảo ảo. Lâm Vân muốn tìm một chỗ tránh mưa. Tuy cơn mưa này không ảnh
hưởng gì tới hắn, nhưng hắn không muốn cả người ướt đẫm. Trong bọc có
cái lều trại đã mua từ trước, nhưng Lâm Vân không muốn vì tránh mưa mà
phiền toái như vậy
Tìm mãi không thấy chỗ nào có thể tránh
mưa, Lâm Vân chỉ đành phải tăng tốc độ, hy vọng sẽ tìm được chỗ trú mưa
nhanh hơn. Do chỗ này hoang vắng không có người, nên Lâm Vân không cố kỵ bộc lộ năng lực của mình.
Một mùi tanh theo gió phả vào sau
lưng của Lâm Vân. Tuy không biết là cái gì, nhưng chắc chắn không phải
là thứ tốt. Lâm Vân xoay người, không cần nhìn đã tung liên hoàn cước.
Bóng chân lập tức cùng nước mưa bắn ra tung tóe.
Là một con
rắn lớn, Lâm Vân đá trúng vào đầu nó. Do là Lâm Vân vội vàng xoay người, bay lên đá nên chỉ có thể đá văng con rắn sang một bên, mà không tạo
thương tổn gì cho nó. Lúc này, Lâm Vân đã đáp xuống mặt đất, cẩn thận
nhìn con rắn kia, rõ ràng là một con rắn dài gần 3m.
Lâm Vân
đề phòng nhìn con rắn phát ra tiếng như loa kêu kia. Tuy hắn không để ý
tới một con rắn như vậy, nhưng nếu để nó cuốn mình lại cũng là phiền
phức. Huống chi, Lâm Vân rất không thích cảm giác bị loại vật cuốn. Lo
lắng thì không lo lắng, chỉ là ghét cái cảm giác đó mà thôi.
Lâm Vân nghĩ tới, loại rắn này chắc là con trăn rừng, là một loại rắn
lớn của Nam Mỹ. Trước khi đến Amazon, Lâm Vân đã xem qua vài tư liệu,
nói rằng trăn là môt loại khá nguy hiểm. Mà một con trăn dài gần 3m thì
càng nguy hiểm.
Con trăn một khi đã đến độ dài này thì lực
lượng của nó vô cùng lớn. Nhưng nó chỉ nguy hiểm với người bình thường,
chứ với Lâm Vân thì không có vấn đề gì cả.
Vốn không muốn
giết bừa bãi các động vật, nhưng con trăn này lại vô duyên vô cớ lao tới ám toán mình, bị mình đá một cước còn kêu lên xèo xèo tỏ vẻ ý kiến.
Nhưng phải công nhận bộ dáng khổng lồ của nó thực sự đánh sâu vào giác quan của người bình thường khi nhìn thấy nó.
Lâm Vân nghĩ, có khả năng là con rắn này đang cuốn người lại, rúc vào
ao đầm, mà mình thì không chú ý, tưởng nó là hòn đá nên đá nó một
cước.Nếu là như vậy cũng là mình gây sự trước. Lâm Vân đang đinh xoay
người rời đi thì con trăn khổng lồ kia lại há miệng lao tới, còn cái
đuôi thì vung về phía Lâm Vân.
Thấy con trăn này vẫn vô lễ
như vậy, Lâm Vân sao có thể nhường được nữa. Lại nhảy lên, giơ chân liên tục đá hai cước. Hai cước này nhanh đến nỗi nhìn như là một cước. Cước
thứ nhất đá trúng vào đầu của con trăn, con trăn còn chưa kịp hôn mê,
cước thứ hai đã đá văng con trăn tới phía bụi cỏ xa xa.
Lúc
này trời đã đổ mưa to, Lâm Vân chẳng muốn quan tâm sống chết của con
trăn kia, liền tới một chỗ sạch sẽ lấy ít đồ ăn ra ăn.
Hàn Vũ Đình bị rắn cắn, nhịn không được chảy nước mắt vì sợ hãi.
Nàng biết mình sắp chết, chết trong một khu rừng hoang vắng của Amazon. Cảm giác cô đơn và cảm giác đói do mấy ngày không ăn no liên tục dày vò nàng.
Nàng rất muốn trước khi chết được ăn no, trước khi
chết có người để trò chuyện. Nhưng cả đêm trôi đi, Hàn Vũ Đình phát hiện mình còn chưa chết. Trong nội tâm vui vẻ, chẳng lẽ còn rắn kia không
phải là rắn độc? Nhưng trong chớp mắt, nàng lại biết vận khí của mình
không có tốt như vậy. Mặc dù còn chưa chết, nhưng cả người đều mềm yếu
vô lực, hai mí mắt không ngừng chạm vào nhau, chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Hàn Vũ Đình đã tuyệt vọng, biết mình không thể thoát được vận mệnh này.
Nàng chui ra cái động rắn, nàng không muốn chết ở chỗ này. Muốn chết
cũng nên tìm một chỗ sạch sẽ để mà chết. Chỉ là mới bò được hơn ba mét
thì không thể bò thêm được nữa. Đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì việc
mình làm đối với tỷ tỷ.
Cho dù tỷ tỷ có chọn lựa sai, nhưng
đó là chọn lựa của chị ấy, vì sao mình lại muốn can thiệp? Chẳng lẽ mình chiếu cố chị ấy lại là đúng sao? Thực xin lỗi, tỷ tỷ, nếu cho em một cơ hội nữa, em tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Hàn Vũ Đình ngẩng đầu, lại thấy một một cái bóng màu đen giống như một
con gấu đang nhìn mình chằm chằm. Da đầu của Hàn Vũ Đình run lên, trong
lòng nói, thật không ngờ, sắp chết còn bị con gấu này ăn thịt.
Gấu đen từ từ đi về hướng Hàn Vũ Đình, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ.
Hàn Vũ Đình không nhịn được sợ hãi, vịn lấy một thân cây bên cạnh, chậm
rãi đứng lên, muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng con gấu đen lại nhìn chằm
chằm về phia sau lưng của Hàn Vũ Đình một vài giây, rồi đột nhiên xoay
người rời đi. Hàn Vũ Đình không nhịn được nữa, ngã về phía sau.
Lúc ngã xuống, Hàn Vũ Đình không cảm thấy mình bị ngã xuống mặt đất mà
hình như là có ai vịn lấy nàng. Một cảm giác yên lặng tràn ngập trong
lòng Hàn Vũ Đình. Nàng giãy dụa mở to con mắt quay đầu lại nhìn, khóe
miệng lộ ra vẻ tiếu dung:
- Lâm Vân…Anh rể…
Nói được bốn chữ thì không kiên trì nổi, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Vân ôm Hàn Vũ Đình, trong nội tâm rất là kinh ngạc. Vì sao cô nàng
này lại xuất hiện ở một chỗ như vậy? Nhưng nhìn tình trạng của Hàn Vũ
Đình, có vẻ không tốt, tùy thời có thể chết vì kiệt sức. Mặc dù hắn
không có hảo cảm gì với cô nàng này, nhưng dù sao cô ta cũng là em gái
của Hàn Vũ Tích. Còn một tiếng gọi anh rể cuối cùng kia, đã làm dao động nơi yếu ớt nhất trong lòng của Lâm Vân.
Hái vài lá thảo
dược, dập nát lấy nước rồi cho Hàn Vũ Đình uống. Lại vận chuyển lực
lượng Tinh Vân bức độc trong cơ thể của nàng ra. Nhưng khiến Lâm Vân kỳ
quái chính là, không biết Hàn Vũ Đình bị con gì đó cắn, lực lượng Tinh
Vân của mình rõ ràng không bức được toàn bộ số độc trong người của nàng. Vẫn có một chút độc gì đó lưu lại trong cơ thể. Lâm Vân biết có lẽ là
do tu vị của hắn quả thấp, và chất độc mà Hàn Vũ Đình trúng là chất độc
mình không biết.
Thấy Hàn Vũ Đình đã ổn định lại, còn ngủ rất say. Nhìn các vết thương chi chít trên tay và chân, có thể thấy cô nàng Hàn Vũ Đình này chịu không ít đau khổ. Lâm Vân nâng bàn chân của Hàn Vũ Đình lên, nhìn cẩn thận. Quả nhiên có một dấu răng trên đó. Hẳn là một
vết rắn cắn. Lâm Vân dùng dao rạch miệng vết thương, đợi cho máu đen
chảy hết, thì lấy một ít thảo dược đắp lên.
Chỗ này là một
chỗ chân núi, còn có một khe suối nhỏ, nhưng không có chỗ trống nào để
đặt Hàn Vũ Đình nằm. Lâm Vân đành phải ôm Hàn Vũ Đình vào trong ngực,
ngồi lên tảng đá nghĩ biện pháp. Đồng thời vận chuyển lực lượng Tinh Vân để làm khô quần áo của nàng.
Không ngờ độc trong người của
Hàn Vũ Đình,mình cũng không thể bức ra được, không biết là chất độc gì.
Chỉ có thể dùng lực lượng Tinh Vân tạm thời ngăn chặn chất độc ở một
chỗ, miễn cho nó lây lan.
Có thể tưởng tượng, cho dù đưa Hàn
Vũ Đình tới bệnh viện cũng không an toàn bằng ở chỗ mình. Nếu chất độc
mà mình còn không giải trừ được, thì cho dù đưa tới bệnh viện cũng không có tác dụng.
Nhưng mình còn có việc lớn phải làm, cô gái này nên làm sao bây giờ? Mà vô luận thế nào, mình cũng không thể bỏ mặc Hàn Vũ Đình ở lại chỗ này mà rời đi. Hay là mang cô ta tới bệnh viện, sống
hay chết thì tùy vào vân mệnh của cô ta. Lâm Vân thở dài, ôm Hàn Vũ
Đình, muốn đưa nàng đi ra ngoài trước.
Nhưng lại nghĩ, đưa Hàn Vũ Đình tới bệnh viện, lúc quay lại cũng phải mất một tuần, thật là lãng phí thời gian vô ích.
- Lâm Vân, cảm ơn anh đã cứu tôi…Tôi…
Hàn Vũ Đình ngủ một giấc, đã tỉnh lại. Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình đã tỉnh, vội nói:
- Cô tỉnh rồi a, để tôi thả cô xuống trước
Đột nhiên, hắn rất muốn Hàn Vũ Đình gọi mình là anh rể như lúc trước.
- Ừ, đã làm phiền anh, Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích mặt đỏ lên. Tuy trong đầu có vô số nghi vấn, nhưng vẫn là để từ từ hỏi.