Khi trở lại Phần Giang, Hàn Vũ Tích so với trước kia càng thêm sáng
sủa. Khi làm việc nói chuyện cũng nhiều hơn. Tuy không có ai biết nàng
đã gặp được chuyện gì, nhưng Mỹ Na lại nhìn thấy chiếc vòng kia trên cổ
của Hàn Vũ Tích. Mỹ Na liền suy đoán được nó chính là nguyên nhân thay
đổi của chị Vũ Tích.
Hiện tại những thứ quý giá nhất của Hàn Vũ
Tích chính là những thứ mà Lâm Vân lưu lại. Áo lót màu hồng phấn thì
được Hàn Vũ Tích cẩn thận cất đi.
Nàng không nỡ mặc nó nhiều. Nàng muốn chờ Lâm Vân trở về thì mặc cho hắn xem. Mỗi lần nghĩ tới đây, khuôn mặt của nàng lại đỏ lên rất lâu. Lúc đó nàng sẽ chìm ngập trong
sự chờ đợi, khát vọng, ảo tưởng. Cái túi balo màu xanh cũng được Hàn Vũ
Tích treo ở đầu giường, để mỗi lúc nàng đi ngủ có thể trông thấy. Để chỗ đó nàng có thể cảm giác Lâm Vân như đang ở bên cạnh mình. Mấy bộ quần
áo bên trong túi cũng được nàng rửa sạch sẽ, xếp gọn gàng trong tủ quần
áo.
Còn có một bộ châm mạ vàng, cũng được nàng cất vào thùng. Lúc mới lấy ra bộ châm này, Hàn Vũ Tích nhớ tới nụ cười của Lâm Vân ở phòng bệnh lúc đó. Nụ cười có chút ngây ngốc.
“Lâm Vân, em chờ anh trở lại”
Nàng tự nhủ. Tất cả những thứ của Lâm Vân này, nàng sẽ trân trọng chúng, không cho phép ai đụng vào.
Nhưng hôm nay Hàn Vũ Tích lại rất khẩn trương, bởi vì nàng không tìm
thấy giấy ly hôn của mình. Sao có thể có người vào trong phòng của mình? Nhưng giấy ly hôn lại không thấy? Hàn Vũ Tích thậm chí còn không biết
nó mất đi lúc nào. Bởi vì mấy tháng rồi nàng không có lấy nó ra xem.
Người đầu tiên mà Hàn Vũ Tích nghĩ tới chính là em gái của nàng, Hàn Vũ
Đình. Hàn Vũ Tích lập tức lấy điện thoại gọi cho Hàn Vũ Đình:
- Vũ Đình, em đang ở đâu? Có phải là em lấy tờ giấy ly hôn trong phòng chị không?
Ngữ khí của Hàn Vũ Tích có chút lo lắng.
- Chị, đó là do cha bắt em lấy, cha nói làm vậy là tốt cho chị. Em suy
nghĩ, cảm thấy cha nói cũng đúng, nên liền lấy giấy ly hôn kia đưa cho
cha. Chị, loại người như Lâm Vân đâu xứng với chị. Chị ly hôn với hắn là chính xác.
Đầu bên kia vang lên tiếng mơ hồ của Vũ Tích
- Em lâp tức đưa trả chị tời giấy ly hôn kia. Từ nay về sau, không có sự cho phép của chị, thì em đừng lấy đồ đạc của chị.
Hàn Vũ Tích rất thất vọng với cô em gái này của mình rồi.
Hàn Vũ Đình cầm điện thoại, còn đang định nói cho Hàn Vũ Tích biết,
nàng sắp tốt nghiệp, nên sẽ đi Brazil du lịch do lớp tổ chức. Nhưng đã
bị tỷ tỷ cúp điện thoại. Nghĩ tới tỷ tỷ của mình còn chưa biết nỗi khổ
tâm của mình, có lẽ từ nay về sau chị ấy sẽ biết. Nghĩ như vậy, nên nàng dứt khoát không đi tìm tỷ tỷ. Đợi mình du lịch về, tâm tình của chị trở lại bình thường, thì đi tìm chị ấy nói chuyện
Mặc dù biết tỷ tỷ là một người rất cổ hủ, nhưng thật không ngờ lại cổ hủ đến như vậy.
Cho dù Lâm Vân đã kết hôn với chị ấy, nhưng người ta cũng đã ký vào giấy ly hôn rồi, vì sao tỷ tỷ còn muốn coi trọng cuộc hôn nhân trên danh
nghĩa này? Lâm Vân là loại người gì, chẳng lẽ chị ấy lại không biết.
Gần đây nàng thấy tâm tình của tỷ tỷ tốt hơn nhiều, còn tưởng rằng do
chị ấy đã nghĩ thông suốt. Thật không ngờ tỷ tỷ vẫn cứng đầu như vậy.
Đây là thời đại nào rồi, thiệt là. Thôi, không nghĩ tới chuyện đó nữa,
chờ mình trở về sẽ khuyên nhủ tỷ tỷ.
Lần này, Hàn Vũ Đình đi với
các bạn học trong lớp tới sông Amazon là muốn xem thủy triều ở sông
Amazon, còn muốn khám phá rừng mưa nhiệt đới xinh đẹp nhất thế giới này. Cho nên, vừa có bạn học đưa ra đề nghị đi tới Brazil, nàng với nhiều
người khác lập tức đồng ý.
Sông Amazon rộng 64 km, dài 6800
km, là dòng sông dài nhất thế giới, và có lưu vực lớn nhất thế giới.
Xung quanh dòng sông là rừng mưa nhiệt đới thần bí, xinh đẹp Amazon. Là
nơi còn tồn tại rất nhiều động thực vật quý hiếm. Cho nên, những người
thích du lịch đều có khát vọng tới nơi này. Nhưng nơi này cũng là một
nơi rất nguy hiểm.
Vô số nhà thám hiểm bị mất tích trong rừng rậm Amazon. Nổi tiếng nhất chính là con trai của vua dầu mỏ của Mỹ
Feller và một đám bảo vệ bị mất tích trong này. Tuy nhiên, sự nguy hiểm
của nó không thể ngăn cản sự nhiệt tình của Hàn Vũ Đình và các bạn học.
Huống hồ, các nàng là đi du lịch, chứ không phải là đi thám hiểm.
Theo đoàn du lịch tới sông Amazon du lịch, ngoại trừ một số bạn học có
việc không đi được, đại bộ phận bạn cùng lớp của Hàn Vũ Đình, đều không
muốn bỏ qua cơ hội du lịch này. Mà trạm du lịch đầu tiên là Manaus.
Manaus là một thành phố nhỏ của Brazil, cũng là địa điểm du lịch mà lớp của Hàn Vũ Đình lựa chọn. Manaus xây dựng trên một vách đá thấp bé của
sông Amazon. Là thành phố lớn nhất trong những thành phố ở gần rừng rậm
Amazon. Đồng thời cũng là nơi xuất phát tốt để du lịch sông Amazon.
Lớp của Hàn Vũ Đình chia làm bốn người một tổ, mỗi tổ thuê một chiếc
thuyền ca nô để đi trên mặt sông. Ai nấy cũng cực kỳ hưng phấn.
Hàn Vũ Đình và ba người bạn học làm một tổ, cùng thuê một chiếc thuyền
cano. Bọn họ đều mang theo lương thực cho một ngày, rồi theo con thuyền
thám hiểm sông Amazon. Bởi vì khu vực gần Manaus tương đối an toàn, rất
nhiều lữ khách cũng đã tới nơi này thám hiểm, còn chưa phát sinh điều gì ngoài ý muốn. Cho nên nói thám hiểm, không bằng nói ngồi thuyền ngắm
cảnh. Vì vậy đoàn tổ chức du lịch đều rất yên tâm khi chia tổ ra để ngồi thuyền. Cũng một phần do đoàn tổ chức du lịch đến đây không phải chỉ
một lần. Huống hồ phía trước là khu vực sinh sống của người Anh-điêng
nguyên thủy. Mà người Anh-điêng nguyên thủy rất là hiếu khách.
Cùng một tổ với Hàn Vũ Đình là bạn học Thần Yên Nhiên, Phương Đình và
Ngụy Trung Phát. Ngụy Trung Phát là người thầm mến Thần Yên Nhiên từ
lâu, nên lần này đi du lịch, y đương nhiên muốn làm sứ giả hộ hoa. Mà
Phương Đình cũng một mực thầm mến Hàn Vũ Đình, lần này đi chơi là muốn
bồi dưỡng cảm tình với nàng.
Chỗ bốn người tham quan tương đương
với chỗ nguồn của sông Amazon. Đi thuyền trên sông, nhìn cảnh vật hai
bên, chỉ thấy phong cảnh rất tú lệ. Bốn người vừa tham quan vừa vui đùa, rất là vui vẻ.
Có du khác trên thuyền thậm chí còn lấy ra
công cụ để câu cá. Hàn Vũ Đình câu có câu không nói chuyện với Phương
Đình.. Trong đầu thì đang suy nghĩ, nếu như tỷ tỷ cũng ở đây, cùng mình
ngắm cảnh đẹp thì tốt rồi.
Đối với Phương Đình, Hàn Vũ Đình
không ghét,. Chỉ là cảm thấy cử chỉ của y hơi rụt rè, cho nên khi Phương Đình truy cầu, nàng liền giả bộ hồ đồ. Có đôi khi, nghĩ tới cuộc hôn
nhân của tỷ tỷ, nàng lại cảm thấy sợ hãi. Thậm chí còn suy nghĩ, có thể
một ngày nào đó mình cũng giống như tỷ tỷ, bị bắt buộc gả cho một tên
thiếu gia nhược trí nào đó không? Mỗi lần nghĩ tới đây, nàng luôn cảm
thấy tỷ tỷ đáng thương. Muốn làm cho chị ấy sớm thoát khỏi cuộc hôn nhân này, có thể tìm được một chốn quy túc tốt. Không biết vì sao tỷ tỷ còn
lưu luyến cái tên tâm thần Lâm Vân đó. Nhớ tới lần trước ở Tiền Quỹ,
trông thấy hắn giấy trắng rơi lả tả trong túi tiền của hắn, trong nội
tâm nàng càng thay tỷ tỷ cảm thấy khổ sở.
Gả cho một người
chồng điên như vậy. Mà điên thì còn đỡ, hết lần này tới lần khác lại
thích sĩ diện. Nhưng tỷ tỷ vì sao vẫn yêu mến hắn nhỉ? Chẳng lẽ chị ấy
đã nhận mệnh? Mà dù nhận mệnh cũng không nói những câu này a. Nhó tới
những lời tỷ tỷ nói còn văng vẳng bên tai:
“Chị yêu Lâm Vân, chị
sẽ không bao giờ rời bỏ anh ấy. Anh ấy đi, cho dù chị có đi khắp thiên
nhai địa giác cũng muốn tìm anh ấy. Cho dù anh ấy chết, chị cũng đi theo anh ấy…”
Thở dài một hơi. Tuy không biết vì sao tỷ tỷ yêu
tên điên đó sâu sắc như vậy. Nhưng mình vẫn hy vọng có thể giúp đỡ chị
ấy. Anh chàng Tần Thăng kia mình cũng găp qua, không những đẹp trai mà
còn nho nhã lễ độ, phong thái nhẹ nhàng. Nghe nói là thiếu gia của một
gia tộc ở Yên Kinh. Chỉ có những người tài giỏi như vậy mới có thể xứng
với tỷ tỷ.
- Vũ Đình, cậu làm sao vậy?
Phương Đình thấy Hàn Vũ Đình một mực sững sờ, chỉ trả lời ừ, à với những câu của mình, không khỏi kỳ quái hỏi.
Nói thật, Phương Đình yêu mến Hàn Vũ Đình là từ trong sâu trong nội
tâm. Loại cảm giác này khiến y không có cách nào tự kiềm chế. Sự thầm
mến đó đã kéo dài bốn năm. Tuy Hàn Vũ Đình là hoa hậu của trường, nhưng
Phương Đình cho rằng mình thích nàng không phải vì nàng là hoa hậu
trường học, mà vì y cảm thấy nàng có một loại thoát tục khó nói lên lời. Một nụ cười, một tiếng giận dữ của nàng cũng làm cho tinh thần của mình rung động.
- A, mình…
Hàn Vũ Đình lúc này mới nhớ tới còn đang ngồi trên thuyền ca nô. Thôi, không nghĩ nữa, đợi trở về thì khuyên tỷ tỷ a.
- Phương Đình, cậu đã tính đi đâu làm việc sau khi tốt nghiệp chưa?
Đây là câu đầu tiên mà Hàn Vũ Đình hỏi về Phương Đình. Nói thật, người
theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng Hàn Vũ Đình chưa bao giờ để ý qua một
ai.
Đôi khi nghĩ tới vận mệnh của tỷ tỷ, lại nghĩ khả năng
trở thành đối tượng giao dịch của gia tộc, còn không bằng mình chủ động
đi tìm một người. Phụ thân của Phương Đình là một giám đốc của một xí
nghiệp không nhỏ. Đương nhiên Hàn Vũ Đình không để chút tài sản đó vào
trong mắt. Mà là Phương Đình tuy là kẻ có tiền, nhưng làm người rất
khiêm tốn, lại biết tiết kiệm. Đối xử với mình cũng rất là ân cần.
- Mình…
Phương Đình bị kích động. Y thích Hàn Vũ Đình đã bốn năm rồi, cũng đi
chơi với nàng không ít nơi, nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Đình chủ
động nói chuyện với mình. Chẳng lẽ đây là một tín hiệu của nàng.
Mắt thấy buổi du lịch đã gần qua một ngày.
Tuy Phương Đình và Ngụy Trung Phát rất muốn ở cùng với hai nàng lâu thêm
một chút. Đặc biệt là Phương Đình, y cảm giác hôm nay thu hoạch còn
nhiều hơn bốn năm qua rất nhiều. Nhưng phần lớn mọi người đã quay trở
về, hơn nữa người cho thuê ca nô cũng phải đi về. Nên đành bất đắc dĩ
đồng ý.
“Rầm rầm” vài tiếng nổ vang lên. Ca nô của mấy người Hàn
Vũ Đình còn chưa ngoặt, thì một cái thuyền cách không xa đó đột nhiên
nổi lên từng đợt sóng lớn. Mà thuyền ca nô thị bị sóng nước đẩy lung
lay. Người điều khiển ca nô ngay lập tức phản ứng, cố gắng điều khiển ca nô chạy về phía bờ. Nhưng trong nháy mắt, một bóng đen vụt qua, trên
mặt nước nổi lên từng đợt sóng. Mới chưa tới một phút, sóng lớn lại đánh về phái một con thuyền ca nô khác.
- Không tốt.
Mấy người Hàn Vũ Đình cũng biết sự tình không ổn, không biết là gặp phải con gì.
Người điều khiển ca nô cũng khẩn trương điều khiển ca nô chạy nhanh về
phía bờ. Nhưng tốc độ của bọt nước kia nhanh hơn ca nô nhiều lắm. Ca nô
còn chưa chạy tới bờ, sóng lớn đã quật đổ ba chiếc ca nô, rồi nhanh
chóng lao tới thuyền ca nô của Hàn Vũ Đình, tốc độ nhanh như điện.
Một tiếng Oanh vang lên, Hàn Vũ Đình và bạn học bị đẩy văng ra ca nô. Mà ca nô đã sắp tới gần bờ, mấy người bị lực lượng cực lớn đẩy lên, Hàn Vũ
Đình may mắn ngã vào trong bờ cỏ của bờ sông. Ý thức cầu sinh của Hàn Vũ Đình khiến nàng bất chấp nhìn lại đằng sau, mà lập tức bò lên bờ, chạy
về phía khu rừng.
Một mực chạy hơn 10 phút, Hàn Vũ Đình mới dám
dừng lại nhìn mấy bạn học của mình. Nhưng nàng không thấy một ai, trong
lòng liền khẩn trương và sợ hãi. Nàng cẩn thận quay trở về, muốn xem các bạn học khác thế nào rồi.
Nhưng đi vài bước lại nge thấy thanh
âm Ầm Ầm truyền tới, liền không dám dừng lại, xoay người tiếp tục chạy
vào trong. Mãi đến khi không còn chạy được nữa, mới hổn hển dừng lại.
Nhìn bốn phía xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một khu rừng
rậm. Sắc trời tối đen. hơ hồ chỉ có thể nhìn thấy vài tia ánh sát lọt
qua khe lá. Hàn Vũ Đình sợ tới mức phát run. Cũng không dám dừng lại
trong này, quay đầu muốn chạy về.
Nhưng đi loanh quanh năm sáu
giờ, đừng nói là bờ sông, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có. Hàn
Vũ Đình vừa đói vừa mệt, tới một gốc cây nho nhỏ ngồi xuống. Nước mắt
rốt cuộc không kiềm chế nổi, nhưng không dám khóc thành tiếng. Ban đêm
của rừng rậm Amazon rất là khủng bố. Đủ loại âm thanh kỳ quái vang lên,
khiến nàng sợ tới mức sởn cả gai ốc. Mở mắt thật to nhìn chằm chằm về
phía trước, không dám đi lại trong rừng rậm nữa. Thực không biết mấy giờ trước vì sao lại có can đảm đi lại như vậy.
Đây là lần đầu tiên Hàn
Vũ Đình cảm thấy ban đêm có thể dài dằng dặc như thế. Tuy rất mệt, nhưng không có chút buồn ngủ nào. Con mắt vẫn mở to. Mãi cho tới khi một tia
sáng chiếu tới, Hàn Vũ Đình mới dám đi ra khỏi hốc cây.
Do quá
đói, chỉ đành đào một ít rễ cỏ rồi miễn cường nuốt xuống, tiếp tục tìm
đường ra. Lại một ngày trôi qua, Hàn Vũ Đình một bên tìm, một bên khóc
lóc, nhưng vẫn không tìm thấy gì cả. Hiện tại hối hận vì tới này thì đã
chậm. Còn không biết mấy bạn học của nàng còn ở đó hay không.
Hai
ngày đi trong rừng, Hàn Vũ Đình cuối cùng mới biết sự nguy hiểm của rừng rậm, biết mình còn chưa đi vào khu rừng nguyên sinh. Nếu mình ở chỗ này có thể gặp người dân bản xứ thì có thể sống sót. Nhưng mấu chốt là mình không biết bọn họ ở chỗ nào. Vạn nhất mình bị lạc vào rừng rậm nguyên
sinh, vậy cho dù có trăm cái mạng cũng không thể thoát chết. Thậm chí
nghe nói trong rừng rậm Amazon còn tồn tại một vài bộ tộc ăn thịt người. Nhỡ đâu mình gặp không phải người Anh-điêng mà là tộc ăn thịt người thì làm sao bây giờ?
Hiện tại trên người của nàng chỉ còn mỗi một
túi giấy ăn. Điện thoai và các các thứ đều để hết trong balo chỗ cái
thuyền rồi. Nghĩ tới cái bóng khủng bố trong sông kia, Hàn Vũ Đình càng
thêm run rẩy, cố gắng không suy nghĩ tới hoàn cảnh lúc đó. Nhưng thủy
chung không thể khống chế nổi.
Hai ngày trôi qua, Hàn Vũ Đình đã mấy
lần gặp phải tử thần, nhưng còn chưa thấy một bóng người nào. Qua hai
ngày này, nàng cũng có chút kinh nghiệm đi trong rừng.
Đi đường
tận lực đi ở những chỗ trống trải, bởi vì ở các chỗ hẹp hòi hay có rắn
độc. Đoạn đường này nàng đã gặp không biết bao nhiêu rắn độc. Bị một lần rắn cắn, không biết là loại độc gì, khiến làn da nổi lên những vết lốm
đốm. Còn về thức ăn ngược lại cũng có, như quả dại gì đó, không cần phải ăn rễ cây. Về phần quả dại có độc hay không, nàng không quan tâm, miễn
là không chết đói là được.
Nàng đã từng đọc một bài báo, nói rằng có
một cô gái bị lạc vào rừng rậm Amazon, dựa vào việc bắt cá Piranha (Cá
ăn thịt) ở khe nước để ăn, và sống sót được qua hai tuần. Nhưng Hàn Vũ
Đình không dám bắt những con cá này. Hai ngày trôi qua, Hàn Vũ Đình bắt
đầu tuyệt vọng. Nàng biết nếu một tuần lễ nữa mà mình không tìm được
đường ra ngoài, mình sẽ chắc chắn sẽ chết ở đây.
Hôm nay là ngày
thứ tư, lại một đêm trong rừng. Mỗi lúc tới ban đêm là Hàn Vũ Đình sợ
hãi nhất. Đến đêm nàng thường chọn một chỗ trốn kín đạo, rồi thức cả
đêm, không dám phát ra âm thanh gì.
Nhưng bây giờ nàng đã suy yếu không chịu nổi. Mỗi ngày chỉ ăn cỏ dại và quả dại, làm cho nàng rất đói bụng.
Thậm chí, tìm được những quải dại để mà ăn cũng phải dựa vào may mắn, không
phải ngày nào cũng có. Những lúc không kiếm được quả dại, nàng phải lấy
cỏ dại ăn đỡ đói. Nhưng ăn xong lại cảm thấy bụng khó chịu, chỉ muốn cứ
như vậy nằm xuống, không muốn cử động nữa. Nàng cũng biết nếu làm như
vậy, nàng cách tử vong càng nhanh. Một cảm giác cô đơn và sợ hãi bao phủ toàn bộ tâm trí của Hàn Vũ Đình. Nàng biết chỉ cần mình bị một chút cảm lạnh hay sốt là nàng sẽ không thể đi được nữa.
Tuy rất sốt ruột
tìm đường ra, nhưng nàng không biết nên xác định phương hướng như thế
nào. Sắc trời còn chưa tối, Hàn Vũ Đình lần nữa đi tìm địa phương để
trốn. Cuối cùng thì tìm được một cái thạch động trước khi trời tối. Tuy
không biết cái động này từ đâu mà có, nhưng Hàn Vũ Đình không nghĩ nhiều như vậy liền trốn vào trong. Nàng suy nghĩ, đêm hôm đó mình chạy ra
ngoài lâu như vậy, còn sống là nhờ may mắn. Chỗ này có dấu hiệu của con
người mà còn nguy hiểm như vậy. Một khi mình đi vào chỗ rừng nguyên
sinh, vậy thì mình thực sự xong đời. Hiện tại tóc tai của Hàn Vũ Đình đã bù xù, y phục thì bị rách tơi tả. Hàn Vũ Đình vừa mới cuộn người vào
trong thạch động thì bị một con gì đó cắn vào chân.
Hàn Vũ Đình
lập tức hồn phi phách tán, ở chỗ này bị cắn chắc chắn không phải là
chuyện tốt. Không phải rắn thì cũn g là con gì đó nguy hiểm. Một cái
bóng đen từ trong động chui ra, thoáng cái lẩn vào trong bụi cỏ, không
thấy tung tích. Là một rắn có hình dạng kỳ quái.
“Xong rồi”
Nước mắt của Hàn Vũ Đình lại lần nữa rơi. Thật không ngờ mình cố gắng vài ngày, cuối cùng vẫn phải chết vì rắn độc.