Lâm Vân lạnh lùng nhìn tên lưu manh, bảo Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ lui lại, tiếp tục đi về phía y.
- Cậu đừng tới gần đây, cậu có biết chúng tôi là người của ai không. Chúng tôi là người của Uy ca. Uy ca…
Tên mọc đầy râu này còn chưa nói xong, Lâm Vân đã đi tới đá một cước
vào háng của y. Y liền hét thảm một tiếng. Tên cơ bắp bên cạnh thấy thế
liền vung côn sắt trong tay về phía của Lâm Vân.
Cận Thi Kỳ
và Lâm Hinh sợ hãi kêu lên, Lâm Vân không quay đầu, giơ tay bắt lấy cái
côn sắt, rồi kéo lại về phía mình. Tên cơ bắp kia bị Lâm Vân kéo tới
phía trước, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Vân đá vào lồng ngực,
rồi bay về phía cánh cửa, phun vài ngụm máu tươi. Cánh cửa lần nữa được
mở.
Lâm Vân lại đi tới tên đầy râu kia, cúi người đập tay vào vai của y. Một cảm giác đau đớn toàn thân xông tới. Khiến tên đầy râu
này cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như bị thiêu đốt, nhưng trong
nháy mắt lại khôi phục bình thường. Chỉ có Lâm Vân là biết, người này đã bị mình cắt đứt tâm mạch, không còn sống được mấy tháng nữa rồi.
Đứng lên, Lâm Vân nhìn tên đầy râu nói:
- Uy ca cái gì mà Uy ca. Ta thấy các ngươi cũng toàn là một lũ cặn bã
mà thôi. Tốt nhất là Uy ca của các ngươi đừng tới. Bởi tới đây y sẽ phải hối hận.
- A, không biết tôi phải hối hận cái gì? Người tuổi trẻ, chỉ sợ người hối hận không phải tôi đi, ha ha…
Một người nam tử trung nên đi từ dưới lầu lên, vẻ mặt tràn đầy âm lãnh. Đi theo sau y là bảy tám tên vạm vỡ săm xổ đầy mình.
- Uy ca.
Nhìn thấy người trung niên kia tới, tên đầy râu vội vàng muốn đứng lên. Nhưng do quá đau đớn nên y không thể đứng lên nổi.
- Sinh viên à? Hắc hắc, sinh viên ngày nay thật là lợi hại. Ỷ vào vài môn võ mèo cào đã đi khắp nơi ra oai rồi.
- Trước đánh gãy tay chân của hắn, mang hắn và hai đứa con gái kia
theo. Sau đó thanh lý chỗ này sạch sẽ. Lão đại sắp tới rồi.
Cái tên Uy ca này ra lệnh xong liền lấy một điếu thuốc ra. Nhưng y còn chưa kịp châm lửa thì một cước của Lâm Vân đã tới.
Một cước này của Lâm Vân cơ hồ không lưu tình chút nào. Bàn tay của
trung niên nam tử bị đá đứt bay ra ngoài, sửng sốt vài giây, thẳng tới
khi máu phun như suối, mới hôn mê bất tỉnh.
Vài tên thủ hạ
vội vàng giúp Uy ca của bọn chúng băng bó vết thương. Những người còn
lại đều bao vây Lâm Vân lại. Nhưng ánh mắt của bọn chúng đã không còn sự khinh thường lúc trước. Ngoại trừ vài tên nhìn không thấy rõ động tác,
những tên kia thì thấy rõ ràng.
Một cước đã cắt đứt tay của Uy ca, đây là khái niệm gì? Một cước đá ra mà cũng sắc lẻm như dao sao?
Tuy đã vây quanh Lâm Vân lại, nhưng do không có đại ca chỉ huy, vài tên đàn em này không biết nên lao vào chém hay là làm gì.
- Trước chém sau bắt.
Một tên trong đó cho rằng Lâm Vân dấu dao găm ở bàn chân, liền bảo đồng bọn lao lên. Nhưng đúng lúc này có tiếng xe cảnh sát truyền tới. Trong
chớp mắt, ở cửa quán ăn đã xuất hiện vài chiếc xe cảnh sát. Không biết
là ai đã âm thầm báo cảnh sát. Bảy tám người cảnh sát ra khỏi xe rồi đi
lên lầu. Bọn họ nhìn thấy một đám thanh niên đứng đấy và một người trung niên thì nằm trên mặt đất, hơn nữa cả người dính đầy máu tươi, liền
biết vấn đề bắt đầu nghiêm trọng.
Hơn nữa người trung niên bị đứt tay kia chính là người ai cũng biết tới ở vùng này. Y là lão đại
Kim Uy của hội Kim Lang. Hội Kim Lang là một tổ chức dưới quyền của
thiếu gia Lý Danh Sinh, Lý gia,. Việc này ai cũng biết. Cho nên mặc kệ
ai đúng ai sai, người của hội Kim Lang là không thể bắt.
- Cảnh sát Thường, Uy ca của chúng tôi bị người này chém đứt tay.
Một tên đầu lĩnh của nhóm côn đồ chỉ vào Lâm Vân nói. Tuy y không có
trông thấy Lâm Vân dùng dao, nhưng có thể chém đứt cổ tay của lão đại,
nhất định là dùng dao găm gì đó. Chỉ là mình nhìn không rõ mà thôi.
Cảnh sát Thường nhìn thoáng qua Lâm Vân, lại nhìn mấy người đứng đó.
Loại chuyện này vừa xem là biết nguyên nhân. Nhưng biết thì biết, xử lý
thì lại rất dễ dàng. Chỉ cần mang Lâm Vân đi, sau đó lặng lẽ giao cho
người của hội Kim Lang, là được rồi. Cảnh sát Thường nguyên danh là
Thường Vận Trợ. Tuy quan chức không lớn, nhưng làm người rất khéo đưa
đẩy, là người làm việc tùy theo hoàn cảnh. Đang muốn đi lên bắt người
trẻ tuổi kia, thì thấy hắn mặc toàn đồ hàng hiệu, lại dễ dàng đánh bại
mấy tên côn đồ của hội Kim Lang. Điều này chứng tỏ thân phận của Lâm Vân không phải bình thường.
Nơi này là Yên Kinh, không giống như các địa phương khác. Tùy tiện một người cũng có thể là người có địa vị
mà Thường Vận Trợ không thể đắc tội nổi. Lý gia tuy cường đại, nhưng
cũng cần phải biết người mình muốn bắt là ai.
- Cậu tên là gì?
Cánh sát Thường đi tới trước mặt Lâm Vân, khách khí hỏi.
- Lâm Vân.
Lâm Vân trả lời vô cùng đơn giản, nói cái tên xong là im lặng không nói cái gì nữa. Nếu như cái tay cảnh sát này không hỏi xanh đỏ mà đã bắt
mình, thì mình không cần khách khí.
Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh
thấy vậy, đều chạy tới phía sau của Lâm Vân, nắm lấy áo của hắn. Máu
tươi rơi đầy trên sàn nhà khiến cho hai nàng có chút sợ hãi.
- Lâm Vân?
Thường Vận Trợ cau mày, cái tên này sao nghe quen quen. Họ Lâm ở kinh
thành, chẳng lẽ là người của Lâm gia? Đột nhiên y bị dọa đến đổ mồ hôi
lạnh sau lưng. Không phải nghe đồn người náo loạn cả Tần gia có tên là
Lâm Vân của Lâm gia sao? Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
Nghe nói người đó là một người trẻ tuổi anh tuấn, lại có thân thủ bất phàm.
Mấy chục người cảnh vệ ở ngoài cửa đều bị tay Lâm Vân kia đánh cho ngất
xỉu. Mà người trước mặt mình này vừa đúng với miêu tả, ra tay cũng rất
tàn nhẫn. Quan trọng nhất, tên hắn cũng là Lâm Vân.
Thường
Vận Trợ lập tức cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng. Y đã khẳng định 90% người này là Lâm Vân kia. Âm thầm may mắn mình không lao tới bắt
luôn. Nghĩ tới đây, Thường Vận Trợ đột nhiên đi tới trước mặt tên đầy
râu, nghiêm khắc nói:
- Các anh dám công khai đùa giỡn con gái nhà lành, còn tụ chúng nháo sự, ỷ mạnh hiếp yếu, mang toàn bộ bọn họ đi.
Nghe cảnh sát Thường nói vậy, hơn mười người nam tử ở đây đều sững sờ.
Lại dám bắt bọn họ? Hơn nữa tay cảnh sát Thường này còn chưa hỏi diễn
biến ra sao, mà chỉ hỏi tên người trẻ tuổi kia đã quyết định luôn rồi.
Bảy tám người cảnh sát rất nhanh đi tới khóa tay bọn họ lại. Ngay cả
tên râu ria nằm trên mặt đất cũng bị khiêng đi, chỉ lưu lại một vũng máu tươi.
Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh càng là sững sờ. Hai người hình như không nghe thấy Lâm Vân nói gì à, chỉ thấy anh ấy nói tên của mình
mà thôi. Vậy mà đã khiến cảnh sát mang đám côn đồ kia đi. Chẳng lẽ Lâm
Vân nổi tiếng như vậy?
Cảnh sát Thường đi tới trước mặt của Lâm Vân, rất cẩn thận hỏi:
- Lâm tiên sinh, những người này đều là lưu manh vô lại, nhưng tôi cũng không thể đắc tội nổi bọn chúng. Bọn chúng là người của Lý Danh Sinh,
Lý gia. Tôi chỉ là…
Lâm Vân vừa nghe liền hiểu, hóa ra mấy tên khốn kiếp này là người của Lý gia, lông mày giương lên nói:
- Những tên cặn bã này chỉ biết hại người mà thôi. Cục cảnh sát của các anh tốt nhất nên xóa bỏ khối u này cho xã hội. Trở về nói với người Lý
gia một câu. Nói rằng chính là do tôi làm. Đừng để tôi trông thấy bọn
chúng xuất hiện lần nữa. Bằng không tôi sẽ rất tức giận.
Thường Vận Trợ nghe Lâm Vân nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Phải biết
rằng y bắt những người này là rất mạo hiểm. Nếu không có một lời đảm bảo của Lâm Vân mà trở về, thì kết quả của mình rất thảm. Vội vội vàng vàng cáo từ Lâm Vân, lấy điện thoại một bên gọi một bên đi về phía xe cảnh
sát.
Mấy tên côn đồ kia đã bị đưa vào trong xe cảnh sát. Lúc
cảnh sát Thường rời đi, người thanh niên bị bọn côn đồ đánh đã đỡ một cô gái có vẻ là sinh viên đi ra. Chỉ là khuôn mặt của cô gái này rất tái
nhợt, trên mặt còn có dấu tay.
Lâm Vân vừa nhìn là biết chuyện gì, thấy người thanh niên muốn lên tiếng, hắn liền khoát tay nói:
- Cậu mang bạn gái của cậu rời đi thôi. À, chờ một chút. Ông là chủ nhà hàng này?
Lâm Vân nhìn về phía một người trung niên mập mạp vốn từ đầu đến cuối đều cung kính chờ đợi ở một góc.
- Đúng vậy, đã quấy rầy Lâm tiên sinh dùng cơm, nhà hàng Thâm Biểu của chúng tôi thật sự là xin lỗi.
Trong lòng người trung niên này đã không biết âm thầm chửi bọn côn đồ
kia bao nhiêu lần. Trêu chọc ai không trêu chọc, lại trêu chọc ngay vào
sát thần. Nhà hàng đã mở khá lâu rồi mà còn chưa từng gặp chuyện như
vậy. Y cũng đã sớm nghe thấy người trẻ tuổi này nói tên là Lâm Vân, mà
Lâm Vân thì y đương nhiên nghe qua.
- Nhà hàng này là của Lý gia.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống
- Vâng, chủ tịch là Lý Danh Sinh. Tôi đã gọi điện thoại cho chủ tịch, chắc cậu ấy sắp tới rồi.
Người trung niên nói.
Lâm Vân còn chưa mở miệng, ở lối đi nhỏ đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một người nam tử tuổi chừng 40 dẫn theo một người tuổi trẻ, vội vã đi tới, rõ ràng ngay cả thang máy cũng không thể chờ đợi được.
- Chủ tịch…
Người trung niên mập mạp thấy hai người đi lên, vội vàng chào hỏi.