- Trước kia mỗi tháng em có hai ngàn tệ, mẹ có năm ngàn tệ. Lần trước
em có nghe nói sẽ tăng tiền cho em, chỉ có điều trong thẻ của em mỗi
tháng vẫn chỉ có hai ngàn thôi. Em đoán là chuyện này cha không biết,
tuy nhiên hai ngàn em cũng đủ dùng rồi. Nên cũng không nói thêm gì.
Lâm Hinh nói xong, tâm tình có vẻ có chút uể oải. Cô biết sinh hoạt phí mà cô nhận được trong gia tộc khẳng định là rất thấp. Tuy nhiên địa vị
vẫn luôn thấp kém, có sinh hoạt phí là không tện rồi, cũng không dám nói gì nhiều. Ngộ nhỡ đắc tội với một số người trong gia tộc, e là Lâm Hinh cô một phân tiền cũng không thể lấy đến tay được.
Huống hồ từ
sau khi anh trai bị đuổi ra ngoài, trong lòng cô biết rõ địa vị của mẹ
và cô trong mắt cha như thế nào. Loại chuyện này tuyệt đối không thể nói cho cha biết.
Lâm Vân trong lòng thầm giận, không biết đây
là do ai làm. Phỏng chừng mỗi tháng sinh hoạt phí của Lâm Hinh khẳng
định không chỉ có hai ngàn, trong này ắt hẳn đã có người cắt xén. Tuy
nhiên chút tiền ấy Lâm Vân cũng chẳng muốn để ý tới. Quyết định sau khi
cơm nước xong dẫn Lâm Hinh đến công ty của mình. Về sau mọi tiêu phí của nó tính lên đầu mình là được rồi.
Lúc này nhân viên phục vụ
đã mang menu đến. Cận Thi Kỳ nhận lấy menu nhìn qua một chút, mặt lập
tức đỏ bừng lên, rõ ràng là đã bị giá cả trên đó dọa cho sợ rồi.
Lâm Hinh giành lấy menu từ trong tay Cận Thi Kỳ, nhìn qua một chút,
biểu lộ không khá hơn so với Cận Thi Kỳ bao nhiêu. Lâm Vân thấy thế,
biết rằng bảo hai người này gọi đồ ăn là không thể, liền thuận tay lấy
menu từ tay Lâm Hinh qua và nhìn. Tương đối mà nói, thức ăn ở đây còn rẻ hơn một chút so với nhà hàng mà lần trước mình cùng mấy người Lưu Chính Văn đến ăn.
- Hai đứa thích ăn nhạt hay là ăn cay?
Lâm Vân nhìn nhìn hai người, hắn cảm thấy Cận Thi Kỳ thì ăn nhạt một chút, còn Lâm Hinh hẳn là giống mình.
- Cay ạ.
Hai cô gái dị khẩu đồng thanh nói thích ăn cay, tuy nhiên Cận Thi Kỳ nói tiếp:
- Anh Lâm, thức ăn ở đây rất đắt, em cảm thấy không phù hợp lắm.
- ¬Vậy phải làm sao. Dù sao cũng đến rồi, lẽ nào lại đứng lên đi. Nói
không chừng nếu bây giờ chúng ta đi, nhà hàng này vẫn thu tiền của chúng ta đấy.
Lâm Vân thấy thế nói đùa một câu, khiến cho hai người bọn họ biết bây giờ đã không thể đi được nữa rồi.
- Nhà hàng của chúng tôi nếu không chọn đồ ăn sẽ không tính tiền đâu ạ.
Nhân viên phục vụ nghe thấy Lâm Vân nói như vậy liền vội vàng giải
thích. Cô cũng nhìn ra ba người vừa đến này hẳn đều là sinh viên. Nhưng
cách ăn mặc của nam sinh viên này đều là hàng hiệu, lẽ nào một thân hàng hiệu như vậy không ăn nổi một bữa cơm. Huống hồ hai nữ sinh đều là
những cô gái rất ưu tú, đều là dạng mà nam sinh thích mời khách.
Lâm Vân thấy thế một hơi gọi mười món ăn, ba người ăn mà gọi nhiều món
như vậy đã xem như là rất nhiều rồi. Hai cô gái ngồi một bên trông thấy
rất sốt ruột, nhưng lại không tiện nói những câu như gì mà đắt thế. Dù
sao đàn ông cũng cần một chút sĩ diện, luôn nói lời này, nhân viên phục
vụ không có đây thì không sao, có người ta ở đây xem như không cho Lâm
Vân thể diện rồi.
Thật vất vả để gọi xong chỗ thức ăn này, hai cô gái cuối cùng cũng thở phào một cái, không nghĩ tới Lâm Vân lại nói tiếp:
- Cho thêm hai chai Lafite, đồ ăn mang nhanh lên chút.
Nhân viên phục vụ này vừa đi ra, Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ liền nhìn Lâm Vân với chút lo lắng.
- Anh à, anh biết chỗ này bao nhiêu tiền không? Tuy nhà có tiền nhưng không phải của chúng ta đâu.
- Em sợ…
Lâm Hinh lập tức thể hiện ra sự lo lắng của mình.
- Cái này…
Cận Thi Kỳ lại không biết nên nói gì mới tốt.
- Hai công chúa à, các em yên tâm đi. Hiện tại anh có mở một công ty,
cũng xem như có chút tiền. Về sau phí tiêu dùng của Lâm Hinh sẽ được chi từ công ty của anh. Em cũng không cần qua bên Lâm gia nhận tiền nữa.
Lâm Hinh vừa cười vừa nói:
- Sao, anh à, anh mở công ty rồi hả? Nhưng anh mới…
Lâm Hinh muốn nói Lâm Vân mới khỏe lại được mấy ngày, không ngờ đã mở
công ty rồi. Cho dù mới mở công ty được mấy ngày, cũng không hẳn là bây
giờ đã có tiền mà. Tuy nhiên lời này dường như của chút đả kích đến anh
trai mình, nên cô lập tức nén lại không nói ra. Lâm Vân đương nhiên biết ý của Lâm Hinh. Cũng không có gì để giải thích, chỉ là muốn sau khi ăn
xong thì dẫn Lâm Hinh đến công ty dạo một vòng.
Không mất bao nhiêu thời gian, đồ ăn đã được mang lên một nửa. Quả nhiên là mang lên
rất nhanh. Rất rõ ràng là đồ ăn mà Lâm Vân gọi rất hợp khẩu vị với Lâm
Hinh và Cận Thi Kỳ, hai người căn bản không chút cố kỵ ăn một cách ngon
lành. Cận Thi Kỳ bởi vì cũng đã quen thuộc với Lâm Vân, nên cũng không
có chút khách khí nào.
Lâm Vân thấy tư thái dùng bữa của hai
người, trong lòng nghĩ hai cô em này cũng thật biết ăn đó chứ. Gần như
chẳng kém mình chút nào.
- Anh cũng ăn đi, sao mà em thấy anh uống thì nhiều mà ăn lại ít thế? Nào, chúc mừng anh em ta trùng phùng, cạn một ly nào.
Khi Lâm Hinh nâng ly lên, mặt đã có chút đỏ.
- Em cũng muốn cạn một ly.
Cận Thi Kỳ cũng đã uống đến mức mặt đỏ bừng bừng, thấy Lâm Hinh nâng
ly, cô cũng không chút yếu thế nâng ly của mình lên. Không đợi Lâm Vân
uống trước, hai cô đã một ngụm uống cạn ly của mình.
Lâm Hinh lại ăn một miếng ốc biển, quay đầu nói với Lâm Vân:
- Anh à, có một chuyện em thực rất muốn hỏi anh. Nội y “Vân Tàm Miên” ở Phụng Tân kia là được anh mở hả? Em nghe mẹ nói qua một lần, mẹ nói là
do anh mở?
Nghe xong lời của Lâm Hinh nói, Cận Thi Kỳ dừng đôi
đũa đang gắp thức ăn. Cô cũng rất muốn biết nội y “Vân Tàm Miên” có phải là do Lâm Vân mở hay không.
Lâm Vân còn chưa nói gì, thì “Ầm” một tiếng, cánh cửa bị phá bật ra. Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đều ngây ngẩn cả người.
Một gã đàn ông toàn mặt là máu, bị người ta đá vào trong phòng riêng
của Lâm Vân. Lâm Vân nhướng mày, vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy vài tên cùng tới nói với mấy người bọn họ:
- Mau cút ra ngoài, lão tử có việc phải làm.
Lâm Hinh cùng Cận Thi Kỳ sợ tới mức lập tức đứng lên, trốn ra sau lưng Lâm Vân.
- Ầy, không ngờ lại có loại hàng này sao, nam cút ra ngoài, còn hai cô em thì ở lại.
Một tên trong số đó mặt có để râu nói.
- Không cần ra ngoài nữa, để bọn họ nằm ở đây một chút. Hắc Khôi, mày ra đóng cửa lại đi.
Một tên dáng người cao dẫn đầu nhìn Lâm Vân một cái, rồi nói với tên râu ria kia.
“Rầm” một tiếng, cửa một lần nữa bị đóng lại.
Lâm Vân quan sát thoáng qua năm gã vừa vào. Tên đầu tiên là bị truy
đuổi, toàn thân đầy máu tươi. Bốn tên phía sau là kẻ truy đuổi, tên dẫn
đầu rất cao. Một tên đen kịt phía sau có lẽ là Hắc Khôi mà bọn chúng
gọi, một tên to khỏe và một tên để râu. Hắc Khôi và tên to khỏe trong
tay còn cầm một cây côn sắt.
- Anh ơi…
Lâm Hinh níu chặt lấy vạt áo của Lâm Vân, tựa sát vào sau người hắn, toàn thân run lên.
Cận Thi Kỳ lại cầm lấy điện thoại muốn gọi điện thoại. Tên được gọi là
Hắc Khôi đã đóng cửa phòng đó, quay đầu lại không ngờ thấy có người gọi
điện thoại, lập tức bước lên mấy bước, nâng chân lên đá một đá vào tay
cầm điện thoại của Cận Thi Kỳ.
Chân đá đến trước mặt Lâm Vân, đã bị Lâm Vân một phát bắt được. Chỉ nghe một tiếng rắc rắc, xương cốt
toàn bộ bị gãy hết. Tiếng kêu thảm của Hắc Khôi còn chưa thốt ra, Lâm
Vân đã giơ chân lên một cước đá vào giữa háng của người này, đồng thời
khẽ buông tay, Hắc Khôi này liền bay ngược ra phía sau cho đến khi đụng
vào tường mới tuột xuống. Trong miệng máu tươi đã không ngừng phun ra.
Cảnh này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, cho đến khi Hắc Khôi kia
trượt từ trên vách tường xuống, miệng phun đầy máu thì mấy người này mới phản ứng lại, cùng nhau xông lên vây lấy Lâm Vân.
- Nhìn không
ra nhỉ, hóa ra mày cũng to gan đấy, không ngờ ra tay ác như vậy. Mày có
biết mày đã ra tay đánh người của ai không hả? Mau cầu cho người nhà của mày đi.
Tên dáng người cao hầm hầm nói.
Tên để râu đã cầm điện thoại lên bắt đầu gọi. Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ đều mang vẻ mặt
hoảng sợ nhìn Lâm Vân, đều không ngờ rằng Lâm Vân nhìn dịu dàng như vậy, khi ra tay lại lợi hại lại ác như thế. Lúc này tên để râu đã buông điện thoại xuống, nhìn tên dáng cao nói:
- Anh Hưởng, em đã gọi điện cho anh Uy rồi, bây giờ làm thế nào ạ.
Nói xong nhìn Lâm Vân, xem ra gã đối với việc ba người phía bọn họ xử mình Lâm Vân vẫn chưa có chút nắm chắc nào.
Lâm Vân ngược lại cũng không lập tức tiến lên động thủ, chỉ nhìn người
thanh niên cả người đầy máu kia và không nói gì. Người thanh niên này
thấy Lâm Vân đã trấn trụ được đám người kia, cũng vội vàng chuyển tới
chỗ Lâm Vân, nhìn Lâm Vân muốn nói lại thôi.
Lâm Hinh lại túm lấy tay Lâm Vân rồi nấp ra phía sau hắn, nói:
- Anh ơi, bây giờ phải làm sao đây? Em có cần gọi điện cho chú Viễn Phong ở đại viện không?
- Không cần, em buông tay ra đi. Nhìn xem anh giáo thị đám cạn bã này thế nào nhé.
Lâm Vân nói xong đợi cho Lâm Hinh buông tay.
- Anh à, anh đừng có qua đó, đám người này đều là dân liều mạng cả. Bọn họ ba người, anh chỉ có một người, hay cứ để em gọi điện về cho chú
nhé.
Lâm Hinh thấy Lâm Vân định qua đó, càng nắm chặt lấy tay hắn.
- Không sao, em nhìn anh nhé.
Lâm Vân lấy tay Lâm Hinh ra, bước tới trước mặt tên dáng người cao, một cước vung ra.
Gã đàn ông này rõ ràng nhìn thấy Lâm Vân đi tới, cũng thấy Lâm Vân tung chân, nhưng không thể nào tránh kịp. Trơ mắt nhìn chân của Lâm Vân đá
lên ngực mình, chỉ cảm thấy ngực đánh thụp một cái, cả người liền bay
lùi ra phía sau, y hệt tên Hắc Khôi kia dính đét vào tường, phun ra mấy
ngụm máu rồi rơi xuống đất, đè lên người tên Hắc Khôi đang nằm bẹp ở đó. Tên để râu và tên to khỏe còn lại lùi ra sau mấy bước lo lắng nhìn Lâm
Vân. Đã gặp qua kẻ đánh nhau lợi hại, nhưng lợi hại giống như Lâm Vân
thì chưa từng thấy qua. Bọn họ ở trước mặt người này dường như không có
chút lực trả đòn nào.