Lâm Vân nghe vậy mỉm cười, nhẹ buông tay. Cận Thi Kỳ lập tức ngồi bịch
xuống mặt đất. Lâm Hinh vội vàng buông tay Lâm Vân ra, đỡ Cận Thi Kỳ từ
dưới đất lên. Cận Thi Kỳ sờ mông mình, đau đến mức nước mắt chảy dài.
- Anh à, làm sao anh có thể vứt Cận Thi Kỳ xuống đất thế. Anh quả thực
một chút phong độ cũng không có. Thi Kỳ cậu không sao chứ?
Lâm
Hinh thấy anh trai trực tiếp thả Cận Thi Kỳ đánh bịch xuống đất, không
khỏi giúp Cận Thi Kỳ nói một câu. Tuy nhiên trong lòng lại đang nghĩ,
Cận Thi Kỳ tại sao lại chạy vào lòng anh mình vậy.
- Sao, Tiểu Hinh, người này là anh trai cậu hả? Là Lâm Vân mà cậu nói hả?
Cận Thi Kỳ gần như đã quên mất chuyện cái mông của mình bị đau.
- Đúng vậy, sao thế, Thi Kỳ, làm sao mà cậu lại chạy vào lòng anh trai mình thế?
Lâm Hinh có chút kỳ quái hỏi. Thấy Cận Thi Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng bổ sung:
- Thi Kỳ, cậu đừng có hoa mắt đấy nhé. Thấy anh mình đẹp trai, định muốn ăn đậu hũ của anh ấy hả?
Cận Thi Kỳ nghe xong lời nói của Lâm Hinh, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Người này vốn là Lâm Vân mà lần trước mình đã gặp, là anh trai của Lâm
Hinh. Chả trách hôm nay hắn gọi mình với bộ dạng rất quen thuộc. Hắn
thực sự nhận ra mình, tuy nhiên mùi trên người hắn rất hấp dẫn, khiến
mình có một loại cảm giác rất thích.
Sặc, thật đúng là hoa mắt rồi. Cô ta vội vàng nói:
- Mình cứ nghĩ anh ấy là người xấu, dùng mê hồn dược dẫn bạn đi rồi, cho nên mới vội vàng chạy tới đấy chứ.
Lâm Vân nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tự nhủ khó trách Cận
Thi Kỳ vừa đến là muốn đánh lén mình. Hóa ra cho rằng mình bắt cóc Lâm
Hinh đi, không khỏi thấy xin lỗi với Cận Thi Kỳ này.
- Anh
cũng thật là, Cận Thi Kỳ cũng chỉ lo cho em thôi, anh lại làm cho cô ấy
ngã xuống đất. Ha ha ha, nhưng mà không sao, mông của Cận Thi Kỳ nhiều
thịt lắm.
Lâm Hinh nói xong thì nhìn mông của Cận Thi Kỳ rồi ha
ha cười lớn. Nếu không có Lâm Vân ở đây, Cận Thi Kỳ còn cảm thấy không
sao cả, nhiều nhất cười nhạo lại.
Nhưng Lâm Vân ở đây, cô chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt, lại rụt rè không dám cười nhạo cùng Lâm Hinh.
Lâm Vân đột nhiên cau mày, hắn nghĩ tới một việc, chính là cô gái nhặt
rác mà hắn gặp vừa rồi. Khi mình nói tới Lam Cực cô ta một chút dị
thường cũng không có. Nhưng mình tin chắc rằng cô bé trên vật trang sức
bằng thạch anh đeo trên ngực Lam Cực, quả thực là cực kỳ giống với cô
nhặt rác này.
Nếu như Lam Cực bị kẻ thù đuổi giết, vậy thì
anh ta gia nhập bộ đội đặc chủng rất có khả năng là đổi tên. Chính là
nói Lam Cực mà mình nói này cũng không phải tên thực của anh ta.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân đột nhiên có một loại xúc động là sắp tìm được cô gái này. Nếu cô ta là người có liên quan với Lam Cực, thì mình bất luận ra sao cũng phải giúp Lam Cực tìm được cô ta.
Sau khi
Lâm Hinh cùng Cận Thi Kỳ náo loạn một hồi, bỗng nhiên thấy anh trai vẫn
mang bộ dạng kỳ quái, trong lòng cả kinh. Lẽ nào anh trai vẫn chưa thực
sự khỏi bệnh? Nghĩ đến đây cô không còn tâm tư trêu đùa tiếp với Cận Thi Kỳ nữa, đi lên trước kéo cánh tay của Lâm Vân lắc lắc rồi nói:
- Anh ơi, anh sao thế?
Lâm Vân lấy lại tinh thần, nhìn hai người hỏi:
- Dưới ký túc xá của bọn em có phải thường có một cô gái nhặt rác không?
- Vâng ạ, em còn thường cố ý nhặt dồn chai lọ trong ký túc để đưa cho cô ta đấy.
Lâm Hinh nói đến đây thì đưa mắt nhìn Lâm Vân. Cô cũng vì có một người
anh trai lang thang bên ngoài, cho nên luôn rất đồng cảm với những người lang thang nhặt rác.
Nhưng cô không biết tại sao anh trai
lại hỏi về chuyện này. Lẽ nào cô nhặt rác đó cũng quen với anh trai
mình. Cái này cũng có khả năng, bởi vì mình vài ngày trước khi nhìn thấy anh trai, anh ấy cũng không phải là một người đàn ông lang thang nhặt
rác hay sao chứ?
Lâm Vân vừa thấy Lâm Hinh hai mắt đỏ lên,
biết cô khẳng định nhớ lại chuyện mình cũng là người lang thang, giơ tay xoa xoa đầu Lâm Hinh. Trong lòng thấy rất áy náy với người em gái luôn
nhớ về mình này. Mình đã quên hết không nhớ gì về nó, nhưng nó lại luôn
luôn nghĩ tới mình. Về sau mình nhất định phải quan tâm nó nhiều hơn.
Lâm Hinh thấy anh trai xoa đầu mình, thần sắc dường như có chút tự
trách, thậm chí lại đang nghĩ gì đó. Cô sợ anh trai lại nghĩ quá nhiều,
sẽ không còn nhớ nhiều về mình nữa, vội vàng nói:
- Anh ơi, có phải anh đã về một lần rồi đúng không?
Lâm Vân gật gật đầu nói:
- Ừ, nếu không làm sao anh biết em học ở trường này chứ.
Lâm Hinh lúc này dường như mới hiểu rõ ra, hóa ra Tam gia gia đã tìm
thấy anh trai rồi. Mình muốn nói tại sao anh mới có mấy ngày đã thay đổi lớn như vậy, lẽ nào anh đã khỏi thật rồi? Vậy thì tốt quá.
Mặc kệ anh trai có khỏi hay không, cũng không quan tâm Tam gia gia nghĩ
gì. Mình bất luận thế nào cũng phải thao sát anh, không thể để anh đi
lang thang một lần nữa.
- Anh à, sao một mình anh đến tìm em vậy?
Lâm Hinh nắm chặt lấy tay anh hỏi. Cô bây giờ rất lo lắng, không biết anh đã thực sự khỏi hẳn hay chưa.
Lâm Vân sững sờ, lập tức hiểu được ý của Lâm Hinh, trong lòng rất cảm động:
- Hinh à, anh không sao, em yên tâm đi. Cho dù sau này anh ra ngoài rồi, thì vẫn thường xuyên về thăm em và mẹ.
- Anh, anh chưa ăn cơm đúng không, chúng ta đi ăn cơm nhé. Thi Kỳ, cùng đi nhé.
Lâm Hinh nói xong nhìn Cận Thi Kỳ. Cô thấy anh trai mình thật sự không sao, trong lòng hết đỗi vui mừng.
Cận Thi Kỳ bởi vì vừa rồi hiểu lầm Lâm Vân, nên có chút ngượng ngùng.
Thấy Lâm Hinh nói vậy cũng lập tức đồng ý, đi tới bên phải Lâm Vân nói:
- Em xin lỗi, anh Lâm. Vừa rồi em không nhận ra người đó là anh, còn nghĩ là…
Lời của Cận Thi Kỳ còn chưa nói xong, thì Lâm Vân đã biết ý của cô ta rồi, liền vội vàng nói:
- Không sao đâu. Lúc đó không nhận ra cũng rất bình thường mà. Hơn nữa
bạn của em khi đó cũng rất sốt ruột, em e là cũng không nhìn kỹ được
đúng không? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào. Vừa rồi anh cũng xin lỗi vì đã làm em bị đau.
Lâm Vân nói xong không thèm để ý chút nào
đi thẳng ra cổng trường. Trong lòng nghĩ Cận Thi Kỳ này thoạt nhìn tuổi
cũng không phải là lớn, làm sao mà đã có bạn trai rồi. Không biết em gái mình đã có bạn trai chưa, đợi lát nữa mình phải hỏi mới được, nếu không thì tìm một Hoa Hoa Công Tử là được rồi. Nghe xong lời Lâm Vân nói, mặt Cận Thi Kỳ lại đỏ lên, muốn nói vài câu nhưng không thốt ra nổi, chỉ
đành đi theo sau Lâm Vân và Lâm Hinh.
Không ngờ khi đi đến bên cạnh Lâm Hinh, Lâm Hinh liền túm lấy Cận Thi Kỳ nói:
- Được rồi, bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải, nếu không thì Thi Kỳ làm bạn gái của anh mình đi. Anh trai mình cũng được đấy chứ, đến mình còn
phải ghen tị với cậu đó, ha ha ha.
Cận Thi Kỳ nghe xong
lời Lâm Hinh nói, mặt lập tức lại đỏ lên. Nếu không phải Lâm Vân ở đây,
cô ta sớm đã cho Lâm Hinh một trận rồi.
- Được rồi Hinh, Thi Kỳ
đã có bạn trai rồi, em không phải lo hộ đâu. Hơn nữa chuyện của anh em
không cần phải lo lắng, anh nhất định sẽ tìm được chị dâu em. Yên tâm
đi.
Lâm Vân thuận miệng nói ra, Lâm Hinh lại nghe thành anh
trai muốn mình tìm bạn gái. Nhưng Thi Kỳ thực sự là một cô gái ưu tú,
chắc là anh vẫn chưa biết thôi.
Cận Thi Kỳ nghe xong lời Lâm
Vân nói mặt lại đỏ lên, nhưng không có cách nào để giải thích. Lẽ nào
mình nói người đó không phải là bạn trai mình? Ý ở đây không phải nói là lời của Lâm Hinh đúng, anh có thể để em làm bạn gái anh? Cách giải
thích này Cận Thi Kỳ tuyệt đối sẽ không nói ra.
- Ai chà,
mình nói này Thi Kỳ. Cậu hôm nay nhã nhặn thế! À, không đúng, không
đúng. Nên nói là rụt rè thế. Ừm, quả nhiên là một nữ sinh trong sáng.
Lâm Hinh vừa mới dứt lời, Cận Thi Kỳ cũng không thể còn nhịn được bản tính bạo ngược của mình, lập tức tóm lấy Lâm Hinh.
Hai người cứ đánh tới đánh lui quanh người Lâm Vân. Lâm Vân thấy hai
người đùa chạy quanh mình, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Tự nhủ có một
người em gái cũng tốt mà, nếu không đi đến nơi nào để hưởng thụ mối tình thân chân thành như vậy chứ?
- Anh à, làm sao anh biết Thi
Kỳ đã có bạn trai rồi? Lẽ nào anh đã nhìn thấy rồi hả? Hay là bị anh bắt gặp lúc đang hoạt động hả? Ồ, khẳng định là Thi Kỳ và bạn trai hẹn hò
bị anh bắt gặp, đúng chứ?
Lâm Hinh trong lòng tự nhủ Cận Thi
Kỳ có bạn trai sao mình không biết, mà anh trai lại biết được vậy? Tuy
nhiên lời này là cô cố ý trêu ghẹo Thi Kỳ thôi, bởi vì cô biết Thi Kỳ
không có bạn trai đâu. Lần này Cận Thi Kỳ thật sự là nhịn không được
muốn cãi lại, nhưng Lâm Vân lại giành nói trước:
- Đừng có lấy
chuyện của Thi Kỳ ra để nói, nói cho anh biết đi, có phải em có bạn trai rồi đúng không? Nếu như có, nhất định phải cho anh xem mặt. Em biết là
cách nhìn của anh hơn em nhiều mà. Em đừng có bị người ta lừa rồi mà
không biết nhé.
- Hừ, em đâu có muốn tìm bạn trai chứ. Nam
sinh trong trường người nào kẻ nấy ngây ngô đến muốn chết. Em muốn tìm
một người đẹp trai như anh. Sao nào, mắt nhìn của em không tệ đấy chứ.
Lâm Hinh nói rồi ôm lấy cánh tay Lâm Vân hì hì cười không ngừng. Cận
Thi Kỳ vốn muốn giải thích, nhưng thấy Lâm Hinh đã nói xa ra chuyện
khác, cũng ngại nhắc lại lần nữa.