Hàn Vũ Tích lắc đầu không trả lời Liễu Nhược Sương, mà lấy Tiên Nhan Đan ra rồi đưa cho Liễu Nhược Sương, nói:
- Em uống trước đi.
- Đây là thuốc gì vậy?
Liễu Nhược Sương cầm đan dược có mùi thơm ngát trên tay, ngây người hỏi.
- Là thuốc do Lâm Vân lưu lại, em uống đi.
Hàn Vũ Tích nói xong, lấy điện thoại ra gọi.
Liễu Nhược Sương không hỏi thêm, lập tức uống viên đan dược vào. Rất
nhanh nàng có cảm giác thân thể rất nhẹ nhàng và thoải mái. Đang muốn
hỏi Hàn Vũ Tích đây là thuốc gì thì Lâm Hinh đã đi vào.
- Chị Vũ Tích, chị tìm em à?
Lâm Hinh nhìn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ngồi bên cạnh hỏi.
- Ừ, Lâm Hinh, hai viên đan dược này là do anh trai của em lưu lại. Em uống một viên, còn một viên đưa cho Mông Văn.
Hàn Vũ Tích nói xong đưa cho Lâm Hinh một cái bình ngọc
- Chị Vũ Tích, anh của em đã gọi điện thoại cho chị à?
Lâm Hinh rất kinh hỉ hỏi. Lần này anh trai lại đi ra ngoài mấy tháng
đều không gọi điện thoại trở về. Mẹ nói rằng phải nhắc anh ấy thường
xuyên gọi điện trở về. Nhưng chắc anh lại quên rồi.
- Ừ, chị
muốn cùng Nhược Sương đi tới chỗ của anh trai em. Chuyện của công ty tạm thời giao cho em và Diệp Điềm quản lý. Chị và anh trai của em không có ở nhà, nên em phải quan tâm tới mẹ và bà hơn nhé.
Ngữ khí của Hàn Vũ Tích rất bình thản, giống như lần này chỉ xa nhà một thời gian ngắn rồi trở về vậy.
- Vâng ạ, lần này chị với anh trai đi ra ngoài lâu không?
Lâm Hinh nhận lấy cái bình ngọc, có chút lo lắng hỏi. Trong lòng nàng
đang kỳ quái vì sao chị Nhược Sương cũng đi cùng. Chẳng lẽ chị Vũ Tích
dẫn theo chị Nhược Sương là muốn ngả bài với anh trai? Chị Nhược Sương ở nhà mình lâu như vậy, Lâm Hinh lại là một cô gái có tâm tư nhẵn nhụi,
đương nhiên cũng nhìn ra được một ít. Chị Nhược Sương rất thích anh
trai.
- Chắc phải mất một khoảng thời gian. Chị và anh trai
em làm xong việc, khẳng định sẽ trở về, em không cần phải lo lắng. Về
sau anh trai em và chị có lẽ sẽ không thường xuyên tới công ty quản lý
những việc vặt nữa. Tuy hiện tại cổ phần của công ty vẫn trên danh nghĩa bọn chị, nhưng vẫn cần phải có em quản lý.
Hàn Vũ Tích nghĩ nghĩ, vẫn là giao phó Lâm Hinh như vậy
- Chị Vũ Tích, em sao có thể quản lý một công ty lớn như vậy. Chị và anh trai phải sớm trở về nhé.
Lâm Hinh thấy mình phải quản lý một công ty lớn như tập đoàn Vân Môn, nên có chút lo lắng.
- Không cần phải lo lắng đâu, còn có Diệp Điềm và Lý Thanh hỗ trợ em cơ mà. Có gì thì nhờ hai người đó san sẻ.
Hàn Vũ Tích đành phải lần nữa an ủi Lâm Hinh, muốn cho Lâm Hinh yên tâm.
Lâm Hinh biết anh trai và chị dâu mình không phải là người bình thường, nên không tiếp tục hỏi nữa.
Đợi Lâm Hinh đi rồi, Liễu Nhược Sương mới hỏi:
- Vũ Tích, chị nói Lâm Vân, anh ấy….
- Đúng vậy, Lâm Vân khẳng định còn sống, chị có thể cảm giác được. Có
lẽ hắn vẫn còn đang ở chỗ đó, nhưng gặp phải một chút phiền toái.
Hàn Vũ Tích khẳng định nói.
- Nhưng chị Vũ Tích, sao vừa rồi chị lại nói với cô ấy như vậy?
Liễu Nhược Sương nhớ tới những lời vừa rồi của Hàn Vũ Tích với các cô
gái. Tuy nàng hiểu một chút nhưng lại không dám khẳng định.
Hàn Vũ Tích thở dài, không có trả lời. Liễu Nhược Sương cũng thở dài, nàng minh bạch ý của Hàn Vũ Tích.
- Không biết Lâm Vân có thể hay không trách chị. Kỳ thật chị biết đi
vào trong đó rất nguy hiểm, nên chị phải nói trước. Các cô đấy…Chị…
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác mình rất ích kỷ. Thế giới này có mấy cô
gái có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy người yêu? Huống hồ còn là một cái hứa hẹn hư vô?
Mình đã để các cô ấy lựa chọn quá tàn khốc, mình làm như vậy có thực sự đúng không?
Liễu Nhược Sương cũng cảm thấy sự thống khổ và mâu thuẫn trong nội tâm
của Hàn Vũ Tích. Biết chị ấy đang suy nghĩ gì, liền vươn tay nắm lấy tay của Hàn Vũ Tích nói:
- Chị Vũ Tích, kỳ thực chị đừng nhận hết
lỗi về mình. Trái tim em mách bảo rằng chị làm đúng, chị đừng suy nghĩ
nhiều quá. Nếu như không thể vì người mình yêu trả giả hết thảy, em cảm
thấy tình yêu này rất yếu ớt. Ít nhất, em cho rằng như vậy.
- Chị biết Nhược Sương. Chị nghĩ hay là em ở lại chờ chị và Lâm Vân trở về. Buổi tối chị sẽ đi.
Hàn Vũ Tích phục hồi tinh thần, gật đầu nói.
- Em muốn đi với chị, chúng ta vừa nói rồi mà.
Liễu Nhược Sương cắn môi, kiên quyết nói.
- Nhược Sương, người khác không biết, nhưng em cũng biết Lâm Vân là ai. Hiện tại chị đã luyện tới Luyện Khí tầng sau, điều này chắc em không
hiểu, toàn là do Lâm Vân dạy anh. Chị nói vậy là muốn nói chị có thể tự
bảo vệ bản thân mà không có nguy hiểm gì cả. Chị chỉ muốn tới đó xem Lâm Vân gặp phiền toái gì rồi sẽ giúp anh ấy.
Hàn Vũ Tích đành phải
an ủi Liễu Nhược Sương. Nếu như bên trong Địa Ngục Môn thực sự rất nguy
hiểm. Như vậy nàng đi tới đó có thể tự bảo vệ mình. Nhưng Liễu Nhược
Sương thì lại không được.
- Vũ Tích, chị không cần khuyên em đâu. Em nhất định đi cùng chị. Cho dù em có làm phiền tới chị, em cũng muốn đi.
Trong lòng Liễu Nhược Sương rất kiên định. Vô luận là Hàn Vũ Tích
khuyên nhủ như thế nào, nàng đều muốn đi xem Lâm Vân. Nếu như chị Vũ
Tích thật sự không trở lại, thì nàng chẳng phải vĩnh viễn không thể thấy Lâm Vân sao? Vũ Tích nói Lâm Vân không chết. Dù sao cũng chỉ là một
loại cảm giác. Cho nên Liễu Nhược Sương không muốn mất đi cơi hội nhìn
thấy Lâm Vân lần này.
Nếu như không vì Lâm Vân, Liễu Nhược
Sương vô luận như thế nào cũng không tới tập đoàn Vân Môn làm việc. Thậm chí nàng chỉ đơn giản ở trong nhà hắn.
…..
Tô Tĩnh Như không ở lại công ty nữa, mà trực tiếp về nhà.
Trong lòng của nàng rất loạn, không có cách nào minh bạch suy nghĩ
chính thức của mình. Gia đình đã vô số lần giới thiệu đối tượng cho
nàng, nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Những người kia, không phải là có bản
lĩnh đầy mình, thì cũng là thiếu gia của một gia tộc lớn. Hoặc là phú hộ có gia sản hàng tỉ.
Nhưng vì sao nàng muốn cự tuyệt? Vì sao
muốn tới tập đoàn Vân Môn làm việc? Chẳng lẽ là do mình thích làm cho
công ty trang phục sao? Nếu như mình thích làm trong ngành đấy thì, thì
gia đình của mình cũng có công ty trang phục. Làm cho gia đình chả phải
tốt hơn sao?
Tô Tịnh Như tâm loạn như ma, nàng không cách nào trả lời bản thân. Nàng biết mình đến đó là vì Lâm Vân, nhất định là vì
hắn. Nhưng nhũng lời Vũ Tích nói hôm nay, rõ ràng là nguyện ý muốn các
nàng ở cùng một chỗ với Lâm Vân. Nhưng mình lại ma xui quỷ khiến đi ra
khỏi căn phòng.
Trở về suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm cái gì?
Hay là vì Lâm Vân cho tới bây giờ còn chưa cho mình một điều hứ hẹn, hay là mình không thể đưa ra sự lựa chọn như chị Vũ Tích được? Dùng tính
mạng của mình vì một người nam nhân chưa từng hứa hẹn với nàng, nàng có
thể làm được sao? Ngày mai, ngày mai mình có thể nghĩ ra được đáp án của vấn đề này sao?
Lâm Vân, hiện tại em rất muốn có một lời hứa hẹn của anh. Tô Tĩnh Như sững sờ, nàng đột nhiên phát hiện mình quan
tâm chỉ là lời hứa hẹn của Lâm Vân. Có lẽ có lời hứa hẹn này, nàng sẽ
không do dự cùng Hàn Vũ Tích đi tìm kiếm Lâm Vân rồi. Đồng thời nàng
cũng minh bạch tâm tư của mình. Nàng không thể nào yêu Lâm Vân như Hàn
Vũ Tích được. Nàng chưa trả giá nhưng đã hy vọng có được hồi báo trước.
Tô Tĩnh Như vẫn thở dài nhẹ nhõm. Tuy còn chưa làm ra quyết định ngày
mai trả lời chị Vũ Tích như thế nào, nhưng trong nội tâm đã bình tĩnh
hơn rất nhiều. Không biết trong phòng kia còn lưu lại mấy người? Chợt
nhớ tới một câu hát trong một bài hát đã lâu “Anh rốt cuộc có bao nhiêu
người em gái tốt”, đáy lòng âm thầm thở dài.
….
Tuy Xung Hi đã đi ra căn phòng, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.
Nàng biết hành động của mình khẳng định sẽ bị cho rằng là sợ chết. Nhưng chính bản thân nàng biết là không phải như vậy.
Lúc đầu tiên nhìn thấy Hàn Vũ Tích, trong lòng nàng đã không thể bình tĩnh. Nàng
thực sự thích Lâm Vân. Ngày đó nàng cho rằng Lâm Vân cho mình xuân dược, nhưng vẫn nguyện ý nuốt vào. Tuy hành vi của nàng lúc đó có chút hờn
dỗi, nhưng tâm ý đối với Lâm Vân đã rất rõ ràng.
Chỉ là không
nghĩ tới Lâm Vân lại có một lão bà xinh đẹp như vậy, thậm chí nữ nhân
yêu mến hắn không chỉ một người. Tính cả vợ của Lâm Vân và nàng thì có
tận sáu người. Nàng vừa giận vừa đau khổ, vì sao mình lại thích một
người nam nhân đa tình như vậy.
Nhưng hắn đa tình sao? Xung
Hi nghĩ tới đây liền sững sờ. Hình như Lâm Vân cho tới tận bây giờ đều
chưa tỏ tình với nàng qua một lần. Từ đầu đến cuối, thậm chí nửa câu hứa hẹn cũng không có. Thậm chí có một lần mình nửa nói thật, nửa nói đùa
rằng nàng không ngại hành vi của hắn. Nhưng hắn giống như không có suy
nghĩ gì khác với mình.
Còn có, hắn đưa viên thuốc trân quý
kia cho mình uống là có ý gì? Lần kia hắn đi mà không chào từ biết, và
hắn tắt không nghe điện thoại của mình, vì sao hai lần đó mình lại
thương tâm như thế?
Mình đã nói với Hàn Vũ Tích, mình không
thể tiếp nhận nhiều nữ nhân cùng chung một người chồng. Nhưng những lời
đó mình có cần phải nói không? Lúc gần đi, Hàn Vũ Tích có nói câu kia,
nàng cuối cùng mới minh bạch. Cái câu không có cô gái nào yêu mến có
chung một người với các cô gái khác phải là do Hàn Vũ Tích mới tư cách
nói. Mình dựa vào gì mà nói những lời đó?