Tên này chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Lang Thang kéo xuống mắt đất, mà không có cách nào chống cự. Muốn nói chuyện mà không thể nói lên lời,
muốn động thủ thì lại phát hiện tay chân của mình đều mềm như bún.
Phía dưới có hơn mười tên thủ hạ, mặc dù chưa được đại ca phân phó,
nhưng đại ca đã bị không chế như vậy, liền lập tức xông tới. Hơn mười
tên này đều có vũ khí ở trong tay. Thậm chí có một tên còn cầm súng.
Lang Thang hừ lạnh một tiếng, tiện tay bóp nát bàn trà gỗ ở phía trước
rồi vung ra ngoài. Tiếng lách cách không ngừng vang lên, tay chân của
hơn mười người kia đều bị gỗ vụn đâm trúng. Vũ khí trong tay cũng lập
tức bị rơi xuống mặt đất.
Trước sau chỉ mới một phút đồng hồ
mà thôi, đám lưu manh trong tòa biệt thự, toàn bộ đã bị ngã xuống mặt
đất. Dương Vân và Hạ Tinh càng trợn mắt há mồm. Lúc này Lang Thang mới
ngồi ở vị trí của tên nam tử khôi ngô, sau đó nói với Dương Vân và Hạ
Tinh:
- Hai người cũng ngồi đi.
Đợi cho Dương Vân và Hạ Tinh ngồi xuống bên người mình, Lang Thang mới hỏi tên nam tử khôi ngô kia:
- Chính là ta, ngươi có gì chỉ giáo không?
Tên nam tử khôi ngô đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh hồn. Nghe Lâm Vân hỏi vậy, liền run rẩy cả người, không nói được một câu.
Lang Thang thở dài. Nếu không phải có Dương Vân và Hạ Tinh ở đây, thì
hắn đã giết toàn bộ đám người này diệt khẩu rồi. Nhưng bây giờ lại không được. Cho dù muốn giết, cũng phải giết lúc không có mặt hai người này.
Lúc này, bên ngoài lại chạy tới bảy tám tên thủ hạ. Tình huống trước
mặt khiến chúng đều ngẩn ngơ. Vô ý thức nắm chặt vũ khí. Tuy nhiên Lang
Thang lại vung ra hơn mười mảnh gỗ vụn. Mấy tên này cũng không thoát
được số phận.
Sau đó hắn mới lạnh lùng nhìn một tên trông cửa nói:
- Còn đứng đó làm gì, mau thả người ra.
Tên đàn em này còn chưa kịp phản ứng, thì tên nam tử khôi ngô đã phản
ứng trước. Y đã biết mình đã đá phải thiết bản. Chỉ có thể tranh thủ
thời gian nói cho Nhị Gia. Để cho Nhị Gia thu thập người này. Mình thì
không có cách nào chống lại được rồi.
- Mau thả Hạ Vệ Đông và vợ của ông ta ra. Đi nhanh…
Nam tử khôi ngô cố nén đau nhức toàn thân, nói với tên đàn em. Trong
lòng y thì sợ hãi, không biết mình có bị tê liệt nửa đời sau không.
Tên đàn em lúc này mới phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài. Không mất thời gian lâu, liền dẫn theo đôi nam nữ trung niên có thần sắc uể oải đi
tới.
- Cha, mẹ.
Hạ Tinh vừa thấy cha mẹ của mình, liền chạy tới đón.
- Tinh Tinh, sao con lại ở chỗ này?
Người phụ nữ trung niên kia vẻ mặt lo lắng hãi hùng hỏi. Tuy nhiên, bà
ta lập tức nhìn thấy hơn mười người nằm trên mặt đất. Khuôn mặt liền
chuyển thành kinh ngạc và khó hiểu.
Lang Thang thấy thế, liền nói với Dương Vân:
- Chị Vân, chị trước dẫn người nhà của Hạ Tinh về đi. Tôi còn muốn làm vài chuyện rồi mới về.
Dương Vân nhìn Lang Thang, nàng biết mình ở đây cũng không giúp ích
được gì cho hắn. Nói không chừng còn liên lụy tới hắn, liền đứng lên nói với Hạ Tinh vài câu. Mấy người rất nhanh rời đi căn biệt thự. Hạ Tinh
vừa đi vừa quay đầu, lo lắng nhìn Lang Thang.
Lang Thang nhíu mày. Lúc hắn động thủ, hắn tựa hồ phát hiện trong đan điền của mình có
năm ngôi sao. Nhưng đảo mắt lại không thấy. Chẳng lẽ đây chính là công
phu mà mình tu luyện?
Lang Thang nghĩ tới đây, lần nữa vận
chuyển chân khí rồi đập xuống cái bàn. Cái bàn quả nhiên vỡ vụn. Đồng
thời năm ngôi sao trong cơ thể lại xuất hiện, nhưng chỉ ở trong nháy mắt mà thôi.
Thì ra là thế. Vốn từ trước mình làm việc gì đều do bản năng. Kể cả việc mình nhìn bệnh cho người khác và đánh nhau cũng
dựa vào bản năng. Đến bây giờ mới phát hiện, mình thực sự luyện một môn
công pháp nào đó có liên quan tới các ngôi sao. Nếu đã tìm được sự tồn
tại của công pháp, thì Lang Thang sẽ không dong dài. Lập tức liên tiếp
vung quyền, vung cước tại chỗ.
Đảo mắt, căn phòng khách đã bị Lang Thang đánh cho hoàn toàn thay đối. Không ngừng có gỗ vụn và thủy
tinh rơi xuống hơn hai mươi tên lưu manh kia.
Những tên này
đều âm thầm kêu khổ. Không biết bọn họ gặp phải một tên biến thái hay kẻ điên nữa. Vì sao lại dùng phòng khách của mình làm nơi trút giận? Toàn
những đồ trang trí đắt tiền đều bị Lang Thang đánh nát. Mà Lang Thang
càng đánh càng hưng phấn.
Trong nháy mắt, những đồ trang trí
treo trên tường và trần nhà cũng bị Lang Thang đánh rơi xuống. Hiện tại
chân khí của Lang Thang đang tung hoành trong cơ thể. Một tiếng Oanh
vang lên trong cơ thể hắn. Một ngôi sao sáng ngời lơ lửng trên đan điền
của hắn. Bên cạnh còn có một ngôi sao có ánh sáng ảm đạm hơn.
'Cửu Tinh Thần Quyết'
Lang Thang thét dài một tiếng. Nguyên lai công pháp mà mình tu luyện là 'Cửu Tinh Thần Quyết'. Hơn nữa đã tu luyện tới năm sao. Chỉ là ngôi sao thứ năm tuy đã hình thành nhưng có vẻ chưa ổn định.
Ngũ Tinh Điên rõ rằng khắc ở trong đầu của Lang Thang. Nguyên lai tu luyện năm
sao là như vậy. Nếu như không phải mình ngẫu nhiên phát hiện. Thì cho dù mình tu luyện tới năm sao, thì nó vẫn Hóa Trần. Điều này không có biện
pháp giải quyết nào cả.
Hắn nhớ không rõ 'Cửu Tinh Thần
Quyết' từ đâu mà tới. Nhưng hiện tại hắn đã biết, phương pháp tu luyện
năm sao trên đó, tuyệt đối không đáng tin. Nếu như mình dựa vào pháp
quyết ghi trên đó, thì vẫn là Ngũ Tinh Hóa Trần mà thôi.
Ngũ
Tinh không điên tức Hóa Trần. Câu khẩu quyết này trong 'Cửu Tinh Thần
Quyết' càng ngày càng rõ ràng. Lang Thang đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Nguyên lai, tới Ngũ Tinh nhất định phải bị điên. Nếu không điên thì sẽ
lập tức bị chết. Công pháp này thật đáng sợ. Chứng tỏ nó có vấn đề.
Nhưng một khi vượt qua được vấn đề đó, thì có thể đạt tới cảnh giới vô
địch.
Nhưng việc Ngũ Tinh Hóa Trần đáng sợ như thế, có mấy ai có thể vượt qua. Lang Thang đoán chừng, cho dù hàng triệu người luyện
công pháp này, cũng không tìm ra được người vượt qua trở ngại đó. Mà
mình vì sao lại hóa thành điên khùng như bây giờ, mình cũng không rõ
ràng lắm. Nhưng Lang Thang khẳng định, việc bị điên này nhất định là một thành tựu không dễ dàng. Phải có một ngoại lực nào hỗ trợ thì hắn mới
trở thành một người Tu Tinh tới năm sao.
Mất trí nhớ? Lang
Thang càng thêm tinh tường, đây là một sự kích thích để hình thành ngôi
sao thứ năm. Chỉ cần hắn hình thành ngôi sao thứ năm, hắn sẽ hoàn toàn
khôi phục lại trí nhớ.
- Ha ha ha…
Lang Thang đứng đó, xung quanh là đống bừa bộn rồi cười như điên khùng. Không ngờ trong lúc vô tình mình rõ ràng đã vượt qua chướng ngại vật của Ngũ Tinh. Chỉ cần
tốn chút thời gian củng cố lại tu vi Ngũ Tinh là được.
Tuy
không biết vì nguyên nhân gì mà mình bị điên. Nhưng có thể thấy mình
thật là may mắn. Rõ ràng đánh bậy đánh bạ liền thành tựu năm sao. Hơn
nữa còn là từ trong lúc điên tỉnh lại.
Một ý niệm càng thêm
rõ ràng truyền tới đầu. Không phải tất cả người tiến vào Ngũ Tinh Điên
cũng có thể tỉnh lại. Ngũ Tinh Điên tỉnh càng sớm càng tốt. Nếu như qua
một thời gian nhất định, có lẽ có khả năng vĩnh viễn không thể thanh
tỉnh. Lang Thang xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Trong lòng vô cùng cảm
kích Hạ Tinh và Dương Vân.
Nếu như mình bế quan tu luyện Ngũ
Tinh, cho dù bị điên cũng không có cách nào tỉnh lại. Cho dù mình đạt
tới Ngũ Tinh mà không điên, thì sẽ Hóa Trần. Điều này chứng 'Cửu Tinh
Thần Quyết' quá mức biến thái. Vượt qua Ngũ Tinhh Điên không chỉ dựa vào cố gắng mà còn phải may mắn nữa.
Hơn hai mươi người nam tử
bị đánh ngã trên mặt đất, đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lang Thang thét dài
và cuồng tiếu. Trong lòng đều âm thầm run rẩy. Đây quả thực là một tên
điên, hoàn toàn là một tên điên.
Lang Thang dừng tiếng cười
lại, trong lòng suy nghĩ. Củng cố lại ngôi sao thứ năm nhiều nhất chỉ
mất một tháng. Sau một tháng đó là mình lấy lại trí nhớ, có thể nhớ ra
mình rốt cuộc là ai, và cô gái tên Vũ kia nữa. Chắc không cần phải vội
vã đăng tìm người thân trên ti vi. Ai biết mình có phải hay không bị
người quen ám hại?
Nguyên lai hắn thực sự có thể bay. Trong
lòng hắn vừa động, thần thức đã phô thiên cái địa phóng ra bên ngoài.
Rồi nhìn thấy mấy người Dương Vân an toàn về nhà.
Trong lòng
Lang Thang cao hứng, nên không còn tận lực tra tấn đám người này nữa. Mà đi tới trước mặt người nam tử khôi ngô nói:
- Ba ngày sau ta sẽ
lại đến. Lúc đó ngươi phải tập trung toàn bộ thủ hạ của ngươi ở đây.
Không làm thì đừng trách ta không khách khí.
Mặc dù biết mình sắp hồi phcuj trí nhớ, nhưng Lang Thang lại không muốn gây phiền toái
cho mấy người Dương Vân. Mình là phải đi, nếu như trước khi đi không
giải quyết những tên cặn bã này, nói không chừng bọn chúng sẽ trả thù
chị Vân và gia đình Hạ Tinh.
Cho nên Lang Thang theo bản năng vẫn nổi lên sát tâm. Hắn muốn những người này triệt để biến mất. Tuy
biết giết người không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất, ít ra là ở
nơi này không phải. Nhưng trong lòng Lang Thang tự nhiên cho rằng những
người này nên giết. Nghĩ tới đây, trong đầu của hắn lần nữa giật giật,
chẳng lẽ mình vốn sinh ra ở một thế giới toàn giết chóc sao?
- Vâng, vâng…
Nam tử khôi ngô đã sớm dập tắt suy nghĩ tới gây sự với Lang Thang. Thật không ngờ tên Lang Thang này lại không buông tha cho bọn họ. Còn muốn
ba ngày sau bảo mọi người tập trung đến nơi này. Trời ạ, hắn rốt cuộc là ai, chẳng lẽ hắn không biết câu, giặc cùng đường chớ đuổi sao?
Chỉ có thể lập tức báo cáo cho Nhị Gia. Ngoại trừ Nhị Gia ra, đã không
có ai có thể đối phó với người trẻ tuổi đáng sợ này. Đây quả thật là một Sát Thần. Nghe nói Nhị Gia có mối liên hệ với rất nhiều tổ chức sát thủ trên thế giới. Nhờ một sát thủ đứng đầu thế giới, chắc có thể giải
quyết được người này.
Lang Thang lại lắc đầu. Trong lòng tự
nhủ, nếu hiện tại mình gặp Trương Nhạc, bệnh của anh ta khẳng định có
thể trị liệu tốt. Đâu cần phải uống ba ngày thuốc làm gì.
Vừa nghĩ tới mình sắp trở thành tu sĩ Ngũ Tinh, tâm tình của Lang Thang rất kích động. Tới Ngũ Tinh, hắn đã có thể dễ dàng bay lên mặt trăng, đi
dạo trong vũ trụ.