Đã không nghĩ ra thì không cần phải suy nghĩ. Môn Thường đi tới bốn phía kiểm tra một chút. Cuối cùng tìm được động phủ của đạo trưởng Lưu Vu.
Liền bố trí vài trận pháp cấp thấp ở bên ngoài, rồi mới đi vào.
Môn Thường đã kiểm tra cả cốc Tử Vong của núi Côn Luân mấy lần. Ngoại
trừ có vài dấu vết chiến đấu và xương cốt động vật ra, không còn trông
thấy gì khác. Xem ra người mà mình muốn tìm không còn ở chỗ này. Theo
như lời của tổ sư nói, người kia không chết cũng trở thành một tên phế
nhân. Mình chỉ cần đi ra ngoài tìm kiếm là được.
Mà không
biết người này là ai, dám tới Địa Ngục Môn của tiên cảnh Côn Luân để
trộm đồ, thật là đáng chết. Hắn phải cảm thấy may mắn vì là mình tới.
Nếu là lão tổ, ông ấy chỉ cần quét thần thức một cái, tên kia làm gì còn chỗ ẩn nấu. Tuy nhiên mình còn có hình vẽ trong tay, sớm muộn gì cũng
tìm được người này mà thôi. Lão tổ cũng không quy định thời gian bao
lâu, chỉ cần tìm được là tốt rồi.
Môn Thường sắp xếp lại đồ
vật trong động phủ. Cũng lười quét dọn, liền rời đi núi Côn Luân. Y muốn vừa tìm người trên ảnh, giết hắn rồi lấy lại những thứ hắn cướp được.
Vừa dùng đan dược của lão tổ cho để tu luyện tới Luyện Khí tầng thứ mười hai. Rồi về tiên cảnh Côn Luân để lão tổ Trúc Cơ là vừa.
Vốn y không còn hy vọng gì với việc tu luyện. Nhưng nhờ được tổ sư thưởng
thức, giao cho nhiệm vụ đặc biệt này. Khiến y lại trỗi dậy hy vọng tiến
lên cảnh giới cao hơn. Điều này khiến cho Môn Thường đến tân bây giờ còn không thể tin đó là sự thật. Cho nên y càng bức thiết tìm tấm bản đồ
kia.
Môn Thường đã đi ra núi Côn Luân được một tháng. Một
tháng này, hắn liên tục hỏi thăm xem có ai biết người trên bức ảnh hay
không, nhưng không có một ai biết.
Về sau y liền học sử dụng
máy tính, rồi đưa ảnh chụp lên mạng. Nhưng đến hiện tại vẫn không có tin tức phản hồi trở về. Lúc này Môn Thường mới biết, việc tìm kiếm này
không phải là đơn giản.
…..
Núi Cửu Hoa.
Một trong bốn ngọn núi lớn của Phật giáo Trung Nguyên. Nơi này chính là ngọn núi thứ mười một mà Môn Thường đã hỏi thăm. Y cho rằng, nếu người
kia là tu sĩ, thì chắc chắn phải cần một nơi tu luyện. Mà những nời có
thể tu luyện, ngoại trừ sông núi ra, thì còn ở đâu được nữa. Bởi vì linh khí ở các nơi khác quá mỏng manh. Kém xa so với tiên cảnh Côn Luân. Môn Thường cho rằng tới những ngọn núi có linh khí nồng hậu vẫn dễ kiếm
hơn.
Bởi vì núi Cửu Hoa là ngọn núi nổi tiếng của Trung
Nguyên, linh khí ở nơi này cũng không tệ. Nên Môn Thường mới tới đây tìm kiếm. Còn có một nguyên nhân, đó là y muốn một bên tìm kiếm, một bên tu luyện. Một nơi không có linh khí thì không thể tu luyện được.
Tuy mỹ nữ ở Phàm Nhân Giới này không ít, nhưng có thể vào mắt của Môn
Thường không nhiều lắm. Nữ tử ở thế giới này quá mức tục khí, không có
chút tiên khi nào cả. So với sư tỷ của y, thì kém xa nhiều lắm. Ý định
tới Phàm Nhân Giới kiếm mấy mỹ nữ chơi đùa cũng dần phai nhạt.
Nhưng hôm nay ở núi Cửu Hoa, Môn Thường lại phát hiện ra một nữ tử vừa ý của y. Tục khí trên người cô nàng này rất mỏng. Thậm chí còn có một
loại linh tính nhàn nhạt. Môn Thường khẳng định đây không phải là một
người Tu Chân. Có lẽ là do cô ta tu luyện một công pháp cùng loại nào
đó.
Nữ tử này đã khiến y chú ý.
Cho nên vừa trông
thấy nữ tử kia, y liền bất động thanh sắc đi theo sau. Nữ tử mặc áo hồng này chỉ đeo một cái túi du lịch. Trong quá trình leo núi, bước chân rất nhẹ nhàng, chứng tỏ công phu không thấp.
Hơn nữa, tới miếu
thờ nào, vô luận là lớn hay nhỏ, cô ta đều đi vào đó thắp hương cúng
bái. Sau đó thì quăng một ít tiền nhang đèn. Môn Thường không dám đi quá gần, nhưng cũng lờ mờ nghe thấy nữ tử này lúc cúng bái, có nhắc tới tên một người nam tử Lâm Vân nào đó.
Môn Thường nghĩ thầm, chắc
nam nhân đó là người trong lòng của nữ tử này. Nhưng cô ta còn là xử nữ, ở giữa lông mi luôn có một vẻ u sầu nào đó. Giống như gặp phải một việc gì không giải quyết được vậy.
Tuy không biết cô gái này đang suy nghĩ cái gì, nhưng Môn Thường cho rằng cô gái này xứng đôi với
mình. Mặc dù công pháp mà mình tu luyện không liên quan gì tới song tu.
Nhưng đã đến Phàm Nhân Giới, cũng nên tìm một người bạn gái a. Bằng
không, nếu như tìm mấy năm mà không tìm thấy người tu sĩ kia, chẳng phải mình cứ cô đơn cả đời như vậy?
- Chào cô, tôi tên là Môn Thường. Đây là lần đầu tiên tôi tới núi Cửu Hoa này. Tôi có thể làm quen với cô được không?
Mặc dù Môn Thường mới tiến vào Phàm Nhân Giới hơn một tháng, nhưng đối
với chuyện tiếp cận nữ giới, y vẫn là hạ bút thành văn.
Cô
gái này nhìn nhìn người thanh niên đang tới gần mình. Thanh niên này có
khuôn mặt khá dễ nhìn. Trên người y có một loại khí chất thoát tục gì
đó, khiến cho người ta có một cảm giác rất nhẹ nhàng.
Tuy
nhiên cô gái này vẫn nhíu mày. Mặc dù người thanh niên kia có khí chất
không tôi, nhưng y lại là một người xa lạ. Cô ta không có thói quen nói
chuyện với nam tử xa lạ lắm.
Môn Thường thấy cô gái này không trả lời, mà chỉ nhíu mày, trong nội tâm càng vui mừng. Y cũng không
thích loại con gái vừa nhìn thấy người lạ đã vui vẻ làm quen. Xem ra cô
gái này rất có gia giáo.
Nghĩ tới đây, y liền mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện nữa, mà chỉ giơ tay khẽ vuốt trán một cái.
Lúc này có hai gã thanh niên đang định xuống núi. Lúc đi qua cô gái
kia, thân thể của bọn họ bỗng nhiên nghiêng một cái. Giống như cố ý lao
vào cô gái đó vậy.
Cô gái này vốn không thoải mái khi có nam
tử xa lạ bắt chuyện. Đang muốn rời đi, không nghĩ tới hai tên thanh niên kia lại muốn sàm sỡ mình.
Thân thể của cô ta lóe lên, nhấc chân đá một cước. Đá văng hai tên thanh niên muốn sàm sỡ mình kia.
- Cô làm gì vậy? Cha mẹ cô không dạy cô sao? Con gái mà lại tùy tiện động chân động tay đánh người khác như thế à?
Hai tên nam tử bị đá văng liền quỳ rạp xuống mất đất, thiếu chút nữa
rơi xuống núi. Nếu bị rơi xuống cái núi Cửu Hoa này cũng không phải là
chuyện đùa. Một tên nam tử mặt đen đứng lên, sắc mặt âm trầm nhìn chằm
chằm vào cô ta. Khuôn mặt của y vốn đen, vừa tức giân, khuôn mặt càng
thêm đen.
Vừa rồi lúc hai người bọn họ đi ngang qua cô gái
này, tự nhiên bọn họ bị nghiêng người rồi đụng vào cô ta. Đó hoàn toàn
không phải là cố ý. Đang định nói lời xin lỗi thì thật không ngờ cô gái
này đã trực tiếp đá bọn họ rồi. Nếu không phải bọn họ còn có chút công
phu, thì có lẽ đã rơi xuống núi.
Bởi vì căn bản không phải cố ý, cho nên một tên mới tức giận quát lớn.
Vốn định đạp bọn chúng rồi thì thôi, rõ ràng bọn chúng còn đứng dậy nói tới cha mẹ của mình, cô gái này càng thêm tức giận. Mình thế nào thì
liên quan gì tới cha mẹ.
Khóe miệng của Môn Thường lộ ra vẻ tiếu dung không dễ phát giác. Chủ động ngăn cản trước người cô gái:
- Hai ngươi cút đi mau. Thật không biết xấu hổ là gì. Giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn con gái nhà lành, còn lên tiếng nhục mạ người khác nữa.
Nếu không đi thì đừng trách tôi không khách khí.
Hai tên nam
tử vốn chỉ định chửi một câu rồi không so đo với nữ nhân, còn là một mỹ
nữ xinh đẹp. Nhưng thật không ngờ, cô gái kia còn chưa nói gì, thì người bên cạnh đã chủ động đi ra nói bọn họ cút đi rồi. Tên nam tử mặt đen
sao có thể chịu được, liền giơ tay tung quyền về phía Môn Thường.
Môn Thường thấy lời của mình đã có tác dụng kích thích tên nam tử kia,
cũng giơ tay trả về một quyền. Hai người đều bị trúng chiêu, tựa hồ là
ngang sức ngang tài. Nhưng Môn Thường chỉ làm bộ, mà tên nam tử kia thực sự bị trúng một quyền.
Đang tức giận cho nên hai tên này đều xông vào đánh Môn Thường. Kết quả ba người liền loạn thành một đoàn.
Sự tình là do nữ tử gây ra, cho nên cô ta không chủ động rời đi. Đành
phải nhìn ba người đấm đá nhau. Đồng thời âm thầm trách cứ người thanh
niên kia nhiều chuyện. Nhưng trong lòng cũng có chút cảm kích, vì y giúp mình nói chuyện, còn chủ động đi lên chống lại hai người kia.
Ba người đánh nhau một lúc, cuối cùng đều kiệt sức. Rồi bị người ven đường tách ra.
Lúc này ba người đã chồng chất vết thương, quần áo rách tả tơi. Trên
người Môn Thường thì không ngừng chảy máu. Khiến cho người xung quanh
đều cảm thấy kỳ quái. Ba người này chỉ tay đấm chấn đá, thì người thanh
niên này lấy đâu ra nhiều miệng vết thương như vậy?
Hai người bị oan kia hung dữ nhìn thoáng qua Môn Thường và cô gái, liền đi xuống núi.
Cô gái này thấy Môn Thường vì chuyện của mình mới bị đánh thành như
vậy, nên cũng không tốt rời đi. Liền lấy băng gạc trong túi đưa cho Môn
Thường.
Môn Thường nhếch miệng cười tựa hồ rất đau đớn vậy.
Tuy nhiên đảo mắt y đã trở thành bình thường. Cũng không yêu cầu cô gái
này giúp y băng bó. Mà là ngồi xuống một chỗ rồi tự băng bó vết thương.
Nhưng vẫn hỏi:
- Tôi tên là Môn Thường, không biết cô nương tên là gì?
Cô gái này trông thấy Môn Thường không giống như một nam tử có tâm cơ.
Hơn nữa vừa rồi y rõ ràng không phải là đối thủ của hai nam tử kia,
nhưng vẫn chủ động ra tay giúp đỡ mình, thậm chí còn bị thương. Có lẽ
đây là một người nhiệt tâm. Do dự một lát mới nói:
- Tôi tên là Mông Văn.