Tuy Trần gia và bang Đầu Búa cũng hoài nghi có phải Trần Ngọc Bân và
Vương Ba Tử tự chém giết lẫn nhau, nhưng rất nhanh bọn họ đã bài trừ khả năng này. Dù sao nếu là sống mái với nhau, thì cũng không thể chết hết
được.
Lai lịch của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương rất nhanh
bị điều tra ra. Rõ ràng là người của tập đoàn Vân Môn ở Yên Kinh. Hơn
nữa Hàn Vũ Tích còn là vợ của Lâm Vân, chủ tịch tập đoàn Vân Môn.
Kết quả này khiến cho Trần gia khó mà tiếp nhận. Việc Lâm Vân đánh tới
Trần gia ở Yên Kinh, cha của Trần Ngọc Bân là Trần Uông Sinh cũng biết.
Về phần có thể động vào Lâm Vân hay không, thì y không thể làm chủ. Đêm
đó y liền báo cáo tin tức điều tra cho lão gia tử của Trần gia, Trần Dĩ
Cửu.
Trần Uông Sinh muốn hỏi ý kiến của lão gia tử, có thể xử lý tên Lâm Vân kia hay không. Bởi vì Trần lão gia tử có rất nhiều người quen ở Yên Kinh.
Việc cháu đích tôn của mình, Trần Ngọc Bân
bị người giết còn bị đốt cháy, khiến Trần Dĩ Cửu tức giận vô cùng. Liền
đưa ra mệnh lệnh, hung thủ cho dù là người của Diêm Vương cũng phải tìm
ra cho bằng được.
Nhưng kết quả điều tra khiến cho Trần Dĩ
Cửu hít vào một hơi. Nếu như là người của Diêm Vương, ông ta còn nói
được vài lời. Nhưng nếu là Lâm Vân làm, ông ta biết mình phải ngay lập
tức bỏ đi ý niệm báo thù trong đầu. Còn muốn khẩn cầu bồ tát bảo vệ Hàn
Vũ Tích và Liễu Nhược Sương bình yên vô sự.
Người khác không
biết sự lợi hại của Lâm Vân, nhưng ông ta rất tinh tường. Không nói Trần gia của ông ta không thể động vào Lâm gia. Cho dù là là Lâm Vân Trần
gia cũng không dám đụng vào.
Nghe nói tổ chức sát thủ Hắc Thủ Băng Đao, đứng thứ ba thế giới, bởi vì bắt cóc Hàn Vũ Tích, đắc tội Lâm Vân, liền bị Lâm Vân giết sạch sẽ. Khiến cho tổ chức kia chỉ còn là
lịch sử.
Mấy nghìn ngươi a, cả mấy nghìn người phân bố ở khắp các thành phố đều bị tiêu diệt. Một người có thế lực khủng bố như vậy,
Trần gia bọn họ là không thể trêu vào. Cháu trai của mình chọc ai không
chọc, lại chọc đúng vào vợ của Lâm Vân.
Gần đây còn nghe nói
tên Lâm Vân kia còn là ủy viên danh dự của quân ủy. Thậm chí nghe nói
Tần Bang Trung của Tần gia và trưởng tôn của Lý gia, vì đắc tội hắn, đã
bị chính người nhà giam cầm.
Trần Dĩ Cử liền ra lệnh, tuyệt
đối không cho phép ai tiếp tục điều tra việc này. Còn có, nếu như phát
hiện hai nữ nhân kia, thì lập tức tránh xa.
Hành động của
Trần gia đương nhiên không thể gạt được lão đại của bang Đầu Búa. Rõ
ràng ngay cả trưởng tôn của Trần gia chết đi cũng không dám đi điều tra. Thế lực đằng sau hung thủ kia thật quá lớn.
Tuy nhiên Vương
Lặc cũng không đợi lâu, liền biết hai nữ nhân kia là ai. Tuy Vương Lặc
chỉ là đại ca xã hội đen ở một thành phố nhỏ như Thanh Nam, nhưng y vẫn
rất rõ ràng các nhân vật nổi tiếng thế giới.
Lâm Vân,, trùm
xã hội đen nào mà chả biết. Là người trong vòng một đêm đã tiêu diệt cả
tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Có thể nói là chó gà không tha. Nguyên nhân
chỉ vì Hắc Thủ Băng Đao bắt cóc vợ của hắn là Hàn Vũ Tích. Hơn nữa người gần nhất, lúc người này ở Thanh Hóa, chỉ nói một câu liền khiến cho bí
thư tỉnh ủy phải về quê chăn vịt.
Có thể nói, bất luận là
phía chính quyền hay là hắc đạo, y, đại ca của băng Đầu Búa cũng không
bằng một cọng lông của người ta.
Em trai của mình sao lại đắc tội với loại người như vậy? Còn chọc giận vợ của hắn. Hiện tại, Vương
Lặc suy nghĩ không phải là báo thù, mà là bang Đầu Búa xong đời rồi.
Núi Côn Luân.
Thần Sơn đệ nhất của Trung Nguyên.
Núi Côn Luân sở dĩ có thể xưng là Côn Luân Hư, bởi vì trong núi Côn
Luân còn có cất dấu tiên cảnh Côn Luân. Mà tiên cảnh Côn Luân vốn không
thuộc về Trái Đất. Nơi này là một chỗ Tu Chân thuộc Khôn Truân Giới.
Tiên cảnh Côn Luân ở Khôn Truân Giới đã tồn tại vài ngàn năm. Tuy không ngừng có người tu luyện tới cực hạn rồi phi thăng, nhưng cũng có rất
nhiều người tu luyện đến lúc già rồi trở thành đống cát vàng.
Linh khí thiên địa ở đây càng ngày càng mỏng manh, thiên tài địa bảo
cũng dần dần giảm bớt. Hiện tại tu luyện ở Côn Luân tiên cảnh thuộc Khôn Truân Giới, muốn tiến một bước càng thêm khó, nói gì tới việc phi
thăng. Trong ba nghìn năm gần đây, đã không còn người nào có thể tu
luyện tới cảnh giới có thể phi thăng vào hư không rồi. Thậm chí ngay cả
lão tổ Côn Luân có tu vị cao nhất, vẫn còn cách cự ly phi thăng rất xa.
Vì giảm bớt linh khí trong Khôn Truân Giới bị tiêu tán. Vài ngàn năm
trước đã có một tu sĩ đại thần thông tạo kết giới ở Côn Luân, nhằm ngăn
trở một ít võ giả đi vào tiên cảnh của Côn Luân. Nhưng cho dù như vậy,
các tu sĩ ở Khôn Truân Giới cũng không ngừng sinh sôi nảy nở, người càng ngày càng nhiều. Mặc dù cả Khôn Truân Giới, những nơi Tu Chân như tiên
cảnh Côn Luân có vô số kể, nhưng linh khí vẫn bị tiêu hao rất lớn.
Trong động Côn Hư của tiên cảnh Côn Luân, một đạo sĩ trung niên khuôn
mặt âm trầm, trước ngực còn dính đầy máu tươi. Y chính là người có tu vi cao nhất của tiên cảnh Côn Luan hiện tại, lão tổ Nguyên Anh Ứng Hư Tử.
Cũng là tổ sư của Côn Luân.Tu vị của y chẳng những cao nhất trong tiên
cảnh Côn Luân, ở cả giới Khôn Truân cũng là cao thủ đỉnh cao.
Y thật không ngờ phân thân Nguyên Anh của mình lại có thể bị diệt. Còn
là bị diệt ở Phàm Nhân Giới. Phải biết phân thân Nguyên Anh này của y
không giống với phân thân bình thường. Sức chiến đấu của nó không hề
thua kém gì một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Tuy thông qua tin tức chiến đấu từ phân thân kia truyền lại, đối thủ cũng là một người tu sĩ. Bởi vì nhờ một loại đan dược tăng cảnh giới trong nháy mắt cùng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mới có thể chiến thắng. Nhưng tên tu sĩ kia khẳng định cũng
bị thương không nhẹ, thậm chí tử vong. Cho dù còn sống chắc tu vị cũng
mất hết.
Mà Hỗn Độn Sơn Hà Đồ làm cho y rất khao khát. Một tu sĩ Nguyên Anh sống lâu đến mấy cũng chỉ là hai nghìn năm mà thôi. Cho
dù mình có tu luyện ra một phân thân Nguyên Anh thì cũng đã sống được
hơn ba nghìn năm rồi. Mắt thấy còn có hai ba trăm năm nữa là mình hóa
thành tro bụi. Không nghĩ tới lúc này mình có thể thấy được Hỗn Độn Sơn
Hà Đồ.
Nếu như chiếm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ đó, phân thân bị diệt có là gì?
Có lẽ nhờ bản đồ này, nói không chừng mình có thể hoàn thành nguyện
vọng phi thăng. Tiên cảnh Côn Luân chỉ là một khu vực tu luyện của Khôn
Truân giới mà thôi. Chỉ có y là biết tiên cảnh Côn Luân tuy ở trên Địa
Ngục Môn của núi Côn Luân, bị cách một kết giới, nhưng tiên cảnh Côn
Luân không nằm trên Trái Đất.
Địa Ngục Môn thật ra là một
truyền tống trận tự nhiên, không có cách nào phá hỏng. Chỗ này chính là
cánh cửa lui tới của Khôn Truân Giới và Phàm Nhân Giới ở Địa Cầu. Vài
ngàn năm trước, tu sĩ đại thần thông bố trí kết giới, là để ngăn cản
việc đi lại giữa Khôn Truân Giới và Địa Cầu, đồng thời không để cho linh khí bị tiêu tán.
Khôn Truân Giới lớn hơn Địa Cầu không biết bao
nhiêu lần. Là một thế giới chính thức của người Tu Chân. Vốn còn có một
cánh cửa nhỏ đi tới tiên cảnh. Nhưng về sau bị biến mất. Giống như tiên
cảnh ở Thiên Sơn và Thục Sơn vậy.
Tuy những cánh cửa vào tiên cảnh này bị biến mất. Nhưng tiên cảnh tồn tại là sự thật. Cũng giống
như tiên cảnh Côn Luân đi vào Khôn Truân Giới mà thôi. Tuy nhiên, không
chỉ ở tiên cảnh Côn Luân vài ngàn năm này không có người nào tu luyện
tới cảnh giới phi thăng, mà ngay cả Khôn Truân Giới cũng không có ai.
Tuy cả tiên cảnh Côn Luân đã khống chế cả con đường duy nhất từ Địa Cầu tới Khôn Truân Giới. Nhưng cũng không có ai ngấp nghé nơi này. Bởi vì
Địa Cầu là nơi sinh sống của người phàm, có linh khí cực kỳ thiếu thốn.
Đi ra đây tu luyện cũng chả có tác dụng gì.
Nhưng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ lại xuất thế, đây là một tin tức cực kỳ chấn động. Hiện tại chỉ
có một mình y biết, vô luận như thế nào cũng không thể để người khác
biết. Một khi mình chiếm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, sau đó mượn nhờ năng
lực của tấm bản đồ này, rất có thể sẽ tiến thêm một bước. Cuộc đời này
sẽ có hy vọng phi thăng.
Y phỏng chừng tu sĩ có được Hỗn Độn
Sơn Hà Đồ kia, không chết thì cũng tàn tật. Đương nhiên khả năng chết
lớn hơn một chút. Một loại đan dược trong thời gian ngắn đã có thể tăng
lên mấy cảnh giới, y còn chưa từng nghe nói qua có ai uống loại thuốc đó mà không bị việc gì. Loại đan dược như vậy rất ít ỏi, nhưng lại không
trân quý.
Ai lại muốn vì tăng cảnh giới lên mà bị nổ banh xác?
Tuy nhiên tên tu sĩ nhỏ nhoi kai lại có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ và đan dược
nghịch thiên như vậy. Chứng tỏ hắn nhất định đã tìm được một động phủ
thời Thượng Cổ nào đó. Thực không ngờ ở Phàm Nhân Giới lại có sự tồn tại của động phủ Thượng Cổ. Không biết tiểu tư kia còn chiếm được vật gì
không. Nghĩ tới trong lòng Ứng Hư Tử càng thêm lửa nóng.
Lúc này, cấm chế ngoài động phủ truyền tới sự ba động. Ứng Hư Tử giật mình nói:
- Vào đi.
- Đệ tử Côn Luân, Môn Thường bái kiến tổ sư gia.
Một tên đạo sĩ chưa tới ba mươi tuổi đi vào, thần sắc rất là cung kính.
- Môn Thường, tu vị của ngươi đã tới Luyện Khí mười tầng rồi à? Tiến độ tu luyện trước mắt thế nào?
Ứng Hư Tử nhìn tay đạo sĩ kia, vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Môn Thường tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh. Tổ sư gia rõ ràng dùng ngữ
khí hòa nhã như vậy nói chuyện với y, là điều mà y không ngờ tới. Liền
vội vàng khom người trả lời:
- Bẩm tổ sư gia, đệ tử ngu dốt, một mực dừng lại ở Luyện Khí mười tầng đã nhiều năm rồi.
Ứng Hư Tử gật đầu nói:
- Hiện tại kết giới Côn Luân thiếu đệ tử trông coi. Ngươi có nguyện ý tới đó canh gác hay không?
Môn Thường vừa nghe như vậy, liền biết việc này chắc có lợi. Mình bị tắc ở
Luyện Khí tầng mười nhiều năm như vậy, một chút dấu hiệu tiến bộ cũng
không có. Nếu như hiện tại được tổ sư gia coi trọng, nói không chừng còn được ban cho vài viên đan dược. Vậy thì mình nhờ đó có thể tăng tu vị
rồi.
Nghĩ tới đây, vội vàng nói:
- Đệ tử nguyện ý.
Ứng Hư Tử tựa hồ biết Môn Thường nhất định sẽ trả lời như vậy, thỏa mãn vuốt râu nói:
- Kết giới này vô cùng trọng yếu. Ngươi chẳng những phải bảo vệ ở đó, còn phải đi tới Phàm Nhân Giới thu thập các tài liệu Tu Chân quý giá. Nếu
như vô tình gặp được người có tư chất đặc biệt tốt, thì cũng có thể thu
nạp về chúng ta. Nhưng số lượng đệ tử nhất định không được vượt qua bốn
người, biết chưa?
- Đệ tử đã rõ.
Môn Thường vội vàng khom người trả lời.
Ứng Hư Tử ném một cái bình ngọc cho Môn Thường nói:
- Trong này có vài viên đan dược có thể cung cấp cho ngươi tu luyện tới
Luyện Khí điên phong. Nếu về sau ngươi làm việc tốt, ta sẽ cho ngươi một cơ hội Trúc Cơ. Trong lúc ngươi bảo vệ nơi này, không cho phép bất kỳ
người nào hoặc động vật nào được tiến vào phạm vi Địa Ngục Môn. Một khi
phát hiện giết không tha.
Môn Thường tiếp nhận đan dược, hưng
phấn tới phát run. Phái Côn Luân có vô số tu sĩ, thật không ngờ việc tốt như vậy lại được giao cho mình.
Thấy Môn Thường đã tiếp nhận đan dược, Ứng Hư Tử lần nữa nói:
- Lúc trước có người bảo vệ kết giới, bởi vì sơ sẩy mà làm mất một bộ Sơn Hà Đồ. Nhiệm vụ của ngươi cũng là đi tìm bản đồ kia về. Bản đồ này tuy
không phải là trân bảo gì, nhưng đó là bản đồ địa hình của phái Côn Luân chúng ta. Cho nên nó có ý nghĩa rất quan trọng với phái Côn Luân.
- Còn nữa, bản đồ này bị một tên tu sĩ cấp thấp cướp đi. Tên tu sĩ này
phỏng chừng đã chết hoặc là tu vị bị mất hết. Trên người hắn có khả năng có đồ vật của những đệ tử bị giết lúc trước. Ngươi cũng mang theo nó
về. Nếu làm tốt, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một pháp bảo linh khí thượng phẩm. Đây là ảnh của hắn, ngươi cầm đi mà tìm. Còn nữa, thanh pháp khí
thượng phẩm này, ban cho ngươi phòng thân.
Môn Thường tiếp nhận pháp khí thượng phẩm và thẻ ngọc chứa hình ảnh mà tổ sư đưa, tâm tình rất kích động, vội vàng nói:
- Đệ tử nhất định không phụ sự ủy thác của tổ sư.
- Đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi đi ra ngoài. Sau khi ngươi làm xong việc,
lập tức bóp nát tấm thẻ ngọc. Ta sẽ buông lỏng kết giới cho ngươi trở
về. Sở dĩ ta không tự thân động thủ, bởi vì ta đang tu luyện tới chỗ
quan trọng. Khi ngươi làm xong mọi việc, ta sẽ ban thưởng cho ngươi và
cho ngươi làm đệ tử của ta.
Ứng Hư Tử quả thực có khổ nói không lên lời. Nếu y có thể đi ra khỏi đây, thì y cần gì an bài Môn Thường đi ra ngoài làm gì.
Chỉ là kết giới muốn mở phải trăm năm sau. Y đương nhiên không muốn đợi lâu như vậy. Nhưng y đã là tu sĩ Nguyên Anh điên phong, dùng chân nguyên
thôi động kết giới một lúc vẫn có thể làm được. Nhưng y cũng biết những
tu sĩ cao cấp không thể đi qua kết giới đó, mặc dù họ có thể tạo ra một
lỗ hổng trong thời gian ngắn.
Tu sĩ ngoài cấp Luyện Khí Kỳ sẽ bị
kết giới phá thành mảnh nhỏ. Vô luận tu vị của ngươi cao đến đâu, đều
không thể may mắn thoát khỏi. Lúc trước đã có vô số người thử qua.
Tu sĩ Nguyên Anh điên phong có thể tiêu hao tu vị mấy năm để mở kết giới.
Nhưng kết giới sau khi mở ra, chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ mới có thể ra
vào. Mà tu sĩ cao cấp lại không thể được.
Môn Thường nghe thấy
mình sau khi hoàn thành nhiệm vụ, rõ ràng có thể trở thành đệ tử chân
truyền của tổ sư, trong lòng kích động đã không thể nói lên lời. Đối với việc bảo vệ kết giới Côn Luân, y vẫn biết một ít. Rất nhiều tu sĩ vô
vọng thăng cấp đều khát vọng đi ra kết giới, tới Phàm Nhân Giới hưởng
thụ vinh hoa phú quý.
Nhưng kết giới này chỉ có người trông coi
mới có thể trăm năm ra vào một lần. Hoặc là được tổ sư Côn Luân mang ra
mới được. Người bình thường thì không thể ra vào.
Môn Thường vốn
cho rằng tu vị của mình thấp, không có cách nào tiến lên. Không nghĩ tới lại được tổ sư nhìn trúng, lại còn đưa mình tới Phàm Nhân Giới nữa. Còn được ban thưởng đan dược, hứa hẹn Trúc Cơ và tặng pháp bảo. Đây có lẽ
là bước ngoặt trong con đường tu luyện của y.
Trong lòng càng
thêm quyết định. Sau khi rời khỏi đây, lập tức đi tìm bản đồ địa hình
của Côn Luân. Đoạt lấy những đồ vật của các sư huynh trông coi kết giới
lúc trước. Sau đó tu luyện tới tầng thứ mười hai. Lúc trở về lão tổ sẽ
giúp mình Trúc Cơ. Sau khi Trúc Cơ chính là đệ tử chân truyền của Côn
Luân.
Nói không chừng Tiêu sư tỷ sẽ có cái nhìn khác về mình, nhỡ đâu lại lấy được lòng mỹ nhân.
Ứng Hư Tử nhìn bộ dáng xuất thần của Môn Thường, liền ho khan một tiếng, mới khiến Môn Thường hồi phục tinh thần.
Lão tổ Côn Luân thấy Môn Thường hiểu rõ ý của mình, không do dự nữa dẫn theo Môn Thường tới vị trí kết giới.
- Môn Thường, sau khi ngươi rời khỏi đây thì tới xung quanh Địa Ngục Môn
tìm kiếm cẩn thận xem. Nếu như không thấy gì thì đi tìm người trong ảnh
này trước.
Tổ sư Côn Luân nói xong, lấy một cái búa cực lớn bổ vào kết giới.
Vài tiếng uỳnh uỳnh vang lên, kết giới vốn chắc chắn vô cùng đã xuất hiện vết nứt.
Một khối áp lực cường đại phản về khiến cho lão tổ Côn Luân nhổ ra mấy ngum máu tươi. Không kịp chữa thương, lập tức nói:
- Nhanh đi ra ngoài, nhanh.
Môn Thường không nhiều lời, liền chui qua vết rách. Vết rách này đảo mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Lúc đi ra Môn Thường liền nhớ tới cảnh lão tổ Côn Luân không ngừng thổ
huyết, trong lòng rất kinh dị. Nếu lão tổ có thể tùy lúc ra vào, vì sao
khi tống mình ra ngoài lại vất vả như vậy? Bản đồ mà lão tổ cần tìm về
kia có thực sự chỉ là một pháp khí bình thường hay không?
Môn Thường
không nghĩ ra nguyên nhân trong đó. Tuy nhiên đối với y mà nói, có thể
Trúc Cơ đã là sự kinh hỉ cực lớn rồi. Cần gì phải suy nghĩ những cái
khác?
Nhưng Môn Thường vừa đi ra đã bị cảnh vật trước mắt làm cho chấn kinh. Chỗ này rõ ràng từng có dấu vết chiến đấu của tu sĩ cấp cao. Tuy Môn Thường chỉ mới là Luyện Khí Kỳ, nhưng ở lâu trong Tu Chân Giới, y vẫn nhận ra đây là dấu vết chiến đấu. Dựa theo vết tích này, không
thể là đệ tử Luyện Khí Kỳ được. Mà phải là các tiền bối từ Kết Đan Kỳ
trở nên chiến đấu.
Không phải tổ sư đã nói chỉ có đệ tử Luyện Khí Kỳ mới đi ra ngoài được sao? Chẳng lẽ ở bên ngoài còn có đệ tử Kết Đan
Kỳ? Cho dù trong tiên cảnh Côn Luân cũng không có mấy vị tiền bối Kết
Đan Kỳ. Một vị tiền bối Kết Đan Kỳ sao có thể ở đây trông giữ kết giới
được?
Qua những dấu vết chiến đấu này, có thể lờ mờ cảm thấy thời gian không phải rất dài. Nhưng lại không thể khẳng định.