Khi Lâm Vân từ trụ sở Quân khu đi ra, đã sắp mười giờ tối.
Chân của cha Lục Dược đối với y học hiện tại mà nói là một nan đề,
nhưng đối với Lâm Vân thì cũng không tính là gì cả. Đứt mạch máu hắn còn có thể nối lại, chứ đừng nói cha Lục Dược chỉ là teo cơ chân. Tuy bệnh
teo cơ chân của ông khác hẳn bình thường, đó là các cơ chung quanh đã
hoại tử, trước sau không có khả năng sống lại.
Nhưng những
thứ này lại không làm khó được Lâm Vân, hắn thậm chí không dùng thuốc,
chỉ bảo Lục Dược mang tới một cây kim khâu, rồi hắn dùng thời gian hai
tiếng đồng hồ, đã có thể trị khỏi chân của cha Lục Dược, chỉ dặn dò ông
nghỉ ngơi hai ba tháng là khỏi rồi.
Buổi tối hắn chưa có dự
tính đi về khách sạn ở, hắn định đến công ty để nhanh chóng thiết kế ra
một số sản phẩm mà sau này hắn cần sản xuất, sau đó giao cho nhóm Mông
Văn để bọn họ sản xuất.
Còn hắn thì lại muốn đi tìm Vũ Tích,
không biết cô đi nơi nào rồi, bây giờ một chút phương hướng cũng không
có, chỉ dựa vào bản thân để tìm kiếm. Tuy hôm nay đã nhờ Lục Dược đi
tìm, nhưng bản thân chỉ có thể đợi hai ngày, nếu không có tin tức thì
mình sẽ không ngồi không chờ nữa, mà tự sẽ nghĩ cách.
Lâm Vân đi vào công ty, không ngờ thấy Mông Văn vẫn còn ở đó chưa về, không khỏi kinh ngạc hỏi,
- Sao cô còn ở đây?
Mông Văn mặt đỏ lên,
- Tôi nghĩ anh vừa đến Yến Kinh, buổi tối không có nơi ngủ, tôi dẫn anh đến chỗ tôi.
Mông Văn cố tình nói một câu nói vui, nhưng từ sau khi Vũ Tích ra đi
hắn thực sự không còn tâm tình nữa. Nhưng mặt của Mông Văn mình cũng có
thể giúp cô ấy một chút, hắn nhìn nhìn Mông Văn rồi nói:
- Buổi
tối tôi ở công ty thiết kế một vài thứ, sau khi làm xong tôi phải đi tìm vợ tôi, công việc ở đây toàn bộ phải nhờ cậy mọi người rồi.
- Anh rất yêu vợ của anh phải không?
Mông Văn nhìn Lâm Vân khi nói đến vợ mình sắc mặt trở nên vô cùng dịu
dàng, thậm chí có một loại chờ mong không nói lên lời viết trên đó.
- Đúng vậy, tôi rất nhớ cô ấy. À, Mông Văn, hay là tôi đưa cô về trước nhé, cũng không còn sớm nữa rồi.
Lâm Vân thấy lúc này Mông Văn vẫn chưa về, chủ động nói ra ý muốn đưa cô về nhà.
- Không cần đâu, bây giờ tôi vẫn chưa muốn về, tôi ở công ty còn có chút việc, anh bận việc của anh đi.
Mông Văn nói xong mỉm cười nhìn Lâm Vân, chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình.
- Vết sẹo trên mặt cô tôi có thể trị liệu giúp cô, nếu cô không ngại, thậm chí bây giờ tôi cũng có thể giúp cô.
Lâm Vân nhìn Mông Văn và nói.
- Ừ, tôi biết, nhưng tạm thời tôi chưa muốn chữa trị, vốn dĩ cũng đã
xấu rồi, cho dù làm mất vết sẹo này đi thì cũng vậy mà thôi.
Mông Văn không hiểu sao tâm tình có chút suy sụp, cô biết bản lĩnh của Lâm
Vân, thậm chí biết lời hắn nói có khả năng là thật, nhưng cô bỗng nhiên
cảm thấy cho dù trị khỏi rồi thì cho ai ngắm chứ? Chi bằng cứ như vậy
thôi.
Nếu bản thân Mông Văn đã nói như vậy rồi, thì Lâm Vân
cũng không chủ động yêu cầu nữa. Lâm Vân cũng không để ý, đối với dung
mạo mà nói, mỗi một người có cách nhìn khác nhau, không có ai đúng ai
sai. Dù sao chỉ cần Mông Văn cần mình giúp đỡ, thì mình luôn sẵn sàng
giúp cô ấy.
Đi vào phòng làm việc của mình, văn phòng này vẫn luôn trống không, hắn còn là lần đầu tiên vào phòng để làm việc nữa.
“Dưỡng Sinh Hoàn” nhất định phải sản xuất, tiếp theo còn mấy loại thuốc Y học Cổ truyền Trung Quốc trị bệnh tim nữa. Đối với sản xuất dược vật, Lâm Vân cũng không có ý định sản xuất ra bao nhiêu, sảm phẩm hàng “át
chủ bài” phải đặt ở ngành sản xuất khác, mấy loại sản phẩm điện tử cũng
đã được Lâm Vân thiết kế ra.
Thậm chí Lâm Vân còn dự tính
thành lập một công ty sản xuất linh kiện điện tử chính. Ý nghĩ của Lâm
Vân là, đầu tiên sẽ bắt tay vào từ y dược, sau đó dùng số tài chính này
tiến quân vào các ngành sản xuất khác như điện tử, truyền thông, máy
móc.
Bản thân chỉ phụ trách khâu thiết kế mẫu, và làm ra
phương pháp chế tạo. Về phần thực hiện như thế nào, thì đó là chuyện của mấy người Mông Văn và Lý Thanh.
Thời gian một buổi tối rất
nhanh qua đi, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thấy mình đã viết xong một đống bản thảo, thỏa mãn thở phào một cái. Đi ra ngoài rửa mặt một chút, sau đó
tiếp tục công việc. Phỏng chừng mình chỉ cần khoảng một đêm nữa thôi,
những sản phẩm này có thể được ra đời.
Lâm Vân đẩy cửa ra, lại thấy Mông Văn đang đứng ở cửa ra vào, không khỏi rất kinh ngạc hỏi,
- Cô sao lại ở đây? Ô, cả đêm cô không về hả?
- Đúng vậy, anh nói đưa tôi về nhưng mãi không thấy anh ra, tôi một mình lại không dám về, chỉ đành chờ ở đây.
Mông Văn nhẹ nhàng cười nói.
Thấy Lâm Vân có chút sững sờ, lại lập tức nói:
- Tôi trêu anh thôi, không có chuyện đó đâu. Bây giờ cho dù mười mấy
hai mươi người lên cũng không phải là đối thủ của tôi đâu. Vừa rồi tôi
trêu anh đó, là đợi anh xuống cùng đi ăn sáng thôi.
Lâm Vân
sờ sờ đầu, trong lòng tự nhủ thế này mới bình thường à! Mình tốt xấu
cũng dạy Mông Văn một ít công phu thực sự, muốn nói cô một mình không
dám trở về, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
- Được thôi, cô chờ tôi đi rửa mặt mũi đã nhé.
Lâm Vân nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh.
- Đợi đã, kem đánh răng và bàn chải đánh răng của anh này.
Mông Văn nói rồi đưa cho Lâm Vân khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
Lâm Vân nhìn qua, thấy những thứ này mình đã có rồi, nhưng lại không
tiện nói là mình đã có. Bây giờ rõ ràng là tay không mà. Thấy thế chỉ
đành nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy.
Lâm Vân rửa xong mặt thì
cùng Mông Văn đi ra ngoài, nghĩ ăn sáng xong sẽ đi đến đại viện Lâm gia
xem sao. Một người là Lão Yêu đã chuyển lời đến, nhưng chủ yếu nhất lại
là Lâm Vân muốn đi thăm Lâm Hinh, dù sao cũng là có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa Lâm Hinh còn rất lo lắng cho mình, lúc ấy khi nó thấy mình, rõ
ràng là thực sự lo lắng cho người anh này. Mối thân tình đã lâu ấy khiến Lâm Vân rất cảm động, loại thân tình mà Lâm Hinh và mẹ giành cho hắn,
là thứ hắn chưa từng nghĩ tới, nó thuần khiết không vướng một chút công
lợi nào bên trong. Nhưng hắn lại không biết rốt cuộc Lâm Hinh học ở
trường nào, liền đi tới đại viện Lâm gia hỏi thăm một chút.
Một chiếc BMW màu đỏ đột nhiên dừng trước mặt Lâm Vân, một cô gái đeo
chiếc kính râm rất to đi tới trước mặt hắn, cẩn thận nhìn hắn. Thỉnh
thoảng gật đầu lại lắc đầu, đột nhiên cô ta mở miệng hỏi,
- Chúng ta có từng gặp qua không?
Từ lúc cô gái này bước xuống Lâm Vân đã nhận ra, cô ta chính là Nguyễn Y mà mình đã gặp ở Phụng Tân. Nhưng nhìn bộ dạng của cô ta hắn dường như
không dám chắc đó là người mà hắn đã bắt cóc ở Phụng Tân.
- Ồ, hình như thế. Tại sao tôi nhìn cô thấy quen quen, hình như có gặp qua rồi.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng, trong lòng tự nhủ tôi cứ nói như thế đấy để cô có thể phán đoán như thế nào.
Quả nhiên Nguyễn Y nghe xong lời Lâm Vân nói, ngược lại càng thêm mê
hoặc. Muốn nói người chưa từng thấy qua ảnh của mình thực sự rất ít,
người này nói quen quen, mình thật không có cách để đưa ra bất kỳ phán
đoán nào.
Nhưng ánh mắt của người này không ngờ lại giống với người đàn ông bắt cóc mình đêm đó như thế, muốn nói nếu là một người,
thì cách ăn mặc này cũng khác biệt quá nhiều rồi. Người đàn ông trước
mắt này toàn thân hàng hiệu, tóc cũng cắt rất cầu kỳ, rõ ràng đã mang
lại cho cô một cảm giác chấn động trước nay chưa từng có.
Nói hắn đẹp trai, nhưng tướng mạo dường như rất bình thường. Nói hắn bình
thường, bản thân lại giống như đang đối diện với một tuyệt thế soái ca,
Nguyễn Y chìm vào mê hoặc.
- Cô là Nguyễn Y?
Lúc này Mông Văn đã nhận ra cô gái này.
- Ừ, chào cô!
Nguyễn Y thấy mình bị nhận ra, có chút không tự nhiên ấn ấn chiếc kính râm của mình.
- Nguyễn Y là ca sĩ nổi tiếng, anh đừng nói là không nhận ra đấy nhé, anh nghe qua bài hát của cô ấy chưa?
Mông Văn thấy Lâm Vân dường như vẫn mang bộ dạng lão thần tự tại, không khỏi nói.
Lâm Vân giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ,
- À, nghe qua, nghe qua vài câu, là rất nổi danh. Được rồi, Mông Văn,
hôm nay tôi có việc không về công ty nữa, cô về trước đi nhé.
- Được thôi, vậy tạm biệt.
Mông Văn nói tạm biệt với Lâm Vân, rồi cũng nói tạm biệt với Nguyễn Y, xoay người rời đi.
- Được rồi, tạm biệt.
Lâm Vân cũng nói tạm biệt với Nguyễn Y, xoay người đi về một hướng khác.
Nguyễn Y nhất thời ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ sức ảnh hưởng của mình
đã giảm xuống rồi sao? Vừa rồi lúc cô thấy Mông Văn nhận ra mình, còn
tính sẽ làm thỏa mãn yêu cầu ký tên của bọn họ rồi sẽ lập tức bỏ đi.
Nhưng cho đến khi hai người này đã đi xa hẳn, cô mới phản ứng lại và
nhận ra không có ai tìm cô để ký tên cả.
Cô gái kia còn không nói làm gì, nhưng người đàn ông rất điển trai này cũng như có mắt không tròng với mình? Đàn ông bình thường, càng điển trai thì càng có thực
lực, càng thích xum xoe trước mặt mình. Hôm nay cô rốt cuộc gặp một
người không có bất kỳ biểu hiện gì đối với mình, hai người này tuyệt đối không phải đang giả bộ, mà là cảm thấy thực sự không cần thiết phải như thế nào với mình cả.
Nguyễn Y sờ sờ lên tai lên mặt mình,
nghĩ thầm mình không đến mức kém cỏi như vậy chứ? Vừa rồi bộ dạng của
người đàn ông kia dường như là nói “Nghe qua mấy câu, rất nổi tiếng…”.
Bài hát của mình khắp các đường phố đều có thể nghe thấy, hắn làm sao
chỉ có thể nghe qua mấy câu chứ? Ánh mắt của hắn sao lại giống với người đã bắt cóc mình đêm đó như vậy?