Nếu như là người kia, hôm đó khi mình ở Phụng Tân tổ chức hội diễn, hắn không phải là nghe qua vài câu sao? Lại có ánh mắt giống hệt như vậy,
lẽ nào đây chính là người đó?
Nghĩ tới đây, Nguyễn Y cũng nhịn không được nữa, lập tức lên xe đuổi theo Lâm Vân.
Lâm Vân khi rời đi âm thầm buồn cười, Nguyễn Y này thật đúng là không
có đầu óc. Nếu như là một người có đầu óc, thì đã trực tiếp xuống xe bắt mình và nói với mình rằng, hóa ra anh chạy đến đây sao, cuối cùng tôi
cũng bắt được anh rồi.
Lúc đó mình thực sự cho rằng đã bị cô
ta nhận ra, cô ta xuống xe nhìn trước nhìn sau một hồi, cho dù ngu ngốc
cũng biết cô ta không nhận ra mình.
Lâm Vân đang định gọi một chiếc xe để đến đại viện Lâm gia, sau đó đi thăm Lâm Hinh. Tiện thể hỏi luôn Lâm Hinh có về Phần Giang không, nếu có về thì cùng về thăm mẹ, dù sao cũng là thân sinh. Huống hồ mẹ và em gái vẫn luôn thương nhớ mình,
để mình có được sự ấm áp của tình thân. Tìm Vũ Tích cũng không phải
chuyện ngày một ngày hai, huống hồ còn có thể có một chút tin tức của
Lão Yêu. Bây giờ mình không có việc gì gấp, không tới đó thăm thì cũng
khó nói.
Nhưng khi Lâm Vân đang suy nghĩ có đi đến đại viện
Lâm gia hỏi han tình hình của Lâm Hinh hay không, thì chiếc BMW màu đỏ
của Nguyễn Y dừng ngay trước mặt hắn.
Lâm Vân thấy Nguyễn Y
lại lần nữa đuổi theo, trong lòng nghĩ sẽ không phải là bị phát hiện gì
rồi chứ. Theo lý mà nói Nguyễn Y này nhìn qua nếu không nhận ra mình,
hẳn là sẽ không xác định mình là người bắt cóc cô ta tối hôm đó một cách nhanh như vậy.
- Anh không cần tôi ký tên sao?
Câu hỏi của Nguyễn Y khiến Lâm Vân thấy khó hiểu.
Còn có ca sĩ chủ động lên yêu cầu được ký tên cho người khác, Lâm Vân
thực tại không còn lời gì để nói. Tuy nhiên hắn biết Nguyễn Y hẳn là có
chỗ nghi ngờ với mình.
- Đây là thật sao?
Lâm Vân lộ ra thần sắc ngạc nhiên vui mừng:
- Cô chờ nhé.
Nói xong Lâm Vân đi đến bên đường, nói lớn với một người qua đường:
- Ca sĩ Nguyễn Y muốn ký tên cho tôi, nhưng tôi lại không có giấy và
bút, ông anh có không, cho tôi mượn chút đi. Nhanh chút đi, nếu không
người ta đi mất.
- Thần kinh…
Người này lời còn chưa nói xong, lập tức kinh hỉ reo lên:
- Thật sự là Nguyễn Y, ah, là Nguyễn Y….
Làm gì còn quan tâm đến Lâm Vân nữa, gã sớm đã chạy về phía Nguyễn Y rồi.
- Nguyễn Y ở đâu? Ở đâu hả?
Trong khoảng thời gian ngắn ven đường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, ùn ùn lao tới.
Khi Lâm Vân quay đầu lại nhìn, thì đúng lúc nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ
của Nguyễn Y hốt hoảng rời đi. Khóe miệng nhếch cười, muốn đấu với tôi
sao, cô còn non và xanh lắm.
Nguyễn Y
trong lòng tức giận đến mức nghiến răng ken két, nhưng nhiều người vây
đến như vậy, cũng không thể tránh được, đành phải hốt hoảng rời đi.
Nhưng trong lòng càng có nghi ngờ với lớn với chuyện Lâm Vân chính là
người đã bắt cóc mình hôm đó, thậm chí đã khẳng định đến 80% là do người này làm.
Lâm Vân đi tới đại viện Lâm gia, Dư Dục thấy Lâm
Vân rất là tôn kính, thậm chí ngay cả thủ vệ của đại viện cũng cảm thấy
kinh ngạc. Dư Dục này là trợ thủ đắc lặc của Lâm lão gia, thậm chí còn
thân thiết hơn cả với con trai ông ta. Dư Dục này đối với bất kỳ người
nào trong Lâm gia cũng không tôn kính như thế, nhiều lắm cũng chỉ là cái gật đầu mà thôi.
Thật không ngờ một anh bạn trẻ đời thứ ba
Lâm gia, lại khiến Dư Dục này cẩn trọng như vậy. Xem ra người này không
đơn giản đâu!
Dư Dục dẫn Lâm Vân tới thư phòng, Lâm Lộ Trọng
đã đợi bên trong. Tâm tình của ông đối với người cháu trai mới gặp một
lần này của mình bức thiết hơn ai hết.
Lâm Lộ Trọng đã gặp
qua nhiều dạng người, nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Vân,
đã sinh ra một loại cảm giác không cách nào nhìn thấu được. Con cháu Lg
nhìn thấy mình không ai không câu nệ, nhưng Lâm Vân này lại rất bình
tĩnh. Chỉ vô cùng đơn giản gọi một câu “Tam gia gia” rồi không nói thêm
gì nữa.
So với Lâm Vân chụp trong ảnh mà nói, người cháu trai trước mắt này không biết mạnh đến mức nào, Lâm Lộ Trọng thậm chí có một loại cảm giác, Lâm Vân này có một loại ý vị vượt khỏi thế tục. Cả người toát lên sự bình tĩnh, sừng sững không thể lay chuyển, người này tuyệt
không phải người thường. Trạng thái này của hắn, tới Tần gia trả thù
tuyệt không phải là hành vi mãng phu đơn giản.
Chính là nói
tin tức ban đầu truyền ra, nếu là người của Lâm gia đắc tội với vợ của
hắn, hắn muốn đánh gãy chân người của Lâm gia, câu nói này tuyệt đội
không phải nói bừa. Hắn khẳng định có thể làm được, hơn nữa sẽ làm. Lâm
Lộ Trọng đột nhiên cảm thấy lạnh dọc sống lung, Lâm Vân này đã không
phải là người mà ông ta có thể khống chế, cho dù ông ta có lợi hại hơn
đi nữa. Về sau chỉ có thể phụ thuộc vào Lâm gia của Lâm Vân, chứ không
có phụ thuộc vào Lâm Vân của Lâm gia.
- Cậu ngồi xuống đi.
Lâm Lộ Trọng rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói với Lâm Vân.
- Lần này gọi cháu đến, muốn hỏi cháu có hứng thú với việc trở thành gia chủ đời sau của Lâm gia không.
Lâm Lộ Trọng sau khi nhìn thấy Lâm Vân, cảm thấy dù có nói những lời
nhảm nhí khác đối với hắn đều là dư thừa. Trực tiếp nói ra suy nghĩ của
mình, tuy ông ta biết Lâm Vân rất có thể không có một chút hứng thú với
vị trí gia chủ này.
- Cháu không có hứng thú, Lâm gia nhân
tài xuất hiện lớp lớp. Cháu nghĩ tam gia gia có thể tìm được một nhân
tuyển thích hợp. Cháu thích cuộc sống tự do tự tại, không thích bị trói
buộc.
Lâm Vân ngôn ngữ bình tĩnh, tuy nhiên trong lời nói vẫn giữ sự kính cẩn.
Lâm Lộ Trọng thấy thái độ Lâm Vân, trong lòng cuối cùng cũng có một
chút an ủi. Chỉ có điều sau khi nhìn qua Lâm Vân, biết rõ Lâm Vân sẽ
không đồng ý trở thành gia chủ của Lâm gia. Nhưng sau khi nhận được câu
trả lời chính xác của hắn, vẫn không khỏi có chút thất vọng.
- Ừ, nếu đã vậy thì chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa. Ta nghe cha
cháu nói, mấy năm trước có thể có bệnh gì đó, làm sao mấy về sau đột
nhiên khỏi được, còn học được bản lĩnh như vậy?
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân không muốn quay về Lâm gia, trong sự thất vọng cũng muốn biết
rốt cuộc Lâm Vân đã gặp được điều gì.
Lâm Vân đương nhiên sẽ
không nói mình từ đại lúc Thiên Hồng đến, tuy nhiên đối vớ câu hỏi của
Lâm lão gia nếu trả lời mơ hồ, e là sau này sẽ bị hoài nghi.
- Hai năm trước, cháu được một vị tiền bối nói là có chút nguồn gốc với
Lâm gia để ý đến, sau khi trị khỏi bệnh cho cháu, còn dạy cháu rất nhiều thứ. Những thứ mà cháu học được này đều là học từ ông ấy.
Lâm
Vân nói xong, hắn cảm thấy cho dù Lâm lão gia có chút nghi ngờ về lời
nói của mình, nhưng không gian tưởng tượng cũng rất rộng, thậm chí hắn
có thể bổ sung đầy đủ lời nói dối này.
Quả nhiên Lâm Vân sau khi nói xong, Lâm Lộ Trọng cúi đầu trầm tư một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:
- Nếu đã như vậy, thì ta sẽ không hỏi nữa. Chân của Lâm Khải là do cháu đánh gãy hả?
- Vâng.
Lâm Vân trả lời rất đơn giản, hắn không cần thiết phải giải thích chi tiết.
- Vì sao vậy?
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân rất là sảng khoái thừa nhận, cũng không có
kinh ngạc. Với thực lực của Lâm Vân mà nói, loại chuyện này hắn chẳng
cần gì phải phủ nhận cả.
- Cháu vào viện cũng là do y hạ
thuốc, và nhiều lần y dây dưa với Vũ Tích. Cháu không giết y đã là may
mắn cho y rồi. Nếu đổi lại là bây giờ, cháu sẽ không chút do dự mà giết
y.
Lâm Vân tuy nhiên đối mặt với Lâm Lộ Trọng, nhưng nói chuyện
vẫn là dựa theo ý của mình để nói, không có một chút ý giấu diếm nào.
Lâm Lộ Trọng gật gật đầu, biết rõ Lâm gia nếu như chọc giận tới hắn,
hắn sẽ không lưu tình như vậy. Thầm thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ
thôi cứ như vậy đi, dù sao Lâm Vân thế càng lớn, thì Lâm gia đi theo sau cũng có được càng nhiều chỗ tốt.
- Đợi lát nữa cùng ăn cơm đi.
Lâm Lộ Trọng đã biết Lâm Vân nghĩ gì, không tiếp tục dây dưa không rõ
trên vấn đề này nữa. Ông ta biết rõ dù nói thế nào cũng không thể thay
đổi suy nghĩ của Lâm Vân.
Lúc này Dư Dục đột nhiên gõ cửa bước vào, nói:
- Lâm lão, Trưởng ban Lý đến rồi, bây giờ đang đợi ở phòng khách.
- Lý Ly?
Lâm Lộ Trọng lập tức biết được mục đích tới của gã. Lâm Vân liên tiếp
đụng vào Hàn gia và Tần gia, chuyện lớn như vậy đều được bên trên giấu
diếm, Lý gia gã thế lực dù có lớn cỡ nào cũng không thể qua được Tần
gia, Lý Ly này tới là muốn hòa hảo với Lâm gia rồi.
Lâm Lộ
Trọng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. Lý Ly này có thể đích
thân đến Lâm gia tạo mối hòa hảo, đây cũng không khác gì việc bồi lễ xin lỗi. Tâm thái chán chường khi vừa rồi bị Lâm Vân từ chối bỗng chốc đã
tan biến. Trong lòng tự nhủ bất luận Lâm Vân có ở lại hay không Lâm gia, Lâm Vân này vẫn luôn là người của Lâm gia. Ngay cả Lý Ly cũng phải chú ý đến sắc mặt của Lâm Vân, đến nhà nhận lỗi, Lâm gia về sau còn có gì
phải sợ hãi.
Nghĩ thông suốt tầng quan hệ này, Lâm Lộ Trọng ha ha cười:
- Lâm Vân, cháu cùng Tam gia gia xuống gặp Trưởng ban Lý nào.
Lâm Vân thấy thế cười nhạt một tiếng, hắn đương nhiên biết rõ lão gia
tử nghĩ. Tuy nhiên cái này không liên quan đến hắn, ông ta muốn nhờ vào
thế của mình đó là chuyện của ông ta, mình có rat ay hay không đó là
chuyện của mình. Lâm Vân hắn làm việc có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không
vì chuyện của Lâm gia mà chủ động đi đối phó người khác.
Hắn
không có sở thích bênh vực kẻ yếu này, trừ phi hắn cho rằng việc này nên làm, nếu không cho dù Lâm Lộ Trọng tự mình đến cầu hắn, hắn cũng sẽ
không đi. Bởi vì đối với Lâm gia hắn cũng không có bất kỳ lòng trung
thành nào.
Lý Ly, Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoa quốc, một nhân vật quyền lực.
Lâm Lộ Trọng cùng Lâm Vân đi vào phòng khách, Lý Ly vội vàng đứng lên,
- Ủy viên Lâm, hôm nay tôi xem như không mời mà đến rồi. Mong ông đừng làm như người xa lạ.
Miệng thì nói chuyện, nhưng ánh mắt thì nhìn Lâm Vân. Lòng tự nhủ hay
cho một tiểu tử tinh thần anh tuấn. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười
lười biếng, cùng với ánh mắt sáng ngời không thể nói rõ, khiến người ta
vừa nhìn liền biết đây là một nhân vật không sợ bất cứ chuyện gì. Lý Ly
người già thành tinh, thấy Lâm Vân đương nhiên lập tức liền biết, vị này mới chính là chủ mà mình thực sự phải bái phỏng.
Vội vàng nói với Lâm Vân:
- Vị này nhất định chính là Lâm Vân Kỳ Lân của Lâm gia rồi, quả nhiên là anh vĩ phi phàm à. Một nhân tài thực sự.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng, không nói năng gì. Lúc Lý Ly đang lung túng thì Lâm Lộ Trọng nói:
- Trưởng ban Lý đại giá quan lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Nào mời ngồi, mời ngồi. Dư Dục à, vào thư phòng của ta lấy Long Tĩnh rap ha một ấm đi.
Lý Ly nghe xong lời nói của Lâm Lộ Trọng, sắc
mặt mới tốt hơn một chút. Y cũng không cho rằng Lâm Vân không có tư cách này. Cho dù Lý gia y có tư đại đi nữa, Lý Ly cũng sẽ không tự đại đến
mức cho rằng mạnh hơn Tần gia.
Huống hồ thân phận của Lâm Vân đã chắc chắn, hắn không ngờ là huấn luyện viên của 'Long Ảnh'. Thân
phận này đã là rất lợi hại rồi, nhưng đây chỉ là tảng băng ngầm. Lâm Vân không ngờ trong lần diễn luyện trong rừng nhiệt đới Amazon, đã giết
nhiều lính đặc chủng như vậy. Trong đó thậm chí bao gồm cả mười mấy lính đặc chủng của “hổ nha”.
Cái này đã không thể dùng huấn luyện viên của 'Long Ảnh' để đánh giá. Tác dụng mà Lâm Vân vì quốc gia lập
được công lớn trong lần này, nhìn Tần gia bị Lâm Vân hành hạ như vậy
cũng không có bất kỳ tin tức nào lọt ra, thì biết được Lâm Vân đã không
phải là người mà Lý gia y có thể chọc đến được.
Lúc vày Dư Dục đã pha xong một ấm trà Long Tỉnh và mang tới, rót trà cho ba người Lâm Vân, Lâm Lộ Trọng và Lý Ly.
- Uống trà đi. Long Tỉnh này tuyệt đối là đồ mới đó. Một người bạn cũ của tôi mấy ngày trước mang về từ Tây Hồ.
Lâm Lộ Trọng bưng cốc trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Lý Ly bây giờ dù có trà tốt như thế nào y cũng uống không ra gì. Bưng
cốc trà lên nhấp một chút, rồi lại đặt cốc xuống, lập tức nói:
-
Lý Hiếu Thành nhà tôi làm việc không có chút chừng mực nào hết, đã đắc
tội với huấn luyện viên Lâm. Nhưng vẫn mong Huấn luyện viên Lâm chớ để
trong lòng. Có yêu cầu gì, chỉ cần Lý gia chúng tôi có thể làm được,
nhất định sẽ làm không chút do dự. Lần này Chủ tịch tỉnh tỉnh Tô Nam sẽ
bị điều đi, tôi lại cho rằng gia đình Ủy viên Lâm phù hợp với vị trí này nhất.
Lâm Lộ Trọng giật mình, cái này Lý Ly bỏ ra tiền vốn
không nhỏ à. Người ước có được cái ghế Chủ tịch tỉnh Tô Nam cũng không
phải một người hai người đâu. Lâm Lộ Trọng tự biết người của Lý gia
không ai có hi bọng cả. Nhưng nếu Lý Ly nói như vậy, chính là nói y có
cách để thuyết phục mấy tên còn lại có quyền bỏ phiếu với chuyện này.
Tuy nhiên y gọi Lâm Vân là huấn luyện viên, chứng tó đã rất rõ ràng
biết được thân phận của Lâm Vân rồi. Nhưng đảo mắt Lâm Lộ Trọng lại cười khổ một tiếng. Lý Ly này hẳn là không có phương hướng chính xác, nên y
mới cho rằng chỉ cần thu phục được Lâm Vân thì sẽ dễ nói chuyện. Bởi vậy không khỏi uống thêm một cốc nước, nhưng không nói thêm lời gì.
Theo ông ta việc này như vậy đã rất tốt rồi. Cho dù không có vị trí Chủ tịch tỉnh, Lý Ly này đến là để nói rõ y đã đứng về phía Lâm gia rồi.
Trên phương diện chính trị, không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn.
Nếu Lý gia muốn đứng trên lập trường của Lâm gia, tác dụng về sau đối vớ Lâm gia là vô cùng lớn.
Lâm Lộ Trọng nhìn nhìn Lâm Vân, thấy Lâm Vân không có bất kỳ biểu lộ gì, vẫn chỉ uống nước mà không nói. Rất rõ ràng là cho rằng chuyện này không có bất kỳ tác dụng gì với hắn. Lâm Lộ Trọng cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ tuy nhiên người của Lý
gia một mực đuổi theo cậu, nhưng kẻ giết người dường như là Lâm Vân cậu
đấy. Không ngờ còn biểu lộ như người khác còn thiếu nợ cậu nhiều lắm
vậy.
Lý Ly cáo già, vừa nhìn là biết chuyện này chẳng có chút hấp dẫn với Lâm Vân. Y cắn răng một cái, từ trong túi của mình lấy ra
một chiếc hộp ngọc nhỏ, đưa cho Lâm Vân:
- Đây là một chút đồ mà Lý gia chúng tôi không dễ có được. Nếu huấn luyện viên Lâm thích, thì cầm lấy đi.
Lâm Vân vào lúc Lý Ly lấy chiếc họp ngọc ra thì tinh thần chấn động. Thứ đồ này Lý gia sao lại có được vậy?
Thấy Lâm Vân nhận hộp gỗ từ tay mình, Lý Ly cuối cùng cũng thoáng thở phào một cái.
- Thứ này ông lấy ở đâu vậy?
Lâm Vân mở hộp ra quả nhiên phát hiện một viên linh thạch, hắn kiềm nén kích động trong lòng, chằm chằm nhìn Lý Ly hỏi.
Lý Ly nhìn nhìn Lâm Vân, đột nhiên có cảm giác, vật này đối với hắn là
vô cùng quan trọng. Thậm chí nhờ nó có thể hòa giải được với Lâm gia
cũng là điều không phải không thể.
- Lý Thành nhà tôi và cậu…
Lời của Lý Ly còn chưa nói hết, đã bị Lâm Vân chặn ngang.
- Được, nếu câu trả lời của ông khiến tôi hài lòng, chuyện trước kia của Lý gia có thể được xóa bỏ.
Lâm Vân không chút do dự đồng ý yêu cầu của Lý Ly. Đối với hắn mà nói,
nếu có nguồn gốc của linh thạch, đừng nói chút cừu hận này của Lý gia,
cho dù Lý gia có giết mấy người của Lâm gia, cũng chẳng can hệ gì đến
hắn. Hắn cũng có thể từ bỏ việc kết thù với Lý gia.
Lý Ly thấy Lâm Vân đã đáp ứng chuyện của mình, không còn để ý tới thần sắc của Lâm Lộ Trọng, vội vàng nói ra:
- Đây đã là chuyện của năm mươi năm trước rồi, lúc đó tôi chỉ có mười
một tuổi. Năm đó tôi và cha tôi còn ở Tứ Xuyên. Bởi vì khi cùng đám bạn
chơi đùa bên ngoài, trong một gian đạo quan cũ nát đã phát hiện một đạo
sĩ đã chết. Lúc đó đám bạn đều bị dọa đến mức chạy không còn mống nào.
Còn tôi thì lì hơn một chút. Tôi đã phát hiện bên cạnh đạo sĩ có một cái hộp gỗ, khi tôi lấy cái hộp gỗ lên dường như nghe thấy thanh âm gì đó
rất ghê người. Nên không dám nhìn nhiều, lập tức bỏ chạy.
- Vậy lúc đó ông còn nhìn thấy gì nữa không?
Lâm Vân chau mày.
- Lúc đó bên cạnh cái hộp gỗ dường như còn có mấy thẻ tre. Nhưng lúc đó tôi rất sợ, nên cũng không dám lấy. Trong cái hộp này có một hòn đá,
hình dáng rất là đẹp. Cho nên tôi luôn giữ nó bên cạnh mình. Nhưng về
sau tôi phát hiện, mỗi khi tôi tu luyện võ thuật gia truyền, chỉ cần có
hòn đá bên cạnh, đều cảm thấy tiến bộ rất nhanh. Tôi nghĩ cái này hẳn là hữu dụng với cậu.
Lý Ly nói xong, thở phào một cái. Thầm nghĩ, xem ra hòn đá này quả thực là hữu dụng đối với Lâm Vân.
- Đạo sĩ mà ông phát hiện là ở chỗ nào?
Lâm Vân hỏi.
- Ở khoảng một trăm km phía đông thành phố Mi Sơn bây giờ, có một sơn
thôn nhỏ bên Phổ hà. Hai mươi năm trước tôi có qua đó một lần, chỉ có
điều đạo quan đó đã không còn nữa. Nhưng sơn thôn đó và di chỉ của đạo
quan vẫn còn. Về phần bây giờ như thế nào, thì tôi không biết.
Lý Ly trả lời rất chi tiết.
- Ừ, Lý Nghĩa là gì với ông?
Lâm Vân đột nhiên hỏi ra một chuyện chẳng liên quan gì.
Lý Ly sửng sốt một chút, rồi trả lời ngay:
- Lý Nghĩa là người anh trai tôi nhận nuôi. Sau khi nhận nuôi nó mới
được mấy tháng thì anh ấy qua đời. Nên tôi dẫn theo nó bên cạnh, xem như con mình. Hiện tại Lý gia chúng tôi cũng không mấy người biết nó không
phải là người của Lý gia.
- Nghe nói Lý Nghĩa còn có một người sư phụ, là môn chủ của Bát Quái Môn đúng không?
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân hỏi về chuyện của Lý Nghĩa, cố ý nhắc tới
chuyện này. Ông ta sợ Lâm Vân tuổi trẻ không biết sự lợi hại của môn chủ Bát Quái Môn.
- Đúng vậy, Thương Giác môn chủ của Bát
Quái Môn, không phải là người Lý gia chúng tôi có thể thao túng. Chuyện
này thì tôi bất lực.
Ý trong lời nói của Lý Ly rất rõ ràng.
Thương Giác muốn tìm Lâm gia báo thù không liên đến y, y cũng không thể
đi ngăn cản Thương GIác đến đây. Cho nên nói ra trước, hi vọng Lâm gia
sẽ không vì chuyện này mà giận chó đánh mèo với Lý gia.
- Tôi biết rồi…
Lâm Vân đơn giản nói thêm ba từ này rồi im lặng không nói gì thêm nữa.
Chưởng đao của Lý Nghĩa rất lợi hại, không biết sự phụ của gã thế nào.
Lý Ly biết rõ mối hiềm khích này của Lý gia và Lâm gia cuối cùng cũng
tạm thời hòa hoãn. Lúc trước khi y biết được Lý Nghĩa bị giết, lửa giận
cũng ngút trời. Quyết định của Lý Hiếu Thành lúc đó y đã đồng ý không
chút do dự, nhưng sau khi y biết rõ kết cục của Hàn gia và Tần gia, mới
bắt đầu cố kỵ với Lâm Vân này.
Nhưng điều tra tiếp theo của y càng khiến y kinh hãi. Y phát hiện Lâm Vân này không ngờ là huấn luyện
viên Lâm Vân của “Long Ảnh”, lúc này mới càng khiến cho y đứng ngồi
không yên. Đắc tội với loại người này, ngay cả Tần gia cũng không thể
làm gì được với hắn, thì mình có thể như thế nào với hắn đây?
Chữ Ký của: Nhất Tiếu Nại Hà
[Vip] Đế Quốc Mỹ Nữ [Vip] Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi [Vip] Công Tử Điên Khùng [Vip] Người Cầm Quyền
[Vip] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi [Vip] Quốc Sắc Sinh Kiêu [Vip] Ngạo Thế Đan Thần
Topix báo cáo các chương truyện bị lỗi
Nhấn vào đây để xem tài sản của Nhất Tiếu Nại Hà
Trả lời với trích dẫn Trả lời với trích dẫn Trả lời kèm (nhiều) trích dẫn từ bài này Cảm ơn
24 thành viên đã cảm ơn Nhất Tiếu Nại Hà cho bài viết này:
04-08-2013 20:13 #218
Avatar của Nhất Tiếu Nại Hà
Nhất Tiếu Nại Hà
Nhất Tiếu Nại Hà đang ẩn Cấm Kị Đại ThầnĐộc Cô Bại Thiên
Nếu Lâm Vân không nhận chỗ tốt trong việc hòa giải của Lý gia, thì y đã chuẩn bị mời Thủ trưởng ra mặt nói chuyện rồi. Tuyệt đối không thể rơi
vào kếu cục? như Tần gia. Nhân vật chính của Lý gia đối phó với Lâm Vân
là Lý Hiếu Thành. mà Lý Hiếu Thành lại là gia chủ của Lý gia. Đối nhân
xử thế và cách làm việc dứt khoát, hơn nữa suy nghĩ cũng khá thành thục. Nếu Lý Hiếu Thành bị Lâm Vân làm gì đó. Lý gia sẽ lập tức rơi vào tình
trạng không có gia chủ. Loại chuyện này Lý Ly không thể chấp nhận được.
Thấy chuyện bến này đã xong rồi. Lý Ly đứng dậy cáo từ Lâm Lộ Trọng.
Đối với việc ở lại đây ăn cơm, y chưa từng nghĩ qua. Lâm gia thế lớn, có thể bỏ qua ân oán thì y đã A Di Đà Phật rồi, về phần mong sẽ lập tức là có thể hòa hợp cùng ngồi ăn cơm chung, đó đúng là chuyện cười.
Lâm Lộ Trọng tiễn Lý Ly ra ngoài, còn Lâm Vân thì ngồi yên không động
đậy. Trong lòng hắn đang xoay chuyển rất nhanh xem đây là chuyện gì?
Về phần tình cảnh linh thạch và thẻ tre, thẻ ngọc đồng thời xuất hiện.
Lâm Vân cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Lần này không ngờ lại nghe được Lý Ly nói là do y nhặt được. Chuyện bên cạnh hộp gỗ còn có
mấy thanh thẻ tre, lẽ nào thẻ tre này cũng liên hệ với việc tu luyện
sao?
Nhớ tới trên mình cũng có mấy thẻ ngọc, nhưng trên thẻ
ngọc này lại không có bất kỳ chữ viết nào, thậm chí còn rất bóng loáng.
Chuyện này Lâm Vân trong lòng nghĩ, hắn nhất định phải làm cho tinh
tưởng. Lần trước mình ở núi Misimi đi cũng khá vội vàng, xem ra sau này
mình tốt nhất phải đi xem xét lại một lần nữa mới được.
Còn
về sơn thôn nhỏ bên Phổ hà gần núi Mi Sơn này, bất luận thế nào mình
cũng phải đi một chuyến, vốn cho rằng mình tu luyện đến một sao đã rất
khó có thể tiến thêm bước nữa rồi. Đây cũng là một cơ hội, ngộ nhỡ thật
sự tìm được linh thạch khác, nói không chừng mình còn có thể nâng lên
thành hai sao.
Chuyện của Vũ Tích, mình không thể chỉ dựa vào phía Diệp Sở Thạch được. Chuyện bên này của mình đã kết thúc, mình cũng phải đi tìm Vũ Tích thôi. Vừa tìm Vũ Tích, vừa tìm linh thạch vậy.
Khi Lâm Vân nghĩ tới đây. Lâm Lộ Trọng đã bước vào. Nhìn Lâm Vân đang
trầm tư, ông ta cũng không làm gián đoạn, mà trực tiếp ngồi xuống ghế,
bưng cốc trà lên nhấp một ngụm.
Từ thái độ Lâm Vân đối đãi
với Lý Ly và cái hộp gỗ mà hắn nhận của Lý Ly, sau đó đồng ý hoài giải
với Lý gia, trong quá trình này không có một việc gì nó trưng cầu qua ý
kiến của mình, cho dù giả bộ một chút thôi cũng không có. Có thể thấy
Lâm Vân sỡ dĩ còn ngồi ở đây, là bởi vì còn duy trì chút tôn kính bên
ngoài này. Ông ta nếu lại dùng danh nghĩa của Lâm gia để an bài Lâm Vân
làm việc, hiển nhiên là không cò phù hợp nữa rồi.
Trong lòng
thầm than một tiếng, cũng biết đây là chuyện không thể làm gì được. Chỉ
cần Lâm Vân này về sau còn có thể nghĩ rằng mình là người của Lâm gia là được rồi.
- Tam gia gia, cháu muốn nhờ ông giúp một chuyện.
Lâm Vân đột nhiên nói với Lâm Lộ Trọng.
- Cháu có việc gì, thì cứ thoải mái nói đi.
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân có chuyện muốn nhờ Tam gia gia mình giúp đỡ,
trong lòng đương nhiến rất vui. Hắn có thể nhờ mình giúp đỡ, nói ra rằng hắn đã thừa nhận người gia gia như mình này.
- Vợ cháu Hàn
Vũ Tích đã rời xa cháu, cháu hiện tại không có bất kỳ phương hướng nào.
Chỉ muốn nhờ Tam gia gia giúp cháu chú ý một chút. Một khi có tin tức
của cô ấy, lập tức phái người đón cô ấy về công ty của cháu. “Tập đoàn
Lâm Môn” là công ty của cháu. Tam gia gia nhất định đã biết rồi. Cháu
cũng sẽ ra ngoài, cũng sẽ vừa tìm cô ấy, vừa giải quyết một chuyện khác
của cháu.
Lâm Vân nói xong nhìn Lâm Lộ Trọng.
Lâm Lộ
Trọng thầm than một tiếng, quả nhiên người cháu trai này vẫn nhớ nhung
không nguôi cô vợ kia của hắn. Lão Dư còn nói gả cháu gái của lão cho
Lâm Vân, xem ra mình cũng không cần thiết phải nói ra rồi. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức nói:
- Vân Nhi, cháu cứ yên tâm đi lo chuyện của
cháu đi. Vũ Tích cũng là cháu dâu của ta. Ta nhất định sẽ phái thêm
người đi tìm nó. Cháu đừng có lo.
Lâm Vân thấy lão gia đồng ý yêu cầu của mình, đứng dậy cúi người thi lễ với Lâm Lộ Trọng, nói:
- Vậy xin làm phiền Tam gia gia rồi. Chỉ cần Lâm gia làm không quá
đáng, thì cháu sẽ tận lực giúp đỡ Lâm gia. Cháu đi đây, cảm ơn Tam gia
gia.
Lâm Vân nói xong lập tức rời khỏi Lâm gia, không có chút dây dưa gì.
Nhìn bóng lưng Lâm Vân dằn dần đi khuất. Lâm Lộ Trọng trong lòng cũng
rất khổ sở. Tuy Lâm Vân này là cháu trai của mình, nhưng tư tưởng và
hành động của hắn độc lập, không có một chút ý làm theo Lâm gia, cũng
không có một chút ý muốn giúp Lâm gia. Chỉ khi mình nói đồng ý giúp hắn
tìm kiếm Vũ Tích vợ của hắn, thì hắn mới nói ra lời giúp đỡ Lâm gia một
chút. Điều kiện tiền đề là không được quá đáng.
Nếu Lâm Vân
có thể một lần nữa tìm được Hàn Vũ Tích, thì có thể tưởng tượng hắn thậm chí nguyện ý giúp đỡ Lâm gia những việc hệ trọng hơn. Nghĩ đến đây, Lâm Lộ Trọng một lần nữa tổ chức cuộc họp gia đình của Lâm gia.
Lâm Vân đi ra khỏi tòa nhà Lâm gia, trực tiếp đi về Học viện ngoại ngữ
Yến Kinh. Hắn từ miệng lão gia tử biết được Lâm Hinh học ở đây, nên
chuẩn bị đi thăm Lâm Hinh. Sau đó xem Lâm Hinh có thời gian hay không,
nếu có, thì sẽ bảo Lâm Hinh cùng mình về Phần Giang thăm mẹ. Mình đã là
hiện thân của Lâm gia, không về thăm mẹ thật sự là không thể nào nói
nổi.
Học viện ngoại ngữ Yến Kinh nằm gần miếu Thành Hoàng náo nhiệt phồn hoa. Lâm Vân gọi một chiếc taxi rất nhanh đã đi đến nơi
Ngoại viện (gọi tắt cho Học viện Ngoại ngữ Yên Kinh quả nhiên là nơi mỹ nữ nhiều như mây. Lâm Vân vừa vào nơi này liền phát hiện nữ sinh ở đây
không biết gấp bao nhiêu lần so với ở Yến Đại. Hơn nữa xinh nhiều, xấu
lại ít. Lẽ nào Ngoại viện cũng có yêu cầu nào đó về ngoại hình? Khi hắn
học tập ở Yến Đại, trong lớp cũng có rất nhiều nữ sinh, nhưng đều là
những cô gái có dung mạo bình thường không thể so sánh với nữ sinh nơi
này.
Ở Yến Kinh trong mười nữ sinh bạn có thể thấy một người
đẹp, nhưng ở đây mười nữ sinh mới thấy một người xấu. Nhưng có điều mỹ
nữ ở đây nhiều, ngay cả các anh chàng điển trai cũng không ít. Gần như
từng đôi từng đồi một nắm tay nhau vai kề vai đi qua sân trường. Ở Yến
Đại cũng có các đôi yêu nhau, nhưng chỉ khi buổi tối ở những nơi kín đáo chút mới nhìn thấy cảnh này, còn ở sân trường sẽ không bao giờ nhìn
thấy cả.
Ở Yến Đại Lâm Vân chỉ lên lóp nửa ngày, gần như chưa từng sống qua trong trường đại học và cao đẳng Hoa quốc. Thấy thế lòng
nghĩ, lẽ nào đây chính là văn hóa khác nhau của môi trường đại học cao
đẳng ư?
Nhưng bất luận Lâm Vân nghĩ ra sao, hắn một anh chàng điển trai như vậy đứng ở trong sân trường, đã lập tức thu hút vô số ánh mắt.
- Chào bạn, có gì cần mình giúp đỡ không?
Một
làn hương thơm quần đến trước mặt Lâm Vân. Một nữ sinh hình dáng không
tôi, nhưng cái mùi nước hoa thực sự khiến hắn khó chịu.
Rất
rõ ràng cô ta nhìn thấy Lâm Vân hết nhìn đông tới nhìn tây, khẳng định
không phải học sinh của trường. Hơn nữa vừa nhìn nam sinh lại không ngờ
có một loại cảm giác khó nói. Cái này đã không phải là thứ có thể dùng
từ đẹp trai để hình dung được. Chính xác mà nói hắn không đẹp trai, mà
là có một loại tĩnh không thể diễn đạt bằng lời. Loại cảm giác này khiến cho cô ta thấy rất quái dị.
- Tôi, tôi muốn...
Khi
Lâm Vân vừa định muốn hỏi cô gái này một chút xem ký túc xá của Lâm Hinh ở đâu, thì hắn nhìn thấy Cận Thi Kỳ. Thấy cô ấy cùng nam sinh cao gầy
vừa đi vừa nói chuyện bước tới, liền vội vàng chủ động tiếp lời của nữ
sinh này, nói:
- Tôi, tôi tìm thấy rồi, cảm ơn bạn nhé.
Nói rồi hắn chạy về phía Cận Thi Kỳ:
- Cận Thi Kỳ, cô chờ một chút.
Cận Thi Kỳ và nam sinh bên cạnh cô cùng quay đầu lại. Thấy Lâm Vân bước nhanh đi tới. Cận Thi Kỳ mày nhíu lại nói:
- Cậu gọi tôi phải không?
- Đúng rồi, tôi thật là may mắn. Quả nhiên vừa vào trường là gặp được cô.
Lâm Vân đã đi đến trước mặt Cận Thi Kỳ.
Cận Thi Kỳ nhìn nhìn Lâm Vân, rất lâu không nghĩ ra được là mình biết
hắn, tuy nhiên dường như có chút quen quen. Khẳng định lại là một anh
chàng ỷ vào mình có vẻ bề ngoài điển trai một chút, chủ động đến kiếm
cớ. Trong trường học loại người này thực sự rất nhiều, khiến cô thấy rất phiền.
- Cận Thi Kỳ, tôi muốn nhờ cô...
Lời nói sau “dẫn tôi đến chỗ Lâm Hinh” của Lâm Vân còn chưa nói xong, thì đã bị nam sinh bên cạnh Cận Thi Kỳ cắt ngang.
Gã thấy một nam sinh điển trai tự nhiên đến tìm Cận Thi Kỳ, lập tức có một loại nguy cơ cảm, gã nói:
- Anh bạn, xin lỗi nhé. Cận Thi Kỳ và tôi bây giờ có chút việc. Nếu anh bạn muốn hẹn hò thì đi tìm người khác nhé. Thi Kỳ, chúng ta đi thôi.
Nói xong gã nhìn Cận Thi Kỳ.
Cận Thi Kỳ thấy lại có một người muốn hẹn hò với mình, vốn vừa nhìn
thấy Lâm Vân một chút hảo cảm đã không có rồi. Loại chuyện này cô đã gặp nhiều, không chút do dự cùng nam sinh kia xoay người rời đi. Lòng nghĩ
người này cũng quái dị, đúng là đẹp trai thật, nhưng khi lần đầu tiên
nhìn thấy hắn lại có cảm giác rất bình thường.