Lúc bốn người Lam Cực nói chuyện, thì đã theo dòng người tới một sân
bóng khá lớn. Ở đó có một cái hội trường tạm thời dựng lên.
Đoán chừng là có nhiều người tới xem, nếu ở trong hội trường của trường học thì chắc chứa không đủ, còn dễ gây ra xen lấn.
Cả khu vực sân bóng đều rất tấp nập. Cũng may bốn người đều có thân thủ bất phàm. Rất nhanh đã chen chúc được vào. Ở trên đài có một vị nam
sinh đang dùng micro nói cái gì đó. Y cứ nói một hồi, là tiếng vỗ tay
lại vang lên.
Bốn người đi tới gần thì mới nghe thấy tiếng nam sinh này diễn thuyết.
-…Hổ Nha là đội đặc công lợi hại nhất của chủ nghĩa nghĩa đế quốc.
Nhưng bọn họ đối mặt với đội đặc công Long Ảnh của chúng ta, cũng không
chịu nổi một kích, còn bị tiêu diệt hơn một nửa….
Nam sinh này nói tới đây thì dừng một lát, phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Được xưng là Hùng Ưng của Châu Âu, đội đặc công lợi hại nhất của nước Pháp, đối mặt với Long Ảnh cũng toàn quân bị diệt…
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay.
Bốn người Lam Cực nghe thấy vậy chỉ phải lắc đầu. Không ngờ mấy đám
sinh viên này lại khoác lác như thế, thật sự là nghe không nổi.
- Đội đặc công Hổ Nha là đội đặc công mạnh nhất châu Mĩ, không, phải là nhất thế giới, cũng…
Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên….
…
Nam sinh kia vừa diễn thuyết, vừa giơ lên nắm tay, làm ra một bộ kích
động. Mỗi lần như vậy đều được đám đông cổ vũ nhiệt tình. Phỏng chừng
không có tiếng vỗ tay, thì tên nam sinh kia chính là đám tên lang băm
rao bán hàng ngoài chợ. Chỉ có mấy người Lam Cực là khinh bỉ nhìn sang
tên nam sinh kia.
- Hiện tại chúng ta hoan nghênh các đội viên của Long Ảnh đi lên bục nói chuyện.
Nam sinh này nói xong, lập tức nhảy xuống đài, rồi kéo một chiến sĩ đặc công đi lên phía trên.
Mấy người Lam Cực nhìn lại, hóa ra là người quen, là Hạ Bân của quân
khu Cáp Nhĩ Tân . Y không phải là thành viên của Long Ảnh, sao lại có
thể đi lên nói chuyện?
Hạ Bân đi lên bục diễn thuyết, cầm lấy Micro, còn chưa nói gì, phía dưới đã nổ ra một tràng pháo tay vang dội.
Khuôn mặt của Hạ Bân đỏ bừng đi tới trước Micro nói:
- Kỳ thực, nghiêm khắc mà nói tôi không phải là thành viên của Long
Ảnh. Mặc dù tôi là quán quân môn đấu vật của quân khu Cáp Nhĩ Tân. Nhưng khi huấn luyện viên Lâm chọn lựa đội viên vào Long Ảnh, thì tôi lại
không hợp cách. Chỉ có thể trở thành đội viên dự bị của đội Long Ảnh.
- Cho nên tôi vốn không có tư cách đứng ở đây nói chuyện. Bởi vì tôi
căn bản không có tư cách đi tới rừng rậm Amazon. Đương nhiên cũng không
được huấn luyện viên Lâm huấn luyện qua. Tôi rất là hổ thẹn. Thậm chí
lúc trước bởi vì tôi không phục huấn luyện viên Lâm, còn muốn đi khiêu
chiến anh ấy. Kết quả thì chắc mọi người cũng đoán được, ngay cả vạt áo
của anh ấy tôi đều không chạm tới.
- Đội đặc công Long Ảnh là sự kiêu ngạo của quân nhân chúng tôi. Tuy bây giờ tôi không phải là đội viên của Long Ảnh. Nhưng một ngày nào đó tối sẽ trở thành đội viên
chính thức của Long Ảnh.
Hạ Bân nói tới đây, phía dưới cũng
có tiếng vỗ tay, nhưng nhiều hơn là tiếng xì xào bàn tán. Nếu lúc trước
đã nói mời tới đội viên của Long Ảnh, thì nên mời một đội viên chính
thức của Long Ảnh mới đúng. Sao lại gọi tới một người giả tới lừa gạt
mọi người? Rất nhiều sinh viên đã bắt đầu không hài lòng với việc tổ
chức của hội học sinh lần này.
Thần sắc của Hạ Bân có chút
xấu hổ. Tuy ban tổ chức yêu cầu y nói mình đã từng tham gia cuộc thi đấu ở rừng rậm Amazon. Nhưng y cảm thấy nói như vậy là nói dối, cũng là sự
vũ nhục đối với bản thân. Nếu không phải lãnh đạo nhiều lần yêu cầu y
nói, thì y đã không xuất hiện ở đây rồi.
Đang lúc Hạ Bân
không biết nên tiếp tục như thế nào, thì y rõ ràng trông thấy mấy người
Lam Cực và Vương Vĩ. Liền kinh hỉ kêu lên:
- Tôi nhìn thấy đội viên chính thức của Long Ảnh, bọn họ cũng tới kìa.
Nói xong, Hạ Bân chạy về hướng mấy người Lam Cực. Ánh mắt của đám đông
cùng đều tập trung về mấy người. Nam sinh kia cũng tranh thủ thời gian
chạy tới, đằng sau còn có thêm một mỹ nữ chủ trì.
- Lam Cực,
Vương Vĩ, Chu Tuần, còn có Trịnh Quân nữa, không ngờ các anh lại tới đại học Yên Kinh. Thật sự làm tôi vui mừng. Tôi là Hạ Bân, chắc các anh
không biết tôi. Nhưng tôi đã nhìn qua ảnh chụp của ba mươi sáu người các anh và huấn luyện viên Lâm. Các anh đúng là sự kiêu ngạo của quân nhân
chúng ta.
Hạ Bân không hề che giấu sự hâm mộ và sự khát vọng trong lòng.
- Chào anh, Hạ Bân, tôi có nhận ra anh. Không nghĩ tới anh lại vào đội hậu bị của Long Ảnh, xin chúc mừng.
Lam Cực nói.
- Ài, là do tôi có mắt không tròng. Tuy nhiên, hiện tại mục tiêu của
tôi chính là được tuyển vào Long Ảnh. Tôi nhất định phải làm cho huấn
luyện viên Lâm công nhận tôi.
Ngữ khí của Hạ Bân rất là kiên định.
- Chào các anh, có thể nhìn các anh, em thật là vui mừng. Mời các anh lên bục nói chuyện với các sinh viên ở dưới.
Nam sinh vừa nãy liền lộ ra một thái đô ân cần và vui vẻ mời bốn người.
- Không cần đâu, hiện tại chúng tôi có chuyện phải đi.
Vương Vĩ nói, bốn người bọn họ đều rất phản cảm với anh chàng nam sinh này.
Mỹ nữ chủ trì đã nhìn ra thái độ của bốn người,v ội vàng đi tới trước mặt của Lam Cực, mềm mại nói:
- Long Ảnh đại ca, anh không biết là bọn em sùng bái các anh như thế
nào đâu. Có nhiều sinh viên ở đây chờ mong như vậy, các anh đi lên nói
vài lời cho bọn họ thỏa lòng mong đợi. Bằng không huấn luyện viên của
các anh khi biết các anh ngay cả việc đi lên nói chuyện với các sinh
viên cũng không dám, thì nhất định sẽ thất vọng.
Mấy người
Lam Cực nghe mỹ nữ này nói vậy, thật không biết nói gì. Chuyện đó thì
liên quan gì tới huấn luyện viên Lâm cơ chứ? Nhưng Chu Tuần và Trịnh
Quân lại không có sức miễn dịch gì với mỹ nữ, lập tức quên hết những bất mãn vừa rồi với tay nam sinh diễn thuyết. Hai người đều nhìn Lam Cực
nói:
- Đội trưởng Lam, nếu không đi lên nói vài lời.
Vương Vĩ cũng đồng ý. Lam Cực bất đắc dĩ, đành phải đi theo hai ngưởi
chủ trì đi tới trên bục diễn thuyết. Còn chưa tới nơi, tiếng vỗ tay
nhiệt liệt đã vang lên.
Lam Cực đi tới trước bục, cầm Micro lên, hắng giọng nói:
- Kỳ thực bốn người chúng tôi tới đây là ngẫu nhiên. Thậm chí còn không biết trong này còn có buổi giới thiệu bộ phim. Nhưng tôi vẫn cảm ơn mọi người vì sự yêu quý của mọi người với Long Ảnh.
- Tuy nhiên
tôi phải nói rằng, nếu không có huấn luyện viên Lâm, thì chúng tôi không là cái gì cả. Vừa rồi vị nam sinh ia có nói “Hổ Nha tính là cái gì?
Hùng Ưng Châu Âu tính là cái gì?” , tôi rất không đồng ý với lời của cậu ta. Hổ Nha và Hùng Ưng tuy trong mắt của huấn luyện viên Lâm, không coi vào đâu. Nhưng chúng tôi so với bọn họ, cũng chỉ mạnh hơn một chút mà
thôi.
- Thậm chí, nếu không phải gặp được huấn luyện viên
Lâm, thì chúng tôi còn không bằng bọn họ. Mặc dù nói năng lực cá nhân
trong đội đặc công là rất trọng yếu, nhưng ở trong rừng rậm Amazon,
chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của Hổ Nha. Tôi không cần phải giấu diếm điều này. Tuy nhiên nếu là đơn đả độc đấu, bất ỳ một thành
viên nào của chúng tôi cũng không sợ đội viên của Hổ Nha. Nhưng thi đấu
giữa các bộ đội đặc công, không phải chỉ là thi đấu tay đôi.
- Tôi có thể nói rằng, nếu không có huấn luyện viên Lâm ở đó, thì trong
cuộc thi đấu ở rừng rậm Amazon, thì toàn bộ thành viên của đội Long Ảnh
đã bị tiêu diệt rồi. Vộ luận người khác dùng thủ đoạn gì, nhưng mọi
người chắc chỉ cần quan tâm tới kết quả.
- Trước khi chưa gặp huấn luyện viên Lâm, đội Long Ảnh của chúng tôi đã mất đi hai người
chiến hữu. May mà trong lúc khó khăn, huấn luyện viên Lâm lại xuất hiện ở rừng rậm Amazon. Rồi anh ấy dẫn đầu chúng tôi, rất nhẹ nhàng tiêu diệt
mấy đội đặc công tinh anh của các quốc gia kia. Thậm chí ngay cả Hổ Nha
cũng phải chủ động đầu hàng.
- Vô luận đối thủ dấu ở nơi nào, vô luận đối thủ dùng thủ đoạn gì, ở trong mắt của huấn luyện viên chúng tôi cũng chỉ là phù vân. Cho nên phải nói rằng huấn luyện viên Lâm mới
là sự kiêu ngạo của Long Ảnh chúng tôi, là hồn phách của chúng tôi.
- Sỡ dĩ hôm nay chúng tôi tới đại học Yên Kinh, là vì huấn luyện viên Lâm là sinh viên của đại học Yên Kinh….
Lam Cực vừa nói tới đây, phía dưới đã trở nên ầm ĩ.
- Cái gì? Huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh lại là sinh viên của đại học Yên Kinh?
- Trường mình có ai tên là Lâm Vân không nhỉ?
- Rốt cuộc là lớp nào? Sao chúng ta lại không biết?
…
- Mong mọi người im lặng một chút. Tôi biết mọi người chắc muốn hỏi
huấn luyện viên Lâm là ai. Kỳ thực đây cũng không phải bí mật gì. Anh ấy chính là Lâm Vân của khoa y dược. Cũng là huấn luyện viên Lâm của chúng tôi…
Lam Cực nói tới đây thì đã không nói được nữa bởi vì đã bị tiếng ồn ào phía dưới lấn át.
Chương 216 (2): Gặp lại
Tất cả sinh viên của năm thứ hai hoa y dược lúc này mới biết anh bạn học
mới chỉ học có một tiết của lớp mình, hóa ra chính là huấn luyện viên
Lâm của Long Ảnh, Lâm Vân.
Tư Nhân ngơ ngác đứng ở đám người.
Hiện tại nàng rốt cuộc biết Lâm Vân là ai. Hắn khẳng định chính là Dã
Nhân đã cứu nàng kia. Nàng đã từng nghe gia gia nói trụ sở huấn luyện
của Long Ảnh gần với dãy núi Vân Quý. Không ngờ mình được cứu ở dãy núi
Vân Quý kia, lại liên hệ với huấn luyện viên của Long Ảnh.
Không
biết vì sao lúc đó hắn lại để bộ dáng như vậy, lại còn có bản lĩnh như
thế. Lúc trước hắn thích thiếu phụ, không muốn ăn cơm với mình, là do
hắn không muốn dong dài với mình sao? Cái tên này, chẳng lẽ dung mạo của mình không chịu nổi như vậy? Hừ, lúc đi ra hắn lại không đánh, khiến
mình phải lo lắng cho sự an toàn của hắn tới tận hôm nay.
Thấy phía dưới đã bớt ồn áo, Lam Cực tiếp tục nói:
- Không có huấn luyện viên Lâm, sẽ không có Long Ảnh của chúng tôi hiện
tại. Sẽ không có tôi, Lam Cực đứng ở nơi này. Cảm ơn mọi người đã lắng
nghe.
Từng đợt vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên.
- Tiêu Lam…
Một tiếng kêu nức nở vang lên từ đám người. Tề Dung và Diệp Điềm đang ở gần đại học Yên Kinh làm việc. Vừa vặn trong này có buổi giới thiệu bộ phim “Amazon do ta định đoạt”, Tề Dung liền muốn đi vào đó xem. Bởi vì Lâm
Vân đã nói Lam Cực cũng là người của quân đội. Cho nên Diệp Điềm liền đi theo cô ta vào.
Lúc Lam Cực vừa mới lên đài, Tề Dung đã cảm thấy người đó giống như vị hôn phu Tiêu Lam của mình. Chỉ là đứng quá xa,
nàng không dám xác định. Mà nhất thời lại không thể chen chúc được lên
phía trước.
Cuối cùng lúc Lam Cực nói ra tên của mình, Tề Dung
mới xác định người này chính là Tiêu Lam, vị hôn phu của mình. Cô ta
liền không khống chế nổi, vừa lao tới vừa khóc.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Tề Dung vừa khóc vừa chen tới. Nhưng trong nháy mắt liền tránh ra, tạo một lối đi cho cô ta.
Lam Cực nghe thấy tiếng gọi của Tề Dung, đã sững sờ tại chỗ. Y chứng kiến
Tề Dung chạy về phía mình, mới minh bạch là ai. Micro trong tay không
tiếng động rơi xuống. Lam Cực thật không ngờ, vợ chưa cưới của mình còn
sống, còn đang chạy đến trước mặt mình như vậy.
- Dung Dung…
Cuối cùng Lam Cực mới phản ứng, hai mắt đẫm lệ, Lam Cực không chút do dự
chạy về hướng của Tề Dung. Người xung quanh dường như minh bạch cái gì
đó, đều tránh đường cho hai người.
Lam Cực chạy rất nhanh tới
trước mặt Tề Dung, rồi ôm chầm lấy nàng. Hai người ôm nhau thật chặt.
Một đôi tình nhân trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng đã được gặp lại
nhau.
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, đều chúc mừng đôi tình nhân này.
Diệp Điềm dẫn mấy người Vương Vĩ tới công ty nghỉ ngơi. Tề Dung và Lam Cực
ngồi với nhau hơn hai tiếng, còn không thể tin được đây là sự thật.
- Nói như vậy em cũng là được huấn luyện viên Lâm cứu? Hơn nữa còn đang làm việc trong công ty của huấn luyện viên Lâm?
Lam Cực nghe xong Tề Dung kể lại chuyện của nàng, trong lòng không ngừng tự trách bản thân.
- Vâng, may có chủ tịch, nếu không em đã không còn sống mà gặp được anh rồi.
Tề Dung kể xong chuyện của mình, rồi nói.
- Thực xin lỗi em, Dung Dung. Là do anh mà em phải chịu khổ…Anh vốn tưởng rằng không còn được gặp lại em nữa. Cũng nhờ huấn luyện viên Lâm huấn
luyện cho anh mà anh có khả năng để quay về trả thù. Còn được gặp lại
em, anh thực sự…
Lam Cực cảm thấy áy náy với Tề Dung, cũng rất cảm kích với Lâm Vân.
- Nếu không anh cũng ở lại tập đoàn Vân Môn với em nhé. Ở lại để trợ giúp chủ tịch làm việc. Em thấy chị Văn hiện tại có vẻ như đang thiếu rất
nhiều người thì phải.
Tề Dung gặp lại Lam Cực, cũng vô cùng cao hứng. Về phần báo thù, nàng không còn muốn Lam Cực đi mạo hiểm nữa.
- Ừ, anh cũng phải giúp huấn luyện viên Lâm một chút chuyện. Tuy trong
mắt của chúng ta huấn luyện viên Lâm là người không có gì là không làm
được. Nhưng hình như hắn cũng có một việc gì đó rất trọng yếu, khiến hắn không vui thì phải. Chỉ tiếc chúng ta không giúp gì được hắn.
Lam Cực trả lời Tề Dung, rồi nhớ lại vẻ bi thương của huấn luyện viên lúc trước.
- Ừ, em cũng nhìn thấy trong ánh mắt của anh ấy luôn có một vẻ u sầu khó
nói lên lời. Không biết có phải có liên quan tới vợ của anh ấy không?
Tề Dung cũng nói.
- Huấn luyện viên Lâm có vợ rồi sao?
Lam Cực kỳ quái hỏi. Mình còn chưa nghe ai nói qua hắn có vợ.
- Đúng vậy, em nghe chị Văn nói, anh ấy rất yêu vợ của anh ấy. Nhưng vợ
của anh ấy lại bỏ đi không biết tung tích. Hình như chủ tịch đang đi tìm thì phải. Hai người đó cũng giống như chúng ta vậy. Nếu không có chủ
tịch, chúng ta đã…
Nói tới đây, đôi mắt của Tề Dung lại đỏ, không nói được nữa.
- Bọn anh chính là người của Vân Môn, thật không ngờ huấn luyện viên Lâm
còn thành lập cả tập đoàn Vân Môn. Từ nay về sau tôi cũng muốn tới công
ty của huấn luyện viên Lâm làm việc.
Chu Tuần hưng phấn nói. Mấy
người Diệp Điềm, Mông Văn và Lý Thanh giờ mới biết chủ tịch chính là
huấn luyện viên của Long Ảnh. Khó trách hắn lợi hại như vậy.
Chuyện đội đặc công Long Ảnh dương danh ở Amazon, không ai là không biết.
Huống hồ bộ phim “Amazon do ta định đoạt” đã công chiếu khắp cả nước. Ba người rốt cuộc minh bạch chủ tịch là ai. Tuy có chút không tin, nhưng
sự thật ở ngay trước mắt, cho dù không tin cũng không được.
- Vợ chồng cậu chia cắt lâu ngày mới gặp lại nhau, sao không tâm sự nhiều thêm.
- Tôi và Tề Dung đều do huấn luyện viên Lâm cứu, cũng có thể nói, nhờ
huấn luyện viên Lâm mà chúng tôi mới được ở bên nhau. Cho nên tôi muốn
lưu lại tập đoàn Vân Môn để trợ giúp huấn luyện viên Lâm làm việc.
- Đội trưởng Lâm, cậu không định trở về Long Ảnh à?
Trịnh Quân nghe Lam Cực nói vậy, rất là khó hiểu, thậm chí có chút kinh ngạc.
- Tôi còn muốn về một lần. Dù sao cũng phải quay về thông báo một tiếng, còn làm thủ tục xuất ngũ nữa.
Lam Cực nói.
- Ừ, cứ như vậy đi, có lẽ về sau chúng tôi đều vào đây làm cũng không
nhất định. Không phải chúng ta đều là đệ tử của Vân Môn đó sao? Làm việc ở tập đoàn Vân Môn cũng là bình thường.
Vương Vĩ gật đầu nói.
- Tuy nhiên, nếu muốn rời khỏi Long Ảnh thì có chút phiền toái. Tôi nghĩ
cậu chỉ cần nói tới huấn luyện viên Lâm, thì chắc thủ trưởng sẽ đồng ý.
Chu Tuần nói. Y biết Tần Vô Sơn rất tôn kính Lâm Vân. Tin tưởng nếu như đội trưởng Lam nói rằng muốn đi ra để làm việc cho huấn luyện viên Lâm. Thì Tần lão chắc sẽ không cự tuyệt.
Mông Văn đương nhiên biết rõ sự lợi
hại của đội viên Long Ảnh. Giờ nghe thấy Lam Cực chủ động nguyện ý lưu
lại trợ giúp tập đoàn Vân Môn làm việc, sao có thể mất hứng, liền lập
tức đáp ứng yêu cầu của Lam Cực. Tuy nhiên do Lâm Vân không có ở đây,
mọi người vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
- Tốt rồi, mọi người là huynh đệ của đại ca, thì cũng là huynh đệ của Lý Thanh tôi. Hiện tại
chúng ta đi ra ngoài ăn uống chè chén một trận thoải mái đi. Đợi đại ca
về thì lại nói sau.
Lý Thanh thấy hào khí có chút nặng nề, vội vàng
lên tiếng. Hiện tại người mà y tôn kính và bội phục nhất chính là đại ca Lâm Vân. Thật không nghĩ tới đại ca còn là huấn luyện viên của Long
Ảnh.
- Lý Thanh nói đúng, chúng ta đi ăn cơm thôi. Có chuyện gì thì
đợi Lâm Vân trở về rồi nói sau. Lần này anh ấy đi ra ngoài cũng mới chỉ
ba tháng. Lần trước anh ấy còn biệt tích tới tận nửa năm cơ mà. Không
cần phải lo lắng cho anh ấy.
Mông Văn nói xong, vừa định đứng lên đi ăn cơm, thì thư ký đã gõ cửa đi vào nói:
- Tổng giám đốc Văn, công ty của chúng ta nhận được giấy gọi từ tòa án.
Bọn họ nói rằng công ty của chúng ta xâm phậm bản quyền của một công ty
khác.
Thư ký đưa tới giấy gọi cho Mông Văn. Mông Văn cảm thấy kỳ
quái. Sản phẩm của công ty mình toàn bộ là do Lâm Vân một mình làm ra.
Sao có thể có chuyện xâm phạm bản quyền của người khác được nhỉ? Quả
thực là khó hiểu.
- Em cầm những tư liệu liên quan tới việc này cho chị.
Mông Văn nói xong, trong lòng rất buồn bực. Lại có công ty khác dám khởi tố tập đoàn Vân Môn xâm phạm bản quyền.
Hiện tại ở Yên Kinh, thậm chí cả nước, không có một công ty nào nổi danh hơn tập đoàn Vân Môn. Chẳng những vừa đưa ra vài sản phẩm thuốc mới, còn
đồng tổ chức một cuộc đấu giá viên ngọc Dạ Minh Châu chấn động cả thế
giới. Hiện tại vài nhân vật cao tầng của tập đoàn Vân Môn thấy có người
rõ ràng muốn tố cáo bọn họ, đều có chút không tưởng tượng nổi.
Những sản phẩm của tập đoàn Vân Môn đều có hiệu quả đứng đầu. Trên thị trường thuốc không có hãng nào là tốt hơn.
Nói là bắt chước chế thuốc còn có khả năng. Nhưng công ty kia lại dùng lý
do đường hoàng như vậy để tố cáo lên tòa án, thật là có chút thái quá.
Mông Văn nhận được văn bản từ pháp viện, mở ra nhìn, thì thấy bên tố cáo là tập đoàn dược nghiệp Liễu thị. Bọn họ tố cáo tập đoàn Vân Môn đã ăn
cắp độc quyền loại thuốc Dưỡng Tâm Hoàn của bọn họ.