Lúc đầu Mông Văn xem tư liệu còn tưởng rằng có ai tiết lộ thông tin sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn cho công ty kia. Nhưng khi nhìn vào giấy đăng ký
độc quyền của bọn họ, thì phát hiện thời gian đăng ký của bọn họ còn sớm hơn cả thời điểm Lâm Vân giao tư liệu Dưỡng Tâm Hoàn cho mình.
Chẳng lẽ là Lâm Vân lấy tài liệu của người khác, sau đó sửa lại giao
cho công ty sản xuất? Bởi vì hiệu quả trị liệu của loại thuốc công ty
kia sản xuất, cơ hồ giống hệt bên công ty mình. Cả thành phần chủ yếu
cũng không khác gì. Hiện tại Lâm Vân không ở đây, cũng không có cách nào hỏi cho ra nhẽ. Đành phải chuẩn bị tư liệu, đi tới tòa án lý luận với
người ta.
Tuy nhiên, dựa theo những tư liệu tố cáo này, có lẽ bên mình thua nhiều thắng ít.
Thấy Mông Văn cau mày nhìn tư liệu cầm trong tay, mấy người Lam Cực
cũng biết là tập đoàn gặp phải chuyện phiền phức. Nhưng chuyện này bọn
họ lại không thể giúp được.
- Làm sao bây giờ, chị Văn?
Diệp Điềm cũng đã đọc nguyên nhân đối phương khởi tố bên mình. Đồng
dạng là một sản phẩm, nhưng bên kia lại có độc quyền trước. Bên mình thì còn đang làm giấy phép xin độc quyền rồi mới tung sản phẩm ra thị
trường. Việc này rõ ràng bên kia đã chiếm ưu thế.
- Còn có
thể làm sao nữa, ba ngày sau chúng ta ra tòa. Diệp Điềm, em đưa những tư liệu này cho luật sư của chúng ta xem. Xem y có biện pháp nào giải
quyết không. Tuy kết quả của nó đã rõ ràng, nhưng nếu không tham gia
quan tòa lần này, chúng ta phải thua không thể nghi ngờ. Cũng may chỉ là một dược phẩm, thua cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Đợi chủ tịch trở về
rồi hỏi vấn đề này sau. Ở trên đơn khởi tố này, ghi là người sáng chế ra Dưỡng Tâm Hoàn là Liễu Nhược Sương của công ty dược nghiệp Liễu thị.
Liễu Nhược Sương được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Yên Kinh, cô ta sáng chế ra dược phẩm, không biết chủ tịch làm sao lấy được. Bên cạnh vị Lâm chủ tịch này luôn có rất nhiều mỹ nữ, nói không chừng….
Mông Văn nói tới đây thì ngừng lại.
Mấy người nhìn nhau, cũng không lên tiếng. Sau nửa ngày, Diệp Điềm mới nói:
- Chị Văn, có lẽ chúng ta thua lần quan tòa này cũng không sao, bởi không chừng chủ tịch lại….
- Không nói tới vấn đề này nữa. Đến lúc đó thì xem thế nào. Nhà máy
điện tử của chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ lên, còn nhà máy dược thì
giao cho chú Chân. Bên nhà máy điện tử…
Mông Văn có chút bực bội
ngắt lời của Diệp Điềm.Nhưng khi nói tới nhà máy điện tử thì lại nhất
thời không tìm ra nhân tuyển thích hợp.
- Nếu không tổng giám đốc Văn cho tôi hỗ trợ bên đó cũng được. Mặc dù tôi học ở học viên
ngoại ngữ, nhưng tôi còn có một bằng cấp về ngành ứng dụng điện tử. Bởi
vì lúc đầu tôi có ý định lấy hai bằng thạc sĩ. Tin tưởng tôi, tôi nhất
định làm tốt chuyện này cho tập đoàn Vân Môn.
Lam Cực chủ đông
nói. Y nhìn ra hiện tại Mông Văn không có nhiều người đáng tin để sử
dụng. Mà nhà máy điện tử này khẳng định liên quan tới một số máy móc bí
mật. Nên sẽ không thể giao cho những người không quen biết được.
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Lam Cực. Vậy bên ngành điện tử, thì Lý
Thanh phụ trách tiêu thụ, còn cậu thì phụ trách việc sản xuất ở nhà máy. Chúng ta nên tranh thủ thời gian để đưa sản phẩm điện tử ra thị trường
sớm. Chủ tịch Lâm Vân đã cung cấp cho cúng ta cả tài chính, nếu chúng ta không làm ra được thành tích gì, thì chúng ta thật sự là quá vô dụng.
Mông Văn thấy Lam Cực nguyện ý giúp mình, trong lòng mới thở phào một cái.
Lam Cực là huynh đệ mà Lâm Vân tự mình nói. Y nguyện ý trợ giúp là
không có gì tốt hơn. Bởi vì các sản phẩm điện tử của tập đoàn Vân Môn
toàn là những sản phẩm chưa từng có. Không phải ai cũng có tùy tiện giao cho quản lý. Cho nên người phụ trách của nhà máy điện tử bên kia, nhất
định phải là nguời một nhà, đồng thời không có tư tâm gì.
Vợ chồng Lam Cực đều được Lâm Vân cứu. Huống hồ Lam Cực còn là đệ tử của Lâm Vân. Cho Lam Cực phụ trách là có thể tin tưởng.
- Đội trưởng Lam, còn việc báo..
Chu Tuần còn chưa nói hết, thì Lam Cực đã ngắt lời:
- Giúp đỡ huấn luyện viên mới là việc quan trọng nhất bây giờ. Chuyện
khác thì đợi khi huấn luyện viên Lâm trở về rồi nghe theo ý kiến của anh ấy. Chờ đã lâu như vậy, chờ thêm một thời gian cũng không có gì. Hiện
tại tôi có thể ở cùng một chỗ với Tề Dung là tôi cảm thấy hạnh phúc lắm
rồi. Đương nhiên, những tên cặn bã kia, tôi không thể nào buông tha. Có
lẽ, tới lúc đó còn nhờ mọi người hỗ trợ.
Lam Cực nắm chặt tay của Tề Dung. Y quyết định trước giúp đỡ tập đoàn Vân Môn đã, rồi đi báo thù sau.
Lâm Vân thật không ngờ mình lại thấy được sông Tây Lương, càng không
ngờ con sông này lại giấu ở chân núi Tây Lương, lại còn băng hàn như
vậy. Lâm Vân nhớ lại lúc mình vừa tới nơi này, thì nhìn thấy một tảng đá lớn ở chân núi. Trên tảng đá có ghi “Vừa gặp sông Tây Lương, mất hồn
lại đoạn tràng.”
Không nghĩ tới hiện tại mình lại gặp phải
sông Tây Lương. Nếu là một người bình thường ở trong này, phỏng chừng
còn chưa gặp sông Tây Lương thì đã chết rục xương trong cái phòng thiết
này rồi. Nhưng đây chỉ là đứt hồn mà thôi, còn đoạn tràng là thế nào
nhỉ? (Đoạn tràng: đứt ruột)
Tuy nhiên đã đến đây rồi, cũng
chỉ có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Hiện tại phải cố gắng tăng tu
vị của mình lên. Thẳng cho tới khi đào được cái động đủ cho mình chui
vào sông Tây Lương rồi đi ra ngoài.
Tuy bị nhốt trong bốn bức tường thép, Lâm Vân cảm thấy cực kỳ bực bội, nhưng chỉ có thể cố gắng
ổn định tinh thần của mình. Cũng may bây giờ còn có nước uống và thức
ăn. Lâm Vân đi tới cái lỗ nhỏ mà minh vừa đào, cầm ra một cái cốc nước
rồi múc nước uống. Nhưng vừa mới uống một ngụm thì suýt nữa vứt cái cốc
đi.
Không phải vì nước sông quá lạnh, mà là khi nước trong
sông vừa chảy vào bụng của hắn, chỉ trong sát na, bụng của hắn có cảm
giác như bị lửa thiêu đốt. Lâm Vân liền biết trong nước này có độc, cảm
giác băng hàn vẫn còn ảnh hưởng từ cổ họng tới tận ngũ tạng. Lâm Vân đâu dám uống nước sông này nữa, lập tức ngồi xuống vận chuyển lực lượng
Tinh Vân, bắt đầu chống cự chất độc vừa băng hàn lại vừa nóng rực này.
Một tiếng sau, chất hàn độc này cuối cùng mới bị Lâm Vân trục xuất ra
ngoài cơ thể.
Không nghĩ tới mới uống một hớp nước mà đã bị trúng độc ghê gớm như vậy. Nếu là người bình thường uống nước này thì đã bị
đốt cháy ruột gan, làm sao mà sống được. Lâm Vân cuối cùng mới hiểu ý
nghĩa của đoạn tràng là thế nào. Tuy nhiên khi Lâm Vân bài trừ chất độc
trong nước, thì lại cảm giác tinh lực của mình tăng lên một chút. Cảm
giác này không cẩn thận chú ý thì sẽ không cảm giác ra. Chẳng lẽ dòng
nước lạnh này lại có tác dụng cho việc tu luyện sao? Như vậy không biết
con cá lạnh kia cũng có tác dụng tương tự không?
Lâm Vân cầm con
cá kia, nướng lên rồi ăn. Hắn chỉ cảm thấy con cá này có hương vị ngon
hơn bình thường mà thôi, lại không có tác dụng gì. Mà nước lạnh tuy có
thể tăng tu vị, nhưng lại quá ít, cơ hồ như không đáng kể. Xem ra sau
này lúc mình uống nước thì cũng phải cẩn thận một chút mới được. Đây quả thực chả khác gì uống rượu độc giải khát vậy. Phỏng chừng nước ở chỗ
này cũng chỉ có mình là dám uống. Mà hai câu ghi trên bia đá kia quả
thực không sai chút nào.
Sau đó là Lâm Vân tiếp tục vừa tu
luyện vừa không ngừng dùng Tinh Hỏa làm nóng chảy tường thép. Nếu tấm
thép này chỉ dày có 80cm, như vậy có một ngày nào đó mình sẽ đào ra được môt cái động đủ để chui ra. Lúc đó mình có thể theo dòng chảy của sông
Tây Lương đi ra ngoài. Lâm Vân phỏng chừng do nơi này là chân núi của
núi Tây Lương, mà con sông Tây Lương lại chạy qua đây, nên nước sông mới lạnh như băng như vậy.
May mắn căn phòng thép này không xây ở trong
sông Tây Lương, nếu không thì nước sông đã chảy đầy vào đây rồi. Tuy cái lỗ mà Lâm Vân đào được vẫn còn nhỏ, nhưng thường xuyên có cá chui ra từ cái lỗ. Lâm Vân đã kết thành một sao nên không cần ăn nhiều, vài con cá nhỏ là đủ.
Một khi thả lỏng tinh thần, tốc độ tu luyện của Lâm Vân
lại nhanh hơn. Hắn cảm giác được lực lượng Tinh Vân của mình không ngừng được bồi đắp. Cứ như thế Lâm Vân một bên tu lyện môt bên dùng Tinh Hỏa
để nấu chảy bức tường bằng thiết.
Khi tu tinh tu luyện ra Tinh
Hỏa, thì tác dụng nhiều nhất của Tinh Hỏa chỉ là phụ trợ mà thôi. Không
nghĩ tới mỗi lần Lâm Vân dùng hết tinh lực để biến thành ngọn lửa màu
tím, thì theo thời gian lâu, lại phát hiện ra Tinh Hỏa có xu thế thăng
cấp. Tác dụng để phụ trợ dần dần mang theo năng lực công kích sắc bén.
Màu sắc của Tinh Hỏa cũng dần dần thay đổi từ màu tím nhạt sang màu màu tím đậm hơn. Lâm Vân biết Tinh Hỏa của mình sắp thăng cấp, nên tốc độ hòa
tan tường thép có vẻ càng ngày càng nhanh.
….
Liễu Nhược
Sương ngẫu nhiên tìm được phương thuốc sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn, liền coi nó như chí bảo. Bởi vì nàng vốn học trung y, gia gia lại là hiệu trưởng của học viên y dược cổ truyền Yên Kinh. Đồng thời là một giáo sư nổi
danh về y khoa của Hoa quốc.
Nhưng một loại dược liệu để chữa trị bệnh đau tim được gia gia sáng chế và nghiên cứu, trải qua vài năm
thử nghiệm, lại tốn rất nhiều kinh phí, rõ ràng đến lúc cuối thì rơi vào cục diện bế tắc. Liễu Nhược Sương vốn đang học thạc sĩ tại học viện y
dược Yên Kinh, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho gia gia, liền lấy kết quả
nghiên cứu của gia gia rồi tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng trải qua
mấy tháng thử nghiệm, nàng cũng giống gia gia lâm vào cục diện bế tắc,
không có cách nào nghiệm chứng ra được. Trong một lần thí nghiệm thất
bại, Liễu Nhược Sương mang theo tâm tình không tốt đi ra phòng thí
nghiệm, thì rõ ràng lại cầm nhầm giáo trình của Phương Tuyết, người làm
cùng tổ. Còn giáo trình nghiên cứu dược vật mới của mình lại bị Phương
Tuyết cầm đi.
Đợi cho nàng phát hiện ra, thì Phương Tuyết đã trở
về quê ở Phần Giang rồi. Nàng đành phải gọi điện thoại cho Phương Tuyết, bảo cô ta thứ hai trở về trường học thì đưa giáo trình cho mình.
Dù sao nghiên cứu này đã trở thành đồ bỏ đi. Dù mất cũng không trọng yếu.
Nhưng dẫu như thế, thì nó vẫn là thành quả sau mấy tháng vất vả cần cù
của nàng. Huống hồ Liễu Nhược Sương còn muốn tiếp tục nghiên cứu trong
một thời gian ngắn. Tuy nhiên khi cầm về giáo trình nghiên cứu từ trong
tay của Phương Tuyết, thì lại phát hiện những nghiên cứu của mình và gia gia bị sửa rối tinh rối mù. Lúc ấy nàng liền nổi trận lôi đình. Tuy
nghiên cứu của gia gia có bản ghi chép riêng, nhưng mấy tháng nghiên cứu của mình chỉ có bản ghi chép này. Rõ ràng lại có người sửa đổi linh
tinh kết quả nghiên cứu mà mình vất vả viết ra. Nàng lập tức muốn lấy
điện thoại hỏi Phương Tuyết xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng khi
nhìn kỹ, nàng phát hiện ở bên cạnh những chỗ sửa còn có ghi chú giải ở
đó.
Liễu Nhược Sương không nhìn thì không có chuyện, nhưng vừa
nhìn thì đã lâm vào trầm mê. Những phương trình hóa học khiến mình khổ
tư suy nghĩ, thì ở trong này đã nghi rất rõ ràng. Thậm chí thành phần
của mỗi loại dược liệu hay hiệu quả của nó đều được ghi chú cẩn thận.
Mà phương trình phản ứng thì không có chỗ bất hợp lý nào. Hay nói cách
khác, người viết lên trên bản phương án này đã viết lại rõ ràng từng quy trình và kết quả mà gia gia và mình mất vài năm không nghiên cứu ra.
Hơn nữa còn cải biến khá nhiều.
Càng khiếp sợ hơn khi Liễu Nhược
Sương nghĩ tới tài liệu của mình mới ở trong tay của Phương Tuyết hai
ngày. Như vậy trong hai ngày ngắn ngủi đó, người kia có thể viết chính
xác kết quả nghiên cứu đi ra. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Mà
khiến nàng càng khó lý giải, người có thể viết ra một phương án tuyệt
vời như vậy thì cũng nên biết giá trị của nó chứ. Sao có thể tùy tiện
viện kết quả nghiên cứu như vậy cho người khác? Đây không phải là người
bình thường làm được, đây quả thực là một người điên làm.
Trải
qua Liễu Nhược Sương và gia gia của nàng nghiệm chứng, đã xác thực tính
chân thật của phương án. Hơn nữa hiệu quả của nó còn tốt hơn những gì mà họ nghiên cứu từ trước gấp bao nhiêu lần. Tuy nhiên, giáo sư Liễu vì để đảm bảo hiệu quả của loại thuốc mới, quyết định làm ra hàng mẫu trước
rồi mang tới thí nghiệm lâm sàng. Liễu Nhược Sương thì lập tức tìm
Phương Tuyết để hỏi. Nhưng Phương Tuyết cũng không biết là ai làm. Hôm
ấy cô ta trở về Phần Giang thì có tỷ tỷ Phương Thúy đi tới đón. Mà khi
về tới nhà thì cô ta lại để giáo trình ở trong xe của tỷ tỷ. Mãi cho tới khi Liễu Nhược Sương gọi điện thoại tới, thì cô ta ta mới bảo tỷ tỷ đưa cho mình.
Nghe Phương Tuyết nói như vậy, Liễu Nhược Sương lập
tức yêu cầu Phương Tuyết gọi điện cho tỷ tỷ của cô ta là Phương Thúy để
hỏi. Nhưng nhận được câu trả lời là cô ta để giáo trình trong phòng thay quần áo. Chỉ là trên đường đưa giáo trình cho Phương Tuyết, bởi vì có
việc, nên đã đưa giáo trình cho một tên hoàn khố nhà giàu cầm. Rồi bảo
hắn giữ hộ hơn một tiếng mà thôi. Theo như lời của Phương Thúy, thì tay
ăn chơi trác táng kia tên là Lâm Vân, là một tên ác bác của Lâm gia,
Phần Giang. Cũng là một tên không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết
đánh bạc chơi gái, còn đâu không biết gì cả.
Liễu Nhược Sương nghe
vậy liền ngây ngẩn cả người. Cho dù ngừơi kia không phải là hoàn khố chỉ biết chơi gái đánh bạc, mà là một thiên tài đi nữa, thì cũng không thể
trong một thời gian ngắn ngủi, liền viết ra những thứ phức tạp như vậy
chứ?
Từ những phương trình được sửa đổi trên giáo trình, cho dù
là người chuyên nghiệp, không có vài năm chuyên môn nghiên cứu, thì cũng không thể viết ra được. Lúc ấy Liễu Nhược Sương liền bài trừ tay hoàn
khố Lâm Vân ra khỏi diện nghi ấn. Nhưng là ai đã viết sửa lại giáo trình thì trở thành một điều bí ẩn. Liễu Nhược Sương thậm chí còn cho rằng
chuyện này là một sự kiện linh dị, khi kể lại cho gia gia. Giáo sư Liễu
cũng không giải thích được. Tuy nhiên, trong nháy mắt ông ta lại bị sự
hấp dẫn của việc sản xuất tân dược ra thị trường.
Liễu Nhược
Sương chỉ đành phải tự mình đi tới Phần Giang, rồi gặp mặt tỷ tỷ của
Phương Tuyết là Phương Thúy. Cũng biết Lâm Vân tìm Phương Thúy để làm
chuyện gì. Ở Phần Giang điều tra qua người tên Lâm Vân này, thì cho thấy Lâm Vân không có trải qua giáo dục cao đẳng. Hoàn toàn chỉ là một thiếu niên hư hỏng. Loại người như vậy không có khả năng sáng chế và sửa đổi
kết quả dược vật mới. Huống chi chỉ là một trong thời gian ngắn ngủi.
Khi trở lại Yên Kinh, Liễu Nhược Sương liền quy kết chuyện này là một
chuyện không thể giải thích được.
Hai tháng sau, giáo sư Liễu đã
sản xuất ra nhóm sản phẩm Dưỡng Tâm Hoàn đầu tiên sau khi thông qua thí
nghiệm lâm sàng. Lúc này ông ta càng phát hiện hiệu quả của Dưỡng Tâm
Hoàn còn nhiều hơn cả tưởng tượng lúc trước của ông ta. Mà loại thuốc
này còn không có tác dụng phụ.
Trên thế giới còn chưa có loại
thuốc nào có nhiều tác dụng như vậy. Không những trị hết bệnh tim, còn
chữa trị được nhiều loại chứng bệnh khác. Sau khi trải qua khiếp sợ,
Liễu Nhược Sương và gia gia Liễu Trần lập tức minh bạch, loại thuốc này
vừa là tạo phúc cho thế giới, vừa là cây rụng tiền.
Kiềm chế kích động, Liễu Trần lập tức để cho Liễu Nhược Sương đăng ký bản quyền. Đồng thời an bài một tháng sau thì sản xuất. Đồng thời coi tân dược Dưỡng
Nhan Hoàn là sản phẩm chủ chốt của công ty dược nghiệp Liễu thị. Nhưng
Liễu Nhược Sương lại không ngờ, ngay khi nàng chuẩn bị tung sản phẩm ra
thị trường, thì tập đoàn Vân Môn lại đẩy dời sản phẩm ra trước. Mà cũng
là Dưỡng Tâm Hoàn. Thậm chí còn có hiệu quả y hệt với Dưỡng Tâm Hoàn của công ty mình.