Nếu Lâm Vân vì cứu mình mà chết ở đây, Xung Hi sẽ không có cách nào tha
thử cho bản thân. Lúc trước khi đi tìm Lâm Vân, nàng không đi. Hiện tại
Lâm Vân lại vì cứu nàng mà chết, loại tra tấn này, nàng không thể chịu
được.
- Đừng tới đây…
Xung Hi kêu to, nhưng không phát ra thành lời.
Xung Hi chỉ biết rơi lệ đầy mặt. Lâm Vân không biết sự lợi hại của Ác
Ma. Nếu hắn xảy ra chuyện, thì vợ của hắn, Vũ Tích sẽ ra sao?
Xung Hi rất là hối hận. Nếu lúc trước mình nghĩ thoáng hơn, thì nói
không chừng mình vẫn đang ở Yên Kinh, Lâm Vân đâu cần phải tới Thanh Hóa làm gì.
Nhưng Xung Hi lại bình tĩnh trở lại, giờ hối hận có
tác dụng gì đâu? Cho dù nàng có thể nói chuyện, nhưng Lâm Vân có thể
chạy thoát hay không? Nếu Lâm Vân chết, nàng cũng không sống được. Vậy
thì chết theo hắn vậy. Chỉ khổ cho vợ hắn, Vũ Tích mà thôi. Dù nàng chỉ
mới gặp Vũ Tích có mấy lần. Nhưng nàng có thể cảm giác, vợ hắn rất yêu
hắn, yêu tới khắc cốt ghi tâm.
Dư Lập thấy Lâm Vân trẻ tuổi
như vậy, trong lòng liền cười lạnh. Bản thân y trẻ tuổi như vậy là bởi
vì y đã từng dùng qua một loại đan được trú nhan. Hơn nữa công pháp của y có tác dụng với việc bảo trì dung nhan. Mà Lâm Vân vừa xem là biết tuổi thật chỉ có hai, ba mươi tuổi. Cho dù hắn có tập luyện từ trong bụng mẹ đi chăng nữa, tu vị của hắn cũng chẳng cao bao nhiêu.
Lâm Vân nhìn sắc mặt trắng bệnh của tên Dư Lập, là biết y nhất định tu luyện một môn ma công nào đó.
Tu vị Nguyên Anh sơ kỳ. Tu vị như vậy còn chưa đủ để vào mắt Lâm Vân.
Chỉ là Lâm Vân hoài nghi nơi này sao có thể xuất hiện một tu sĩ cao cấp như vậy rồi?
Dư Lập cũng im lặng, y đang tính toán hút cạn máu của Lâm Vân. Máu của
tu sĩ còn bổ hơn một người bình thường gấp trăm lần. Hiện tại y chỉ là
bị nhốt ở Địa Cầu, không thể rời đi mà thôi.
Người này có thể phá hỏng trận pháp của mình, nhiều nhất chỉ là một tu sĩ Kết Đan. Thật
không ngờ một nơi có linh khí kém cỏi như ở đây cũng sản sinh ra một tu
sĩ Kết Đan.
Y liền giơ tay lên muốn chộp Lâm Vân. Bàn tay
phát ra một mùi tanh tưởi, còn kèm theo sương khói màu tím đỏ. Lao thẳng về phía Lâm Vân.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, thật đúng là
không biết không sợ. Cũng giơ tay lên, điều khiển Phệ Hồn Thương đánh về phía Dư Lập.
Một thanh âm xé rách không gian vang lên. Bàn tay mang theo sương khói của Dư Lập liền biến thành hư vô.
Đồng thời Phệ Hồn Thương đã đâm thẳng giữa trán của Dư Lập.
Dư Lập thẫn thờ nhìn Phệ Hồn Thương ở giữa trán, cùng với thủ ấn mà y
vừa đánh ra còn chưa hoàn toàn biến mất. Chỉ kịp nói ba chữ:
- Thật cường đại.
Sau đó Phệ Hồn Thương còn phá hủy luôn cả Nguyên Anh của Dư Lập vừa mới chạy thoát ra ngoài. Rõ ràng Lâm Vân chỉ dùng có nửa chiêu, là giải
quyết được người này.
Lâm Vân cũng không ngờ mình chỉ dùng có nửa chiêu, tên tu sĩ Nguyên Anh kia đã không chịu nổi rồi. Trong lòng
hơi sửng sốt. Tuy nhiên, nghĩ tới việc một thương này của hắn lần trước
đã có thể chống lại cả một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, cho nên không còn ngạc
nhiên nữa. Xem ra mình đã đánh giá cao tên Tà Tu kia.
Bởi vì gần đây toàn chiến đấu với các tu sĩ cấp cao, cho nên lúc trở về còn chưa điều chỉnh được. Sớm biết như vậy, thì cần gì uống đan dược
khống chế nội thương làm gì. Ai ngờ lại gặp phải một tên bao cỏ.
Lâm Vân dí một ngón tay vào giữa trán của Dư Lập. Dư Lập vừa mới chết,
trí nhớ còn chưa tiêu tán. Lâm Vân muốn thừa dịp lúc này kiểm tra trí
nhớ của y.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng Sưu Hồn Thuật, không biết hiệu quả như thé nào. Nhưng Sưu Hồn Thuật rất dễ dàng moi
được một sốt tin tức từ tên Dư Lập.
Dư Lập, tu sĩ của Ma Tông ở đại lục Úy Bắc. Mấy tháng trước y đánh nhau với một tu sĩ của Tử
Phong Cốc rồi tình cờ phát hiện truyền tống trận ở dưới đáy biển. Về sau y đã và tên tu sĩ Tử Phong Cốc đã đạt thành nhất trí, hai người thông
qua truyền tống trận ở đáy biển đi tới một cung điện. Rồi hai tên này
thông qua truyền tống trận ở cung điện để tới được Địa Cầu.
Ở Địa Cầu tìm tòi một phen, thì thấy nơi đây chỉ là một hành tinh của
người phàm. Đang định từ truyền tống trận ở núi Cửu Hoa rời đi, thì lại
phát hiện truyền tống trận đã bị dỡ bỏ. Cho nên y đành phải cư trú ở Địa Cầu.
Lâm Vân sững sờ, không ngờ laị có chuyện như vậy. Khó
trách lúc ở núi Cửu Hoa, hắn cảm thấy có người đã động vào truyền tống
trận. Nguyên lai là có hai tên tu sĩ sử dụng.
Mà tên Dư Lập này thật đen đủi. Lúc muốn rời đi thì đúng lúc Lâm Vân đã gỡ bỏ truyền tống trận, nên đành phải ở lại đây.
Chỉ là còn một tên tu sĩ Tử Phong Cốc, không biết y đã đi nơi nào hoặc
có thể rời khỏi Địa Cầu rồi. Tuy nhiên tu vị của tên đấy chắc cũng chỉ
ngang bằng với Dư Lập. Huống hồ trong trí nhớ của Dư Lập, tên tu sĩ của
Tử Phong Cốc kia thuộc danh môn chính phái.
Tuy nhiên, nếu
như tên đó làm chuyện gì xấu, Lâm Vân có thể lập tức tìm được và giết y. Tốt nhất người đó đã rời khỏi Địa Cầu.
Lâm Vân cũng âm thầm kinh hãi. Dỡ bỏ truyền tống trận kia đúng là quyết định đứng đắn. Địa Cầu
chỉ là một nơi bình thường, nếu gặp phải vài Tà Tu như vậy thì đúng là
gặp nạn lớn.
Còn tài sản trên người Dư Lập, Lâm Vân không có chút hứng thú quan tâm. Liền phóng một ngọn Tinh Hỏa thiêu rụi y.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Ở bên trong không chỉ có một mình
Xung Hi, còn có sáu bảy người cũng bị giam giữ. Xem ra tên Dư Lập định
chuẩn bị sinh sống ở đây.
Mở động phủ giam giữ Xung Hi, nhìn thấy nàng không có vẻ sợ hãi gì, Lâm Vân hơi sửng sốt. Gặp chuyện như vậy,
đáng nhẽ ra nàng ấy phải sợ hãi mới đúng. Tuy nhiên, nhìn Xung Hi vẫn
nhắm hai mắt lại. Lâm Vân thầm nghĩ, cô nàng này đúng là kiên nhẫn.
Hắn liền vung tay phá bỏ cấm chế trên người nàng rồi tức giận nói:
- Còn không mau rời đi. Định ở trong này dưỡng lão à?
Toàn thân Xung Hi run lên, không phải giọng nói của tên Ác Ma mà là một giọng nói quen thuộc. Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn, quả nhiên là Lâm
Vân đang đứng ở cửa động.
Xung Hi không nhịn được sự sợ hãi
trong lòng nữa, cũng không có biện pháp bảo trì một bộ thấy chết không
sờn, liền thất tha thất thểu chạy tới trước mặt của Lâm Vân, không ngại
rụt rè lao vào lòng của hắn. Rồi khóc to một trận.
Lâm Vân khó
hiểu nhìn Xung Hi. Vừa nãy cô nàng còn không sợ hãi, thậm chí rất hiên
ngang lẫm liệt, vì sao thoáng cái lại tương phản như vậy? Quả nhiên là
nữ nhân, thay đổi như chong chóng.
- Làm sao anh vào được đây? Tên Ác Ma kia không giết anh à?
Xung Hi khóc một lúc, mới kịp phản ứng. Khuôn mặt đầy vẻ mê hoặc nhìn Lâm Vân.