Công Tử Điên Khùng

Chương 424: Chương 424: Tâm trạng của Xung Hi




Thấy bộ dáng yêu kiều đáng yêu của Xung Hi, trong lòng Lâm Vân hơi động, liền sờ sờ cái mũi nói:

- Y muốn giết anh, phải có bản lĩnh thì mới được.

- Vậy tên Ác Ma kia đâu?

Xung Hi vì quá khẩn trương nên không hiểu ý Lâm Vân.

- Đương nhiên là bị anh diệt rồi. Đi thôi, chẳng lẽ em muốn ở tiếp tục ở lại đây à?

Nghe Lâm Vân nói vậy, Xung Hi như muốn nói cái gì đó, nhưng lại im lặng.

- Đợi một chút, trong này còn có mấy người bị nhốt. Để anh đưa bọn họ ra ngoài.

Lâm Vân nói xong liền vung tay lên. Cấm chế ở căn phòng liền bị phá.

Xung Hi thấy Lâm Vân chỉ tiện tay vung lên một cái, nơi vốn và vách đá liền lộ ra một cái hang động, quả thực là thần kỳ.

Có bảy người cả nam lẫn nữ bị giam bên trong hang động. Hang động đang tối tăm đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, khiến trong lòng bọn họ đều run lên. Dù bọn họ chưa từng thấy Dư Lập hút máu người, nhưng cũng biết người mà y đã mang ra, đều không thấy quay trở về.

Nhưng không ngờ ở cửa động lại đứng một đôi nam nữ trẻ tuổi.

- Là anh, Lâm tiên sinh?

Bỗng nhiên có một người hỏi.

Lâm Vân nhìn sang, đó là một nam tử trung niên lạ mặt. Hắn liền nghĩ bụng, từ khi nào mình lại nổi tiếng như vậy, ngay cả ở một núi Cương nho nhỏ cũng có người nhận ra hắn?

Thấy Lâm Vân thắc mắc, người trung niên tiếp tục nói:

- Tôi là Vương Đào thuộc tổ chức dị năng. Tôi đã từng thấy mặt anh một lần.

Lúc này Lâm Vân mới hiểu ra. Hắn thường xuyên đi lại những nơi quan trọng của Yên Kinh, cho nên người thuộc tổ chức nhận ra hắn cũng là bình thường. Đoán chừng chuyện này đã kinh động tới lãnh đạo quốc gia, cho nên mới phái tổ chức dị năng tới điều tra. Tuy nhiên bọn họ có thể làm gì được một tu sĩ Nguyên Anh cơ chứ?

- Chuyện còn lại anh giải quyết nốt đi. Tên kia đã bị tôi giết. Giờ tôi phải đi rồi.

Lâm Vân nói xong, liền dẫn theo Xung Hi rời khỏi hang đông

Vương Đào nghe Lâm Vân nói vậy, trong lòng rất kinh hãi. Lâm Vân rất hời hợt nói đã giết tên ma đầu kia. Nhưng anh ta lại biết sự lợi hại của tên ma đầu. Sức chiến đấu của mình xếp hàng thứ ba trong tổ chức dị năng, nhưng đối diện với tên ma đầu, mình chỉ như một con kiến mà thôi.

Một người cường đại như vậy cũng bị Lâm tiên sinh giết. Vậy thì Lâm tiên sinh mạnh đến mức nào? May mà hắn không phải là kẻ thù của Hoa Quốc. Cũng khó trách lúc trước hắn có thể tiêu diệt căn cứ Kỷ Minh.

- Lâm tiên sinh, ngài không đi cùng chúng tôi trở về sao?

Vương Đào dẫn theo mấy người bị giam đi ra động phủ rồi dò hỏi Lâm Vân.

Lâm Vân thuận miệng nói:

- Không cần, cậu dẫn bọn họ về trước đi. Đoán chừng cậu còn rất nhiều phải làm. Tuy nhiên, đối ngoại thì nói người kia do tổ chức dị năng các cậu giải quyết. Tôi là người không thích phiền toái.

- Vâng, Lâm tiên sinh.

Mặc dù Vương Đào biết Lâm Vân có địa vị rất cao trong quân đội, nhưng lại không rõ ràng lắm.

Nhìn mấy người Vương Đào rời khỏi núi Cương, Xung Hi mới quay đầu nhìn chăm chú Lâm Vân.

Lâm Vân bị Xung Hi nhìn như vậy, trong lòng hơi run, ngượng cười hỏi:

- Em nhìn chằm chằm vào anh như vậy làm gì? Anh có phải là Ác Ma đâu?

- Xin lỗi anh…

Xung Hi nói nhỏ một câu rồi cúi đầu.

Lông mày Lâm Vân nhíu lại:

- Em có gì mà phải xin lỗi anh?

- Bởi vì ngày đó em không đi cùng Vũ Tích tìm anh. Em cảm thấy em rất ích kỷ…Nhưng hôm nay anh lại cứu em lần nữa. Em…

Xung Hi biết nàng rời khỏi căn phòng đó không phải vì ích kỷ, nhưng dù sao nàng không thể làm như Vũ Tích được.

- Em suy nghĩ quá nhiều rồi. Hôm nay anh cứu em là vì tiện đường mà thôi, cũng không cố ý tới cứu em. Anh nghe Chu Linh Tố kể lại, nên mới tới đây xem.

Lâm Vân cười nhẹ. Lâm Hinh đã kể lại chuyện này cho hắn, nhưng hắn không thấy Xung Hi thiếu nợ hắn cái gì.

Hơn nữa, hôm nay hắn tới đây đúng là tiện đường. Nếu không nghe thấy chuyện của thị trấn Đàm Cương trên xe lửa , thì nói không chừng hiện tại hắn đã ở Phần Giang rồi.

- Nhưng mà em…

Xung Hi muốn nói thêm, Lâm Vân đã ngắt lời.

- Nói lại những điều này làm gì. Chúng ta coi như là bằng hữu, giúp em khi gặp khó khăn cũng là việc nên làm. Chúng ta trở về thôi.

Lâm Vân nói xong liền đi trước. Hắn thực sự không muốn nhắc lại chuyện đó.

Xung Hi như nhớ tới điều gì đó, vẻ nhăn nhó trên mặt đã không còn, chợt đi một bước ngăn đường Lâm Vân rồi nói:

- Lẽ nào anh cứ thế mà dẫn em về? Hiện tại em vừa đói vừa mệt.

- Vậy em muốn làm gì? À, anh còn có ít đồ ăn vặt ở đây.

Nói xong, Lâm Vân không biết lấy từ đâu một túi bánh mỳ, thoạt nhìn rất mới vậy.

Xung Hi sững sờ, nàng thật không ngờ Lâm Vân còn mang theo thức ăn trên người, nhưng lại không thấy hắn cất ở đâu? Chẳng lẽ hắn bỏ bánh mỳ vào trong túi áo? Tuy nhiên Xung Hi vẫn nhận lấy cái bánh rồi cắn một cái.

- Có thức ăn rồi, chúng ta đi thôi.

Lâm Vân thấy Xung Hi ăn bánh mỳ ngấu nghiến, phỏng chừng nàng đã rất đói. Tuy nhiên lại không thấy Xung Hi có ý định rời đi, không khỏi kỳ quái nhìn nàng.

Xung Hi đang hoài nghi, cho nên nếu không nhận được đáp án nàng sẽ không cam lòng. Cái tên Ác Ma kia không phải là một tên bình thường. Mà cái vòng tay Lâm Vân tặng cho nàng, rõ ràng có thể tự động phản kích nếu có người tấn công.

Điều này cho thấy, Lâm Vân cũng không phải người bình thường. Hắn có thể tiêu diệt được tên Ác Ma, nói không chừng hắn cũng thể bay lượn trên bầu trời. Nghĩ tới đây, Xung Hi hỏi:

- Chỉ cách có vài trăm km, sao anh không dẫn em bay trở về mà còn đi bộ?

Hỏi xong, Xung Hi liền lo sợ bất an nhìn Lâm Vân. Nàng không biết Lâm Vân có thể bay hay không? Liệu hắn có cho rằng mình bị khùng điên. Đang yên đang lành ai lại nói bay trở về?

Lâm Vân kỳ quái nhìn Xung Hi, hắn đương nhiên hiểu ý của Xung Hi. Có lẽ Xung Hi chỉ phỏng đoán mà thôi. Tuy nhiên hắn không có ý dấu nàng chuyện này. Dù sao tên Ác Ma theo suy nghĩ của Xung Hi cũng bị hắn giết chết, thì bay có gì mà lạ.

Huống hồ đi mấy trăm km mà không bay thì hơi lâu. Hiện tại hắn rất muốn gặp gỡ cha của Chu Linh Tố. Hắn nghĩ đây là một lần kỳ ngộ, nói không chừng qua buổi nói chuyện với cha của Chu Linh Tố, hắn có thể có được thứ mình cần.

Cho nên hắn không nói gì, mà kéo tay Xung Hi rồi bay lên không trung.

Xung Hi mở to mắt, thật không ngờ Lâm Vân có thể bay. Còn là mang theo mây trắng bảy màu để bay lượn. Điều này không phải chỉ thần tiên trong truyền thuyết mới làm được sao? Trong một thời gian ngắn, Xung Hi chỉ biết sững sờ.

Lâm Vân âm thầm buồn cười. Đám mây bảy màu dưới chân hắn chỉ là chân nguyên mà hắn ngưng tụ. Chỉ có tác dụng làm đẹp, chứ chẳng làm gì được cả. Hắn làm vậy để thỏa mãn trí tưởng tượng của Xung Hi mà thôi.

- Anh có thể bay được, còn cưỡi mây nữa chứ? Lẽ nào anh chính là thần tiên?

Xung Hi đã triệt để ngây dại. Lúc nàng bị tên Âc Ma bắt đi, thì y sử dụng một thanh phi kiếm để bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.