Nhận được điện thoại của Đường Tử Yên, Tô Tĩnh Như cực kỳ hưng phấn.
Nàng thậm chí còn trực tiếp tìm đến sơn trang Hoàn Hồ. Nhưng chỉ thu
được tin tức là Lâm Vân đã rời đi. Tuy không được gặp lại hắn, nhưng ít
nhất nàng cũng biết Lâm Vân không có việc gì. Lo lắng trong lòng mới
giảm xuống.
Các gia tộc ở Phần Giang có vẻ như cũng đã bình
tĩnh lại. Tuy Lý gia biết Lâm Vân đi núi Tây Lương còn chưa có trở về,
nhưng Lý gia vẫn cẩn thận không gây sự với Lâm gia. Bởi vì Lâm Vân tuy
chưa trở về, nhưng ngay cả Thương Giác vốn đã đáp ứng đến Lý gia chơi
một chuyến, cũng không thấy y tới
Cho nên, Lý gia một bên
khẩn trương tìm hiểu tin tức, một bên tận lực bảo trì quan hệ hòa hoãn
với Lâm gia. Bọn họ cũng không dám khẳng định Lâm Vân không trở về. Dù
sao trước kia Lâm Vân cũng đã mất tích gần một năm, còn không quay trở
về đó sao?
Lo lắng nhất chắc chỉ có Hàn gia. Bơỉ vì, Lâm Vân
từng nói qua là sẽ thiêu hủy khu nhà của bọn họ. Nhưng vẫn chưa thấy Lâm Vân tới. Mỗi ngày, các thành viên trong Hàn gia đều sống trong nơm nớp
lo sợ. Kể từ khi biết chuyện Lâm Vân và Tần gia ở Yên Kinh, người của
Hàn gia đều từ bỏ suy nghĩ gây bất lợi cho Lâm Vân.
Vì liên
quan tới Lâm Vân, nên gia chủ Hàn gia là Hàn Nghiệt bắt đầu ưu ái cháu
gái Hàn Vũ Đình. Mà Hàn Vũ Đình khi trở về nghe tin chị của mình bởi vì
việc làm của mình suýt nữa tự sát, thậm chí đã hủy khuôn mặt. Nội tâm
của nàng bị dày vò rất nhiều. Nàng không có cách nào có thể tha thứ cho
bản thân.
Trước kia Hàn Vũ Đình còn không rõ vì sao tỷ tỷ lại khăng khăng một mực với anh rể như vậy. Hiện tại nàng đã bết rõ, nhưng
lại chậm. Chuyện anh rể Lâm Vân tới Hàn gia trả thù, nàng cũng biết. Lúc đó nàng chỉ thấy vui sướng vì biết Lâm Vân không chết, liên tục cảm ơn
thần linh phù hộ.
Nhưng trong chớp mắt nàng liền hiểu vì sao Lâm Vân muốn tới Hàn gia trả thù.
Chắc hiện tại người mà anh rể hận nhất chính là mình rồi. Trong lòng
Hàn Vũ Đình luôn bị sự hối hận dày vò. Nàng rất khát vọng muốn gặp lại
anh rể, nhưng lại cảm thấy thẹn với tỷ tỷ và với anh rể.
Thậm chí không chỉ một lần nàng muốn tự sát tạ tội. Nhưng nàng không làm vậy bởi vì nàng còn chưa thấy tỷ tỷ. Ở sâu trong nội tâm nàng còn trông
ngóng có thể đứng trước mặt tỷ tỷ và xin lỗi chị ấy.
Nếu
không phải tại mình thì anh rể đã ở cùng tỷ tỷ và hạnh phúc bên nhau
rồi. Cảm giác áy náy và tưởng niệm, làm cho nàng không có biện pháp nào
tha thứ cho mình. Cũng không có cách nào đối mặt với Lâm Vân. Cho nên
nàng liền rời nhà để đi tìm chị Vũ Tích. Tin tức Hàn Vũ Đình mất tích
cũng không gây nhiều sóng gió cho Hàn gia. Thậm chí Hàn Tranh Bình chỉ
ầm ĩ một lúc rồi lại thôi, cũng buông tha ý niệm đi tìm Hàn Vũ Đình
trong đầu. Không có Hàn gia hỗ trợ, mẫu thân của Hàn Vũ Đình làm sao có
thể tìm được Hàn Vũ Đình. Cho nên sau khi Hàn Vũ Đình bỏ đi, rõ ràng
không có người nào đi tìm nàng nữa.
Tập đoàn Vân Môn ở Yên
Kinh phát triển vô cùng nhanh chóng. Nhưng hiện tại tập đoàn Vân Môn
không phải tin tức oanh động nhất của Yên Kinh. Mà là chủ tịch tập đoàn
Cảng Hải liên kết với tập đoàn Vân Môn, sắp sửa tổ chức một cuộc đấu giá vật phẩm chưa từng có.
Nói là chưa từng có, không phải vì
cuộc đấu giá chỉ đấu giá một vật phẩm, mà là vì vật phẩm đấu giá nghe
đồn là một viên Dạ Minh Châu. Tin tức này ngay lập tức oanh động toàn
cầu. Cơ hồ tất cả các công ty nổi tiếng, các triệu phú, tỷ phú, hay gia
tộc lớn đều ồ ạt vào Yên Kinh.
Nhưng cũng có rất nhiều người
tỏ vẻ hoài nghi. Bọn họ cho rằng đây là một cách gây tiếng vang. Cũng có người thậm chí tính toán ăn cắp viên ngọc này. Nhưng những người này
còn chưa làm, bởi vì các thế lực đằng sau tập đoàn Vân Môn và tập đoàn
Cảng Hải dần dần được hé lộ.
Nghe nói, đứng phía sau của tập
đoàn Vân Môn chính là Lâm gia và Diệp gia. Còn chủ tịch đứng đầu tập
đoàn Cảng Hải là ai,, chính là đại danh đỉnh đỉnh Tài Thần Lão Yêu, là
con trai thứ tư của tư lệnh Hoa quốc Lục Đột Phi. Cho nên bọn họ chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám đi trộm thật.
Cũng có một phần
nhỏ những người thuộc gia tộc lớn thì biết chủ tịch tập đoàn Vân Môn,
chính là Lâm Vân , người đã gây sự với cả Tần gia. Đồng thời là huấn
luyện viên truyền thuyết của bộ đội đặc công Long Ảnh. Đương nhiên, số
người biết điều này rất ít.
Nói chung là phần lớn mọi người
đều tin tưởng tin tức này, không hề có nghi vấn gì cả. Không phải tập
đoàn Vân Môn sản xuất ra Dưỡng Nhan Hoàn cũng từng bị dư luận hoài nghĩ
đó sao? Cuối cùng thì thế nào? Hiệu quả của Dưỡng Nhan Hoàn không hề có
chút khuếch đại, thậm chí còn bị nói bớt
Sau khi Dưỡng Nhan
Hoàn tung ra thị trường, đã có rất nhiều chuyên gia hóa học hay là thầy
thuốc cầm đi phân tích qua. Nhưng bọn họ chỉ có thể tìm ra được trong đó có các thành phần gì, còn việc sản xuất sản phẩm có hiệu quả thì chỉ có một mình tập đoàn Vân Môn mà thôi.
Cho nên, danh dự của tập
đoàn Vân Môn khá là tốt. Khiến việc hoài nghi có hay không Dạ Minh Châu
cũng không nhiều. Giống như bất kỳ chuyện nào không thể xảy ra, thì qua
tay tập đoàn Vân Môn đều có khả năng vậy.
Dạ Minh Châu xuất
hiện, cơ hồ thu hút toàn bộ sự chú ý của những người giàu có. Vì vậy mà
giá vé tham gia cuộc đấu giá cũng rất xa xỉ. Tuy nhiên giá vé này không
đáng là gì với những người muốn mua Dạ Minh Châu Mà muốn mua vé vào
không phải cứ đủ tiền là được, mà còn phải cần giấy tờ chứng mình số
lượng tài sản của ông có bao nhiêu.
Đương nhiên không cần
phải thống kê hết số tài sản của ông có. Chỉ cần ông chứng minh được số
tài sản của ông vượt qua một trăm triệu nguyên là có quyền mua vé vào
tham gia cuộc đấu giá. Mà một trăm triệu nguyên chỉ là giới hạn thấp
nhất để mua vé mà thôi. Bởi vì cũng chưa chắc có đủ vé để mà vào.
Chẳng qua nếu như ngươi có tài sản càng nhiều, thì càng được ưu tiên
mua sắm vé vào cửa. Tài sản một trăm triệu nguyên là ngươi có quyền lợi
mua vé. Nhưng một cái hội trường chỉ chứa được một nghìn người. Đương
nhiên không đủ hết cho mọi người được. Vì vậy mới có việc ưu tiên người
có tài sản nhiều hơn.
Rất nhiều người thậm chí biết mình
không có khả năng đấu giá mua được viên Dạ Minh Châu này, nhưng đều
nguyện ý chi tiền để tới đây một lần. Một là vì đây là một cuộc đấu giá
độc nhất vô nhị. Thứ hai là muốn xem Dạ Minh Châu trong truyền thuyết có bộ dạng như thế nào. Đây không phải là đồ vật mà có thể thường xuyên
nhìn thấy ở bên ngoài.
Cho nên, mặc dù giá vé vào cửa là năm
mươi nghìn nguyên, nhưng vẫn có người tranh mua. Cũng có người muốn dựa
vào quan hệ để mua, nhưng chỉ tốn công vô ích. Bởi vì một người chỉ mua
được một vé. Mà người mua phải có đủ thông tin đăng ký. Để khi đấu giá
mới biết ai với ai để thông báo chứ.
Mông Văn, Diệp Điềm và
Lục Dược nhìn đám người xung quanh tranh nhau mua về, đều hít một hơi
khí lạnh. Trong lòng tự nhủ, không ngờ thế giới lại lắm kẻ có tiền như
vậy. Nếu không phải là do Lâm Vân nhờ Lục Dược tổ chức đấu giá, thì Lục
Dược đã muốn đi cạnh tranh một phen.
Y cũng không thể vừa tổ
chức đấu giá, vừa đứng ra cạnh tranh với khách hàng a. Mông Văn thì đang tự nhủ, còn chưa cần biết số tiền thu được từ việc bán viên ngọc như
thế nào, nhưng riêng tiền vé đã đủ xây dựng một nhà máy không nhỏ.
Nghĩ tới một vật trân quý như vậy lại đang ở trong tay của mình, Mông
Văn cảm thấy rất là tự hào. Thật không biết rốt cuộc bản lĩnh của Lâm
Vân tới đâu. Có thể sản xuất ra toàn những sản phẩm nghịch thiên, còn
kiếm được một viên Dạ Minh Châu trong truyền thuyết như vậy.
Nghĩ tới lần đó hắn đấu với Lữ đạo sĩ của Lang Bang. Dáng vẻ uy phong,
đầy bản lĩnh của Lâm Vân lại xuất hiện trong đầu của Mông Văn.
“Một người nam nhân hoàn hảo như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái
vì hắn mà tâm động. Nhưng có vẻ như hắn rất chung thủy với vợ của hắn
thì phải. Còn đối với các cô gái khác thì không có những hành động quá
phận. Cho dù lúc trước mình đã nguyện ý hiến thân, nếu là nam tử khác sẽ có thể khắc chế được sao? Nhưng Lâm Vân lại giống như không hề quan tâm vậy.’
“Vợ của hắn rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào? Mà lại có thể khóa được trái tim của một người nam nhân như vậy’
Mông Văn đột nhiên có chút tò mò với người vợ kia của Lâm Vân. Thậm chí còn khát vọng lập tức nhìn thấy nữ nhân mà khiến Lâm Vân phải si mê, là một nữ nhân như thế nào.
Chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn
ngủi, Yên Kinh trở nên cực kỳ náo nhiệt. Hầu như một nửa những người
giàu trên thế gới đều tập trung về Yên Kinh, đều vì đấu giá viên Dạ Minh Châu kia.
Yến Bắc không phải là hội trường đấu giá lớn nhất
của Yên Kinh, thậm chí quy mô của nó khá nhỏ. Nhưng nó lại là một hội
trưởng an toàn nhất và hiện đại nhất của Hoa quốc. Cũng là nơi chuyên
môn cung cấp đấu giá nhứng đồ vật quan trọng của Hoa quốc. Xung quanh
hội trường là các chiến sĩ quân đội , trang bị vũ khí tới tận răng bảo
vệ. Bọn họ chú ý đề phòng những người tham gia lần đấu giá này.
Mặc dù hội trường chỉ có thể dung nạp hơn một nghìn người, nhưng vẫn có rất nhiều người giàu không có vé, nguyện ý đứng ở bên ngoài. Bọn họ hy
vọng có người nào bên trong có thể bán lại vé cho bọn họ.
Thậm chí có nhiều đài truyền hình muốn quay trực tiếp cuộc đấu giá để
cho khán giả xem, nhưng đều bị ban tổ chức từ chối. Bởi vì có nhiều
người vào đây chỉ vì tò mò. Nếu bị quay phim ra ngoài, thì sẽ mất đi
tính tò mò đó. Khiến người bỏ tiền mua kia cảm thấy không đáng. Quan
trọng hơn, những người tham gia đấu giá không hy vọng dư luận chú ý tới
mình.