Công Tử Điên Khùng

Chương 212: Chương 212: Sông Tây Lương






Lâm Vân biết hiện tại không phải là lúc để do dự. Tuy phát ra nốt số Tinh Đao, tinh lực sẽ bị khô kiệt, nhưng Lâm Vân vẫn bắn hết ra. Tinh Đạo tạo thành một lưới nhện kín kẽ, lần nữa va chạm vào chưởng đao của Thương Giác, rồi phát ra thanh âm chói tai. Nhưng vẫn có một vài chưởng đao bắn về phía Lâm Vân. Tuy uy lực đã giảm xuống tới mức tận cũng, nhưng cũng lưu lại trên người Lâm Vân vô số vết thương.

Tinh Đao của Lâm Vân cũng như vậy bổ về phía Thương Giác. Thương Giác liền vội vàng né tránh Tinh Đao của Lâm Vân. Thì Lâm Vân đã rời xuống, đánh một quyền tới Thương Giác.

Thương Giác trông thấy vậy cười lạnh. Đao khí vô tung vô ảnh kia còn không làm gì được mình, nói gì tới một đấm này? Hơn nữa y đã phát hiện, uy lực từ Tinh Đao của Lâm Vân phát ra càng ngày càng yếu. Chứng tỏ để phát ra Tinh Đao này cũng cần hao phí rất nhiều nội lực. Chỉ cần mình kiên trì một lúc, thì cái tên mà mình thù hận sâu như biển này làm sao có thể trốn thoát được nữa.

Nghĩ tới đây, Thương Giác rõ ràng không để ý tới một quyền của Lâm Vân, mà tiếp tục bổ ra vài ánh đao. Lâm Vân biết Tinh Đao của mình đã không thể chống lại ánh đao của Thương Giác, chỉ có thể lần nữa bay lên né tránh. Từ đầu đến giờ, toàn là do mình tính toán sai lầm, mới tạo thành cục diện bị động như vậy.

Thương Giác thấy Lâm Vân nhảy lên không trung, trong lòng cười lạnh. Nếu lần này còn để cho ngươi an toàn rơi xuống mặt đất, ta cũng không phải là Thương Giác của Bát Quái Môn rồi.

Đang muốn lần nữa bổ ra chưởng đao, thì đột nhiên ở ngực có một cảm giác đau đớn như bị đốt. Cúi đầu nhìn xuống, thì rõ ràng trông thấy có một ngọn lửa màu tím bám vào da thịt của mình. Mà chỗ đấy đang dần dần bị thiêu đốt, mắt thường cũng thấy rõ ràng. Trong lòng Thương Giác kinh hãi, vội vàng lấy tay dập lửa. Nhưng không nghi tới, còn chưa dập tắt lửa, thì bàn tay cũng không có dấu hiệu đã bị thiêu một nửa. Thương Giác lập tức biết ngọn lửa này chính là do một quyền vừa nãy của Lâm Vân tạo ra.

“Hắn rõ ràng có thể tạo ra ngọn lửa trong truyền thuyết? Chuyện này mình chỉ nghe sư tổ nói. Có một vài môn phái ẩn thế, ngàn vạn không thể trêu chọc bọn họ. Bởi vì bọn họ có thể phóng ra lửa, thậm chí có thể giết người vô hình trong khoảng cách vài trăm mét.”

“Chẳng lẽ mình đã chọc giận thế lực như vậy?”

Trong lòng Thương Giác đã hối hận không thôi. Ở đâu còn lo lắng đánh chết Lâm Vân nữa. Trực tiếp chạy về hướng tòa nhà có ba tầng ở giữa kia.

Lâm Vân đã hạ xuống mặt đất. Hắn thấy Thương Giác chạy trốn, liền đuổi theo không chịu buông tha. Chính hắn cũng không ngờ ngọn lửa màu tím của mình lại lợi hại như vậy. Nhưng do tinh lực của hắn đã cạn kiệt, nên chỉ có thể phòng ra một ngọn lửa nhỏ.

“Nếu để tên Thương Giác này chạy thoát, vậy thì gia đình và bằng hữu của mình chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Người này có lòng dạ hẹp hòi, vậy mà có thể đứng đầu một môn phải.Y còn thích kiểu giận chó đánh mèo nữa, tuyệt đối không thể buông tha.”

Lâm Vân dồn theo Thương Giác chạy vào tòa kiến trúc ba tầng. Tuy ngọn lửa ở ngực của Thương Giác đã tắt, nhưng trong lòng y vẫn kinh hãi vô cùng. Đâu dám chiến đấu tiếp với Lâm Vân nữa. Khi y đi vào trong này, không biết đã ấn cái núi gì đó. Trong căn phòng lập tức xuất hiện một cái động đen kít. Thương Giác không chút do dự nhảy vào đó. Lâm Vân thấy Thương Giác nhảy xuống cái động, mà cửa đang dần đóng lại. Cũng không chần chừ, lao vào theo, tụ nốt tinh lực bắn ra một đao cuối cùng. Tinh Đao lao thẳng về phía Thương Giác, Thương Giác còn chưa kịp hạ xuống, thì Tinh Đao này đã chém y thành hai nửa.

Mà cửa động lúc này đã đóng kín lại.

Cũng may mặt đất cách đó không xa lắm, khi Lâm Vân rơi xuống mặt đất thì ước chừng khoảng 10m. Phía dưới toàn là một màu đen kịt. Không ngờ tay Thương Giác kia lắm thủ đoạn như vậy. Nếu không phải mình dồn theo sát, thì có khả năng y đã chạy thoát rồi. Không biết trong này có cơ quan gì không. Tuy nhiên, hiện tại quan trọng nhất là chữa thương, còn tìm lối ra thì để sau. Lâm Vân khẳng định nếu Thương Giác đã dám nhảy xuống đây thì nơi đây chắc chắn có lối ra.

Giết chết Thương Giác, Lâm Vân bỏ được một gánh nặng trong lòng. Hiện tại tinh lực khô kiệt, lại bị thương đầy mình, Lâm Vân chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Chỗ này có lẽ là tầng ngầm gì đó, Lâm Vân lấy đèn mỏ trong Tinh Giới ra rồi chiếu bốn phía xem xét.

Phía dưới quả nhiên có một cái bậc thang nhỏ, xung quanh là đều là vách núi. Ngay ở trên đỉnh cũng không thấy có dấu vết gì. Lâm Vân đi xuống thang đá vài bước thì cảm thấy ở dưới rất u ám. Nghĩ một chút, thì lui trở về. Giờ đang bị thương nặng, nếu không trị hết thương thế, thì vẫn không nên mạo hiểm.

Phía dưới thang đá thỉnh thoảng truyền tới từng đợt gió lạnh, làm cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương. Lâm Vân tìm một chỗ tránh gió, rồi ngồi xuống bắt đầu chữa thương. Vết thương đằng sau do chưởng đao của Thương Giác gây ra quả thực không nhẹ. Hơn nữa nơi miệng vết thương có dấu hiệu hủ thực. Tuy Lâm Vân đã dùng lực lượng Tinh Vân cầm máu, nhưng vết thương không hề chuyển biến tốt đẹp.

Lâm Vân lấy một cây cỏ Hầu Nhi rồi nuốt vào, bắt đầu chưa thương. Cũng may linh khí trong này không thiếu.

Ba tiếng sau, Lâm Vân đoán chừng bên ngoài đã sáng, thương thế về cơ bản đã khép lại, nhưng vẫn còn cảm giác nóng rực ở miệng vết thương. Lâm Vân không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chỉ đành để như vậy. Tay Thương Giác kia quả thật lợi hại, rõ ràng có thể luyện công phu nội giả đến cảnh giới cao như thế.

HIện tại Lâm Vân lo lắng nhất chính là làm sao thoát khỏi đây. Trước đi xuống bậc thang kia xem một chút, xem phía dưới có đường đi không. Chỗ mình đang đứng có vẻ như không có chỗ nào có thể dấu cơ quan. Đang lúc Lâm Vân suy nghĩ,, thì đột nhiên nghe thấy hai thanh âm lanh lảnh mơ hồ truyền tới. Thanh âm khá là mơ hồ, lúc có lúc không. Với tu vi hiện tại của Lâm Vân mà còn không nghe rõ ràng lắm, chứng tỏ khoảng cách với hai người kia không ngắn. Tuy thanh âm nghe không rõ ràng, nhưng Lâm Vân vẫn nhận ra là hai tên ở trong khách sạn. Tiếng nói cũng là truyền tới từ lòng đất. Bọn này đúng dân đào mộ rồi.

Đột nhiên, một thanh âm mang theo vẻ kinh hi truyền tới. Lâm Vân cẩn thận nghe thì nghe thấy y nói:

- Chính là chỗ này rồi, cậu kéo xuống đi.

Sau đó thì vang lên vài tiếng thùng thùng gì đó. Lâm Vân âm thầm tự nhủ, không biết bọn chúng đang lấy cái gì. Tiếp theo lại là tiếng ầm ầm lớn hơn, giống như là có cái gì sụp xuống vậy. Rồi hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lâm Vân còn chưa kịp suy nghĩ bọn chúng xảy ra chuyện gì, thì hang động không ngừng có hòn đá nhỏ rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều. Mấy lần thiếu chút nữa rơi vào Lâm Vân. Lâm Vân lập tức biết không tốt. Hai tên kia chắc là động phải vào cái cơ quan nào đó, làm cho cái hang này bị sụp xuống. Phải lập tức rời khỏi nơi này thôi. Nếu cái hang bị sụp xuống, dù không chết thì cũng bị chôn vùi trong đó. Nghĩ tới đây, Lâm Vân không còn dợ dự nữa, vội vàng đi xuống cái thang đá.

Quả nhiên, Lâm Vân còn chưa đi xa, thì chỗ hắn vừa đứng đã bị sụp xuống. Thậm chí còn không ngừng có các viên đá vỡ dọc theo bậc thang rơi xuống. Rất nhanh thang đá đã bị phá hỏng. Lâm Vân liền biết mình không thể tìm đường ra ở chỗ đó được nữa rồi. Đành phải tiếp tục đi xuống tìm xem. Thang đá này rất dài, Lâm Vân đi chừng hơn mười phút mới nhìn thấy một cái cửa nhỏ. Ngoại trử cái cửa nhỏ này, đã không còn đường để đi. Lâm Vân đành phải mở cửa đi vào.

Rầm, rầm thanh âm càng ngày càng lớn. Lâm Vân âm thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lại đen đủi như vậy, bị đá đè chết ở chân núi. Nếu bị chôn ở chỗ này, muốn đi ra quả thực vô cùng khó. Chỉ có cách là đào ra một con đường mới có thể rời đi. Nhưng ngay từ đầu hắn đã phát hiện kết cấu của núi Tây Lương toàn bộ là đá cứng, không có nhiều bùn đất. Để đào một lối ra cũng không phải là đơn giản. Lâm Vân đi vào vào cánh cửa nhỏ, mới phát hiện bên trong là một căn phòng đá. Nhìn phía trước căn phòng này hình như còn có một cánh cửa nữa. Lâm Vân đang suy nghĩ có nên đi tiếp vào đó không, thì thanh âm Rầm Rầm lại vang tới.

Không biết là sụp cái gì, trước sau cửa nhỏ đều chắn lại bởi đá vụn chồng chất. Lâm Vân kinh hãi, vội vàng đi tới cánh cửa kia. Nhưng phát hiện cánh cửa không phải bị chặn lại phía sau mà cánh cửa này được làm bằng thép tấm khá dày.

Hai bên cửa cũng là thép tấm. Lâm Vân âm thâm kêu khổ, thật không ngờ là xông vào một cái lồng giam. Sớm biết như vậy thì đã đứng ở trên thang đá rồi. Nói không chừng dùng hai tay có thể đào ra ngoài. Nhưng chỗ này lại la thép tấm, có vẻ như rất dày. Nếu là như vậy, thì mình đừng mong thoát khỏi. Hiện tại chỉ cầu nguyện vách tường của căn phòng này không phải làm bằng thép. Nếu không Lâm Vân không chết đói ở đây thì cũng buồn chết ở đây mất.

Lâm Vân cẩn thận hô hấp phát hiện không có cảm giác ngột ngạt. Chứng tỏ trong này có chỗ thông gió. Lấy cái một cái khoan trong Tinh Giới , Lâm Vân vận chuyển toàn bộ lực lượng Tinh Vân đâm vào vách tường. Nhưng cái khoan dài 40cm chỉ đâm vào hơn nửa. Chứng tỏ vách tường đúng là làm bằng thép.

Lâm Vân thu lại cái khoan, nhìn cái khoan thì đã bị mẻ mất một nửa. Hắn thở dài một cái. Trong lòng tự nhủ, vách tường này mình không thể đập vỡ được. Nhất định là dày vô cùng. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bực mình.

Với tu vị hiện tại của hắn, chỉ dùng một cái khoan đào xuyên qua tường thép thì đúng là người si nói mộng, tuyệt đối không có khả năng. Huống hồ, cái khoan này chỉ đâm vào được một nửa. Làm sao có thể đào được một cái động đủ cho người chui vào?

Chẳng lẽ phải đợi tu luyện tới hai sao mới có thể ra ngoài sao? Nhưng có thể tu luyện tới đó sao? Trong tay của mình chỉ còn hai viên linh thạch mà thôi. Mà cho dù có đủ linh thạch, chả nhẽ mình không ăn không uống sống ở đây?

Lần này khác với lần bị chôn vùi trong tuyết ở núi Misimi. Lần trước ở núi tuyết Misimi, mình có thể tùy thời đi ra ngoài, nên không lo lắng mà tu luyện. Nhưng trong này, mình không có một tia nắm chắc nào có thể ra ngoài. Cho dù mình không ăn không uống, kiên trì được hai năm, nhưng còn Vũ Tích thì sao? Nếu như hai năm sau, Vũ Tích đến chờ đó chờ mình, lại không thấy mình xuất hiện. Nàng sẽ thương tâm như thế nào.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân không suy nghĩ thêm nữa, mà lấy cái chùy, vận chuyển lực lượng Tinh Vân vào trong đó liên tục đào vách tường thép. Nhưng chỉ đào được một cái lỗ sâu 10cm thì cái chùy trong tay đã tan nát không thành bộ dáng. Lâm Vân thở dài, đột nhiên nghĩ tới Tinh Hỏa của mình. Không biết có thể dùng Tinh Hỏa để đốt chảy vách tường bằng thiết này không? Nghĩ là làm, hắn lập tức sử dụng Tinh Hỏa để hòa tan vách tường. Nhưng tốc độ tan chảy còn chậm hơn cả tốc độ dùng chùy để đào.

Lâm Vân biết đây là do cấp bậc của Tinh Hỏa hiện tại còn quá thấp. Mà nghĩ tới hai sao là không có khả năng. Mất bảy tám giờ, tiêu hao hết toàn bộ tinh lực, mới chỉ nung chảy thêm được 20cm, cũng không thấy có dấu hiệu là đã đào thông. Hiện tại tinh lực đã cạn, vết thương sau lưng vẫn còn đau. Rơi vào đường cùng, Lâm Vân đành phải tạm dừng việc dùng Tinh Hỏa đun chảy tường, bắt đầu tu luyện.

Hai ngày sau, Lâm Vân đã khôi phục toàn bộ tu vị, nhưng miệng vết thương sau lưng không thể hết đau. Tuy nhiên Lâm Vân chẳng quan tâm chút đau đớn đó, tiếp tục sử dụng Tinh Hỏa hòa tan tường thép.

Cứ như vậy, Lâm Vân một bên tu luyện, một bên hòa tan tường thép. Mãi một tháng sau, Lâm Vân mới có thể làm tan chảy được một cái lỗ sâu 80cm, rộng hơn 10cm.

Một dòng nước chảy vào cái lỗ, chạy tới được vài cm thì dừng lại.

Mà không khí tràn vào rất lạnh, khiến cho Lâm Vân cũng không nhịn được run rẩy. Trong lòng tự nhủ, với tu vị của mình như vậy rồi còn bị lạnh, không biết đây là nước gì. Mà lạnh như vậy nhất định phải dưới 0 độ, vậy mà không thấy kết băng.

Xem ra căn phòng này là được thiết kế ở dưới một con sông. Mình mất một tháng không ngủ không nghỉ, mới đào được một cái lỗ nhỏ như vậy.

Với tiến độ như hiện tại, muốn đào thành một động có thể đi ra ngoài thì phải không ngủ không nghỉ đào nửa năm mới có thể. Huống hồ mất nửa năm sau đào xong cái động chui ra, cũng không biết là chui tới nơi nào. Thậm chí còn không biết bên ngoài còn có cái gì ngăn cản không. Chỉ có con sông này là có thể dẫn mình đi mà thôi. Chỉ là nước sông lạnh như vậy, mình có thể duy tri bao lâu? Nếu như trôi trong dòng sông một tháng mà không thấy đường ra, thì cũng bị cái lạnh của dòng nước làm cho chết cóng.

Lâm Vân thở dài, xem ra hiện tại chỉ có thể không ngừng tu luyện. Một khi tu luyện tới một sao hậu kỳ, hoặc là trung kỳ thì đi ra ngoài sẽ đơn giản hơn không ít.

Trông nội tâm thầm hận hai tay trộm mộ kia. Nếu biết như vậy đã bảo hai người này tránh ở trong khách sạn ngủ rồi.

Đang lúc Lâm Vân phát sầu thì trong cái lỗ vừa này bỗng nhảy ra một con cá. Lâm Vân lập tức chộp con cá trong tay. Một cảm giác băng hàn truyền từ tay của Lâm Vân tới tận phế phủ. Lâm Vân âm thầm nói, con cá này thật là lạnh.

Thấy có cá ở trong sông, Lâm Vân cảm thấy yên tâm không ít. Hắn không phải yên tâm vì có cá để ăn chống đói, là yên tâm rằng con sông kia thông với con sông nào đó bên ngoài, nếu không sẽ không có cá ở đó. Chỉ là con cá này lạnh có chút quỷ dị.

Nếu là thông với một con sông thì mình chỉ cần đào một cái động chui vào lòng sông rồi bơi ra ngoài là theo dòng nước chảy bơi ra ngoài là được.

Mà có cá ăn lại càng tốt. Tuy con cá này rất lạnh, nhưng mình không còn lo lắng về việc ăn uống nữa. Lâm Vân bình tĩnh lại, xác định một vị trí rồi chuẩn bị đào một cái động rộng khoảng 40cm. Lúc Lâm Vân cầm cái đèn mỏ chiếu tới nơi này thì phát hiện có mấy chữ viếc trên đó. Nhìn kỳ lại thì có ghi là “Sông Tây Lương’

Sau khi Lâm Vân rời đi, ở bề ngoài, Lâm gia đã khôi phục lại như ban đầu. Đợi một thời gian cũng không thấy Thương Giác tới gây sự. Không biết là do Thương Giác bị Lâm Vân xử lý hay là có nguyên nhân nào khác trong đó.

Nhưng có một điều mà mọi người đều biết mà không nói ra. Chính là Lâm Vân rời đi Phần Giang, một mực đều không thấy trở về. Lão gia tử của Lâm gia rất muốn biết Lâm Vân có xảy ra chuyện gì không, nên liên tục phái người đi tới núi Tây Lương dò tra tin tức. Nhưng đều không thu được cái gì cả.

Mông Văn làm việc rất nhanh, chỉ mất nửa tháng đã dùng danh nghĩa của Lâm Hinh mua một căn nhà nhỏ ở Yên Kinh. Lâm Hinh và mẫu thân đã dời nhà tới đó. Chỉ là Hà Anh thường xuyên nhớ tới Lâm Vân, Lâm Hinh đành phải không ngừng an ủi mẫu thân. Nhưng mỗi khi nàng ở một mình, nàng lại thường xuyên rơi lệ. Nàng biết nhiều hơn mẫu thân một số chuyện. Thậm chí nàng còn biết Tam gia gia không chỉ một lần phái người đi tìm anh trai, nhưng đều không có tin tức gì cả.

Nàng còn biết anh trai có khả năng đi tìm người lợi hại kia báo thù. Nhưng anh trai bảo sẽ rất nhanh quay về, nhưng vì sao đã lâu như vậy, còn không thấy anh trai xuất hiện?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.