- Lưu Chính Văn? Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Đã lâu không thấy rồi nhỉ.
Lâm Vân nhận ra người này là Lưu Chính Văn, bạn học đại học với hắn lúc trước. Mặc dù hắn mới chỉ học ở đó có một tiết, nhưng hai người coi như là bạn thân. Đây là một người khá nhiệt tình.
- A, đúng là
cậu rồi, Lâm Vân. Lúc đầu mình nhìn thấy hơi giống nên thử gọi xem.
Không ngờ mình lại may mắn như vậy. Mình và Phương Tường, còn có cả
Thạch Lực đang làm việc ở Yên Kinh. Tí nữa chúng ta cùng mấy người đó đi ăn một bữa cơm nhé.
Lưu Chính Văn đầy vẻ hưng phấn nói.
Lâm Vân cười nói:
- Cũng được, nhưng hiện tại mình có chút việc, mấy ngày nữa mình sẽ tới tìm các cậu.
Lâm Vân được gặp lại Lưu Chính Văn, cũng rất vui vẻ. Hắn đã coi Lưu
Chính Văn như một người bạn học của mình. Huống hồ cậu ta cũng là một
người đáng để kết giao.
Tạm biệt Lưu Chính Văn, Lâm Vân dẫn theo Tiểu Tinh lên chiếc xe. Rồi lạnh lùng nhìn tên nam tử ngồi bên cạnh lái xe, nói:
- Đi thôi.
Tên này thần biểu lộ của Lâm Vân bình tĩnh như vậy, trong lòng cảm thấy không ổn. Nhưng lại không biết không ổn ở chỗ nào. Đành phải ra lệnh
cho lái xe rời đi, rồi im lặng không nói.
Chiếc Mercedes đi
tới một tòa nhà tên là Huy Hoàng thì dừng lại. Lâm Vân dẫn theo Tiểu
Tinh, không nói một lời đi theo tên nam tử vào thang máy. Hắn đã phóng
thần thức kiểm tra toàn bộ tòa nhà Huy Hoàng này.
Một khuôn
mặt quen thuộc bỗng xuất hiện trong thần thức. Cận Thi Kỳ? Không đúng,
đây không phải là Cận Thi Kỳ. Mặc dù đã vài năm rồi Lâm Vân không gặp cô ta, nhưng khuôn mặt của người này chỉ giống Cận Thi Kỳ mà thôi, vẫn có
thể phân biệt được. Cận Thi Kỳ có khuôn mặt búp bê, mà cô gái kia thì có vẻ thành thục hơn. Nhưng tuổi thì cũng sấp xỉ Cận Thi Kỳ.
Cô ta đang ăn cơm cùng với sáu người. Trong đó có bốn nam, hai nữ. Còn có
một ghế thì để trống. Xem ra người ngồi đó chỉ tạm thời đi ra ngoài.
Lâm Vân thu hồi thần thức, đi theo tên nam tử kia tới phòng đầu tiên của tầng 9.
Cửa vừa mở, Lâm Vân trông thấy có ba tên nam tử ngồi đó. Và hai tên bảo tiêu đứng đằng sau tên ở giữa. Chứng tỏ thân phận của người này là cao
nhất.
Nam tử trung niên nhìn thấy Lâm Vân đi vào, căn bản là
không nhìn hắn, mà nhìn Tiểu Tinh ở phía sau. Sau nửa ngày, y mới thỏa
mãn gật đầu, rồi liếc nhìn Lâm Vân nói:
- Không ngờ nó lại là vật nuôi của cậu, còn có tên Tiểu Tinh nữa.
Lâm Vân vỗ vỗ đầu của Tiểu Tinh nói:
- Sủa bậy gì vậy?
Tiểu Tinh ủy khuất nhìn Lâm Vân, trong lòng tự nhủ, mình có sủa bậy gì đâu nhỉ.
Ánh mắt của người trung niên co rút lại, âm thầm tức giận. Y hừ lạnh một tiếng:
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin Tiểu Tinh là vật nuôi của cậu sao? Cậu có
biết vì sao cậu được đưa tới đây hay không? Nếu không phải hôm nay tâm
tình của tôi tốt, thì lúc cậu vào đây, cậu đã là người chết rồi. Dù Tiểu Tinh có phải là vật nuôi của cậu hay không. Nếu cậu muốn sống, thì nói
cho tôi biết, cậu làm cách nào khiến Tiểu Tinh nghe lời cậu như vậy.
Lâm Vân nhìn người trung niên, mang theo vẻ đùa cợt nói:
- Nếu tôi nói ra chắc vẫn không thoát khỏi số chết phải không?
- Cậu rất thông mình. Nếu cậu đồng ý đi theo tôi, giúp tôi trông coi
Tiểu Tinh, tôi sẽ xem xét và tha cho cậu một mạng. Hoặc là cậu nói ra
rồi tôi cho cậu một cái chết thoải mái. Cậu không cần phải giới thiệu
bản thân đâu. Cho dù cậu là ai, tôi cũng không quan tâm.
Người
trung niên cười ha hả, tựa hồ rất thưởng thức sự thông minh của Lâm Vân
vậy. Mấy tên thiếu gia kinh thành này, động một cái lại nói cha mẹ, họ
hàng mình là ai, thật sự là khó chịu.
Người trung niên nói xong rồi gõ cái bàn, hai tên bảo tiêu cường tráng lập tức đi tới gần Lâm Vân.
Lâm Vân không quan tâm đám người này. Hắn đang sửng sốt theo dõi cô gái giống với Cận Thi Kỳ. Cô ta rõ ràng lấy một con dao nhọn trong túi rồi
để vào tất. Sau đó tiếp tục mời rượu với mấy người ngồi cùng. Nhưng sát
khí trong mắt của cô ta, Lâm Vân lại nhìn thấy rõ ràng. Không khỏi thầm
khen cô nàng này thật bưu hãn.
Xem ra cô ta muốn giết người nào đó. Nhưng không biết bản lĩnh của cô ta như thế nào. Lâm Vân rất tò mò.
Thấy Lâm Vân lộ vẻ kinh ngạc rồi lại chuyển sang mỉm cười, người trung
niên kia thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này là một tên ngu ngốc sao? Hay là làm thiếu gia kinh thành lâu quá nên đã không biết nguy hiểm là gì rồi?
Liền dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên bảo tiêu.
Hai tên bảo
tiêu hiểu ý, liền chụp bả vai của Lâm Vân. Bọn chúng muốn đẩy Lâm Vân
quỳ xuống mặt đất. Phải cho thiếu gia kinh thành chịu vài nỗi khổ thể
xác thì mới tỉnh ngộ ra được.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, người trung niên kia còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thì đã thấy hai tên
bảo tiêu bị quật ngã, không thể cử động được.
Người nam tử
trung niên lập tức đứng lên khỏi ghế. Y kinh ngạc không phải vì hai tên
bảo tiêu của mình ngã xuống, mà kinh ngạc vì y không nhìn thấy rõ cái gì cả.
Thế giới này còn có chiêu thức khiến ngay cả mình cũng
không nhìn thấy? Y không thể nào tin nổi. Nhưng nhìn bề ngoài Lâm Vân
không giống một người đã từng luyện qua võ công gì cả. Chỉ là một người
bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng hiện tai người trung niên
mới nhớ ra, người càng bình thường thì càng đáng sợ.
- Cậu rốt cuộc là ai?
Người trung niên nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, nghiêm nghị nói.
- Không phải vừa nãy ông bảo không cần giới thiệu sao? Giờ lại hỏi làm gì?
Lâm Vân cười trào phúng. Tên này tưởng rằng y đã Luyện Khí tầng mười
hai có thể hoành hành bá đạo. Mà cũng hơi bất ngờ vì có thể thấy một tu
sĩ Luyện Khí tầng mười hai trên Địa Cầu. Không biết y có liên quan gì
tới môn phái Côn Luân hay không?
Có tiếng đập cửa vang lên. Người nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vào đi.
Nhưng ánh mắt của y vẫn không dời Lâm Vân.
- Ngụy Cung của Yên Kinh tham kiến quan chủ.
- Giang Thủ Nghĩa của Trường Hưng tham kiến quan chủ.
- Liêu Nhị của Trung Ninh bái kiến Dịch quan chủ.
Lâm Vân vừa nhìn là biết ba người này là kiêu hùng của hắc đạo. Không người nào là không độc chiếm một phương.
“Liêu Nhị?”
Tên này nghe quen quen, có phải là Liêu Nhị “Lấy đức thu phục người”
của Trung Ninh kia không nhỉ? Không ngờ lại gặp người này ở đây.
Với thế lực lớn như của Liêu Nhị, mà nam tử trung niên kia chỉ nhìn Lâm
Vân, một cái gật đầu cũng không có. Chứng tỏ y không để những trùm xã
hôi đen kia vào mắt.
- Người này tên là Lâm Vân.
Tên nam tử dẫn theo Lâm Vân tới liền báo cáo.
- Lâm Vân?
Nam tử trung niên còn đang ngây người. Thì Ngụy Cung đã đi tới trước mặt của Lâm Vân, cúi người thi lễ:
- Ngụy Cung của Yên Kinh tham kiến Lâm đại ca.
Nói xong y liền đứng ở đằng sau của Lâm Vân. Y biết hiện tại không phải là lúc nói nhiều.
Lúc vừa mới vào, Ngụy Cung đã thấy khuôn mặt của người trẻ tuổi kia hơi quen. Vừa nghe thấy nói tên hắn là Lâm Vân, thì không chút do dự thi lễ với Lâm Vân. Thái độ còn cung kính hơn người trung niên kia nhiều lắm.
Mặc dù biết Lâm Vân và quan chủ có mâu thuẫn, nhưng Ngụy Cung vẫn rất rõ ràng với thế lực của Lâm Vân ở Yên Kinh.
Lâm Vân chẳng những có bối cảnh thâm hậu. Mà bản lĩnh của hắn cũng không thua kém gì Dịch
quan chủ. Cho nên y mới không do dự chuyển về hướng Lâm Vân. [/CHARGE]
Liêu Nhị vừa nghe thấy tên Lâm Vân, trong lòng đã kịch liệt đấu tranh. Y cũng biết sự lợi hại của Lâm Vân. Lúc trước hắn đi tới Trung Ninh một
chuyến, đã khiến cho Liêu Nhị sợ tới mức hồn phi phách tán. Phải từ Mỹ
quốc trở về giải quyết. Không ngờ hôm nay lại thấy hắn ở đây.
Nhưng bản lĩnh của Dịch quan chủ kia, Liêu Nhị cũng đã tận mắt nhìn
thấy. Rõ ràng có thể phóng lên không trung, dùng lửa giết người. Đây là
những điều mà người bình thường không thể làm được. Đó là bản lĩnh của
Thẩn Tiên a. Tuy nhiên hiện tại có vẻ như Sát Thần Lâm Vân và quan chủ
có chút xung đột. Nhìn hai tên bảo tiêu nằm bò dưới đất là biết.
Có thể đánh gã hai tên bảo tiêu trước mặt Dịch quan chủ, xem ra bản
lĩnh của Lâm Vân không thấp hơn Dịch quan chủ. Phải nhanh chóng đưa ra
lựa chọn thôi.
- Liêu Nhị của Trung Ninh bái kiến Lâm tiền bối. Lần trước đã làm những việc đắc tội tiền bối, mong tiền bối tha thứ.
Nói xong, cũng rất kính cẩn đứng ở phía sau của Lâm Vân. Ngụy Cung làm
như vậy là tỏ rõ lập trường. Y lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, biết lúc nào là ngừng, biết lúc nào là phản bội.
Còn bảy tám tên trùm còn lại thấy Liêu Nhị và Ngụy Cung phản bội nhanh như vậy, đều cân nhắc được mất.
- Kỳ Sơn của Miễn Biên bái kiến tiền bối. Mời Lâm tiền bối phân phó.
Một tên thanh niên tóc dài cũng đi ra thi lễ với Lâm Vân sau đó đứng phía sau của hắn.
- Kỳ Sơn?
Lâm Vân thắc mắc hỏi:
- Miễn Biên có một Thổ Thất đã bị ta diệt. Ảnh Vương là thủ hạ của ta thì đã bị Thổ Thất giết. Giờ lại có thêm cậu à?
“Quả nhiên Thổ Thất là do vị tiền bối này giết”. Kỷ Sơn thầm nghĩ. May
mà vừa nãy mình chớp thời cơ nhanh. Vị Lâm tiền bối này tâm ngoan thủ
lạt, giết người như ngóe, không thể đắc tội dược. Mặc dù Dịch Hồ lợi
hại, nhưng còn có dấu vết để lần theo. Mà Lâm Vân kia giống như ma quỷ
vậy, tới vô ảnh, đi vô tung.
Lúc này mấy tên trùm kia mới
động dung. Danh tiếng của Lâm Vân, bọn họ đều đã được nghe qua. Nhưng
đây mới là lần đầu tiên gặp mặt. Một người có thể dễ dàng tiêu diệt Hắc
Thủ Băng Đao, ngay cả Ảnh Vương đều là thủ hạ của hắn, Thổ Thất hung
mãnh như vậy nói diệt là bị diệt. Người này cũng thật quá lợi hại.
Nam tử trung niên cũng biết Lâm Vân là ai. Mặc dù không sợ hắn, nhưng
nhìn thấy thủ hạ của mình bỗng nhiên đầu phục Lâm Vân, sắc mặt rất là
khó coi. Y liền hừ lạnh một tiếng, khiến cho những lão đại còn lại đang
rục rịch phải dừng lại.
- Cậu chính là Lâm Vân? Ngưỡng mộ
danh tiếng đã lâu. Tôi là Dịch Hổ, quan chủ của Âm Nguyệt Quan. Nếu
chúng ta là người trong đồng đạo, thì tôi sẽ không so đo. Chỉ cần cậu để Tiểu Tinh lại là được.
Nam tử trung niên mặt không biểu tình
nói. Trong lòng y thì đang tính toàn, thu thập ba tên lão đại kia trước, rồi thu thập Lâm Vân sau.
Lâm Vân đầy vẻ giễu cợt nhìn Dịch
Hổ. Hắn đã nhớ ra, lúc trước mình giết Tào Khuê, còn chuẩn bị tìm tên
Dịch Hổ này để lấy linh thạch Trung Phẩm. Không ngờ lại gặp y ở Yên
Kinh.
- Ông có thực sự muốn tha cho tôi không? Phải biết rằng đệ tử của ông Tào Khuê, còn một người tên là Lữ Phong gì đó và một
người tôi không biết, đã bị tôi giết. Ông không muốn báo thù à?
Lâm Vân càng nói, khuôn mặt càng lạnh lùng.
- Cái gì? Đệ tử của tôi đều bị cậu giết?
Dịch Hổ bỗng nhiên đứng lên. Những người đệ tử kia đều được phái ra
ngoài giúp y tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Không có số tài nguyên đó,
việc tu luyện của y diễn ra rất chậm.
- Đúng vậy, ngày hôm qua tôi còn giết mấy nghìn người. Hôm nay chưa giết người nào, ông coi như là người đầu tiên vậy.
Lâm Vân lạnh lùng nói. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ đứng lên chiến đấu, nhưng hắn vẫn ngồi bất động ở ghế.
Nghe Lâm Vân nói rằng hôm qua vừa giết mấy nghìn người, không ai ở đây
cho là thật, ngoại trử Ngụy Cung. Y đang suy nghĩ, có tin tức là ngày
hôm qua, căn cứ của Kỷ Minh ở rừng rậm Amazon bị hủy diệt, còn chết mấy
nghìn người. Chẳng lẽ là do anh chàng Lâm Vân này làm? Nếu thật là như
vậy, thì thực lực của hắn thật quá khủng bố. May mà mình chớp thời cơ
nhanh.
Dịch Hổ bỗng nhiên nhảy lên. Y chỉ có thể bay lên
không trung một đoạn, chứ không thể bay cao được. Nhưng như vậy đã đủ
cho những người ở đây há hốc mồm. Cho dù bọn họ đã từng chứng kiến pháp
thuật của Dịch quan chủ. Nhưng hiện tại nhìn thấy vẫn khiến bọn họ khiếp sợ.
Thậm chí có người còn thở phào may mắn mình không phản
bội Dịch Hổ. Rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Dịch Hổ giết người
khủng bố như thế nào. Một tên kiêu hùng xã hội đen, bởi vì coi thường
Dịch Hổ, đã bị Dịch quan chủ dùng một ngọn lửa đốt chết.
Thậm chí y còn có thể tay không tiếp đạn. Chỉ thấy Dịch Hổ bay lên rồi phóng mấy quả cầu lửa về phía Lâm Vân. Những quả cầu này còn mang theo mùi
hôi thối, khiến người xung quanh bắt đầu nôn mửa.
Lâm Vân
lạnh lùng cười, vung tay lên. Những chùm lửa kia rõ ràng biết mất vô anh vô tung. Dịch Hổ sững sờ, cảm thấy không tốt.Tên Lâm Vân có thể là một
người Tu Chân, thậm chí còn là một người Tu Chân lợi hại.
Dịch Hổ muốn lùi lại thì phát hiện mình cứ đứng như vậy ở không trung,
không thể nào rơi xuống được. Ánh mắt của y đã mở to, cực kỳ khủng bố
nhìn Lâm Vân.
- Luyện Khí tầng mười hai cũng dám giễu võ
dương oai trước mặt ta. Lão tổ của các ngươi còn bị ta dọa không dám đi
ra ngoài, vậy mà ngươi còn có thể kiêu ngạo được.
Lâm Vân nói xong, liền phóng một ngọn Tử Hỏa chậm rãi bay về phía Dịch Hổ.
Trong lòng Dịch Hổ đã chìm xuống đáy cốc. Lão tổ của mình không phải là tổ sư Côn Luân sao? Cho dù Dịch Hổ đã từng nghe nói qua lão tổ, nhưng
còn chưa từng được đi vào tiên cảnh Côn Luân. Tương truyền lão tổ là tu
sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, vậy mà rõ ràng bị người này dọa không dám đi ra?
Mặc kệ là thật hay là giả, Dịch Hổ biết mình đã phạm vào sai lầm lớn.
Nhìn Tử Hỏa càng ngày càng tới gần, Dịch Hổ cảm thấy chưa lúc nào tử
vong cách mình gần đến thế. Vốn cho rằng có thể hô phong hoán vũ ở thế
giới phàm nhân, không ngờ lại có kết cục như hôm nay.
Hiện
tại y cực kỳ hận những tên đàn em đã đuổi theo Tiểu Tinh kia. Nếu thời
gian quay ngược trở lại, y sẽ không chút do dự biến mấy tên đấy thành
tro bụi, cũng không muốn trêu chọc Lâm Vân.
Lúc này Dịch Hổ còn không rõ thực lực của y và Lâm Vân cách xa hàng vạn dặm, thì coi như y đã sống uổng phí.
Người xung quanh còn đang kinh hãi vì sao Dịch Hổ bị ngưng lại trong không trung, thì Dịch Hổ đã cầu xin tha thứ:
- Lâm tiền bối, mong tiền bối tha mạng cho tôi.Số đá Bạch Hà còn lại, tôi nguyện ý cống hiến cho tiền bối.
Mặc dù Dịch Hổ cũng biết đá Bạch Hà là linh thạch. Nhưng ở trên Địa Cầu gọi như thế, y cũng phải gọi như vậy.
Nếu là mấy năm trước, nói không chừng Lâm Vân sẽ tha cho Dịch Hổ. Nhưng hiện tại linh thạch trong mắt hắn không khác gì củ cải trắng. Hắn còn
có nhiều lắm. Huống hồ, tên Dịch Hổ kia tu luyện tà công, không biết đã
hại đời bao nhiêu cô gái vô tội. Y muốn dùng vài viên linh thạch mà
chuộc lại mạng sống là không có khả năng.
Nếu bảo bối như Sơn Hà Đồ, Lâm Vân còn có thể xem xét. Nhưng một tên Dịch Hổ làm sao có thể lấy ra được thứ đó?