Công Tử Điên Khùng

Chương 378: Chương 378: Tiểu Tinh




Một con động vật có bộ lông màu vàng vượt qua trước mặt Lâm Vân, tốc độ nhanh như tia chớp.

- Con gì vậy nhỉ?

Dù kiến thức của Lâm Vân rất rộng rãi, nhưng chỉ cảm thấy con động vật kỳ quái này có chút quen quen. Đằng sau đã vang lên tiếng người vừa nãy.

Bỗng nhiên, con vật kia dừng lại rồi quay đầu nhìn Lâm Vân. Nó rõ ràng không do dự nhảy về phía Lâm Vân rồi dùng đầu cọ cọ chân của hắn. Giống như rất là quen thuộc vậy.

Lâm Vân nhìn con động vật có bốn chân này, mặc dù nhìn hơi quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là đã gặp nó ở đâu. Con này không giống hổ, không giống sói, cũng không giống con báo. Nó có bộ lông màu vàng óng ả, lớn hơn chó săn. Đứng ở bên cạnh Lâm Vân quả thực giống như một con báo hoang dã vậy.

Nhưng khí tức quen thuộc của con vật này đã khiến Lâm Vân nhận ra. Đây không phải là con sói vàng mà mình cứu được lúc bị Lý gia đuổi chạy vào dãy núi Vân Quý sao? Xem ra nó không phải là sói, mà là một đông vật không biết tên gì đó.

Không ngờ đã nhiều năm như vậy, nó còn nhận ra mình. Lâm Vân ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó. Hắn thấy trên cổ của nó đeo một còn vòng sắt, liền thuận tay biến vòng sắt thành hư vô.

Xem ra con vật này bị đang bị đuổi bắt. Mình và nó coi như có duyên phận. Cứu nó lần nữa cũng không có gì.

Vài tên to cao thở hồng hộc chạy đến. Bọn họ nhìn thấy Lâm Vân đang vỗ đầu con vật có bộ lồng màu vàng kia, trong mắt liền lộ ra vẻ dữ tợn:

- Xem lần này mày chạy trốn kiểu gì.

Nói xong mấy người kia liền vây quanh con vật này lại. Lúc đầu bọn họ còn hơi ngạc nhiên khi Lâm Vân ở bên cạnh, nhưng về sau đã coi Lâm Vân như không khí.

Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống, đứng lên, giơ chân tung vài cước. Mấy tên to cao kia lập tức bị đá văng đi chục mét. Nằm bò trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy nổi.

Lâm Vân đã khống chế sức của mình, nhưng không ngờ vẫn đá bọn chúng đi hơi xa.

- Cậu là ai? Sao lại vô duyên vô cớ đánh người?

Một người nam tử trung niên hơi gầy chạy tới. Ông ta vừa vặn nhìn thấy cảnh Lâm Vân đá bay bốn tên đàn em của mình. Tuy rất khiếp sợ, nhưng vẫn nghiêm mặt hỏi.

Có rất nhiều người xung quanh đã vây tới xem. Lâm Vân thì cười ha hả, lạnh lùng nói:

- Tại sao đánh các ông? Các ông đuổi theo vật nuôi của tôi, còn hỏi vậy sao? Nếu người khác tới nhà ông cướp đồ vật, ông có đánh người đấy không?

Lời này của Lâm Vân đều khiến người xung quanh cười vang.

- Ngươi nói láo.

Một tên nam tử vừa bị Lâm Vân đá đã bò lên. Khuôn mặt đỏ bừng nói.

- Con động vật lông vàng này là chúng tôi đã tới Thiên Tân, trải qua rất nhiều vất vả mới bắt được. Sao cậu lại không biết xấu hổ nhận nó thành vật nuôi của câu?

Người trung niên nghiêm nghị nói.

Lâm Vân nhìn y, lại dùng thần thức kiểm tra con vật có lông màu vàng kia. Hình như nó đã khai mở linh trí thì phải.

- Đây mới chỉ lần đầu tiên cậu nhìn thấy con đó, vậy mà đã tự nhận là của cậu rồi. Tôi từng thấy nhiều người mặt dày, nhưng còn chưa từng thấy người nào có mặt dày như cậu.

Một tên nam tử khác cũng bò lên, phụ họa nói.

- Tiểu Tinh, mày đã đi đâu vậy?

Lâm Vân thấy bộ lông của con vật này có màu vàng, nên dứt khoát gọi nó là Tiểu Tinh.

Người xung quanh nhìn mấy tên nam tử kia, không ngừng bàn tán. Người ta đã gọi tên của con vật, mà mấy tên kia chỉ gọi nó là thú lông vàng. Điều này đã sự khác nhau rồi.

- Tiểu Tinh cái gì vậy? Con thú này vốn là động vật hoang dã ở dãy núi Vân Quý. Về sau bị chúng tôi bắt lại rồi nhốt vào trong lồng sắt. Con thú này rất hung hãn. Chúng tôi còn bị chết một người vì nó. Sao nó có thể là vật nuôi của cậu được?

Sắc mặt của người trung niên đã trở nên âm trầm.

- Lá gan của mấy người thật không nhỏ, dám nhốt vật nuôi của tôi lại. Nó có phải là vật nuôi của tôi hay không, thì nhờ các vị xung quanh phán xử.

Lâm Vân nói xong, liền vuốt ve con thú lông vàng:

- Tiểu Tinh, mày đi nhặt mấy cái mũ của mấy tên kia vừa làm rơi đi.

Sau kho nói xong, Lâm Vân dùng thần thức để biểu đạt ý của mình. Con thú lông vàng quả nhiên nghe hiểu, rồi làm theo lệnh của Lâm Vân, chạy tới dùng mõm nhặt mấy cái mũ rồi đưa tới trước mặt Lâm Vân. Còn dùng chân đạp dạp vài cái.

Người xung quanh đều cười vang. Hành động này của nó chứng tỏ Tiểu Tinh đúng là vật nuôi của Lâm Vân. Mấy người kia bắt vật nuôi của người khác, còn nói là của mình, thật sự là buồn cười. Người xung quanh đều nói chuyện giúp Lâm Vân và khinh bỉ chửi mắng mấy tên nam tử đuổi theo Tiểu Tinh kia.

- Cậu, cậu…

Người trung niên tức giận đến không nói ra lời. Y cũng không rõ vì sao con thú hung hãn đó lại nghe lời của Lâm Vân như vậy. Nhưng con thú đó rất quan trọng với bọn họ, mà y thì không thể làm chủ được.

- Tôi thế nào? Chẳng lẽ vật nuôi của tôi, tôi lại không được lấy trở về sao? Ông còn không phục à?

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khó chịu.

- Huynh đệ, cậu có biết con thú đó là của ai không? Cậu mau rời khỏi đây đi, bất kể nó là của cậu hay không, thì chúng tôi đều muốn con Tiểu Tinh đó rồi. Nếu không thì hối hận cũng không kịp.

Người trnng niên đã khôi phục lại bình tĩnh. Lạnh lùng cảnh cáo Lâm Vân. Nhưng trong lúc vô ý thức cũng gọi con thú lông vàng kia là Tiểu Tinh.

- Cút đi, Tiểu Tinh là để ông gọi à?

Lâm Vân tung một cước đá bay tên trung niên kia.

- Tốt, cậu chờ đấy.

Tên trung niên và bốn tên đàn em rời đi, trong tiếng cười nhạo của đám đông.

Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, các ngươi tốt nhất đừng tới tìm ta, không thì chỉ biết xui xẻo mà thôi.

Lúc ở dãy núi Vân Quý, Lâm Vân không hiểu sự khác nhau giữa linh thú và dã thú. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã không còn là nai tơ như lúc trước. Hắn biết có sự tồn tại của yêu thú,, tiên thú, thậm chí là thần thú.

Nếu Tiểu Tinh là loại thú đã mở linh trí, thì nói không chừng nó cũng là một loại dị thú nào đó. Ở thế giới này đã xuất hiện truyền tống trận, ai biết trước kia có người Tu Chân nào thông qua truyền tống trận đi tới Địa Cầu rồi lưu lại những dị thú này hay không?

Lâm Vân lấy vài viên Tụ Khí Đan ném cho Tiểu Tinh. Thật không ngờ, Tiểu Tinh vừa nhìn thấy Tụ Khí Đan, hai mắt liền tỏa sáng. Cơ hồ là cướp viên đan dược trong tay của Lâm Vân vậy. Thậm chí sau khi ăn xong còn liếm lưỡi, tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

Quả nhiên, con thú này thích ăn Linh Đan. Xem ra không lâu nữa nó sẽ trở thành yêu thú. Một dã thú mà đã mở ra linh trí, nếu không có công pháp tu luyện gì, thì theo bản năng, cộng với đan dược hỗ trợ, nó sẽ trở thành yêu thú.

Thu được một con vật thông minh như vậy, Lâm Vân cũng rất co hứng. Mà nó còn có bộ lông vàng đẹp như thế, mấy người Vũ Tích chắc rất thích.

- Tiên sinh, đại ca của chúng tôi mời ngài đi theo một chuyến.

Lâm Vân còn đang dùng thần thức trao đổi với Tiểu Tinh, thì một chiếc Mercedes đã dừng ở trước mặt của hắn.

Điều này khiến cho Lâm Vân rất căm tức. Đám người kia đúng là không chịu bỏ qua. Liền lạnh lùng nhìn cái tên vừa lên tiếng rồi nói:

- Ta đi theo, có thể, nhưng chỉ sợ lão đại của các ngươi sẽ phải hối hận.

- Lâm Vân…

Một thanh âm cắt ngang cuộc nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.