Trong nháy mắt tia sáng kia đã lao tới, Lâm Vân đang định tránh đi, thì
bỗng nhiên tinh lực trong người của hắn không thể vận chuyển được. Đang
lúc trong đường tơ kẽ tóc đó, Liễu Nhược Sương đã lao tới, chắn trước
mặt hắn. Phi đạo lao tới liền bắn trúng vào ngực của nàng.
Lúc tiếng súng vang lên, Liễu Nhược Sương đã vô ý thức muốn ngăn cản cho Lâm Vân. Nàng không trông thấy ánh đao phóng tới, cũng không biết tiếng súng là đằng sau vọng lại. Nàng không hề nghĩ ngợi lao lên chặn trước
người Lâm Vân.
Nhưng nàng không ngăn cản được viên đạn lúc
đầu, mà lại ngăn cản được phi đao bắn sau. Lúc đó nàng không biêt vì sao lại bộc phát ra lực lượng lớn như vậy
Người ám toán Lâm Vân
chui lên từ mặt đất, còn chưa rơi xuống, đã lập tức rút súng ngắn ra. Rõ ràng là một cao thủ. Tuy nhiên, y còn chưa giơ súng lên, đã bị Lâm Vân
phóng Tinh Đao chém thành hai nửa.
Lâm Vân bất chấp tên sát thủ mà mình vừa giết, trực tiếp ông Liễu Nhược Sương vào trong ngực, vội vàng hỏi:
- Em có sao không?
Nhưng lập tức biết mình là hỏi vớ vẩn. Với sức khỏe hiện tại của Liễu
Nhược Sương, bị trúng thêm một đao thì còn có thể thế nào?
- Dù sao em sắp chết, có thể chặn một đao giúp anh…Em…Rất vui…Kỳ thực, hiện tại em cũng rất thích anh….
Liễu Nhược Sương cười cười, con mắt đóng lại, rốt cuộc không mở ra được.
Lâm Vân lập tức dùng tinh lực bảo vệ trái tim của Liễu Nhược Sương. Cởi cái áo của Liễu Nhược Sương xuống, hai gò bồng đào không thua kém Vũ
Tích chút nào xuất hiện, khiến Lâm Vân có chút hoa mắt. Vội vàng thu lại tâm thần, tranh thủ thời gian rút phi đao ra, lại dùng thảo dược ngăn
máu chảy.
Tuy sinh cơ của Liễu Nhược Sương chỉ còn cách một
đường, cơ hồ là không thể sống nổi. Nhưng mình phải cứu bằng được nàng,
bởi vì nàng đã giúp mình chặn một đao.
Vừa rồi phi đao kia
bắn tới cổ họng của mình, nếu như không phải Liễu Nhược Sương ngăn cản
giúp mình. Trong tình trạng không vận chuyển được tinh lực như vậy, mình còn mạng sống hay không? Liễu Nhược Sương chết là một chuyện, nhưng vì
cứu mình mà chết lại là một chuyện khác.
Mình thiếu nợ nàng
một mạng, nếu nàng ấy chết đi mình sẽ đi tìm ai để đổi lại? Vô luận là
lương tâm hay là đạo tâm về sau sẽ có một vết rạn khó mà tiêu trừ. Thậm
chí nó sẽ khiến tu vị của mình chỉ dừng lại được ở đây.
Lâm Vân là một người không thích thiếu nợ ai điều gì, huống chi là một cái mạng.
“Không được, nhất định phải cứu sống Liễu Nhược Sương. Cho dù không tu
luyện một thời gian, mình cũng không thể thấy nàng cứu mình mà chết
được.”
Đốt hai cỗ thi thể kia thành tro bụi, Lâm Vân không chút do dự ôm lấy Liễu Nhược Sương, rồi bay trở về nhà của nàng.
Nhà cũ của Liễu Nhược Sương phỏng chừng đã một năm rồi không có ai quét dọn. Bốn phía đều là tro bụi. Lâm Vân thấy một căn phòng coi như là
sạch sẽ, liền đẩy cửa đi vào. Đồ vật bên trong phòng này có vẻ như là
của Liễu Nhược Sương. Sử dụng một phép thuật lau đi sạch sẽ bụi bặm
trong căn phòng, rồi bế Liễu Nhược Sương lên giường.
Vận tinh lực ép viên đạn ra ngoài, Lâm Vân cầm linh thạch khôi phục lại một phần chân khí. Với tình huống hiện tại của Liễu Nhược Sương, không cho hắn
nhiều thời gian để tu luyện.
Phóng mảnh linh thạch xung quanh chỗ ngồi và để mấy viên linh thạch bên cạnh. Rồi ôm Liễu Nhược Sương
vào trong ngực, hai tay đặt vào bụng của nàng.
Lâm Vân muốn
dùng tinh lực để bao lấy độc tố bên trong cơ thể Liễu Nhược Sương. Làm
như vậy phi thường nguy hiểm bởi vì tinh lức toàn thân của hắn sẽ tiến
vào cả người của Liễu Nhược Sương.
Như vậy một khi tinh lực
không đủ sẽ làm cho hai người đều tê liệt. Liễu Nhược Sương thì càng
trực tiếp bị đốt thành tro bụi, chứ đừng nói gì là cứu mạng sống. Mà làm nư vậy cho dù thành công, cũng chỉ có thể bức chất độc bên trong người
nàng tới một chỗ, chứ chưa triệt để chữa khỏi cho nàng. Nhưng ít nhất
trong vòng mấy tháng, chất độc sẽ không phát tác.
Nếu như tu
vị cao hơn, Lâm Vân có thể trực tiếp ấn vào huyệt Tâm Du sau lưng Liễu
Nhược Sương hoặc là cầm cổ tay của nàng là được. Thậm chí không cần khóa chất độc, có thể trực tiếp bức ra ngoài.
Nhưng Lâm Vân chỉ
có hai sao, chỉ có thể thông qua việc vận chuyển tinh lực toàn thân để
khóa chất độc lại. Một khi tinh lực sử dụng hết, mà chất độc chưa bị
khóa trọn vẹn, như vậy sẽ bị cắn trả. Kết quả là một người bị thương,
một người bị thiêu rụi.
Đây cũng là lý do vì sao trước kia
Lâm Vân không trợ giúp Liễu Nhược Sương chữa trị. Bởi vì cho dù khóa lấy chất độc trong người nàng, cũng không thể giải quyết được vấn đề. Còn
phải chịu khả năng cắn trả rất lớn. Lâm Vân đương nhiên là không muốn
làm vậy. Liễu Nhược Sương cũng không phải là người nào của hắn.
Nhưng hiện tại bất đồng. Mình đã thiếu nàng một cái mạng, nếu có biện
pháp mà không thử, thì sẽ tạo ám ảnh lớn trong lòng hắn.
Tinh lực hùng mạnh như suối tuôn, chảy khắp kinh mạch, huyệt đạo của Liễu Nhược Sương.
Chất độc trong người của Liễu Nhược Sương đã bị tinh lực thong thả dồn về một chỗ. Dần dần hình thành một cái kén nhỏ.
Một tiếng, hai tiếng…Tinh lực của Lâm Vân không ngừng chuyển một vòng,
rồi lại hai vòng, hấp thu lấy độc tố trong cơ thể của Liễu Nhược Sương.
Năm tiếng sau, toàn thân Lâm Vân đã ướt đẫm mồ hôi. Tinh lực trong cơ
thể đã bắt đầu héo rũ. Nhưng còn một nửa độc tố còn chưa bị khóa. Lâm
Vân biết mình đã lỗ mãng làm việc. Vốn lúc đầu tinh lực đã yếu, hiện tại lại phong tỏa chất độc như vậy, thì càng thêm khó khăn.
Nhưng đã đến mức này rồi sao có thể buông tha? Một khi buông tha, chẳng
khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Còn khiến Liễu Nhược Sương biến
thành tro bụi.
Cắn chặt răng, hấp thu linh khí từ những mảnh
vụn linh thạch, trong lòng cũng biết, một khi hấp thu xong số mảnh vụn
linh thạch này mà còn chưa khóa hết được chất độc, thì nàng ấy thực sự
mất mạng.
Việc hấp thu linh khí không giống với việc luyên
công. Luyện công là chậm rãi hấp thu linh khí sau đó chuyển hóa thành
tinh lực. Giống như uống từng ngụm nước một vậy. Mà hấp thu linh khí như bây giờ, là không chuyển hóa linh khí, trực tiếp dùng số linh khí này
bao vây lấy độc tố. Điều đó lại giống như uống một thùng nước.
Tám tiếng…Mười tiếng…Đã là mười hai tiếng Lâm Vân dùng ý chí kiên cường của mình để chèo chống. Linh thạch xung quanh đã bị biến thành tro bụi, nhưng vẫn có một phần độc tố bên trong cơ thể của Liễu Nhược Sương là
còn chưa bị khóa lại.
Lâm Vân thở dài một tiếng, rốt cuộc
không kiên trì nổi. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ cứ như vậy chết ở chỗ
này? Không được, tuyệt đối không được, mình còn phải đi về rồi dẫn theo
Vũ Tích đi ra bên ngoài tìm kỳ ngộ. Hai mươi viên linh thạch ở bên cạnh
lại không thể dùng được. Bởi chính vì nguyên vẹn nên tốc độ hấp thu linh khí sẽ chậm hơn rất nhiều. Hấp thu nó còn không bằng không hấp thu.
Sớm biết như vậy thì cũng đập vụn số linh thạch này đi. Mà cho dù có
đập vụn thì thế nào, nhiều nhất là kiên trì thêm một tiếng mà thôi.
Nếu có linh thạch có phẩm chất cao thì tốt rồi. Buông tha hay là không? Lâm Vân nhổ ra một ngụm máu tươi, sau lưng của Liễu Nhược Sương lập tức ướt đẫm máu tươi.
Chẳng lẽ cứ như vậy chết đi?
Linh thạch có phẩm chất tốt? Không phải mình có một viên sao? Sao không
lấy ra thử xem nhỉ? Lâm Vân nghĩ tới đây, một viên linh thạch trực tiếp
bay ra từ trong Tinh Giới rồi được Lâm Vân ngậm vào trong miệng.
Một cỗ linh khí mạnh mẽ và tinh khiết hơn số mảnh vụn linh thạch kia
lập tức tuôn trào vào trong cơ thể của Lâm Vân. Lâm Vân thoải mái, thiếu chút nữa rên lên thành tiếng. Tuy linh khí đã đủ rồi, nhưng hiện tại
thân thể của Lâm Vân quá sức mệt mỏi, tùy thời đều không thể duy trì
được. Đành phải tăng tốc độ bao vây lấy độc tố.
Nhưng cũng
nhờ cỗ linh khí phong phú đó, Lâm Vân một hơi khóa được toàn bộ số độc
tố còn lại trong cơ thể của Liễu Nhược Sương. Độc tố tụ tập lại tạo
thành một cái kén dấu trong một góc của cơ thể Liễu Nhược Sương. Tuy
nhiên cái kén này đã nối liền với kinh mạch của nàng rồi, nên không thể
nào bức ra được.
Lâm Vân chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Trong người như có cái gì như muốn nổ tung vậy. Cuối cùng là tinh thần
không chịu nổi, liền ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Vậy là Lâm Vân đã mất mười tám tiếng để khóa chất độc trong người của Liễu Nhược Sương.
Liễu Nhược Sương mở to mắt, nhìn thấy căn phòng quen thuộc liền thì thào:
- Mình đã chết rồi sao? Cho nên linh hồn mới trở lại căn phòng cũ này.
Ủa, không đúng, ai đang ôm mình vậy, còn để tay vào ngực mình nữa? Không tốt.
Liễu Nhược Sương vội vàng muốn gỡ cánh tay kia ra, nhưng đảo mắt đã nhìn thấy người ôm mình là Lâm Vân.
“Mình không chết? Là hắn cứu mình?”
Liễu Nhược Sương đột nhiên hiểu ra. Sau khi mình đỡ cho Lâm Vân một đao thì rơi vào hôn mê. Sau đó Lâm Vân ôm mình tới phòng cũ của mình, rồi
dùng phương pháp nào đó cứu mỉnh tỉnh lại.
Tuy nhiên xem cả người Lâm Vân ướt đẫm mồ hôi như vậy, Liễu Nhược Sương liền biết là hắn đã quá mệt mỏi.
“Vết máu trên người mình là của Lâm Vân phun ra sao? “
Liễu Nhược Sương không tiếp tục bỏ tay của Lâm Vân ra, chỉ nhẹ nhàng
vuốt ve khuôn mặt của hắn. Lại lau vết máu ở miệng hắn đi, nhẹ nhàng
nói:
- Cảm ơn anh đã cứu em…
Nhìn miệng vết thương ở trước ngực mình đã được dùng thảo dược cầm máu. Cúc áo còn chưa được cài lại, là biết do Lâm Vân làm.
Trong lòng Liễu Nhược Sương chỉ có cảm kích,, chứ không hề có ý trách móc gì.