- Cậu đoán xem, sau khi Liễu Nhược Sương đi gặp Lâm Vân thì cô ta sẽ đi đâu?
Tần Bang Trung giống như đã biết kết quả này vậy, không hề có chút kinh ngạc, chỉ thuận miệng hỏi.
- Tôi nghĩ cô ta sẽ đi tới quê cũ của Liễu gia để bái tế cha mẹ của cô
ta. Cô ta giữ gìn tập đoàn Vân Môn như vậy, chắc chắn đã thông đồng với
tên Lâm Vân kia. Chứng tỏ cô ta chỉ giả vờ thanh cao, rồi vụng trộm lên
giường với hắn. Nếu như hai người này thông đồng với nhau, phỏng chừng
tên Lâm Vân kia có thể đi theo cô ta tới quê cũ của Liễu gia. Tuy nhiên
không biết cô ta còn sống để đi tới nơi đó không.
Thanh âm của Liễu Quý càng ngày càng âm lãnh.
Tần Bang Trung và Lý Danh Sinh liếc nhìn nhau, đều áp chế không nổi sự
vui mừng toát ra trong mắt. Không nghĩ tới lại có cơ hội tốt như vậy.
Nếu như tên Lâm Vân thật sự đi tới quê cũ của Liễu gia, thì xem tên Lâm
Vân kia còn chạy đi đâu được nữa? Cho dù ngươi có lợi hại, chẳng lẽ ta
lại không ám toán được ngươi?
- Tốt, Liễu Quý, cậu thật đúng là
ngôi sao may mắn của chúng tôi. Lần này tập đoàn y dược của chúng tôi có một người như cậu gia nhập, nhất định sẽ tiến xa thêm một bước. Ngày
mai tôi sẽ mở một bữa tiệc ở Đệ Nhất Lâu, mong rằng cậu sẽ tới đó góp
vui. Đêm mai chúng ta lại bàn bạc kỹ kế hoạch tiếp theo. Vô luận như thế nào, với việc cậu lấy được phương thuốc điều chế này, cậu cũng coi như
một cổ đông của tập đoàn chúng tôi.
Khuôn mặt của Tần Bang Trung đầy vẻ vui mừng, không ngừng nói lời cảm kích với Liễu Quý.
Liễu Quý cũng rất là hưng phấn đứng lên rồi cáo từ hai người. Với y mà
nói, lấy cách điều chế kia cực kỳ đơn giản. Y đã nhìn lão già kia không
thuận mắt. Bởi lão gia kia lại trợ giúp Liễu Nhược Sương trong phiên
toàn lần này. Cho nên y mới đồng ý giúp Tần Bang Trung làm chuyện như
vậy. Tin tưởng có Tần Bang Trung ở đằng sau chống lưng, sẽ không phải lo lắng xảy ra vấn đề. Mà cho dù có xảy ra vấn để, mình cũng có thể lôi
Tần Bang Trung ra làm bia đỡ đạn.
Cười lạnh nhìn Liễu Quý đi ra phòng khách, Tần Bang Trung nói với lão quan gia:
- Làm sạch sẽ một chút.
….
Đã mấy lần Lâm Lộ Trọng muốn gọi Lâm Vân tới để hỏi về chuyện của tập
đoàn Vân Môn, nhưng ông ta vẫn nhịn được. Theo cách làm của đứa cháu này từ trước đến nay, thì biết nó không phải là một đứa xằng bậy.
Không phải áo lót 'Vân Tằm Miên' xuất hiện mấy năm trước cũng gây ồn ào như vậy sao? Cuối cùng vẫn được chứng minh là thật.
……
- Xem ra, Lâm Vân của Lâm gia là muốn đi theo nghề buôn bán rồi.
Tần Vô Sơn nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Lâm Vân muốn theo con đường buôn bán.
- Xem ra là như vậy. Có lẽ hắn không còn hứng thú với việc làm huấn
luyện của Long Ảnh hay làm tổng chỉ huy của đội đặc công quốc tế nữa
rồi.
Trà lời Tần Vô Sơn là một người niên tuổi hơn bốn mươi.
Trầm mặc sau nửa ngày, Tần Vô Sơn mới lên tiếng:
- Như vậy cũng tốt, chỉ là cái quảng cáo kia của công ty hắn quá mức
dọa người. Đây là một con dao hai lưỡi a. Người này cũng quá nóng lòng
thành công đi.
Ngày 25 tháng 9.
Đây là một ngày mà cơ hồ tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi. Trung tâm giao dịch Vân Môn, nơi chuyên tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn Vân Môn đã mở cửa.
Lần này tập đoàn Vân Môn không cần phải làm ra các hoạt động thu hút
khách hàng gì, nhưng người mua vẫn đứng đợi đông nghịt ở ngoài cửa. Có
rất nhiều người là thực sự muốn mua cái điện thoại Vân Tinh Linh. Có
người thuần tùy chỉ là tới xem náo nhiệt.
Lần này công ty
viễn thông Vân Môn tung ra ba loại điện thoại. Loại cấp tỉnh có giá từ
ba nghìn tới năm nghìn nguyên. Chỉ có mười kiểu dáng. Cấp quốc gia từ
năm nghìn tới năm mươi nghìn nguyên, có một trăm kiểu dáng. Mà điện
thoại Vân Tinh Linh cấp toàn cầu, có giá từ năm mươi nghìn tới năm trăm
nghìn nguyên. Tổng cộng có bốn mươi kiểu dáng.
Chủng loại,
giá cả kiểu dáng đều được bày biện hết sức rõ ràng, các loại đều có. Tuy giá thành sản phẩm hơi cao, nhưng nếu mua là được dùng vĩnh viễn, không phải mất các khoản chi phí các.
Buổi sáng ngày đầu tiên khai trương, đã được bán mấy chục nghin chiếc. Mà có rất nhiều điện thoại là các công ty viễn thông khác mua về để nghiên cứu. Cho nên họ toàn mua
theo số lượng lớn.
Trong lúc nhất thời, điện thoại Vân Tinh
Linh của tập đoàn Vân Môn chấn động toàn thế giới. Lúc này các tập đoàn, các công ty, nhà máy liên quan tới ngành thông tin viễn thông mới bắt
đầu luống cuống. Đây không phải chuyện đùa, một khi sản phẩm Vân Tinh
Linh phổ cấp khắp thế giới, thì sẽ dẫn tới rất nhiều công ty, nhà máy bị phá sản, kéo theo là hàng loạt người thất nghiệp.
Hơn nữa, Vân Tinh Linh phổ cập chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Cùng ngày, các sản phẩm của Vân Tinh Linh đã được đưa tới phòng nghiên
cứu của các quốc gia và các nhà máy. Những chuyên gia kỹ thuật đều cho
rằng,,nếu đã có hàng mẫu, thì phân tích ra kết cấu của chúng chỉ là
chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nên không có gì phải lo lắng.
Một số công ty khôn khéo đã bắt đầu tới công ty viễn thông Vân Môn để
hợp tác làm ăn. Chẳng hạn như bọn họ có thể hỗ trợ một số linh kiện sản
xuất hay là vỏ hộp gì đó.
Trong một thời gian ngắn, mưa gió
bắt đầu thay đổi. Công ty viễn thông Vân Môn cũng không ngừng tuyển công nhân viên, không ngừng xây dựng thêm các nhà xưởng.
Đã có rất nhiều người làm trong ngành nắm bắt được hướng gió, đều đầu quân cho công ty viễn thông Vân Môn.
Đây đã là một tuần sau khi sản phẩm Vân Tinh Linh được đưa ra thị
trường. Tuy Lâm Vân cho rằng, loại sản phẩm này không phải lo vấn đề
tiêu thụ. Nhưng thật không ngờ lại hút hàng như vậy. Tồn kho vốn có năm
triệu chiếc, chỉ trong vòng một tuần lễ đã hết sạch. Không thể không
tăng giờ sản xuất.
Bởi vì công nhân viên làm cho tập đoàn Vân Môn có tiền lương cao gấp ba, bốn lần so với các công ty khác, cho nên
không có ai than phiền với việc tăng ca. Nhưng Mông Văn vẫn an bài chia
là ba ca làm việc. Sản phẩm mới không ngừng vận chuyển tới trung tâm
giao dịch. Rồi bắt đầu xây dựng các trung tâm giao dịch khác trên toàn
thế giới….
Thấy mọi việc của công ty đã đi vào quỹ đạo, Lâm
Vân mới thở ra một hơi. Hiện tại hắn muốn trở về nghỉ ngơi một chút, rồi tính toán đưa Vũ Tích đi ra ngoài. Chuyện ở đây giao cho đám người Mông Văn và Lý Thanh xử lý là được rồi.
- Chủ tịch Lâm, bên ngoài có cô gái tên là Liễu Nhược Sương muốn gặp ngài.
Lâm Vân vừa đứng lên, bí thư của Mông Văn đã đi vào nói.
- Liễu Nhược Sương? Cô ta tới đây làm gì? Em bảo cô ấy đến phòng khách chờ anh một chút, tí anh qua đó ngay.
Sau khi Lâm Vân thu thập xong mấy thứ thì mới đi vào phòng khách.
- Lâm Vân…
Trông thấy Lâm Vân tới Liễu Nhược Sương vội vàng đứng lên.
- Em cứ ngồi đi.
Lâm Vân nói xong cũng ngồi xuống.
Thần sắc của Liễu Nhược Sương rất tiều tụy, vành mắt đã biến thành màu
đen, khuôn mặt thì trắng bệch. Lâm Vân thấy vậy, âm thầm suy nghĩ, cô ta đi trộm mộ hay sao mà lại biến thành cái dạng này? Tuy vẫn không làm
giảm đi vẻ mỹ mạo của nàng, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy là lạ. Có nữ nhân bình thường nào lại không quý trọng dụng mạo của mình như vậy? Mới nửa
năm không gặp, cô nàng biến hóa thật lớn.
- Hôm nay em tới
đây là trả lại độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn cho anh. Công ty dược nghiệp
Liễu thị cũng đã đình chỉ sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn rồi.
Liễu Nhược Sương lấy ra một tập văn kiện dày đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân mở ra nhìn, trong đó quả nhiên có giấy đăng ký độc quyền của
Dưỡng Tâm Hoàn. Lâm Vân gật đầu, khép tập văn kiện lại, nói:
- Ừ, vậy thì anh sẽ thu lại, đã vất vả cho em rồi.
Hắn có thể nhìn ra vì vật này, mà Liễu Nhược Sương đã mất không ít khí
lực. Tuy nhiên việc này là điều phải làm, không có quan hệ gì tới hắn.
Cho dù gần đây hắn bận rộn với công ty viễn thông Vân Môn, cơ hồ quên
chuyện này. Nhưng đã là đồ đạc của hắn thì phải trở về với chủ nhân của
nó.
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân đã thu hồi tập văn kiện, mới thở phào một cái. Đứng lên nói:
- Mãi cho đến hôm nay mới có thể trả lại đồ đạc cho anh, em thật là xin lỗi. Chào anh….
Liễu Nhược Sương vừa nói tới đây, thân hình đã lung lay ngã xuống bên
cạnh. Lâm Vân thấy thế, vội vàng đi tới phía trước vịn Liễu Nhược Sương. Lúc này nàng ấy đã nhắm chặt mắt, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Vân
vôi vàng dùng tinh lực thăm dò, liền chấn động. Không ngờ tâm lực của cô ta đã suy kiệt tới trình độ như vậy. Chứng tỏ tinh thần của cô ta liên
tục trong tình trạng bì đè nén, giấc ngủ thiếu trầm trọng. Hơn nữa trong người cơ hồ không còn sinh cơ.
“Không đúng, cô ta chúng một
loại độc mãn tính. Chất độc đang dần dần ăn mất sinh cơ của cô ta. Vì
vậy cơ thể của cô ta mới suy kiệt như vậy. Nếu như mới trúng độc trong
một hai tuần thì mình có có thể chữa khỏi. Nhưng hiện tại mình đã không
có cách nào trị liệu nữa rồi. Phỏng chừng cô nàng đã trúng độc một hai
tháng.”
“Một người bị trúng độc như vậy, vẫn có thể kiên trì
giải quyết xong chuyện độc quyền để trả cho mình. Đây quả thực là kỳ
tích. Không biết là ai hạ độc cô ta? Loại độc này có thể nói là loại độc cao cấp, bình thường rất khó có thể điều tra ra.”
Lâm Vân chậm
rãi vận chuyển tinh lực vào trong cơ thể của Liễu Nhược Sương. Liễu
Nhược Sương mở to mắt, thấy mình nằm trong ngực của Lâm Vân, nhưng không hề có ý giãy dụa, hoặc là nói không có chút khí lực để vùng vẫy.
- Em cầu anh một chuyện được không….
Liễu Nhược Sương nhìn Lâm Vân, yếu ớt nói.
Lâm Vân sửng sốt một chút. Là cầu mình cứu cô ta sao? Nhưng cô ta đã rơi
vào tinh trạng này rồi thì rất khó cứu. Mình cũng đâu phải là thần tiên. Tuy nhiên vẫn nói ra:
- Em có yêu cầu gì thì nói đi. Nếu như anh làm được, anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Em..Biết tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, đã không thể ngồi xe
nữa rồi. Làm phiền anh đưa em tới vịnh Liễu gia của huyện Chính Cốc
thuộc tỉnh Lâm Hải. Em muốn tới nhà cũ của cha và mẹ…
Liễu Nhược Sương nói tới đây, muốn mở mắt ra, nhưng lại không còn sức.
- Ừ, nhưng không phải ông nội của em đang ở Yên Kinh sao? Sao em không tới chỗ của ông nội em?
Thông qua Hàn Vũ Tích, Lâm Vân cũng biết Liễu Nhược Sương sống nương tựa vào ông nội. Cha mẹ của nàng thì đã không biết đi dâu.
- Ông nội của em đã qua đời rồi….
Liễu Nhược Sương nói tới ông nội, nước mắt không nhịn được rơi xuống, lần nữa hôn mê.
“Không ngờ cô ta đã trúng độc nặng như vậy, tim cũng đã đập rất yếu. Cô ta có
thể kiên trì tới tận bây giờ là nhờ ý chí của cô ta.”
Lâm Vân nhìn cái cặp xách tay màu đen mà Liễu Nhược Sương mang tới, quả nhiên có một bình tro cốt.
Cô nàng Liễu Nhược Sương này không mang gì cả, chỉ mang mỗi bình tro cốt,
xem ra là đã chuẩn bị sau khi trả lại độc quyền cho mình rồi trở về vịnh Liễu gia luôn.
Nhưng với sức khỏe hiện tại của nàng có thể trở
về vịnh Liễu gia được không? Không đúng, ngay cả quần áo cô ta cũng
không mang theo, chắc là cô ta biết mệnh của cô ta không còn lâu. Ừ, đem tro cốt của ông nội trở về chỗ ở của cha mẹ, sao lại không gọi điện tới trước? Hay là còn chưa gọi tới hoặc là sợ người trong nhà lo lắng/
Lâm Vân phỏng chừng ông nội của Liễu Nhược Sương qua đời có liên quan tới
Dưỡng Tâm Hoàn. Nàng trúng độc nói không chừng cũng có quan hệ tới nó.
Ài, thật sự là tiền tài hại người. Nếu như lúc trước Liễu Nhược Sương
không lưu lại Dưỡng Tâm Hoàn để sản xuất, thì những chuyện này đã không
phát sinh rồi. Cô nàng Liễu Nhược Sương cũng là một người thích an phận, chỉ là nghĩ sai thì hỏng hết chuyện. Thôi, mình giúp nàng một lần này
vậy. Đi tới vịnh Liễu gia cũng tốn không nhiều thời gian.
Nghĩ tới đây Lâm Vân liền bế Liễu Nhược Sương, bay ra ngoài cửa sổ. Hắn muốn trở về nói với Vũ Tích một câu.
- Lão công, đây không phải là Nhược Sương sao? Cô ấy bị làm sao vậy?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân ôm Liễu Nhược Sương từ cửa sổ nhảy vào, lại nhìn Liễu Nhược Sương hôn mê, vội vàng hỏi.
Lâm Vân kể lại tình hình của Liễu Nhược Sương cho Hàn Vũ Tích biết. Phỏng
chừng là do cô ta với người nhà phải kiện cáo lên tòa án nên tâm lực
tiêu hao quá độ. Tăng thêm gia gia có thẻ là bị mấy con cháu trong nhà
làm cho tức chết, lại bị âm thầm hạ độc, khiến Liễu Nhược Sương rốt cuộc không kiên trì nổi.
Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói vậy, nước mắt đã rưng rưng, không khỏi nói:
- Sớm biết như vậy chúng ta đã không cần cô ấy trả Dưỡng Tâm Hoàn trở về
rồi. Không nghĩ tới lại gây ra chuyện như vậy. Lão công, anh có thể cứu
cô ấy không? Nhược Sương thực sự là đáng thương.
Lâm Vân lắc đầu nói với Vũ Tích:
- Cho dù chúng ta không đòi lại Dưỡng Tâm Hoàn thì vài anh trai và chú
của cô ấy sớm muộn gì cũng tranh dành quyền lực, rồi khiến ông nội của
cô ấy giận chết mà thôi. Huống hồ đây chính là sản phẩm chúng ta, cho
nên em đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại tu vị của anh còn quá thấp, cộng
thêm Linh Dược thiếu thốn. Cùng lắm là kéo dài thời gian, chứ không có
cách nào để cứu sống.
Hàn Vũ Tích lau lau nước mắt nói:
- Anh
dẫn cô ấy về đi, cho cô ấy gặp lại cha mẹ của cô ấy. Anh không cần phải
lo lắng cho em đâu. Tu vị của em đã là tầng bốn rồi, hiện tại mọi sự
việc trong phạm vi 40km, em đều biết rõ.
Lâm Vân nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, vội vàng cầm lấy cổ tay của nàng. Quả nhiên là Luyện Khí kỳ
tầng bốn. Trong lòng không khỏi mừng rỡ. Với tu vị hiện tại của nàng là
đủ bảo vệ bản thân.
Lâm Vân chào từ biệt Hàn Vũ Tích, rồi ôm Liễu Nhược Sương bay ra ngoài cửa sổ. Nhảy lên Phi Vân Trùy, rất nhanh đã
tới vịnh Liễu gia.
Bởi vì sợ Liễu Nhược Sương hôn mê sâu, Lâm Vân cứ cách một lúc lại vận chuyển tinh lực vào người nàng. Quả nhiên, nhờ
được tinh lực của Lâm Vân bổ sung, Liễu Nhược Sương lần nữa mở to mắt,
nhìn mây trắng trên trời, nàng liền biết Lâm Vân đang dẫn mình trở về
quê cũ.
- Cảm ơn anh…
Liễu Nhược Sương chỉ nói được ba chứ thì không nói gì nữa, chỉ kinh ngạc nhìn mây trắng xuất hần.
Lâm Vân thở dài một tiếng, không biết nên an ủi cô ta như thế nào. Dù sao
chuyện này mình cũng thúc thủ vô sách. Tâm tình của cô ta đã chết, cho
dù có linh đạn diệu dược đi chăng nữa cũng không nhất định khiến cô ta
hồi phục. Huống chi mình không có linh đan diệu dược nào trong người.
Thấy Lâm Vân trầm mặc, Liễu Nhược Sương lại lên tiếng:
- Kỳ thực, em đã biết mình sống không được vài ngày. Nhưng em không hề có hối tiếc gì cả…À, có một hối tiếc, đó là em chưa từng yêu ai, hoặc là
nói em không muốn yêu ai… Về sau em nhìn thấy Vũ Tích, em cũng rất hâm
mộ, không biết hương vị của yêu là gì. Anh là một người nam nhân tốt…
Lâm Vân sờ sờ cái mũi, không biết nói gì cho phải.
- Em được ông nội nuôi từ nhỏ. Sau khi ông nội qua đời, em liền cảm thấy
thế giới này không còn có gì để lưu luyến. Kỳ thực, ngày đó anh nhéo
ngực của em, trong lòng em rất tức giận. Nhưng về sau em không còn trách anh nữa. Anh không phải bận tâm đâu…
Liễu Nhược Sương càng nói càng nhỏ, cuối cùng là nằm ngủ trong ngực của Lâm Vân.
Lâm Vân lại sờ sờ cái mũi. Trong đầu suy nghĩ, mình đã quên việc vê ngực
của nàng ta, ai mà để mãi điều đó trong lòng làm gì. Bây giờ nghe Liễu
Nhược Sương nhắc lại, thì lại có chút ngượng ngùng. Tuy mình không để
chuyện đó vào trong lòng, nhưng một cô gái bị người khác giới vê ngực,
ngươi để cho nàng không để vào trong lòng mới là lạ.
Tỉnh Lâm Hải cách Yên Kinh không gần, mà Lâm Vân thì không dám bay quá nhanh. Cho
nên hơn một tiếng sau mới tơi nơi ghi trên bản đồ. Rồi thật vất vả mới
tìm được vịnh Liễu gia.
- Đã đến rồi sao?
Nhờ tinh lực của Lâm Vân, mà Liễu Nhược Sương lại lần nữa tỉnh lại.
- Đã đến rồi. Nhà của em ở chỗ nào?
Lâm Vân nhìn Liễu Nhược Sương, hỏi.
- Nhà đầu tiên ở phía bắc thôn.
Liễu Nhược Sương muốn giơ tay chỉ hướng, nhưng đã không còn khí lực.
Lâm Vân dùng thần thức quét qua một lần, lập tức nói:
- Có phải là một ngôi nhà trống rỗng không. Xung quanh căn nhà đó chỉ toàn là có dại, hình như đã lâu rồi không có người ở đó.
- Đúng rồi…Cha mẹ em đã không còn ở đó. À, nhờ anh đưa em tới một chỗ phía sau núi, cách đây khoảng 8, 9 km.
Liễu Nhược Sương nói mấy câu thì đã mệt lả, thở hổn hển nửa ngày mới đỡ.
Lâm Vân không hỏi lại, lập tức đi lên Phi Vân Trùy rồi bay đi. Lúc tới vị
trí, thì toàn là mồ mả. Dùng thần thức quét qua một cái, xung quanh
không có nhà ở nào, liền kỳ quái nhìn Liễu Nhược Sương.
- Nơi này chính là một nghĩa trang. Hai cái mộ phía trước chính là mộ của cha mẹ em. Anh thả em xuống đây là được.
Liễu Nhược Sương tựa hồ có một ít huyết sắc trên mặt.
Lâm Vân yên lặng không nói, nhẹ nhàng thả Liễu Nhược Sương xuống. Liễu
Nhược Sương nhào tới phía trước hai nấm mộ. Còn chưa khóc thành tiếng,
thì lại lần nữa hôn mê bất tỉnh. Lâm Vân vội vàng vịn lấy nàng, vận
chuyển tinh lực vào sau lưng của Liễu Nhược Sương.
Liễu Nhược
Sương tỉnh lại, chỉ quỳ trước ngôi mộ, xuất thần. Lâm Vân sợ Liễu Nhược
Sương lại hôn mệ, liền vận chuyển tinh lực hóa thành chân nguyên, không
ngừng truyền vào người nàng. Trong lòng kinh ngạc vì cha mẹ của Liễu
Nhược Sương rõ ràng đã chết rồi.
- Lâm Vân, cảm ơn anh đã dẫn em
tới đây. Anh đưa hộ em tro cốt của ông nội…Anh đi đi, để em một mình ở
chỗ này là được rồi…Nếu như anh có rảnh, thì ngày mai quay lại đây rồi
chôn cất em ở bên cạnh cha mẹ…
Liễu Nhược Sương nói xong, biểu lộ rất bình tĩnh. Không nhìn ra vẻ tuyệt vọng.
Lâm Vân thở dài, lấy bình tro cốt, vừa đưa cho Liễu Nhược Sương, thì Lâm
Vân đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm. Còn chưa phóng thần thức
kiểm tra thì một viên đạn đã bắn vào sau lưng hắn.
Viên đạn tiến
vào cơ thể của hắn, đã bị tinh lực bên trong tự động bảo vệ. Cho nên
viên đạn không thể đâm thủng ngực của hắn, mà chỉ có thể dừng lại ở bên
trong. Trong nháy mắt, viên đạn thứ hai lại bắn tới. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giơ tay bắt lấy viên đạn, rồi thuận tay ném đi.
Nếu không phải vì Lâm Vân đang truyền tinh lực trợ giúp Liễu Nhược Sương, thì
viên đạn lúc đầu sao có thể bắn sâu vào người hắn được. Nếu bắn trúng
thì cũng chỉ đi vào được vài cm ma thôi. Chứ không vào sâu như hiện tại.
Sau lưng truyền tới một tiếng kêu đau đớn. Lâm Vân xoay người thì nhìn thấy một tên nam tử cầm súng ngắm đã ngã xuống. Ở giữa trán y là một lỗ đạn.
Lúc Lâm Vân ném viên đạn trong tay và xoay người, thì một tia sáng bắn
thẳng về phía cổ họng của Lâm Vân. Ngay sau đó, một cái bóng phóng lên
từ dưới mặt đất không xa. Động tác rất là liên tục.