Chuyện kể rằng, từ sau buổi sáng "chân
thành" hôm đó xong, Cổ Đinh Đang liền lý thẳng khí hùng mà ở lại Lục Ba
sơn trang, tuy nói là đêm đầu tiên đã cưỡng chiếm được phòng ngủ của chủ nhân,
nhưng sau này vẫn bị tổng quản đại nhân trông coi đủ chuyện lớn nhỏ trong sơn
trang kiên trì mời qua biệt viện dành cho tân khách nghỉ ngơi.
Làm khách mấy ngày, nàng căn bản chẳng làm gì giúp
Hoàng Phủ Thiếu Phàm trị độc, luôn chạy loạn khắp nơi đi dạo, thỉnh thoảng còn
chạy khỏi sơn trang, biến mất 2, 3 ngày rồi lại nhảy ra, khiến cho người ta
không tài nào hiểu nổi nàng đang bận rộn cái gì.
Mà kỳ quái hơn là, thân là người trong cuộc, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm hình như cũng chẳng nôn nóng, cũng không hỏi nàng khi nào mới chịu
bắt đầu giải độc giúp hắn, Từ Triển Nguyên thì ngược lại, nóng lòng thay cho
chủ tử, cho dù việc trong trang bận rộn, cũng sẽ mỗi ngày không yên, không ba
thì năm bận đều chạy đi biệt viện chặn người.
Chặn không được, nổi đóa; chặn được, càng thêm nổi
đóa, bởi vì chỉ cần chất vấn nàng khi nào bắt đầu giúp chủ tử giải kịch độc,
nàng luôn nhún nhún vai, cười hì hì nói "Sắp rồi", nhưng trước sau
vẫn không có câu sau, khiến cho tổng quản đại nhân rầu đến mức mặt càng ngày
càng đen, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Ngày hôm đó, khí trời trong trẻo, mây trắng bay bay,
gió nhẹ phất phơ, bách hoa bên trong hậu viện thi nhau đua nở, nước hồ gợn sóng
xanh biếc trong vắt, đẹp không sao tả xiết.
Ven hồ, bên trong lương đình thanh nhã, một nam nhân
tao nhã mỉm cười phẩm trà, lẳng lặng nghe thuộc hạ chất vấn đầy bất mãn.
"Chủ tử, Cổ cô nương kia cứ ngày này qua ngày
khác chẳng có động tĩnh gì, không phải là vô tâm giúp người giải độc, chỉ sợ là
nói suông mạnh miệng, căn bản không có bản lãnh kia." Sau bao ngày tả tơi
mà không có kết quả, trên gương mặt trầm ổn chữ quốc của Từ Triển Nguyên hiện
lên vẻ gấp gáp chỉ có người thân cận mới nhận ra.
"Triển Nguyên, đừng nóng vội!" Khẽ cười trấn
an thuộc hạ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không chút gấp gáp, "Đinh Đang cô nương
đã làm giao dịch với ta, ta tin tưởng nàng sẽ thủ tín." Mặc dù không quen
biết sâu sắc với Cổ Đinh Đang, nhưng chẳng hiểu tại sao, hắn tin tưởng nàng sẽ
không thất tín.
"Nhưng mà..." Từ Triển Nguyên vẫn do dự
trong lòng, mới mở miệng, lập tức lại bị một giọng cười nói mềm mại cắt đứt.
"Đại thúc, thì ra ngươi ở đây hả!" Không
biết chòi ra từ chỗ nào, Cổ Đinh Đang nhảy bắn vào bên trong lương đình, mắt
cười khẽ liếc xéo qua cái mặt đen của tổng quản đại nhân một cái, không nhịn
được phì cười thành tiếng.
A a a... từ lúc vào ở Lục Ba sơn trang này xong, đại
thúc mặt đen thỉnh thoảng đều chặn nàng, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thú vị,
không nhịn được mà cùng chơi trốn tìm với hắn!
"Đinh Đang cô nương, mấy ngày nay không biết cô ở
có được dễ chịu không? Nếu có gì thiếu sót, xin cứ việc nói, Triển Nguyên sẽ
giúp cô thu xếp." Bởi vì nàng cứ chạy loạn khắp nơi, thường xuyên không
thấy bóng dáng, sau khi nàng vào trong trang ở, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ
Thiếu Phàm thấy nàng, thân là chủ nhân, hắn rất tự nhiên quan tâm đến khách
nhân.
"Vô cùng tốt nha!" Tự động ngồi xuống vị trí
bên cạnh hắn, Cổ Đinh Đang cười đến cực kỳ ranh mãnh. "Ở đây không chỉ ăn
ngon, ngủ tốt, còn có người chơi trốn tìm với ta, ta cũng vui quên trời quên
đất luôn."
Nghe vậy, Từ Triển Nguyên mặt càng thêm đen, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm thì ngược lại, khẽ cười dàn xếp. "Nếu không chê, hoan nghênh cô
ở lâu thêm mấy ngày, như vậy trong trang cũng náo nhiệt hơn một chút."
"Không được! Không được!" Lắc đầu quầy quậy,
nàng có tràn đầy hùng tâm tráng chí. "Ta phải nhanh chóng đánh bại ngươi,
lên làm đại ma đầu lợi hại nhất, sau đó đi khắp giang hồ gây sóng gió, làm gì
có thời gian ở đây rầy rà."
Đại ma đầu? Bằng nàng?
Cười lạnh một tiếng, Từ Triển Nguyên lười phải đâm
toạc mộng đẹp của nàng, trầm giọng nói: "Nếu không muốn rầy rà ở đây, vậy
sao không mau giúp chủ tử nhà ta giải 『 hàng đêm sầu 』? Chỉ cần cô giải được độc của chủ tử
ta, đến lúc đó muốn đi đâu thì đi, không ai ngăn cản cô."
Sớm đã đoán trước hắn ngậm miệng há miệng chỉ toàn
muốn nàng giải đi độc trên người Hoàng Phủ Thiếu Phàm, Cổ Đinh Đang không nhịn
được cười ha ha, cười đến khi sắc mặt Từ Triển Nguyên càng thêm khó coi, chẳng
thèm để ý đến nàng nữa.
"Chủ tử, ta còn có chuyện, xin lui trước."
Hảo nam không cùng nữ đấu, hắn rất bận rộn, không có thời gian khua môi múa mép
với nàng.
"Đi đi!" Biết hắn quả thực bận rộn việc
trong trang, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mỉm cười gật đầu.
Cung kính lui ra khỏi lương đình, Từ Triển Nguyên lúc
này mới xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn, Cổ Đinh Đang ôm bụng cười
vui vẻ: "Đại thúc, tổng quản nhà ngươi thật là trung thành, để lại cho ta
được không?" Nếu bên cạnh có người trung can nghĩa đảm như vậy để chơi,
nàng thực vui vẻ.
Biết nàng chẳng qua đang nói giỡn, Hoàng Phủ Thiếu
Phàm cười khẽ lắc đầu. "Đinh Đang cô nương, Triển Nguyên chẳng qua chỉ lo
lắng quá mức cho thân thể ta, nếu có chỗ nào đắc tội, cô cũng đừng trách
móc."
"Trách móc? Đương nhiên là không!" Cười hì
hì lắc đầu, nàng chẳng để ý chút nào. "Ta thấy thú vị chán."
Từ lần đầu gặp mặt đã biết nàng có tính trẻ con thích
náo loạn, ham chơi, thích sự mới mẻ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười cười, ngay sau
đó giúp nàng rót một chén trà, tự mình ngửi hương phẩm trà, không hỏi thêm gì
nữa, bên trong lương đình nho nhỏ thoáng chốc lan tràn một bầu không khí thản
nhiên thanh nhàn.
Bị không khí trầm tĩnh khiến cho người ta không tự
giác mà buông lỏng tâm trạng này bao phủ, Cổ Đinh Đang cũng không vội vàng nôn
nóng, hớn hở vừa ngúng nguẩy đôi ủng nhỏ, vừa bắt đầu ngâm nga một khúc nhạc,
dáng điệu rất chi là thoải mái vui vẻ, quyết định muốn cùng hắn so tính nhẫn
nại.
Song kéo dài kéo dài, thời gian trôi qua từng chút,
cho đến một lúc lâu sau vẫn không thấy hắn có ý định mở miệng, nàng cuối cùng
cũng nhịn không được lên tiếng đầu hàng trước ------
"Đại thúc, sao ngươi không hỏi ta vậy?" Phát
giác tính nhẫn nại của mình không bằng hắn, trêu không được người ta, nàng mất
hứng cong cái miệng nhỏ nhắn lên oán trách.
Biết nàng muốn chỉ cái gì, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười
ôn nhã nhìn khuôn mặt xinh xắn đang cáu giận, tâm bình khí hòa nói: "Cần
chi phải hỏi nhiều? Cô muốn bắt đầu, đương nhiên sẽ nói cho ta biết."
Thật ra thì, hắn sớm nhìn thấu tâm tính bướng bỉnh của
nàng, giống như một đứa trẻ, càng ép nàng, càng không chịu đi vào khuôn khổ,
nếu không để ý tới, nàng trái lại sẽ cảm thấy không thú vị, tự động ngoan ngoãn
chạy tới.
A... Triển Nguyên là quá nghiêm túc, quá câu nệ, mới
khiến nàng ta cảm thấy chơi thật vui, cứ muốn làm trái lại mong muốn của hắn.
Ai da! Đại thúc là lấy vô vi mà khiến người sùng bái
sao? Rõ ràng là chuyện liên quan đến tính mạng hắn, hắn lại trước sau đều lạnh
nhạt không gợn sóng như tiên nhân vậy, căn bản một chút cũng chẳng dễ chơi,
thật là... thật là đáng ghét mà!
Tâm tư thích trêu cợt người ta bị nhìn thấu, vẻ mặt Cổ
Đinh Đang hơi ngượng ngùng, nhưng lại không cam lòng nói tới chuyện giải độc
trước không công mà nhận thua, lập tức hừ hừ hai tiếng, mắt cũng không chuyển
nói lảng sang chuyện khác.
"Đại thúc, cái tên kêu Kiếm Nhi kia đâu? Sao
không thấy hắn canh giữ bên cạnh ngươi?" Đột nhiên nhớ ra từ lúc vào Lục
Ba sơn trang đến giờ, hình như chưa từng thấy hắn.
Nhè nhẹ mỉm cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thản nhiên nói:
"Hắn phải bảo vệ người quan trọng hơn."
Người quan trọng hơn? Bên trong sơn trang này, không
phải đương gia hắn là quan trọng nhất sao? Chẳng lẽ còn có người nào tôn quý
hơn hắn?
Lòng hiếu kỳ bị khơi mào, Cổ Đinh Đang cũng mặc kệ
phải kiêng kỵ không dò la chuyện riêng tư của người khác gì đó, đang muốn hỏi
cho cặn kẽ, lại bị một bóng người chạy nhanh từ xa tới dời đi lực chú ý.
"Chủ tử, không xong rồi... không xong
rồi..." Chỉ thấy nhân vật chính đang được thảo luận ------- Kiếm Nhi một
đường kêu gấp nhanh chóng chạy tới trước lương đình, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi
đầy vẻ lo lắng.
Kiếm Nhi sao lại rời khỏi người hắn nên bảo vệ, xuất
hiện ở đây? Chẳng lẽ...
Nghĩ đến điều gì đó, Hoàng Phủ Thiếu Phàm từ trước đến
nay luôn bình tĩnh thoáng cái đã đứng dậy, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có tia
lo âu. "Kiếm Nhi, xảy ra chuyện gì?"
Mới chạy đến gần lương đình, nhìn thấy Cổ Đinh Đang,
đáy lòng Kiếm Nhi mặc dù kinh ngạc, nhưng hôm nay có chuyện khẩn cấp hơn để hắn
quan tâm, căn bản không có cách nào suy tư nhiều, lập tức chỉ có thể nhanh
chóng bẩm báo chuyện quan trọng cho chủ tử biết. "Chủ tử, phu nhân nàng...
nàng lại phát tác!"
Quả nhiên!
Dự cảm thành sự thật, Hoàng Phủ Thiếu Phàm khó nén vẻ
lo lắng, nhanh chóng rời đi cùng Kiếm Nhi, nháy mắt đã quên mất sự tồn tại của
Cổ Đinh Đang.
"Ai da! Hình như có chuyện vui để chơi rồi
đây!" Bị người ta bỏ quên ở phía sau, Cổ Đinh Đang cũng không phải kiểu
người biết lễ độ tự động tránh đi, lập tức theo đuôi hai người, đi tham gia náo
nhiệt.
…
"A --------- tránh ra! Tránh ra.. tên dâm tặc
này.... Tránh ra... Cút... Cút...."
Mới bước vào trong viện được bố trí thủ vệ dày đặc, đề
phòng nghiêm ngặt, đã nghe thấy một giọng nói thê lương điên cuồng khóc mắng,
thỉnh thoảng còn có tiếng loảng xoảng do tạp vật bị ném ra.
"Phu nhân, ta không phải dâm tăc, xin bình tĩnh
một chút..." Trong tiếng la mắng điên cuồng, truyền ra tiếng trấn an nhè
nhạn cẩn thận của Từ Triển Nguyên.
"Tránh ra... Tránh.. Mộ Phong, chàng ở đâu? Mộ
Phong? Mộ Phong..."
Từng trận thê lương khóc lóc tìm vị hôn phu đã chết,
khiến cho trái tim Hoàng Phủ Thiếu Phàm căng thẳng, không nói hai lời tiến vào
trong, Kiếm Nhi đứng bên cũng nhanh chóng theo sát.
Thấy vậy, thuần túy là đến coi náo nhiệt Cổ Đinh Đang
đương nhiên không chịu cô đơn, lập tức nhảy theo đuôi vào trong, song vừa mới
bước vào, trừ những đồ đạc bị ném tán loạn trên đất, chỉ thấy Từ Triển Nguyên
ngồi chắn trước một bé trai chừng bảy tuổi, còn ở một chỗ khác, chỉ có một bóng
người khiếp sợ ngồi núp trong góc, mà tiếng gào khóc thê lương là truyền ra từ
nơi đó.
"Chủ tử, phu nhân nàng...." Thấy Hoàng Phủ
Thiếu Phàm đi tới, Từ Triển Nguyên vội vàng ôm bé trai tiến lên đón, khuôn mặt
chữ quốc ngăm đen chất đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Ta hiểu!" Thầm than một hơi, không cần
thuộc hạ giải thích, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cũng biết chuyện gì xảy ra.
"Từ tổng quản, tiểu thiếu gia vẫn là để ta ôm
đi!" Nhanh chóng đón lấy bé trai, Kiếm Nhi lập tức lui ra ngoài phòng,
không để cho bé trai tiếp tục chứng kiến sự điên cuồng của mẫu thân.
Ô? Nhóc con kia hình như.... không ổn lắm!
Lúc Kiếm Nhi ôm bé trai lướt qua Cổ Đinh Đang, nàng tò
mò liếc bé trai một cái, lúc này mới phát hiện vẻ mặt cậu bé đờ đẫn, không có
chút biểu cảm nào hiện ra trên mặt.
Sự phát hiện này khiến nàng trừ nghi ngờ ra, trong
lòng càng thêm tràn ngập hứng thú... A a. Lục Ba sơn trang này sao lắm chuyện
thú vị quá vậy? Nàng vào đây ở là quá đúng rồi, về sau có nhiều chuyện hay để
chơi rồi.
Nghĩ tới cuộc sống tương lai nhiều chuyện thú vị để
gây sóng gió như vậy, nàng càng nghĩ càng hưng phấn, đôi mắt to ngập nước tỏa
sáng lấp lánh, hai gò má mềm mại không khỏi hiện lên màu đỏ ửng như sắc hoa
hồng xinh đẹp.
".... Tránh ra! Dâm tặc, ta hận ngươi... Mộ
Phong... Mộ Phong... Chàng ở đâu? Tại sao còn chưa đến? Chàng muốn bỏ ta lại
sao? Mộ Phong...."
Tiếng kêu gào vừa khóc vừa cười điên cuồng cắt đứt tâm
tư vui vẻ của Cổ Đinh Đang, nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Hoàng Phủ
Thiếu Phàm chậm rãi đến gần nữ tử đang nép trong góc kia...
"Đại tẩu, ta là Thiếu Phàm, đại tẩu còn nhớ ta
chứ? Là ta đây..." Mềm giọng nói nhẹ, hắn cẩn thận đứng trước mặt nữ tử đang
ôm chặt lấy bản thân lui vào một góc, động tác cùng ngữ điệu đều êm ái như vậy,
phảng phất như chỉ cần dùng sức hoặc lớn tiếng một chút sẽ dọa hỏng nàng.
"Đại tẩu, đại tẩu nhớ rõ ta sao? Đại tẩu?"
Chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy ấm áp ôn nhu, nữ tử
chần chờ ngẩng đầu nhìn nam tử tao nhã trước mặt, thần chí mặc dù đã lâm vào
điên loạn, nhưng dung nhanh thanh lệ tuyệt mỹ vẫn lộ ra mọt nụ cười vui mừng,
không nói câu nào đã ôm chầm lấy hắn.
"Mộ Phong... Mộ Phong... Chàng đã đến rồi! Ta
biết chàng sẽ không bỏ lại ta một mình mà...." Vừa khóc vừa cười, mặc dù
tóc mây tán loạn, vẫn không giấu nổi vẻ mỹ lệ tuyệt thế của một mỹ phụ, nép
chặt trong ngực hắn, cho dù vẻ mặt điên cuồng, nhưng khí chất mảnh mai yếu ớt
lại khiến người ta không nhịn được lòng sinh thương tiếc.
"Đại tẩu..." Chán nản than nhẹ, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm biết mình lại bị nhận sai một lần nữa.
Trên thực tế, từ sau khi nghĩa huynh qua đời, thần trí
đại tẩu liền trở nên điên loạn không thanh tỉnh, lúc tốt, thì ngơ ngẩn ngồi yên
một chỗ, lúc xấu, phát tác rồi sẽ vừa khóc vừa kêu gào, thấy ai cũng mắng dâm
tặc, cũng không cho người khác đến gần, chỉ có thấy hắn mới an tĩnh lại, trở về
tính tình ôn nhu uyển chuyển khi trước, mà hết thảy cũng chỉ vì... Nàng nhận
lầm hắn.
Ba năm nay, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đã đếm không hết mình
đã bị nhận lầm làm nghĩa huynh bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần phát sinh tình
huống này, hắn đều nhẫn nại cười nhẹ trấn an.
"Mộ Phong, sao chàng lại gọi ta là đại tẩu? Chàng
luôn gọi ta là Lục Nhi..." Ôm chặt lấy hắn không buông, mỹ phụ tuyệt đẹp
thần chí cuồng loạn ----- Liễu Lục Ba nâng cặp mắt đong đầy sương mù ngập nước
nhìn, ẩn chứa vẻ quyến rũ phong tình, chỉ có thể xuất hiện khi làm nũng với nam
nhân mình yêu.
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm âm thầm thở dài, động
tác nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, vẻ mặt ôn hòa dịu dàng nói với nàng ta: "Lục
Nhi, đến đây ngồi, trên đất hàn khí nặng, đừng để thân thể mắc bệnh."
Hoàn toàn coi hắn là vị hôn phu, Liễu Lục Ba nói gì
nghe nấy mặc hắn đỡ đến bên ghế ngồi xuống, ngay sau đó nhìn hắn oán trách:
"Mộ Phong, chàng đi đâu vậy? Ta tìm mãi mà không thấy chàng...."
"Nàng quên sao? Bây giờ trong trang có rất nhiều
chuyện bận rộn, ta không có cách nào có thể ở bên nàng, về sau muốn tìm ta, để
Kiếm Nhi đi báo với ta một tiếng, ta nhất định lập tức đến. Nhìn nàng kìa, đầu
tóc rối hết cả, để ta gọi nha hoàn tới giúp nàng chải lại tóc cho xinh đẹp được
không?" Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thập phần
nhẫn nại.
"A! Rối, rối sao?" Giống như nữ tử bình
thường không muốn để cho nam tử mình yêu thương nhìn thấy vẻ xấu xí của mình,
Liễu Lục Ba bối rối vuốt mái tóc xộc xệch, đỏ mặt khẩn trương: "Mộ Phong,
ta như thế này thật xấu, chàng đừng nhìn, mau đi ra! Chờ ta chải đầu thật xinh
đẹp xong, chàng hãy quay lại xem ta..." Vừa nói, vừa vội vàng trang điểm
cho mình, tâm trạng nữ nhân vì dung mạo xinh đẹp mà vui vẻ hiển lộ không sót
chút nào.
Thấy tình trạng của nàng ta đã hơi ổn định, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, vội vàng cất giọng gọi người:
"Hạ Trúc?"
Nha hoàn Hạ Trúc này cá tính trầm ổn, làm việc cẩn
thận, là hắn đặc biệt chọn ra được trong đám nữ tỳ, để có thể cẩn thận hầu hạ
Lục Liễu Ba trạng thái tinh thần khi tốt khi xấu.
"Công tử, có nô tỳ." Hạ Trúc vẫn đứng một
bên nãy giờ, vội vàng lên tiếng.
"Chiếu cố phu nhân cẩn thận."
"Công tử yên tâm, nô tỳ biết." Cung kính đáp
lại, ngay sau đó vội vàng bước tới sau lưng Liễu Lục Ba, mềm giọng nói:
"Phu nhân, đến, để nô tỳ chải đầu thay người!" Dứt lời, lấy ngọc trâm
ra giúp chủ tử sửa sang lại một đầu tóc bay mềm mại.
"Đúng rồi! Còn phải thêm chút hương lộ mới
được... Mộ Phong thích nhất là vuốt tóc ta ngửi mùi hương kia, chàng luôn nói
ta có một mái tóc mềm mại như lụa..." Si ngốc cười khúc khích nhìn mình
trong gương đồng, Liễu Lục Ba ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt ngơ ngác đắm chìm trong
ký ức đẹp đẽ.
"Dạ! Phu nhân, nô tỳ sẽ giúp người thoa hương lộ
người thích nhất..." Khéo léo chải, Hạ Trúc nghe theo lời nàng.
Thấy gương mặt tuyệt mỹ kia hiện ra vẻ ngây ngô, Hoàng
Phủ Thiếu Phàm biết tình trạng của nàng coi như đã tốt hơn, lần này lại không
nhận thấy sự tồn tại của bất cứ ai, lẳng lặng ngồi yên cho đến khi lại tiếp tục
phát tác.
Khẽ thở dài, trao đổi ánh mắt với Từ Triển Nguyên một
cái xong, hắn xoay người muốn bước ra ngoài phòng, không ngờ lại đối mặt với
một khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười hi hi.
"Đinh Đang cô nương?"
Vừa nãy một lòng lo lắng cho Liễu Lục Ba, căn bản
không có lòng dạ nào để ý tới nàng cũng đi theo, giờ thấy nàng cũng ở đây, ánh
mắt từ trước đến nay đều ôn hòa không khỏi vụt tắt, nhưng trên mặt vẫn không
chút lăn tăn duy trì nụ cười nhàn nhạt quen thuộc. "Sao cô nương cũng theo
tới?" Người bình thường đến làm khách, thông thường sẽ lễ phép tránh việc
riêng của chủ nhà mới phải.
"Ngươi cũng đâu có nói không thể theo tới
chứ!" Biết hắn không vừa lòng, Cổ Đinh Đang cười hi hi giả ngu đến cùng,
rõ ràng là muốn làm một vị khách không lễ phép.
Đã đến đây rồi, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cũng không muốn
nói nhiều, sợ khiến cho Liễu Lục Ba khó khăn lắm mới bình tĩnh lại lại bị kích
thích, lập tức bất động thanh sắc cùng Từ Triển Nguyên đưa nàng ra khỏi phòng,
đi tới khoảng sân trống bên ngoài, mà Kiếm Nhi đợi ở ngoài vừa thấy bọn họ ra
ngoài, lập tức vội vã ôm bé trai tiến ra đón.
"Chủ tử, tình trạng phu nhân thế nào?" Tầm
mắt dõi về phía căn phòng, Kiếm Nhi nhỏ giọng hỏi thăm.
"Cuối cùng cũng bình tĩnh lại." Bất đắc dĩ
cười khổ, ngay sau đó chấn hưng tình thần đón lấy bé trai vẻ mặt ngây ngô vào
trong ngực, ôn nhu hỏi thăm: "Kỳ Nhi, ngoan! Có sợ không? Mẹ con không
phải cố ý hù dọa con đâu, biết chưa?"
Bé trai bảy tuổi ----- Bạch Văn Kỳ giống như không
nghe thấy những lời trấn an của hắn, vốn nên là một đôi mắt to linh động giờ
phút này hoàn toàn trống rỗng, đỡ đẫn nhìn chằm chằm hắn, một cái chớp mắt cũng
không có.
Sớm đã quen với trạng thái tự phong bế của cậu bé,
Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười với cậu nhóc một tiếng, dịu dàng nói: "Sao mấy
ngày vừa rồi không thấy con đến tìm nghĩa phụ?"
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Bạch Văn Kỳ cuối cùng
cũng động đậy, cánh tay gầy nhỏ chậm rãi vươn lên, lòng bàn tay nhỏ bé ấm áp
dán lên gương mặt tuấn tú mỉm cười dịu dàng, nhưng vẫn không nói câu nào.
Hiểu động tác nho nhỏ của tiểu tử này thể hiện cái gì,
Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười cực kỳ yêu thương. "Con có phải là nghe Kiếm Nhi
ca ca nói thân thể nghĩa phụ khó chịu, cho nên mới không dám tới tìm nghĩa phụ
sao? Kỳ Nhi ngốc, cho dù nghĩa phụ bị bệnh, chỉ cần con tới tìm nghĩa phụ,
nghĩa phụ khẳng định sẽ khỏe hơn phân nửa. Về sau muốn tìm nghĩa phụ thì cứ
tới, nghĩa phụ sẽ rất vui vẻ."
Khuôn mặt đờ đẫn của tiểu tử vẫn không có biểu cảm gì,
nhưng trong ánh mắt trống rỗng nháy mắt giống như thoáng qua một tia sáng, sau
đó hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, cái đầu nho nhỏ cũng ghé lại gần bả
vai ấm áp khiến cho người ta an tâm kia.
Giống như có linh tê với tiểu tử, Hoàng Phủ Thiếu Phàm
có thể hiểu nhất cử nhất động của cậu bé biểu đạt hàm nghĩa gì, lập tức không
khỏi thương tiếc nói: "Mệt lắm đúng không? Ta để Kiếm nhi ôm con đến phòng
của nghĩa phụ, hôm nay ngủ cùng với nghĩa phụ được chứ?"
Không có bất kỳ câu trả lời hay động tác nào, Bạch Văn
Kỳ vẫn yên lặng tựa vào bả vai hắn.
Thấy vậy, biết tiểu tử không có ý phản đối, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm lúc này mới khẽ cười giao cho Kiếm Nhi, phân phó một số chuyện nên
chú ý xong, mới bảo Kiếm Nhi ôm cậu bé bước đi cùng với Từ Triển Nguyên.
Trong chớp mắt, sân viện lớn như vậy, chỉ còn lại
Hoàng Phủ Thiếu Phàm và Cổ Đinh Đang hai người nhìn nhau chằm chằm, chẳng qua
là nụ cười ấm áp lúc đối diện với bé trai đã được thu lại, vẻ mặt nghiêm túc,
mà người còn lại khóe miệng đã ngoác đến mang tai, cười như nắng vàng rực rỡ, hai
vẻ đối lập mãnh liệt.
"Đại thúc, ngươi muốn giết người diệt khẩu
sao?" Một chuỗi tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc sung sướng vang lên,
khuôn mặt nhỏ nhắn linh động đầy vẻ ranh mãnh tinh nghịch.
"Đinh Đang cô nương sao lại nói vậy?" Chân
mày nhướn lên, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thừa nhận tuy mình có chút không vui, nhưng
không đến nỗi gây bất lợi cho nàng.
"Bởi vì ta biết bí mật trong sơn trang của các
ngươi nha!" Ai da! Nghe nói người biết quá nhiều bí mật của người khác sẽ
bị diệt khẩu, không biết nàng có may mắn được gặp phải hay không đây? Khẩn
trương khẩn trương, kích động kích động!
Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên sắc hồng hoa của
nàng một cái, chẳng hiểu tại sao, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại biết nàng đang vô
cùng hưng phấn: "Cô rất muốn bị diệt khẩu?" Bật cười hỏi ngược lại,
cảm thấy phản ứng của nàng thực sự rất khác người.
"Rất muốn!" Dùng sức gật đầu, nàng không
khỏi nhảy nhót, hai mắt lóe lên ánh sáng: "Đại thúc, nếu ngươi muốn diệt
khẩu ta, ta sẽ cực kỳ cao hứng!" Như vậy mới có cảm giác kích thích khi
mạo hiểm giang hồ chứ!
Im lặng hồi lâu, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mới áy náy nhìn
nàng: "Thật đáng tiếc, ta cũng không muốn giết cô diệt khẩu, để cô thất
vọng rồi." Thật sự là... vô cùng xin lỗi!
"Đại thúc, ngươi thật sự không suy nghĩ sao? Ta
biết bí mật của ngươi đấy!" Chớp đôi mắt to ngời sáng, nàng cực lực giựt
dây.
Tiểu cô nương này đúng là dùng hết sức lực khích lệ
người ta giết nàng diệt khẩu!
"Hả ?" Đuôi mày khẽ nhếch, không ngại học
hỏi kẻ dưới thỉnh giáo. "Cô biết bí mật gì?"
"Thí dụ như..." Tinh nghịch cười một tiếng,
Cổ Đinh Đang xòe ngón tay ra bắt đầu đếm. "Thứ nhất, Bạch phu nhân bị
ngươi giam lỏng trong lời đồn đại sớm đã bị điên, thứ hai, hài nhi của nghĩa
huynh ngươi, tựa hồ như cũng có chút vấn đề, thứ ba, ngươi nhìn qua rất quan
tâm đến mẹ con họ, không xấu xa như người ta đồn bên ngoài, thứ tư...." Cố
ra vẻ huyền bí dừng một chút, không nói mà cười nhìn hắn.
"Như thế nào?" Cố tình không dao động, chờ
nửa câu sau của nàng.
"Đại thúc, ngươi là thật lòng chiếu cố mẫu tử bọn
họ, vì sao trên giang hồ lại nói ngươi khó nghe như vậy? Nếu không phải có
người cố ý phỉ báng, thì là ngươi cố ý để cho người ta hiểu lầm không giải
thích, mà trong này nhất định có ẩn tình." Chớp đôi mắt to sáng long lanh,
đây là điểm khiến Cổ Đinh Đang tò mò nhất.
Nghe vậy, chỉ thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm lóe
lên, khẽ cười: "Đinh Đang cô nương, cô rất thông minh, đáng tiếc..."
"Sao hả? Muốn giết ta diệt khẩu sao?" Hưng
phấn.
"Đây còn chưa thể tạo thành lý do khiến ta muốn
diệt khẩu được." Nhịn không được khẽ phì cười, hắn lắc đầu đi trước, bị
hành vi khích lệ người ta giết nàng diệt khẩu lần nữa chọ cho dở khóc dở cười.
Thấy hắn đi thẳng, Cổ Đinh Đang không khỏi ngẩn người,
ngay sau đó hoạt bát đuổi theo, líu ríu kêu la không ngớt -------
"Đại thúc, ngươi đừng đi mà! Nghiêm túc suy nghĩ
một chút đi.... Đại thúc...."
"Đinh Đang cô nương, ta còn chưa chờ cô hóa giải 『Hàng đêm sầu』 đây! Giờ đã đem cô diệt
khẩu, không khỏi quá sớm." Bật cười trêu ghẹo.
"Ây da! Ta quên mất đại thúc ngươi còn phải dựa
vào ta mới sống được, khó trách không chịu giết ta..." Chợt hiểu ra.
"..." Không ngờ nàng lại cho là thật, lần
nữa rơi vào im lặng.
"Đại thúc, như vậy đi! Ta sẽ mau mau giúp ngươi
tiêu trừ kịch độc trong cơ thể, chờ ngươi bình phục, lại suy nghĩ xem có nên
giết ta diệt khẩu không được chứ..."
"...." Hoàn toàn im lặng.
"Đại thúc, cứ quyết định như vậy đi! Ta đi chuẩn
bị chút đồ trước, tối nay đến tìm ngươi, cứ vậy nhé, chờ ta nha!" Mềm mại
bỏ lại một câu, người đã như sao băng bay ra ngoài sơn trang, chớp mắt đã không
thấy bóng dáng đâu.
Yên lặng nhìn hướng nàng biến mất, Hoàng Phủ Thiếu
Phàm không nhịn được lắc đầu than thở...
Aiz... Thật là một tiểu cô nương vừa ngây thơ lại kỳ
lạ, tính tình như vậy, thật đúng là khiến người ta lo lắng, sau này nếu nàng
thực sự gia nhập giang hồ, sợ rằng sẽ gặp nhiều chuyện thua thiệt mất!