Công Tử Sờ Sợ

Chương 4: Chương 4




Ban đêm, đêm lạnh như nước, trăng sáng như họa, thời khắc mọi tiếng động đều im lặng, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc lanh lảnh dễ nghe đột nhiên vang lên dưới bầu trời đêm, theo gió bay vào trong tai nam tử đang ôm đứa bé trong nhà.

Trên giường hẹp, nam tử đứng dậy liếc mắt nhìn bé con đang ngủ say, xác định cậu nhóc không có tỉnh giấc, lúc này mới xuống giường, mặc thêm áo ngoài, ngay sau đó mở cửa bước ra ngoài.

"Đinh Đang cô nương..." Vừa ra khỏi phòng, đã thấy nàng ngúc ngắc đôi ủng xinh xắn ngồi trên lan can đong đưa, Hoàng Phủ Thiếu Phàm than thở lắc đầu, không ngờ nàng ta lại nửa đêm tới chơi thật.

"Ngươi cuối cùng cũng ra ngoài!" Thấy hắn hiện thân, Cổ Đinh Đang cười nhảy xuống lan can, hoạt bát bước tới trước mặt hắn, nhìn trái nhìn phải xem kỹ sắc mặt đã biến trắng một lúc lâu, cố ra vẻ thở dài một hơi như đã từng trải, học mấy cụ thời xưa lắc đầu buồn bã, "Đại thúc, ngươi không ổn rồi không ổn!"

"Không ổn thế nào?" Theo lời nói của nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhẹ giọng hỏi thăm.

"Sắc môi ngươi tím tái, mi gian lại ẩn chứa hắc khí, chắc chắn mấy ngày nay, cho dù nội lực của ngươi cao thâm, cũng sắp không trấn áp được sự xâm nhập của độc tính 『hàng đêm sầu 』, tim tựa như có ngàn vạn kim châm đau nhức không chịu nổi, đúng không?" Nhìn hắn cười duyên không ngừng, Cổ Đinh Đang không nhịn được mà hỏi: "Đại thúc, nói thật coi, ngươi trúng độc bao lâu rồi?"

"Ba năm." Cho dù bị nói trúng tình trạng của thân thể hiện giờ, hắn cũng không mảy may lăn tăn.

"Oa -------- đại thúc, người bình thường trúng phải 『hàng đêm sầu』 không quá ba ngày đã đi chầu Diêm Vương rồi, nội lực khá hơn một tí, may ra chống đỡ được một tháng, mà ngươi lại chống đỡ được những ba năm?" Ánh mắt ngạc nhiên quan sát từ trên xuống dưới đầy đủ, nàng nhỏ giọng lầu bầu, "Nếu mà để Vô Mệnh thúc thúc biết được, nhất định là sẽ tức lắm đây..."

"Cô nói cái gì?" Thấy cánh môi của nàng động đậy, không biết đang thầm thì cái gì, Hoàng Phủ Thiếu Phàm hỏi theo trực giác.

"Không có, không có gì!" Lấy lại tinh thần, nàng vội vã lắc đầu phủ nhận, cười hì hì móc ra một phiến lá xanh biếc có hai đường viền màu vàng ánh, nhét vào tay hắn, "Này! Đại thúc, nuốt phiến 『kim ti thúy ngọc』 này vào đi!"

"Đây là?" Nhướn mày xem kĩ thứ lá kỳ dị trong tay.

"Ta đi khắp núi tìm mới vất vả kiếm được 『kim ti thúy ngọc 』 đấy, muốn lấy độc trị độc, thì mau nuốt đi!"

Thì ra là lúc sáng, nàng nói muốn đi chuẩn bị, chắc là đi tìm loại lá này đây.

Gật đầu một cái, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười, không do dự chút nào, dứt khoát đem phiến lá xanh biếc kịch độc kia bỏ vào miệng, nhai mấy cái nuốt xuống bụng, ngay sau đó mỉm cười nhìn nàng, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì chờ thôi!" Cười quỷ dị một tiếng, nàng lại nhảy lên lan can lần nữa, đôi ủng xinh xinh lắc lắc không chút lo lắng.

Hoàng Phủ Thiếu Phàm khẽ mỉm cười, cũng không hỏi thêm kế tiếp thế nào nữa, cứ như vậy lẳng lặng chờ.

Thấy hắn chẳng thèm để ý chút nào, chẳng hiểu tại sao, Cổ Đinh Đang lại thấy mất hứng, cứng ngắc cười chất vấn: "Đại thúc, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng, sao ngươi không hỏi nhiều một chút?" Đại thúc này bị làm sao vậy? Ban sáng, nghe thấy vị Bạch phu nhân kia xảy ra chuyện, lập tức khẩn trương không ngớt chạy tới, sao đến chuyện của bản thân, hắn lại chẳng để ý chút nào vậy, ngay cả hỏi cũng không hỏi thêm một tiếng.

Cho dù có chút kinh ngạc trước vẻ mặt thay đổi của nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như cũ: "Đinh Đang cô nương, cô đây là đang trách ta không quan tâm đến thân thể của mình sao?"

Cổ Đinh Đang nghe vậy không khỏi thất thần, sau một lúc ngây người, nhảy xuống lan can trợn mắt giận dữ quát, "Ta ghét nhất là mấy người như đại thúc ngươi, vĩnh viễn quan tâm người khác nhiều hơn bản thân, làm cái gì? Giả bộ làm người tốt sao? Làm người ta nhìn thấy mà ghét!" Người không vì mình, trời tru đất diệt, mình sống tốt là quan trọng nhất, làm gì có đạo lý nào lại coi trọng người khác hơn bản thân mình chứ? Ghét! Ghét! Nàng ghét cái loại người tốt quá mức này.

Ghét thật...

Hơi ngẩn ra, Hoàng Phủ Thiếu Phàm còn chưa kịp phản ứng lại, một cơn đau nhức mạnh mẽ hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần bỗng dưng vọt tới tim, khiến cho hắn không kìm nổi ho một tiếng, một mùi tanh ngọt xông lên cổ họng, không tự chủ được nôn ra ra một ngụm máu tươi nhìn mà kinh người.

"Cuối cùng cũng nôn ra máu!" Ở bên cạnh hắn đảo qua đảo lại nhìn tới nhìn lui, Cổ Đinh Đang hừ hừ cười lạnh. "Đại thúc, đây là hiện tượng bình thường khi lấy độc trị độc, đừng khẩn trương! Nhưng mà... ngực ngươi bây giờ nhất định là đau hơn trăm lần so với lúc trước đúng không?"

Ôm ngực, từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu toát ra, Hoàng Phủ Thiếu Phàm toàn thân vô lực, chỉ có thể dựa vào cột để chống đỡ bản thân, song sau khi nghe lời hỏi thăm ác ý này của nàng, hắn mặc dù suy yếu, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt như cũ.

"Mặc dù... mặc dù đau.... Nhưng, nhưng còn có thể chịu được..." Từng cơn đau nhức kia khiến cho lời nói của hắn đứt quãng, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh nhã nhặn như cũ, thực sự giống như sự đau đớn trên người căn bản không tồn tại.

Thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, nhưng trên mặt vẫn là sự yên tĩnh khiến cho người ta hoàn toàn không nhận ra hắn đang bị kịch độc hành hạ, Cổ Đinh Đang thật sự là càng nhìn càng thấy ghét, lập tức hừ lạnh một tiếng, viên thuốc đỏ như lửa đang cầm trong lòng bàn tay lại lặng lẽ cất đi.

"Đại thúc, nếu ngươi vẫn có thể chịu được, vậy thì tiếp tục nhẫn đi! Ta không quấy rầy, ngày mai ta lại tới tìm ngươi tiếp tục đợt trị liệu kế tiếp, cáo từ!" Dứt lời, liếc xéo một cái, cánh môi đỏ mọng mang theo nụ cười ác ý, linh hoạt đi mất.

Hừ! Thích cậy mạnh, thì tiếp tục chịu đau đi! Thuốc của nàng cũng có thể tiết kiệm, không cần lãng phí!

Đưa mắt nhìn thân ảnh mảnh mai của nàng biến mất giữa màn đêm, dưới hành lang, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút cảm động...

Nàng bởi vì hắn không quan tâm đến tình trạng của thân thể mình mà biến sắc nổi giận nói ghét, kỳ thực... kỳ thực thì tiểu cô nương này cũng rất quan tâm hắn đây...

Nghĩ đến đây, chẳng hiểu tại sao, lồng ngực đang đau đỡn dữ dội lại dâng lên một cỗ ấm áp khó diễn tả thành lời.

"Khụ khụ khụ khụ khụ...."

Sắc trời mới tờ mờ sáng, mọi người còn vùi trong chăn ngủ say, từng trận tiếng ho nhẹ ẩn nhẫn từ nam tử nhã nhặn bên trong phòng không ngừng dật ra, khiến cho bé trai đang ngủ say trên giường cũng mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Thấy thân ảnh quen thuộc đang đưa lưng ngồi bên mép giường, Bạch Văn Kỳ dụi dụi đôi mắt còn mơ ngủ cho tỉnh táo, nhanh nhẹn bò dậy từ trong chăn, tay nhỏ bé đẩy đẩy cánh tay của nam nhân.

"Kỳ Nhi, đánh thức con sao?" Thấy cậu nhóc đã tỉnh lại, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lộ ra nụ cười áy náy, bàn tay vuốt vuốt mái tóc đen có chút lộn xộn khi vừa mới ngủ dậy của cậu bé, dịu dàng hỏi: "Nằm ngủ tiếp được không? Nghĩa phụ đến bên thư phòng bên cạnh, như vậy sẽ không làm ồn đến con..."

Hắn chưa nói xong, cậu nhóc đã lắc đầu quầy quậy, hai cánh tay nho nhỏ ôm chặt lấy thắt lưng cứng cáp, thân thể cũng tự động xích lại gần, tựa hồ như muốn hấp thu thêm nhiều hơi ấm hơn từ lồng ngực dày rộng kia.

Song cậu nhóc mới xích gần chưa đầy một giây, thân thể nho nhỏ chợt cứng đờ, trên mặt dù vẫn là vẻ đờ đẫn, nhưng tròng mắt bỗng nhiên mở to lại nhanh chóng thoáng qua một tia hoảng sợ.

Nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của người trong lòng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cúi đầu nhìn xuống, thấy ánh mắt đăm đăm của cậu bé đang nhìn thẳng vào chiếc khăn nhuốm máu trong tay mình, vội vàng muốn giấu, cũng không kịp nữa.

"Phịch" một tiếng, chỉ thấy Bạch Văn Kỳ chui từ trong lòng hắn tuột xuống đất, ngay cả giày cũng chưa đi đã xoay người chạy ra ngoài.

"Kỳ Nhi, không cần..." Đứng dậy muốn giữ người lại, song sự đau đớn như vạn kim đâm vào tim, thiêu đốt hành hạ hắn cả đêm lại đột kích lần nữa, khiến cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm không còn chút sức lực nào ngã ngồi lại trên giường, ngay cả âm thanh trong miệng cũng không bật ra nổi.

Nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn lại, thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Văn Kỳ hoảng sợ, đôi mắt to ngập nước, quay đầu nhấc chân chạy như điên.

Hỏng bét! Lần này thì náo nhiệt rồi.

Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười khổ than thở, quả nhiên không tới thời gian một chung trà, một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ xa dồn dập vọng lại gần, ngay sau đó, Từ Triển Nguyên ôm Bạch Văn Kỳ, cùng Kiếm Nhi cùng nhau vọt vào trong phòng.

"Chủ tử, người sao lại hộc máu?" Vừa vào phòng, Kiếm Nhi nheo mắt, lập tức nhìn thấy chiếc khắn nhuốm máu trong tay hắn, lập tức hoảng hốt la lên.

"Sao lại như vậy?" Từ Triển Nguyên cũng nhìn thấy, trong bụng không khỏi kinh hãi, mặt đen không chút thay đổi, nhưng sau khi đặt Bạch Văn Kỳ đang không ngừng rơi nước mắt lên trên ghế, hốt hoảng vội vàng tiến lên nhìn người bệnh đang ngồi yên bên mép giường, nét mặt vừa hoảng vừa vội.

Mới vừa nãy, tiểu thiếu gia đột nhiên khóc chạy đến ngoài phòng của hắn đập cửa liên hồi, hắn đã trực giác đoán ra chủ tử nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng... đáng chết! Hắn tình nguyện suy đoán của mình không chính xác.

"Triển Nguyên, đừng nóng vội..." Cười có chút suy yếu, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn muốn trấn an thuộc hạ, lại lập tức bị cắt đứt.

"Đã nôn ra máu rồi còn không nóng vội?" Từ Triển Nguyên vừa vội vừa tức, nghiêng đầu cáu kỉnh rống to, "Kiếm Nhi, mau đi mới đại phu!"

"Dạ!" Bị tiếng rống lôi đình này khiến cho giật bắn, Kiếm Nhi nhấc chân định chạy ra ngoài, song lại bị cản lại.

"Kiếm Nhi! Không cần đi!" Vội vàng gọi người lại, có lẽ là do quá mức dùng lực, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ cảm thấy cỏ họng lại dâng lên một cỗ tanh ngọt, nhanh chóng cầm chiếc khăn đã loang lổ vết máu kia lên, lại nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó lại bắt đầu kịch liệt ho khan, "Khụ khụ khụ khụ..."

"Ách...." Dừng bước lại, Kiếm Nhi do dự nhìn Từ Triển Nguyên, không biết nên nghe ai.

"Đã hộc máu còn không mời đại phu?" Tức đến nổ phổi, Từ Triển Nguyên bây giờ không hiểu nổi chủ tử đang nghĩ gì.

"Khụ khụ khụ... Triển Nguyên, Đinh Đang cô nương nói đây là.. khụ khụ... là hiện tượng bình thường... Ngươi đừng nóng..." Vừa ho khan vừa giải thích, Hoàng Phủ Thiếu Phàm muốn hắn đừng lo lắng.

"Hiện tượng bình thường?" Mắt sắc nhíu lại, Từ Triển Nguyên vừa vội vàng giúp hắn vỗ lưng thuận khí, vừa âm thầm suy đoán việc chủ tử nôn ra máu có quan hệ gì với Đinh Đang cô nương.

"Ừ." Đáp nhẹ một tiếng. hắn nhắm mắt lại, chậm rãi chờ đợi cơn đau nhức thiêu đốt trong lồng ngực hơi hoãn lại, lúc này mới chậm rãi mở mắt, mỉm cười giải thích, "Đêm qua, Đinh Đang cô nương bắt đầu lấy phương pháp 『lấy độc trị độc 』, nàng nói hộc máu là chuyện bình thường."

Đêm qua, cái cô Cổ Đinh Đang không rõ lai lịch kia thừa dịp hắn không có mặt, bắt đầu đợt trị liệu "Lấy độc trị độc"?

Từ Triển Nguyên nghe vậy mà rét lạnh, quay người phân phó Kiếm Nhi: "Lập tức đi mời Cổ cô nương đến đây."

"Triển Nguyên, ta không sao, đừng có quấy rầy mộng đẹp của Đinh Đang cô nương...."

"Ta mặc kệ là quấy nhiễu mộng đẹp của ai, ta chỉ quan tâm đến thân thể của người!" Thân là thuộc hạ, chỉ cần chuyện có liên quan đến sự khóe mạnh của thân thể Hoàng Phủ Thiếu Phàm, Từ Triển Nguyên phi thường bướng bỉnh.

Hừ! Vì chủ tử, cho dù có là Hoàng Đế lão nhân, hắn cũng sẽ lật tung cả long sàng lên.

"Ta đi ngay!" Lúc này, Kiếm Nhi cũng không do dự, chớp mắt đã chạy ra ngoài, chuẩn bị đi túm người.

Hai gã thuộc hạ này của hắn đúng là...

Mắt thấy ngăn cản không kịp, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ có thể lắc đầu than thở, nhưng vào lúc này, một đôi tay nhỏ bé run rẩy đột nhiên níu chặt lấy áo hắn, ngước mắt lên, thì ra là Bạch Văn Kỳ chẳng biết đã nhảy xuống ghế từ lúc nào, trở lại bên cạnh hắn.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé dù vẫn đờ đẫn không biểu cảm, nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại không ngừng run rẩy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm trong lòng đau xót, biết mình dọa đến cậu nhóc, lập tức ôm vào trong lòng trấn an.

"Kỳ Nhi đừng sợ, nghĩa phụ không sao, ngoan!" Nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ dành thân thể bé nhỏ không ngừng phát run, lòng hắn tràn đầy thường tiếc không ngừng.

Aiz... Đứa nhỏ này mệnh khổ, đến giờ vẫn còn giữ lại trí nhớ đếm hôm đó, sợ hắn giống như cha mình, cho nên mới hoảng sợ như vậy chăng?

Nghe vậy, Bạch Văn Kỳ lại chẳng hề có cảm giác an tâm hơn chút nào, ngược lại càng ôm chặt lấy hắn, vùi mình thật sâu vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, từ đầu tới cuối không hề phát ra tiếng nào, nhưng thân hình nhỏ bé vẫn không ngừng co lại.

Nhẹ giọng an ủi, không được bao lâu, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chợt thấy trước ngực ẩm ướt một mảng, khẽ ngẩn ra, ngay sau đó bừng tỉnh, trong lòng không khỏi xao động ê ẩm, song hắn không nói thêm gì, chỉ không ngừng vỗ về an ủi, cảnh tượng một lớn một nhỏ ôm ấp nhau cảm giác cực kỳ ấm áp.

Song, đúng vào thời khác cảm động lòng người như vậy, lại bị một chuỗi tiếng cười duyên như chuông bạc phá tan sạch sẽ ---------

"A a a a.... Xảy ra chuyện gì? Hôm nay mọi người sao dậy sớm vậy!" Không hề mất vui vì bị quấy nhiễu giấc ngủ chút nào, Cổ Đinh Đang đi theo Kiếm Nhi vừa bước vào phòng đã cười không dứt, liếc về phía Hoàng Phủ Thiếu Phàm, ánh mắt tràn ngập hứng thú. "Đại thúc, ngươi vẫn chịu được chứ? Sớm như vậy đã tìm ta là vì chuyện gì vậy?"

Biết trong lời nói của nàng có ẩn theo ý chế nhạo bướng bỉnh, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi cười khổ, còn chưa kịp mở miệng đáp lại, Từ Triển Nguyên đã nhíu mày trầm giọng chất vấn --------

"Cổ cô nương, đã muốn giải 『hàng đêm sầu 』, sao chủ tử của ta lại hộc máu?" Hắn hoài nghi nàng căn bản không hề có lòng tốt.

"Ai da! Ta không phải đã nói, hộc máu là bình thường sao!" Giống như bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhưng trên mặt lại cười đến là tà ác: "Muốn giải độc, chút đau đớn này phải chịu chứ sao! Nếu không chịu nổi, thì đừng tiếp tục nữa, ta cũng chẳng sao cả!"

Lời này khiến cho Từ Triển Nguyên cứng họng, chỉ có thể dùng mặt đen trừng người, nhưng cũng chẳng làm được gì.

Tiểu nhân đắc chí, nàng nhanh nhẹn bước tới trước mặt Hoàng Phủ Thiếu Phàm, tò mò nhìn trái nhìn phải một lớn một nhỏ đang ôm nhau, ngón trỏ thon thon chọc chọc lên cái đầu đen nhỏ nhỏ kia, tinh nghịch cười trêu nói: "Đâu phải còn là bé con hả? Ôm chặt vậy làm gì? Đại thúc cũng đâu có sữa cho nhóc bú!"

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm dở khóc dở cười, giờ không biết đáp lại thế nào, song tiểu tử đang không ngừng co rúm ôm hắn tựa hồ như lại bị xúc động gì đó, cái đầu nhỏ nhắn vùi sâu trong ngực chậm rãi ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn đầy nước mắt giàn giụa, mắt to sưng đỏ nhìn nàng chằm chằm.

Chuyện gì xảy ra, mà lại khóc thành như vậy?

Bị giật mình, bị đôi mắt to ngập nước mắt kia nhìn một cái, chẳng hiểu tại sao, Cổ Đinh Đang lại có chút chột dạ... Nha! Chậm đã! Chột dạ? Nàng sao phải chột dạ chứ? Không giải thích nổi!

Chẳng biết tại sao, trong tâm hồn nhỏ bé của Bạch Văn Kỳ tựa hồ loáng thoáng biết được thân thể nghĩa phụ có khỏe mạnh hay không, có liên quan rất lớn đến đại tỷ trước mặt, ngoài dự đoán của mọi người, cậu nhóc tuồn ra khỏi lòng Hoàng Phủ Thiếu Phàm, bước tới gần Cổ Đinh Đang, bàn tay nhỏ bé túm lấy váy của nàng không buông.

"Làm, làm gì?" Sợ hết hồn, Cổ Đinh Đang có chút lắp bắp.

Gương mặt nho nhỏ cho dù không thay đổi, nhưng Bạch Văn Kỳ một tay vẫn túm chặt lấy nàng không buông, một tay chỉ về phía mép giường.

Theo ngón tay nho nhỏ chỉ qua, chỉ thấy một chiếc khắn loang lổ vết máu nằm bên mép giường, Cổ Đinh Đang đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cầm chiếc khăn nhuốm máu lên nhìn kỹ....

Máu trên khăn còn ấm chưa khô, đủ để biểu hiện vừa mới nôn ra không lâu, này... có gì đó không ổn!

"Đại thúc, ngươi vừa rồi lại hộc máu?" Quay đầu nhìn chằm chằm bệnh nhân, nàng thận trọng hỏi thăm.

"Nếu không phải mới vừa rồi lại hộc máu, sao lại tìm cô tới đây?" Mặt đen đáp lại, Từ Triển Nguyên thay chủ tử trả lời.

"Đại thúc mặt đen, ta hỏi chủ tử nhà ngươi chứ đâu hỏi ngươi, ngươi tranh nói cái gì?" Liếc xéo trừng người, Cổ Đinh Đang không có tâm tư đi để ý đến hắn, lực chú ý lại quay lại trên người chính chủ, "Đại thúc, chẳng lẽ ngươi nôn ra máu cả đêm?"

"Ừ." Đáp nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, nhưng vẫn cố cười nói: "Đinh Đang cô nương đừng quan tâm, tại hạ còn chịu được."

"Ai quản ngươi có chịu được hay không? Ta không phải để ý đến cái này!" Cáu giận hừ một tiếng, ngón tay thon thon nhanh chóng đặt lên uyển mạch của hắn, ai ngờ không chẩn thì thôi, chẩn rồi, sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng.

Độc tố "Hàng đêm sầu" trong cơ thể hắn, mặc dù đã được độc tính của "Kim ti thủy ngọc" ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng khác xa với tình huống trên người nàng nhiều năm trước.

Vốn là theo dự liệu của nàng, đại thúc đại khái nôn 2, 3 ngụm máu là không sai biệt lắm, nhưng theo mạch tượng của hắn ngày hôm nay, xem ra hai cỗ kịch độc trong khi chống đối lẫn nhau lại không ngừng xâm nhập tâm mạch, thân thể khỏe mạnh cũng khó mà chịu nổi sự xâm hại như vậy, cho dù hộc máu cả đêm không ngừng cũng không có gì lạ!

Đáng ghét! Đây... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao lại khác xa với dự đoán của nàng vậy!

"Đinh Đang cô nương, có vấn đề gì không?" Thấy nàng vẻ mặt ngưng trọng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm sau khi che miệng ho khan mấy tiếng, mới nhẹ giọng hỏi.

Vấn đề? Vấn đề rất lớn ấy!

Nhanh chóng liếc hắn một cái, Cổ Đinh Đang ngượng ngùng thừa nhận độc tính trong cơ thể hắn đã ngoài tầm tay của mình, lập tức vội vàng phủ nhận lắc đầu: "Không có! Nào có vấn đề gì! Ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay." Vỗ ngực một cái, nói dối tuyệt không đỏ mặt.

Hoàng Phủ Thiếu Phàm khẽ mỉm cười, tín nhiệm không hỏi thêm nữa, ngược lại bản thân nàng lại cảm thấy chột dạ ngay lập tức, nhanh chóng móc từ trong ngực ra một chiếc bình ngọc đặt vào tay hắn.

"Đại thúc, đây là đan dược của thúc thúc trông ta từ nhỏ đến lớn, ngươi trước ăn một viên, có thể bảo vệ tâm mạch, sau này nếu tim lại đau, thì cứ lấy một viên ra uống đi!" Gãi gãi đầu, có chút không dám nhìn hắn.

"Đinh Đang cô nương, đa tạ!" Lại cười nói cảm ơn, hắn mở nắp bình, một mùi thơm ngát từ miệng bình tản ra, khiến người ta ngửi mà thanh thần tỉnh não, tình thần phấn chấn, không khó để tưởng tượng được đan dược trong bình quý hiếm đến nhường nào.

"Không cần khách khí! A a a a...." Lúng túng cười khan, luôn miệng thúc giục."Mau mau mau, mau dùng một viên, có thể giảm bớt đau đớn."

Cười cười, hắn đổ ra viên thuốc đỏ tươi như lửa, mới ăn vào, mùi thơm ngát nồng nàn như hoa lan tan ra trong khoang miệng, một cỗ mát lạnh chậm ra lan ra tâm mạch, không bao lâu, sự đau đớn dữ dội trong lồng ngực quả nhiên giảm đi nhiều, khiến cho khuôn mặt nhã nhặn vẫn tái nhợt suốt đêm dâng lên một màu hồng nhàn nhạt.

Quả nhiên là linh đan diệu dược, chỉ một lát, sự đau nhức trong ngực cơ hồ biến mất tăm mất tích, đã nhiều năm rồi hắn chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy bao giờ.

Vuốt ngực, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vừa ngạc nhiên lại bội phục, càng thêm cảm tạ nàng sâu sắc, "Đinh Đang cô nương, đa tạ cô nương tặng cho tại hạ linh đan diệu dược như vậy, giờ không biết làm sao để tỏ lòng biết ơn của ta cho phải."

"Ha ha ha..." Lại cười khan mấy tiếng, Cổ Đinh Đang chẳng qua chỉ lắc đầu mãnh liệt, hoàn toàn không dám tiếp lời.

Ai da da! Thật là xấu hổ! Nếu đại thúc biết độc trong cơ thể hắn bị nàng biến thành càng phức tạp hơn, không biết còn nói được như vậy không?

Một bên, Từ Triển Nguyên cùng Kiếm Nhi trong mắt chỉ thấy chủ tử nhiều năm qua không thấy huyết sắc, chỉ bằng một viên thuốc của nàng khí sắc đã hồng nhuận, tinh thần cực tốt, lập tức không khỏi mừng rỡ như điên, chỗ nào còn chú ý đến nét mặt kỳ quái của nàng, trái lại Bạch Văn Kỳ nho nhỏ vẫn nhìn chằm chằm nàng... cứ nhìn chằm chằm mãi....

Ách... Tiểu quỷ này nhìn cái gì vậy?

Nhận thấy được ánh mắt chăm chú của cậu nhóc, Cổ Đinh Đang bị nhìn khiến cho lúng túng, luôn cảm thấy như nhóc đó giống như nhìn thấu sự chột dạ của mình, lập tức cố ý sưng mặt lên, lớn tiếng dọa người giận dữ nói, "Tiểu quỷ, ngươi nhìn cái gì hả? Trẻ con dậy sớm vậy là không có sữa ăn đâu, đi ngủ! Đi ngủ!" Vung tay lên, vội vã đuổi người.

Lẳng lặng nhìn nàng, tiểu tử không hề nhúc nhích.

Nha? Không động? Vậy đổi lại là nàng trở về phòng ngủ bù được chứ?

"Không, không sao chứ? Vậy ta trở về ngủ bù!" Vội vàng kêu lên, xoay người muốn chạy, nhưng mà mới cất bước lên, váy phía dưới thoáng chốc bị níu chặt, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là một đôi tay nhỏ bé đang kéo chặt tác quái.

"Kỳ Nhi, để cho Đinh Đang cô nương về phòng nghỉ ngơi đi, ngoan, buông tay, đừng quấy rầy người ta!" Hoàng Phủ Thiếu Phàm thấy thế vội vàng khuyên nhủ.

Giống như không nghe thấy, tiểu tử vẫn bất động như núi.

"Tiểu quỷ, ngươi muốn gì hả?' Cố gắng trợn mắt đến cực hạn, Cổ Đinh Đang giả bộ hung ác trừng người.

Dưới ánh mắt trừng trừng hung ác, tiểu tử cuối cùng cũng động đậy, nhưng không phải là buông ra, mà lại ôm chặt lấy chân nàng.

"Oa---- tiểu quỷ này rốt cuộc muốn thế nào?" Oa oa kêu to, Cổ Đinh Đang luống cuống, bình sinh chưa từng có kinh nghiệm ứng phó với trẻ con bao giờ, không khỏi có chút không biết làm sao.

"Kỳ Nhi?" Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh ngạc vạn phần, chỉ vì đứa nhỏ này từ trước đến giờ chưa từng thân cận với người ngoài như vậy.

Bất kể người bên cạnh có phản ứng thế nào, Bạch Văn Kỳ vẫn ôm chặt nàng như cũ không buông.

Thấy cậu nhóc không buông tay, Cổ Đinh Đang một tay xốc thân thể nho nhỏ của Bạch Văn Kỳ lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ không chút biểu cảm, "Tiểu quỷ, ngươi muốn bám vào ta chứ gì? Được, nếu ngươi muốn bám, ta cho ngươi bám! Đến, chúng ta đi ngủ!" Dứt lời, trong lúc mọi người còn đang sững sờ kinh ngạc, trực tiếp cướp người đi.

"Chủ tử, ta đi mang thiếu gia trở lại...." Mắt thấy nàng đã mang tiểu chủ tử đi, Kiếm Nhi không cách nào an tâm, vội vàng muốn đuổi theo.

"Thôi đừng!" Nhẹ giọng ngăn cản, Hoàng Phủ Thiếu Phàm như có điều suy nghĩ nói: "Đây là lần đầu tiên Kỳ Nhi chủ động thân cận với người ngoài như vậy, đối với nó mà nói, coi như là chuyện tốt, cứ để bọn họ đi đi!"

"Nhưng mà...." Kiếm Nhi do dự.

"Ngươi không an tâm Đinh Đang cô nương?" Nhìn thấu tâm tư của thị đồng trẻ tuổi.

"Dạ!" Người không rõ lai lịch, muốn tin tưởng cũng khó.

"Yên tâm đi!" Cười khẽ, khuôn mặt tao nhã lộ ra vẻ ấm áp. "Đinh Đang cô nương nếu thực sự có ý xấu, lúc giúp ta giải độc có thể động tay chân là hại được ta, cần gì lòng vòng một vòng lớn tìm Kỳ Nhi làm gì?" A... Tiểu cô nương kia, mặc dù luôn làm theo ý mình, làm việc toàn tốt cho mình, có lúc còn mang chút ác ý bướng bỉnh, nhưng tính tình thực sự ngây thơ hôn nhiên, tâm tư vô cùng đơn thuần.

Nghe vậy, trong lòng biết hắn không nói sai, thân là thuộc hạ hai người mới nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười.



"Đại thúc, uống chén này đi!" "Cạch" một tiếng, một chiếc chén trắng đựng bên trong thứ chất lỏng có màu quỷ dị nháy mắt từ đâu rơi xuống, an ổn đặt trên bàn đá.

Bên trong lương đình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vốn đang an tĩnh ngồi đọc sách, hôm nay lại chớp mắt một cái cũng không chớp nhìn chất lỏng quỷ dị bên trong chén, vẻ mặt vẫn ôn hòa trầm tĩnh từ trước đến nay có chút cổ quái.

Trên thực tế, kể từ sau tối hôm đó, Cổ Đinh Đang động một chút là đột nhiên xuất hiện, cầm mấy thừ kỳ quái muốn hắn ăn, có khi là loại quả vô danh nào đó mùi vị không tệ, có lúc lại là một chút thuốc nước đã được sắc, nhưng nhiều nhất là mấy thứ chất lỏng màu sắc, mùi vị đều kỳ quái đến cực điểm như hôm nay.

Nàng nói, nhưng thứ kia đều là vật có thể lấy độc trị độc tiêu trừ đi kịch độc "Hàng đêm sầu" trong người hắn, người bình thường dính vào một giọt, khẳng định lập tức đi chầu Diêm Vương, mà hắn dùng xong mặc dù không đến nỗi phải đến âm tào địa phủ trình diện, nhưng cùng với sự đau nhức trong ngực cùng với nôn ra máu không ngừng thì chẳng dễ chịu hơn chút nào, thế nên hôm nay lại thấy nàng mang thứ kỳ quái này xuất hiện, không nhịn được muốn thở dài.

Trên thực tế, hắn thực sự thở dài.

"Đại thúc, ngươi thở dài gì chứ? Đây chính là độc vật ta tân tân khổ khổ tìm khắp núi mới thấy được đấy!" Sao không biết tâm tư của hắn, Cổ Đinh Đang vô cùng bất mãn, muốn nhảy lên bàn đá ngồi, song thân hình mới động, váy lại bị kéo chặt, khiến cho nàng suýt nữa té ngã, lập tức bất đắc dĩ xoay người trừng mắt, nhìn chằm chằm tiểu tử chưa cao đến thắt lưng, lòng tràn đầy bi phẫn.

Ô... Khoảng thời gian này, trừ những khi thỉnh thoảng chạy khỏi sơn trang tìm kịch độc vật ra, chỉ cần ở bên trong trang, tiểu quỷ này liền giống như phân cá vàng dính sau mông nàng, ngay cả ăn cơm, ngủ cũng bám lấy nàng, này... này... đây là thế nào vậy? Nàng cũng đâu phải được mời đến Lục Ba sơn trang làm vú em chứ!

"Đại thúc, tiểu quỷ nhà ngươi, ngươi có muốn tự mình thu hồi không hả?" Buồn bã nhìn chằm chằm nam nhân nhàn nhã bên cạnh. nàng bi thương hỏi.

Ô.... Cho dù nàng có bất lương đến đâu, cũng không thể bắt nạt một đứa trẻ có vấn đề được, bởi vì thế nên bây giờ thực bó tay.

Cố nén nụ cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ôm lấy Bạch Văn Kỳ, ôn nhu hỏi: "Kỳ Nhi thích Đinh Đang tỷ tỷ, đúng không?" Trên thực tế, đối với hành động của tiểu tử này mấy ngày nay, hắn trừ kinh ngạc ra, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.

A... Chủ động thân cận với người khác, đối với Kỳ Nhi mà nói đây là tiến bộ rất lớn, hắn vô cùng vui khi việc thành ấy!

Giống như trước kia, Bạch Văn Kỳ không có bất kỳ phản ứng nào đối với câu hỏi của người bên cạnh, nhưng đôi mắt to lại nhìn chằm chằm Cổ Đinh Đang, nhìn cho đến khi nàng nổi cả da gà.

"Đại thúc, ngươi đừng có nói bậy, ta không muốn để tiểu quỷ nhà ngươi thích đâu!" Chà xát cánh tay kêu to, nàng nhìn chằm chằm tiểu tử hung ác uy hiếp. "Tiểu quỷ, ta không muốn ngươi thích, nghe chưa hả? Bổn cô nương không muốn làm vú em, không được đi theo ta nữa!"

Không nề hà, nàng rống thì cứ rống, đôi mắt to của tiểu tử vẫn không chớp mắt nhìn nàng chăm chú.

Bị cặp mắt to kia nhìn khiến cho có chút tức đến hỏng người, lần đầu tiên trong đời, Cổ Đinh Đang sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là sự lợi hại "Không đánh mà khiến người ta đầu hàng", nàng tin chắc tiểu quỷ trước mặt chính là cao thủ trong số đó, lập tức không khỏi xị mặt, giọng nói mang oán trách :"Đại thúc, ngươi dạy dỗ thế nào vậy, một đứa nhỏ đang tốt đẹp, bị ngươi dạy thành âm dương quái khí như vậy..."

Nghe nàng oán trách, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi cười khổ. Aiz... Nếu như có thể, hắn cũng không muốn Kỳ Nhi thành bộ dạng như vậy, chỉ tiếc mọi sự không theo ý người, cho dù mấy năm gần đây hắn cho đứa nhỏ này tình yêu thương lớn nhất, nhưng vẫn không cách nào khiến cậu bé khôi phục lại trước sự hoảng sợ đêm hôm đó ba năm trước.

Cổ Đinh Đang không biết tâm tư của hắn, cũng hoàn toàn buông tha cho hy vọng xa vời tiểu tử kia sẽ buông tha cho mình, chẳng qua có thù không báo không phải là thiên tính, tiểu quỷ tạo nghiệp, làm nghĩa phụ nên gánh chịu, lập tức nheo mắt cười tà ác không ngừng ------

"Đại thúc, đừng nói nhảm nữa, mau uống chén này đi!" Quay lại chủ đề cũ, nàng cười hì hì đem chất lỏng quỷ dị kia đẩy đến trước mặt hắn.

Hừ hừ! Gần đây bị làm vú em chất đầy một bụng oán khí, nàng đã bỏ thêm vào chén thuốc độc này mấy thứ "Nguyên liệu tốt" không ảnh hưởng đến hiệu quả, nhưng sẽ khiến mùi vị trở nên rất kinh khủng, hắc hắc!

Lại không nói gì nhìn chằm chằm chén chất lỏng quỷ dị kia hồi lâu, Hoàng Phủ Thiếu Phàm âm thầm than thở, Aiz... Tuy nói là giải độc để bảo vệ tính mạng, nhưng mà cái giá tổn hại vị giác này cũng quá cao...

"Đại thúc, đừng than thở nữa, uống nhanh đi!" Khanh khách cười duyên, Cổ Đinh Đang hiểu nguyên nhân khiến hắn than thở.

Tráng sĩ cắt cổ tay, hắn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm uống chất lỏng quỷ dị kia, ngay sau đó đem chiếc chén rỗng tuếch kia đẩy ra thật xa, không tiếng động biểu lộ lên sự chán ghét nơi đáy lòng.

Thấy vậy, Cổ Đinh Đang cười đến càng thêm vui vẻ, đang muốn chế nhạo một phen, đúng lúc đó, bỗng dưng, một bóng người đột nhiên nhanh chóng lao đến từ xa.

"Chủ tử, Bạch Mộ Nam kia cùng tất cả người của Mã Gia bảo lại tới cửa, giờ đang bị Từ tổng quản chặn ở đại sảnh." Vội vàng bẩm báo tình thế trước đại sảnh, Kiếm Nhi thần sắc căm giận.

Hừ! Bạch Mộ Nam kia là thân đệ của chủ cũ Lục Ba sơn trang ------ Bạch Mộ Phong, kể từ ba năm trước sau khi bị chủ tử đuổi khỏi sơn trang, liền ở bên ngoài phát tán lời đồn, khắp nơi kết giao với nhân sĩ giang hồ tìm đến gây phiền toái, mà mấy kẻ tự cho là danh môn chính phái kia, căn bản chẳng biết gì cả bị người ta giật giây tới cửa, luôn miệng nói muốn thay Bạch đại hiệp đã chết đòi công đạo, thật là ngu xuẩn!

Khuôn mặt ôn hòa thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Hoàng Phủ Thiếu Phàm giao đứa bé trong ngực cho hắn, cẩn thận phân phó, "Kiếm Nhi, đưa tiểu thiếu gia về chỗ phu nhân, bảo vệ hai mẹ con bọn họ cho tốt, đừng để xảy ra sai lầm gì, hiểu chưa?"

"Chủ tử yên tâm, Kiếm Nhi chắc chắn sẽ dùng tính mệnh bảo vệ tiểu thiếu gia cùng phu nhân." Dứt lời, Kiếm Nhi đã ôm Bạch Văn Kỳ nhanh chóng rời khỏi.

Đưa mắt nhìn hai người rời đi khỏi tầm mắt, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mới nói với Cổ Đinh Đang đang đầy mặt tò mỏ: "Đinh Đang cô nương, xin ở lại chỗ này, tình thế ở đại sảnh còn không rõ, xin tận lực đừng đi ra đó, nếu không nhỡ đâu xảy ra chuyện gì liên lụy đến cô nương, vậy thì lương tâm tại hạ sẽ hổ thẹn bất an." Hắn nghiêm mặt nói xong, ngay sau đó xoay người vội vàng đi về phía đại sảnh, lập tức không thấy bóng dáng đâu.

Tuy bị hảo tâm khuyên nhủ một hồi, song Cổ Đinh Đang cũng không phải là kiểu người mà người ta bảo nàng đi hướng đông, nàng sẽ đi hướng đông, lập tức không khỏi cười lên một tiếng tinh nghịch, quay ra nhìn bóng lưng sắp biến mất kia làm một cái mặt quỷ.

"Hì hì... vất vả lắm mới có chuyện vui để chơi, ta sao có thể không đi tham gia náo nhiệt được chứ? Đại thúc đúng là không hiểu ta!" Cất giọng cười sung sướng, nàng hưng phấn đầy sức sống, cũng đi về phía đại sảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.