"Chủ tử, tóc người...." Giọng nói ngạc nhiên
biến mất ở khóe miệng, Từ Triển Nguyên khiếp sợ không thôi, một lúc lâu không
nói nên lời.
Trời ạ! Hắn mới ra ngoài có việc có một thời gian, mới
mấy ngày không gặp, sao chủ tử đã biến thành đầu bạc rồi? Ai tới nói cho hắn
biết đây là xảy ra chuyện gì?
"Triển Nguyên, ngươi về rồi!" Nhẹ nhàng cười
một tiếng, thần sắc của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn bình tĩnh giống thường ngày,
dường như không đem sự kinh ngạc bỏ vào trong mắt.
"Ta đi tìm Cổ cô nương hỏi!" Vừa sợ vừa
giận, xoay người muốn đi chất vấn. Được lắm! Hắn muốn hỏi Cổ Đinh Đang một
chút, vì sao mới mấy ngày không thấy, chủ tử lại thành ra cái dạng kia? Chẳng
lẽ trong quá trình giải độc xảy ra chuyện gì bất trắc?
Biết hắn vừa sợ vừa lo, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang định
lên tiếng ngăn lại, một tràng tiếng cười lanh lảnh hì hì vang lên ---------
"Muốn hỏi ta cái gì hả?" Bưng một chiếc chén
con đạp cửa mà vào, Cổ Đinh Đang ngay cả nhìn cũng không nhìn tổng quản mặt đen
một cái, đi thẳng đến giường, khuôn mặt tươi cười nghênh đón Hoàng Phủ Thiếu
Phàm nói: "Đại thúc, nên uống độc nha!"
Nhận lấy chiếc chén, Hoàng Phủ Thiếu Phàm còn chưa mở
miệng, Từ Triển Nguyên đã xoay người vọt tới trước, lửa giận bừng bừng chất
vấn: "Cổ cô nương, ta mới ra ngoài mấy ngày, trở lại, vì sao chỉ thấy chủ
tử nhà ta bạc đầu? Xin giải thích đây là chuyện gì xảy ra!" Hắn sợ, sợ
thân thể chủ tử xảy ra biến đổi bất lợi, đây là chuyện hắn cực không muốn.
"Ách..." Nói đến chuyện này, Cổ Đinh Đang
lúng túng gãi gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút chột dạ. "Đây là bởi vì
.... bởi vì quá trình hóa độc cùng dự đoán của ta có chút chênh lệch..."
Ô... Mấy ngày qua thấy sương bạc từ chân tóc đại thúc
càng ngày càng lan tràn, cuối cùng thành cả đầu tóc bạc, nàng cũng rất áy náy,
vắt hết óc để tìm ra nguyên nhân, tìm hết cách có thể tìm, nhưng... Nhưng chính
là không có hiệu quả, nàng có thể làm sao đây?
"Cái gì gọi là có chênh lệch?" Trong lòng
lạnh lẽo, Từ Triển Nguyên kinh sợ.
"Cái gọi là có chênh lệch chính là...." Cười
khan nói qua tình huống của Hoàng Phủ Thiếu Phàm, càng nói càng nhỏ, càng nói
càng yếu, cuối cùng lấy bốn chữ tổng kết. "....Chính là như vậy."
"Được! Hay cho chính là như vậy!" Giận đến
cơ hồ muốn một phen bóp chết nàng, Từ Triển Nguyên cáu kỉnh quát lên: "Cô
căn bản là kẻ gà mờ, ban đầu lại còn nói khoác không biết ngượng, nói cái gì mà
có thể giải được độc 『hàng đêm sầu』, mệt
chủ tử nhà ta đã tín nhiệm cô như vậy, đem mạng sống giao trong tay cô..."
"Triển Nguyên!" Bỗng dưng, giọng nói trầm ổn
bình tĩnh nhẹ nhàng cắt đứt lời chất vấn của hắn, Hoàng Phủ Thiếu Phàm là người
trong cuộc trái lại một bộ thần sắc không đếm xỉa tới. "Đừng nói Đinh Đang
như vậy, ít nhất, phương pháp lấy độc trị độc của nàng cũng thành công giúp ta
chịu đựng được kỳ hạn ba tháng, không phải sao? Chớ khẩn trương như vậy. ta tin
Đinh Đang sẽ giúp ta giải được kịch độc."
"Đại thúc...." Cảm động đến mức nhào vào
ngực hắn, Cổ Đinh Đang thừa cơ ăn đậu hủ, "Ngươi tin ta vậy sao?" Ô
ô, con người đại thúc thực sự là quá tốt, quá dịu dàng! Nam tử ôn
lương như vậy, thế gian hiếm thấy, không đánh bất tỉnh đưa hắn trở về thì nàng
thực xin lỗi bản thân.
Mấy ngày nay đã bị nàng hơi một chút là "Thần tới
là ôm" huấn luyện cho không chút sợ hãi, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhẹ nhàng vỗ
vỗ đầu nàng, cảm giác có chút giống như đang dỗ nghĩa tử ------ Bạch Vân Kỳ, bờ
môi lại cười nói: "Nếu cô muốn hại ta thật, không cần chờ lâu như vậy,
không phải sao?"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên!" Gật đầu như giã tỏi,
nàng nở nụ cười sáng lạn phụ họa.
"Cho nên ta đương nhiên tin tưởng cô!" Ôn
nhã mỉm cười, đối với nàng, hắn có sự tín nhiệm cùng cưng chiều khó hiểu.
"Đại thúc, ta thực thực thích ngươi quá!"
Lời tỏ tình không ấp úng chút nào, khuôn mặt phấn nộn không chút e lệ nào cọ
qua cọ lại trong lồng ngực ấm áp, đậu hủ càng ăn càng nghiện.
Cho dù đã quen việc nàng đột nhiên xuất hiện, nhưng
đối với hành vi bày tỏ tình yêu lớn mật này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn không
tránh được đỏ mặt, chỉ có thể cố ra vẻ trấn định cười, nhưng trong nụ cười...
có chút ngọt.
Nhìn hai người bọn họ một lớn gan, một nội liễm qua
lại, Từ Triển Nguyên hoàn toàn im lặng. Aiz... Hắn có loại dự cảm, lần này chủ
tử bị ăn định rồi, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi, nhưng
mà... vì sao lại khiến người ta cảm thấy nhân vật của hai người bọn họ bị đảo
lộn hết vậy? Từ trước đến giờ bên chủ động tấn công, không phải đều là phái nam
sao?
Tâm tình có chút phức tạp, nghĩ tới chuyện cô nương
coi nhẹ lễ giáo, tùy ý bản thân này sau này vô cùng có khả năng sẽ trở thành
một nửa làm bạn với chủ tử kia, hắn đột nhiên thở dài, đầy một khoang tức trong
nháy mắt tắt ngúm.
Thôi! Thôi! Có phu nhân như vậy, so với chủ tử cả đời
không động tâm, cô độc một mình vẫn tốt hơn.
Vào lúc có người đang âm thầm cảm thán, có người thừa
cơ cọ cọ ăn đậu hủ, có người bị cọ đến mức da mặt mỏng càng ngày càng đỏ, một
bóng người kinh hô vọt vào---------
"Chủ tử, phu nhân lại phát tác rồi, hôm nay náo
loạn lợi hại a!" Trong ngực ôm Bạch Vân Kỳ, Kiếm Nhi thở hồng hộc kêu lên.
Trong lòng phát lạnh, Hoàng Phủ Thiếu Phàm biết mình
không đi một chuyến không được, đang muốn kéo thân thể suy yếu xuống giường,
lại bị Cổ Đinh Đang không vui kéo trở lại.
"Chẳng qua là người điên, muốn điên cứ để nàng ta
điên đi, điên đủ rồi sẽ yên lặng, sao phải cần đại thúc ngươi đi tham gia náo
nhiệt? Đừng quên, kịch độc của ngươi còn chưa giải, vết thương cũ còn chưa
lành, cộng thêm vài ngày trước bị Mã gì đó cho một chưởng, một cái mạng cũng
mất mất nửa, còn cậy mạnh cái gì?" Cáu giận phản đối, Cổ Đinh Đang không
muốn hắn kéo thân thể ốm yếu này đi làm chuyện vặt này, đối với những người
nàng không để ý, mặc đối phương chết sống, nàng không quan tâm.
Nghe vậy, chỉ thấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm nghiêm mặt,
giọng nói hiếm khi trở nên nghiêm nghị, "Không được nói tẩu tử là người
điên!"
Bị hắn quát một tiếng, Cổ Đinh Đang ngây ngẩn, chỉ cảm
thấy mình một lòng muốn tốt cho hắn, lại bị trách cứ, lập tức một nỗi ấm ức
dâng lên, tâm tình vốn vui vẻ trở nên tồi tệ, tính khí tùy tiện trong nháy mắt
nổi lên.
Không chút suy nghĩ, nàng bật thốt lên giận dữ nói:
"Vốn chính là người điên, chẳng lẽ ta nói sai sao? Ta cứ muốn nói nàng là
người điên đấy, người điên, người điên, người điên...."
Bốp!
Tiếng tát tay chát chút bất ngờ vang lên, chặn lại
những lời giận dữ của nàng, cũng làm cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh ngạc nhìn
bàn tay, tựa hồ như không thể tin được mình lại mất khống chế xuất thủ với
nàng.
"Đại thúc, ngươi đánh ta?" Che gò má nóng
rát, Cổ Đinh Đang không dám tin nhìn chằm chằm hắn, mở to tròng mắt tràn đầy tố
cáo.
Từ nhỏ đến lớn cho đến giờ, các vị thúc bá đều thương
nàng như mạng, coi như trân bảo, ngay cả phụ thân cũng chưa từng đánh nàng bao
giờ, hôm nay đại thúc lại ra tay với nàng!
Không rõ đối với cái tát này là xấu hổ hay thương tâm,
nàng đột nhiên cảm thấy thật chua xót, tầm mắt mơ hồ một trận...
"Đinh Đang, ta..." Hoàng Phủ Thiếu Phàm hối
tiếc không dứt, vạn phần áy náy muốn xin lỗi, song ----------
"Đại thúc, ta ghét ngươi, ngươi tốt nhất là cho
độc phát chết luôn đi, ta không thèm để ý đến ngươi nữa!" Khóc kêu mãnh
liệt, từng chuỗi từng chuỗi nước mắt rơi xuống, xoay người chạy ra ngoài.
"Kiếm Nhi, mau đuổi theo, vô luận thế nào cũng
phải đưa Cổ cô nương về!" Sợ nàng thực sự nổi cơn thịnh nộ mà rời đi,
không giúp chủ tử giải độc nữa, Từ Triển Nguyên trong lòng lo lắng, vội vàng
muốn Kiếm Nhi đuổi theo.
Hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện, Kiếm Nhi không
nói hai lời, vội vàng chạy đi.
Tình huống đột phát lần này khiến cho mọi người ngẩn
người, còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Vân Kỳ trong ngực Kiếm Nhin lại đột
nhiên giãy dụa trượt xuống đất, nhanh chóng đuổi theo sau nàng.
Chỉ một thóang, trong phòng chỉ còn lại hai người
Hoàng Phủ Thiếu Phàm cùng Từ Triển Nguyên, trong yên tĩnh không tiếng động,
không khí ngưng đọng một mảnh, ép tới người ta gần như không thở nổi.
Kinh ngạc nhìn tay mình, lòng bàn tay vẫn còn hơi nóng
rát, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ánh mắt buồn bã, trong lòng hối hận vạn phần, nhưng
cho dù có muốn đuổi theo người cũng lực bất tòng tâm, lập tức thở dài một hơi,
thần sắc mệt mỏi lên tiếng ---------
"Triển Nguyên, đỡ ta đến chỗ tẩu tử đi!" Giờ
hắn chỉ có thể giải quyết vấn đề có thể giải quyết trước, về phần nơi Cổ Đinh
Đang.... là hắn xuất thủ đả thương nàng trước, nếu như nàng vì vậy mà tức giận
rời đi, hắn cũng không nói hai lời, hết thảy đều là do hắn gây nên.
…
"Đáng ghét! Đáng ghét! Đại thúc, ta ghét ngươi
nhất...." Một đường chạy như điên về phòng khách, Cổ Đinh Đang ấm ức vừa
khóc vừa la mắng, trong tay càng không ngừng thu dọn bọc đồ nhỏ của mình, chỉ
một lát cũng không muốn lưu lại.
Ô ô.... Đại thúc đã là cái gì? Cổ Đinh Đang nàng lại
để cho người ta đánh sao? Ngay cả phụ thân còn chưa từng đánh nàng!
Càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, nàng
không có chút dè dặt nào của cô nương gia, ngây thơ gào khóc, trong lòng tức
giận không dứt, xách gói đồ lên chuẩn bị đi....
"Này! Tiểu quỷ, ngươi muốn làm gì?" Quay
người lại đã thấy Bạch Vân Kỳ chẳng biết đã vào từ lúc nào, Cổ Đinh Đang có
chút bị hù dọa, ngay sau đó nghĩ đến nghĩa phụ của tiểu quỷ này là ai, lập tức
kéo gương mặt như hoa vương lệ xuống, có chút ý tứ giận chó đánh mèo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn không biểu cảm nhìn chằm
chằm nàng, song đôi tay nhỏ bé lại níu chặt mép váy màu tím không buông, rõ
ràng là không chịu để nàng đi.
Mặc dù tiểu quỷ này có đánh cho tám gậy cũng không ra
một phát rắm, nhưng mấy ngày nay chung đụng, Cổ Đinh Đang cũng coi như hiểu
biết tính tình thằng nhóc, lập tức cười cười quăng qua bên cạnh, phát cáu cả
giận nói: "Ta ghét đại thúc, không muốn ở lại nữa."
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy đáy mắt tiểu tử nhanh
chóng thoáng qua một tia kinh hoàng, tay nhỏ bé càng túm chặt hơn.
"Tiểu quỷ, ngươi buông tay ra!" Mắt giận
phẫn nộ trừng trừng, thấy cậu nhóc hoàn toàn không có dấu hiệu buông tay, Cổ
Đinh Đang không nói hai lời, đẩy bàn tay nhỏ bé đang túm chặt lấy váy mình ra,
xô sang bên cạnh, không lưu luyến chút nào xoay người giống như muốn đi.
"Không... Không cần..." Bỗng dưng, một tiếng
nức nở rất nhỏ, rất nhỏ vang lên, Bạch Vân Kỳ nhào vào ôm lấy hai chân đang
chuẩn bị cất bước của nàng, không ngờ lại phát ra tiếng khóc kêu yếu ớt
"Không... Không cần đi.... Cứu... cứu nghĩa phụ.... Không cần...
đi...."
Nghe tiếng, Cổ Đinh Đang bỗng dưng dừng chân, cúi đầu
kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu tử, sau một lúc ngây ngẩn, rốt cục không nhịn
được kêu to lên: "Tiểu quỷ, vừa nãy ngươi nói chuyện?"
"....Không cần đi... cứu nghĩa phụ... cứu... cứa
nghĩa phụ..." Liều mạng ôm nàng, khuôn mặt Bạch Vân Kỳ ẫn mang vẻ đờ đẫn
như cũ, nhưng đôi mắt to không ngừng chảy ra nước mắt, chỉ biết không ngừng lặp
đi lặp lại những lời muốn nàng cứu nghĩa phụ.
Kinh ngạc nhìn cậu bé mặt không chút thay đổi khóc
lóc, mặc dù cảnh tượng rất quỷ dị, nhưng chẳng hiểu tại sao, đáy lòng Cổ Đinh
Đang lại đột nhiên cảm thấy một trận chua xót cùng thương tiếc.
Tiểu quỷ này, ngay từ đầu đã quấn lấy nàng, nhất định
là tâm hồn nhỏ bé hiểu được nàng có thể giúp đại thúc giải độc, sợ nàng đổi ý
chạy mất, đại thúc sẽ không cứu được, cho nên mới sống chết dính bên người nàng
để giám thị đây!
Cảm thấy cậu bé còn nhỏ tuổi mà đã "Dụng tâm
lương khổ" vì nghĩa phụ như vậy, mà thân là nghĩa phụ Hoàng Phủ Thiếu Phàm
lại hoàn toàn không biết, lại nghĩ đến mình muốn tốt cho hắn mà còn bị quát
mắng, Cổ Đinh Đang đột nhiên có tâm trạng "đồng bệnh tương liên", lập
tức ôm lấy tiểu tử cùng nhau khóc lớn ---------
"Oa------ tiểu quỷ, ngươi tốt với đại thúc quá,
giống như ta đối với hắn vậy.... Ô ô... Ngươi yên tâm! Nể mặt ngươi, ta không
đi! Ta sẽ ở lại tiếp tục giải độc cho đại thúc... Ô ô..." Nước mắt tung
hoành khóc rống, quả nhiên là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, nói thay
đổi là thay đổi ngay.
Lập tức, bên trong phòng khách, chỉ thấy một lớn một
nhỏ ôm đầu khóc lóc, cảnh tượng quái dị này khiến cho Kiếm Nhi đuổi theo đến
nơi nhìn mà choáng váng, một lúc lâu vẫn nói không nên lời, tìm không ra thời
cơ thích hợp để chen mồm vào giữa tiếng khóc trùng điệp không dứt của hai người
này.
Cuối cùng, hắn liếc mắt, thức thời quyết định lùi ra
bên ngoài.
Ai.. Thôi! Cứ để cho bọn họ khóc cho đã, hắn đứng bên
ngoài chờ thì hơn!
Một lúc lâu sau, khi Hoàng Phủ Thiếu Phàm trấn an Liễu
Lục Ba phát bệnh điên xong, biết được Cổ Đinh Đang chưa rời khỏi Lục Ba sơn
trang, hắn vội vàng chạy tới, từ xa đã nhìn thấy Kiếm Nhi nhàm chán đứng canh
ngoài phòng khách.
"Đinh Đang cô nương và Kỳ Nhi đâu?" Mới đến
trước cửa phòng, hắn không nhịn được vội vàng hỏi.
Chỉ chỉ bên trong phòng, Kiếm Nhi nói nhỏ: "Bên
trong không có tiếng động gì được một lúc rồi."
"Phải không...." Thấp giọng nói, ánh mắt
không tự chủ được quét về phía cửa phòng, sau đó lập tức chấn hưng tinh thần,
nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra, bước vào trong mới phát hiện hai
người bọn họ lại đang ôm nhau ngủ.
"Thì ra là ngủ thiếp đi, chẳng trách nửa ngày
không có tiếng vang!" Kiếm Nhi đi theo vào chợt hiểu ra bật cười. A a....
Nhất định là khóc mệt rồi!
"Xuỵt!" Ngón trỏ thon dài để trên cánh môi
muốn hắn nhỏ giọng một chút, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đứng bên giường nhìn hai
người lớn nhỏ thân mật ôm nhau ngủ, trong sâu thăm tâm hồn không khỏi tràn ra
một dòng nước ấm áp, chỉ cảm thấy hình ảnh này ấm áp khiến hắn vừa cảm động lại
vui mừng.
Lẳng lặng nhìn hai người đang ngủ ngon lành, ánh mắt
đen nhánh không tự chủ được trở nên mềm mại, bờ môi ưu nhã cong lên một nụ cười
nhẹ, sau một lúc lâu, hắn mới nghiêng người ôm lấy tiểu tử đang tựa vào ngực Cổ
Đinh Đang ngủ say, động tác nhẹ nhàng đến mức hoàn toàn không làm hai người
tỉnh giấc.
"Ôm Kỳ Nhi về phòng của nó đi!" Đem thân thể
nhỏ đang say ngủ giao cho Kiếm Nhi, hắn nhẹ giọng giao phó.
"Dạ!" Cẩn thận đón lấy người, Kiếm Nhi ôm
lấy tiểu tử nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ lưu lại mình hắn cùng với Cổ Đinh
Đang khóc mệt nên say ngủ trong phòng.
Chậm rãi ngồi xuống bên giường, Hoàng Phủ Thiếu Phàm
nhìn dung nhan say ngủ của nàng, lúc nhìn thấy vệt nước mắt còn đọng lại trên
gò má phấn nộn, hắn thực sự vừa xấu hổ lại vừa thẹn lại vừa không nỡ, ngón tay
nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng lau đi giúp nàng.
"Đinh Đang, ta rất xin lỗi..." Lầm bầm than
thở, hắn hối tiếc không ngớt. Aiz.... Từ trước tới giờ hắn chưa từng động thủ
với cô nương, không ngờ lại xuất thủ đả thương nàng, cả đời hắn cũng không tha
thứ cho sai lầm của mình ngày hôm nay được.
"Không tha thứ!" Bỗng dưng, người vốn đang
ngủ say đột nhiên mở to mắt, giận dữ trừng hắn một cái xong, khuôn mặt xinh xắn
lập tức ngoảnh đi, ngay cả thân thể cũng xoay vào trong, đưa lưng về phía hắn,
hiển nhiên là vẫn còn đang nổi nóng.
Hừ! Đánh người ta xong nói xin lỗi là được sao? Thiên
hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy? Cổ Đinh Đang nàng không có những cái khác,
chỉ được cái thù dai thôi!
Thấy nàng giận dỗi đưa lưng về phía mình không muốn
nhìn hắn, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chán nản thu hồi thu hồi, ráng cười nói:
"Cô tỉnh rồi?"
Từ lúc hắn đi vào ôm tiểu quỷ đi, nàng đã tỉnh rồi.
Trong bụng không tiếng động thầm nghĩ, nhưng Cổ Đinh
Đang vẫn không chịu mở miệng nói chuyện với hắn, vẫn lấy lưng tương đối như cũ.
Biết nàng đang tức hắn, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cũng
không miễn cưỡng, chẳng qua là sau khi nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của nàng
một lúc xong, mới chậm rãi mở miệng phá tan không khí trầm mặc -----------
"Đinh Đang, đầu tiên ta muốn nói xin lỗi với cô,
cho dù cô không tha thứ, ta vẫn phải nói.... Thật thật xin lỗi! Đánh cô, là lỗi
của ta...."
Vốn chính là lỗi của hắn, lỗi của hắn! Âm thầm gật
đầu, đối với sự dũng cảm nhận sai của hắn, Cổ Đinh Đang coi như hài lòng.
"Nếu cô vì vậy mà hận ta, cho dù muốn rời đi,
không thực hiện 『giao dịch』ban
đầu của chúng ta nữa ta cũng sẽ không nói gì, bởi vì đúng là lỗi của ta, nhưng
mà..." Giọng nói ôn nhã dừng lại một chút, khi mở miệng, áy náy tự trách
đột nhiên quành một cái, nhắm thẳng vào cô nương vẫn còn đang cáu kỉnh nằm trên
giường: "Cô cũng có chỗ không đúng..."
"Từ từ! Ta không đúng chỗ nào?" Càng nghe
càng thấy không đúng, Cổ Đinh Đang nhất thời quên mất mình không muốn để ý đến
hắn, nháy mắt bắn người lên, ngón tay mảnh dẻ chọc mạnh vào ngực hắn, thở hổn
hển kêu lên: "Ngươi đánh ta, chẳng lẽ cũng là lỗi của ta sao? Đại thúc,
ngươi có lương tâm không hả? Có không hả..." Mỗi lần hỏi đều dùng sức hung
ác chọc một cái.
Biết nàng tức giận, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nhẹ nhàng bắt
được bàn tay nhỏ bé, đem ngón tay tinh tế nắm lấy trong lòng bàn tay, thử nhắn
nhủ sự áy náy cùng ấm áp của mình, hắn ôn nhu nói: "Đinh Đang, nghĩa huynh
luôn đối xử với ta còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, vợ chồng bọn họ đều
là người ta kính trọng, cho dù nghĩa huynh đã qua đời, trạng thái tinh thần của
đại tẩu lại bất ổn, ta cũng không muốn nghe cô dùng từ ngữ ô nhục nói tẩu
tử."
"Nhưng.... nhưng nàng vốn đã điên rồi, ta nói
thật, nào có ô nhục với không ô nhục gì?" Bĩu môi, nàng vẫn rất ấm ức.
"Tuy là sự thật, nhưng loại từ ngữ ác độc này
không hay, sẽ làm tổn hại âm đức. Lại nói, cô có thể đứng trước mặt trẻ con nói
mẹ nó là người điên sao? Kỳ Nhi mặc dù có chút vấn đề trên phương diện biểu đạt
tình cảm, vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng ta tin nó rất thông minh, hiểu
được điều này."
Hắn biết nàng từ trước đến nay đều ăn ngay nói thẳng,
cử chỉ ngôn hành hoàn toàn thoải mái bản thân, không quan tâm đến cảm thụ của
người khác, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sau này sẽ vô tình tổn
thương đến nhiều người hơn, đó là chuyện hắn không muốn.
"Ách..." Bị nói cho cứng họng, Cổ Đinh Đang
không thể nào phản bác, thật lâu sau, mới chu môi mà lên án, "Cho dù như
thế, ngươi có thể đánh ta sao?" Mặc dù cái tát kia không dùng lực, nhưng
mà vẫn đau, quan trọng nhất là... lòng tự ái cũng rất đau đớn!
"Ta thực xin lỗi! Lúc ấy là ta nóng nảy, cho nên
mới mất không chế..." Nói đến cái này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thực sự áy náy
vạn phần, hối tiếc thực sự, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gò má hơi sưng đỏ của
nàng, đáy mắt tràn đầy áy náy cùng đau lòng: "Còn đau không?"
"Đau chứ! Sao lại không đau?" Oán hận nói,
cho dù là không đau, nàng cũng muốn kêu oa oa để cho hắn đau lòng, huống chi
lúc này thực sự là mơ hồ có chút nóng rát đau đớn đây!
"Thực xin lỗi!" Một lần nữa xin lỗi, hắn
thực sự có lỗi.
"Không có lần sau!" Nghĩa chính từ nghiêm,
bây giờ nàng nhận, bởi vì nàng quả thật cũng có lỗi.
"Dĩ nhiên!" Nghiêm nghị đáp lại, hắn cũng
rất nghiêm túc. Chỉ một lần thôi, cũng đủ để hắn áy náy cả đời, sao lại có lần
thứ hai được.
Lúc này Cổ Đinh Đang mới hài lòng cười, khuôn mặt nhỏ
nhắn không chút nhăn nhó nào ghé lại. "Xoa xoa!"
"Này..." Hoàng Phủ Thiếu Phàm chần chứ,
nhưng lần này không phải hoang mang, mà là lúng túng ngại ngùng, tuấn nhan hiện
lên một tầng hồng nhạt.
Aiz.... Nha đầu này cứ muốn hắn làm động tác thân mật
như vậy, thực trái với lễ giáo.
"Đại thúc, ngươi không bồi tội sao?" Hờn dỗi
buồn hỏi, chính là muốn ép hắn.
Nếu không làm theo, sợ nàng lại tăng tội của hắn thêm
một bậc.
Trong bất đắc dĩ lại thấy buồn cười, bàn tay của Hoàng
Phủ Thiếu Phàm nhẹ nhàng xoa lên gò má mịn màng của nàng, cảm nhận được xúc cảm
mềm mại ấm áp nơi đầu ngón tay, tâm thần của hắn không khỏi rung động, ráng
hồng trên mặt càng đậm, nhịp tim có chút loạn...
Aiz.... Hỏng bét! Xem ra hắn thực sự động tâm với tiểu
nha đầu này rồi.
Càng nghĩ càng thấy bản thân sợ rằng có chút trâu già
gặm cỏ non, hắn không khỏi khẽ thở dài.
"Đại thúc, ngươi than thở cái gì vậy?" Thoái
mái nheo mắt lại hưởng thụ sự "Phục vụ " của hắn, nhìn dáng dấp giống
như rất phiền não của hắn, Cổ Đinh Đang không nhịn được hỏi thăm.
"Đinh Đang, sao nàng cứ gọi ta là đại thúc mãi
vậy?" Đây là chuyện hắn buồn bực ghê gớm từ lúc hai người mới quen, chẳng
qua là lúc trước còn lơ đễnh, nhưng bây giờ... hắn cũng bắt đầu để ý rồi.
Chưa từng phát hiện tâm tư của hắn, Cổ Đinh Đang có vẻ
có chút lười biếng cùng đãng trí: "Đại thúc ngươi không phải rất lớn tuổi
sao? Ta gọi ngươi đại thúc là chuyện bình thường mà!" Ai nha! Công phu của
đại thúc thật tốt, lực tay vừa đủ, xoa nàng thực thoải mái.
Hắn.... già chỗ nào, vì sao nàng lại cho rằng hắn rất
lớn tuổi?
"Ta mới hai mươi tám tuổi!" Nét mặt vẫn nhàn
nhạt như cũ, nhưng giọng nói lại... có chút buồn bực.
"Hở?" Kinh ngạc mở to mắt, một đôi mắt đẹp
trong vắt như thủy tinh không dám tin nhìn chằm chằm hắn.. "Đại thúc,
ngươi mới hai mươi tám?"
Phán ứng của nha đầu này rất đả thương người mà!
Đuôi mày khẽ nhếch, Hoàng Phủ Thiếu Phàm hứng thú nói:
"Ta tự nhận mình cũng không hề già!" Ít nhất cho đến trước mắt, trừ
ánh mắt tương đối khác thường của nàng, vẫn chưa có ai nói hắn già yếu trước
tuổi cả. Trên thực tế, phải nói là hắn còn thường xuyên bị nhận lầm trẻ hơn so
với số tuổi thực.
"Nhưng mà cha ta cùng với các vị thúc bá khác đều
40, 50 tuổi, thoạt nhìn cũng không khác ngươi là mấy a!" Cổ Đinh Đang kêu
lên, vẫn cho là những người thoạt nhìn không khác phụ thân mấy, ít nhất đều đã
40, 50 tuổi.
Chân tướng cuối cùng cũng rõ ràng!
"Cha nàng cùng các vị thúc bá... có thuật trù
nhan!" Thầm thở dài, cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao mình bị gọi là đại
thúc. "Sau này đừng gọi ta là đại thúc nữa." Cứ vậy khiến hắn có cảm
giác tàn phá cỏ non.
"Nhưng mà ta gọi quen rồi, không đổi, không
đổi!" Lắc đầu mãnh liệt, nàng khăng khăng giữ quyền lợi gọi hắn là đại thúc.
"..." Im lặng hồi lâu, nhìn vẻ mặt đánh chết
cũng không thay đổi của nàng, cuối cùng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm chỉ có thể bất
đắc dĩ than thở lần nữa. "Tùy nàng!" Aiz... Kể từ khi sau khi gặp
nàng, hắn hình như hay than thở hơn thì phải.
Cười hì hì một tiếng, Cổ Đinh Đang vui vẻ vô cùng,
tiếp tục vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ "xoa bóp" của hắn, một lúc sau,
nàng giống như nhớ ra cái gì, vội vàng mở miệng hỏi ---------
"Đại thúc, người trúng độc 『hàng đêm sầu』thế nào?" "Hàng đêm sầu là
độc dược bí truyền của Vô Mệnh thúc thúc, chẳng lẽ đại thúc cùng Vô Mệnh thúc
thúc từng có kết thù?
Bàn tay đang xoa lên gò má phấn nộn chợt khựng lại,
ngay sau đó lại nhẹ nhàng xoa bóp, hắn giống như vô sự thản nhiên nói: "Là
ta chuyển từ cơ thể Kỳ Nhi lên người mình."
"Sao?" Kinh ngạc kêu lên, Cổ Đinh Đang vẻ
mặt kinh ngạc. "Ngươi nói người bị trúng 『hàng đêm sầu』vốn là tiểu quỷ?" Nếu mà là tiểu
quỷ kia, thì hoàn toàn không có đạo lý! Dù nói thế nào, Vô Mệnh thúc thúc cũng
sẽ không kết thù với một tiểu hài tử, huống chi là hạ kịch độc như vậy.
"Ừ." Gật đầu.
"Không có lý nào! Không có lý nào..." Gạt
bàn tay trên gò má xuống, Cổ Đinh Đang nghĩ mãi không ra lắc đầu mãnh liệt,
trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Sao lại không có lý nào?" Kỳ quái hỏi.
Cảm thấy trong chuyện này có điều quỷ dị, nàng vội vã
nói: "Đại thúc, ngươi mau nói ta nghe chân tướng lúc tiểu quỷ bị trúng
độc."
Hơi ngẩn ra, Hoàng Phủ Thiếu Phàm sau một lúc trầm
mặc, mới sâu xa nói: "Ba năm trước, ta hứng trí một lần, không báo trước
đã tới thăm nghĩa huynh, vậy mà mới bước vào sân nhỏ nơi hai vợ chồng nghĩa
huynh ở đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cầu cứu yếu ớt, lúc ấy ta cũng
không suy nghĩ được nhiều vội lao vào, ai ngờ lại thấy nghĩa huynh cả người
nhuốm máu nằm trên mặt đất...."
…
"Nghĩa huynh, huynh sao vậy? Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì?" Đem nam nhân cả người nhuốm máu ôm vào trong ngực, Hoàng Phủ
Thiếu Phàm dồn dập hỏi thăm, quả thực không tin nổi những gì đang xảy ra trước
mắt.
"Thiếu... Thiếu Phàm...." Nhìn thấy khuôn
mặt của người mình tín nhiệm nhất trên đời, nam tử đẫm máu giống như dùng hết
chút sức lực ít ỏi túm chặt lấy hắn. "Mau.... Cứu.... Cứu Lục Ba và.... và
Kỳ Nhi...."
Cứu?
Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh hãi, đang muốn tạm buông
nghĩa huynh xuống trước đi tìm nghĩa tẩu cùng nghĩa tử, đột nhiên, một đạo chưởng
phong hèn hạ từ sau nhanh chóng đánh lén tới. Mặc dù hắn phát hiện ra nhưng
cũng không dám né tránh, bởi vì chỉ cần né ra, khẳng định sẽ liên lụy đến nghĩa
huynh đang bị thương nặng, lập tức không chút nghĩ ngợi, thân thể nghiêng một
cái, bảo vệ chặt chẽ huynh trưởng kết bái trong ngực, mạnh mẽ xoay lưng đón lấy
một chưởng này.
Thoáng chốc, "Oành" một tiếng, hắn chỉ cảm
thấy ngực cứng lại, không nhịn được rên lên một tiếng, còn đối phương cũng bị
chân khí hộ thể của hắn làm cho bắn lùi về phía sau té bay ra ngoài, cũng bị
tổn thương không ít.
Giống như không ngờ tới đối phương không có chút nào
phòng bị lấy lưng đón một chưởng đánh lén này, lại vẫn có thể khiến mình bị nội
thương không nhỏ, tặc nhân che mặt cực kỳ kinh hãi, biết rõ võ công mình không bằng
người ta, lập tức không dám ham chiến, xoay người nhảy lên chạy thoát.
Mắt thấy tặc nhân che mặt đã trốn xa, Hoàng Phủ Thiếu
Phàm cũng không dám tiến lên đuổi theo, vì bây giờ không thể xác định được tặc
nhân có đồng bọn khác ẩn núp ở đây không, không dám để nghĩa huynh một mình ở
đây.
"Nghĩa huynh, huynh ráng chống đỡ, đệ vào trong
tìm đại tẩu cùng Kỳ Nhi, xem bọn họ có bình yên vô sự hay không..." Cố
gắng cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang muốn đặt nam tử nhuốm máu xuống, cổ tay
lại bị hắn nắm chặt.
"Ta... ta không được..." Nôn ra một búng
máu, nam tử đẫm máu khó khăn nói: "Thiếu Phàm, hai mẹ con Lục Ba... xin
nhờ đệ...."
"Đại ca, huynh đừng nói nữa!" Đau lòng hô
lên, nhưng đáy lòng lại vô cùng rõ ràng... nghĩa huynh thực sự không qua được.
"Xin.... xin nhờ đệ...." Nắm chặt lấy tay
hắn không buông, sau khi nhận được đáp ứng rơi lệ gật đầu, nam tử đẫm máu tràn
ra một nụ cười an tâm, sau đó lại không cam lòng trợn mắt lưu lại di ngôn cuối
cùng. "Ắt phải.... ắt phải đuổi... đuổi Bạch Mộ Nam...."
Nói chưa hết, tiếng đã tắt, bàn tay nhuốm máu vô lực buông thõng xuống đất.
"Đại ca!" Ôm nghĩa huynh sợ hãi khóc rống,
cũng không thể gọi sinh mệnh đã mất đi trở về.
Song cho dù thương tâm đến đâu, nghĩ đến hai mẹ con
đại tẩu nghĩa huynh đã phó thác cho mình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không dám lãng
phí một giây, đặt vị huynh trưởng kết bái đã chết xuống, vội vàng chạy vào nội
thất.
Song khi bước vào bên trong, hắn không khỏi khổ sở
nhắm nghiềm hai mắt, bởi vì tẩu tử của nghĩa huynh trước giờ vẫn đoan trang
hiền thục, giờ phút này cơ hồ toàn thân trần trụi tê liệt ngã trên giường, trên
người chằng chịt vết thương, có lẽ đã trải qua một thời gian giãy dụa kịch
liệt.
Cầm thú! Rốt cuộc là tên cầm thú nào gây ra?
Tức giận, thương tâm cùng khổ sở giao triền, hắn hít
sâu một hơi, ráng áp chế tâm trạng kích động, mở mắt nhanh chóng tới bên giường
giúp Liễu Lục Ba phủ chiếc chăn gấm lên thân thể trần trụi, ngay sau đó lập tức
phát hiện ra Bạch Vân Kỳ sắc mặt trắng bệch dần chuyển sang tím, đang mở to mắt
nép trong góc không hề nhúc nhích.
"Kỳ Nhi!" Vội vàng tiếng lên ôm lấy cậu bé,
phát hiện ra sự khác thường, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vừa sợ vừa vội, tinh tế kiểm
tra kinh ngạc phát hiện ra tiểu tử lại trúng độc "Hàng đêm sầu"....
…