"Lúc ta phát hiện ra Kỳ Nhi trúng loại độc này,
vốn muốn vận công bức độc ra, lại phát hiện độc tính của 『hàng đêm sầu』rất quỷ dị, trừ dời đến người một
người khác ra, căn bản không thể nào bức ra được, nhưng lúc đó tính mệnh Kỳ Nhi
đã vào thế chỉ mảnh treo chuông, ta không thể làm gì khác hơn là ép độc dời lên
người mình." Hoàng Phủ Thiếu Phàm thản nhiên nói, giọng nói vững vàng trầm
tĩnh phảng phất như chẳng qua đang kể lại một chuyện tầm thường như hạt vừng
hạt lạc.
Song người nói cảm xúc yên ổn, người nghe ngược lại dị
thường phẫn nộ, giận đến mức vỗ lên cái giường hẹp bất bình trong lòng:
"Dâm tặc giỏi lắm, nếu mà rơi vào tay ta, không cho hắn đẹp mắt không
xong!"
Cổ Đinh Đang tức giận không dứt, cùng là thân nữ tử,
nàng đối với chuyện phái nữ bị gian nhục đồng cảm thay. cũng thấy ghét cay ghét
đắng kẻ đã làm ra hành vi man rợ như vậy, gặp cái loại dâm tặc ỷ vào sức mạnh
giở trò với nữ tử từ trước đến nay nàng đều không lưu tình, nếu không lúc bị
Nhị công tử của Mã gia bảo đùa giỡn trong tửu lâu cũng sẽ không chặt đứt tay
của hắn.
"Ta thà rằng để nàng cả đời cũng không chạm phải
cái loại ác đồ này còn hơn." Khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, Hoàng
Phủ Thiếu Phàm thật lòng khẩn cầu.
Nghe vậy, Cổ Đinh Đang vui mừng cười, cả người làm
nũng nhào tới dính lên người hắn: "Đại thúc, chàng thích ta, đúng
không?"
A a... Thực ra thì nàng cũng đâu có ngốc! Lúc trước,
mặc dù nàng thích đại thúc, thỉnh thoảng thân mật dính vào hắn, nhưng đại thúc
luôn mơ hồ mang vẻ hoang mang, hôm nay, phong thủy luân chuyển, đối mặt với sự
nhiệt tình của nàng, đại thúc cũng sẽ chủ động chạm vào nàng, quan tâm đến
nàng.
Tuấn nhan ửng đỏ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không tiếp lời,
nhưng cũng không lên tiếng phản bác, coi như là chấp nhận.
Hiểu tính tình nội liễm của hắn, Cổ Đinh Đang cũng
không ép hắn, dù sao đáy lòng mình tự hiểu là được rồi, lập tức dựa sát trên
người hắn cười đến thích thú, con mắt đen lúng liếng đảo rồi đảo, một lúc sau,
nàng lại quành trở lại chính sự --------
"Bạch phu nhân cũng là bởi vì chính mắt nhìn thấy
vị hôn phu bị hại, bản thân lại bị người gian nhục, cho nên mới nổi điên
sao?"
"Đại tẩu từ sau hôm đó, vẫn cứ hoảng hoảng hốt
hốt như vậy, có lúc bệnh phát tác ai cũng không nhận ra, thậm chí còn coi ta
thành nghĩa huynh...." Ảm đạm than nhẹ, hắn thực sự thống hận tên ác tặc
kia.
"Thật là đáng thương!" Mặt tràn đầy vẻ đồng
tình, ngay sau đó, nghĩ đến cái gì đó, nàng bỗng dưng mở to mắt kêu lên,
"Chẳng lẽ tiểu quỷ chính mắt thấy mẫu thân bị dâm tặc lăng nhục?"
Trầm mặc cười khổ, trong mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm tràn
đầy không nỡ cùng thương tiếc, mặc dù không trả lời thẳng là phải hay không,
nhưng từ nét mặt cũng có thể đoán ra đáp án.
"Tiểu quỷ... thật thảm nha!" Khuôn mặt nhỏ
nhắn tràn đầy thương hại, trừ chữ thảm ra, Cổ Đinh Đang không biết phải hình
dung như thế nào.
Aiz.... chính mắt nhìn thấy bi kịch như vậy, khó trách
tiểu quỷ kia bây giờ lại không bình thường như thế, sau này đối xử với nó tốt
một chút vậy.
"Kỳ Nhi sau hôm đó, liền không mở miệng nói
chuyện nữa." Ba năm nay, mặc dù hắn đã dùng hết lòng yêu thương dạy bảo Kỳ
Nhi, nhưng chuyện bi thảm như vậy, đối với một đứa trẻ mà nói, ảnh hưởng quá
lớn, hắn cũng không biết tiểu tử có cách nào để khôi phục lại bình thường
không, tất cả chỉ có thể dùng hết nhân lực mới biết thiên mệnh.
"Không nói chuyện sao...." Nhớ tới tình cảnh
lúc trước tiểu quỷ khóc kêu muốn nàng "Cứu nghĩa phụ", Cổ Đinh Đang
không khỏi âm thầm cười trộm.
"Sao vậy?" Thấy nàng cười quỷ dị như vậy,
Hoàng Phủ Thiếu Phàm kỳ quái hỏi.
"Không sao, không có gì!" Vội vàng lắc đầu,
nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Đại thúc, trên giang hồ nói chàng xâm
chiếm gia sản, có ý nghĩ không an phận với tẩu tử của nghĩa huynh chính là do
vậy sao? Sao chàng không giải thích, khiến cho người ta hiểu lầm mình như
vậy?"
"Chuyện đại tẩu bị gian nhục, nếu để cho ngoại
nhân biết được, trừ tổn hại đến danh tiết, nói không chừng ngày sau còn bị
người chỉ chỏ, chịu hết chỉ trích, sao phải vậy? Ta cũng không muốn tẩu tử chịu
nỗi khuất nhục này." Vài ba lời giải thích nguyên do mình không nói rõ
ràng, hắn cười nhạt một tiếng, thà tự mình gánh lấy tiếng xấu. "Tùy bọn họ
nói sao cũng được, tóm lại ta không thẹn với lương tâm."
Không để cho người ngoài biết.... Nhưng đại thúc lại
nói với nàng, cái này chứng tỏ hắn không coi nàng là người ngoài, đúng không?
Nghĩ đến đây, Cổ Đinh Đang vui vẻ, trên mặt cười hi hi
không thôi, bất quá vẫn không nhịn được tính tính nghịch, trêu chọc nói:
"Đại thúc, chàng đúng là người tốt, đáng tiếc người tốt quá mức như vậy,
khẳng định sống không thọ..." Dừng một chút, tự nhận mình không có tâm
nhãn tốt như vậy, lập tức lại vỗ ngực bổ sung, "Nhưng mà đại thúc chàng cứ
việc yên tâm, người xấu cứ để ta làm, về sau có ta ở bên cạnh chàng, bảo đảm
chàng trường mệnh trăm tuổi, tai họa ngàn năm."
A a a a.... Người tốt phải cần người xấu bảo vệ, đại
thúc cứ giao cho nàng đi.
Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười cười, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu:
"Vậy làm phiền nàng!" Ngôn từ hàm súc, mơ hồ bộc lộ tâm ý mình nguyện
cùng nàng tay nắm tay sau này.
"Đừng khách khí!" Đắc ý gật đầu, nàng chu
cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, chủ động ấn xuống bờ môi mỏng ưu nhã kia, ăn đậu hủ
một cách quanh minh chính đại, một chút cũng không khách khí.
Lại bị nàng ăn đậu hủ lần nữa, lúc này Hoàng Phủ Thiếu
Phàm cũng không ngây người nữa, đón lấy nụ hôn bất ngờ, dùng phương thúc vô
cùng nhẹ nhàng hút lấy cái miệng nhỏ ngọt ngào của nàng, đổi khách thành chủ
dẫn nàng chìm đắm trong sự ngọt ngào khi miệng lưỡi giao triền, tâm linh tương
thông.
Cho đến một lúc lâu lâu sau đó, hai người mới thở hổn
hển tách ra, trên mặt đều ửng hồng do kích tình còn chưa tan.
"Đại thúc, mùi vị miệng chàng rất là tuyệt vời
nha!" Nàng đỏ mặt cười, hai mắt sáng lên. A a.... Đồ tốt như vậy, sau này
chỉ có thể mình nàng độc hưởng, không thể cho người khác cướp mất.
"Đinh Đang, ta tương đối hy vọng giờ phút này có
thể vô thanh thắng hữu thanh!" Khuôn mặt sóng hồng còn chưa tan có vài tia
bất đắc dĩ. Aiz... Nha đầu này vừa nói cái gì vậy? Nghe cứ như lời của mấy tên
phong lưu đại thiếu nói lúc ăn đậu hủ của cô nương nhà người ta xong vậy.
Được rồi! Nếu đại thúc đã muốn vô thanh thắng hữu
thanh, vậy nàng câm miệng là được.
Nhún nhún vai, Cổ Đinh Đang rất phối hợp im lặng, cười
khúc khích hưởng thụ không khí ngọt ngào khi được hắn ôm vào trong ngực, song
chưa đến thời gian một chung trà, thấy hắn chẳng qua chỉ ẩn ẩn cười nhẹ, vẫn
không định mở miệng ra, nàng lại không nhịn nổi, tùy tiện tìm một chuyện bắt
đầu tán gẫu-------
"Đại thúc, cái tên giết nghĩa huynh chàng, gian
nhục Bạch phu nhân, hạ độc hại tiểu quỷ là ai, chàng có biết không?"
Thần sắc nhu hòa chợt khựng lại, trong giọng nói của
Hoàng Phủ Thiếu Phàm mang đầy vẻ tự trách. "Đến giờ ta vẫn chưa tìm ra tên
ác tặc kia là ai."
"Tiểu quỷ thân trúng độc 『hàng đêm sầu』, chẳng lẽ chàng không hoài nghi là
người đã chế ra thứ độc môn độc dược này hãm hại sao?" Trong giọng mang
theo dò xét, mặc dù có nói thế nào nàng cũng không tin là do Vô Mệnh thúc thúc
làm, nhưng khó nói hắn sẽ không nghĩ như vậy.
"Nàng muốn nói đến Ân Vô Mệnh trong 『Hắc Bạch song sát 』?" Lập tức hiểu ra người nàng ám
chỉ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu. "Ta cho rằng không thể nào là ông ta
được."
"Sao nói vậy? 『hàng đêm sầu』 là độc môn độc dược của
ông ấy, trừ ông ấy, người khác có thể có sao?" Trong lòng vui vẻ, nhưng
vẫn cố ý nói ngược lại hỏi.
Cười cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có phỏng đoán cùng lý
lẽ của riêng mình. "Thứ nhất, nghe nói 『Hắc Bạch song sát』từ trước đến nay Tiêu không rời Mạnh,
Mạnh không rời Tiêu* chỉ cần thấy người thứ nhất, người còn lại ắt ở trong vòng
mười dặm gần đó, mà đêm đó, tên ác tặc giết nghĩa huynh ta chỉ có một mình.
* Xuất phát từ Dương gia tướng, Mạnh, Tiêu chỉ Mạnh
Lương và Tiêu Tán - là hai viên tướng dưới quyền Dương Duyên Chiêu (Dương lục
lang), hai người kết nghĩa huynh đệ, thường như hình bóng không rời.
"Thứ hai, 『Hắc Bạch song sát』mặc dù hành sự vừa chính vừa tà, hỉ
nộ bất định, đều theo ý mình, nhưng tay trái giết người, tay phải cứu người, tự
cho mình rất cao ngạo, nếu muốn giết nghĩa huynh ta, tất sẽ lộ rõ chân diện
mục, sẽ không che mặt giống như hạng rụt đầu cúp đuôi, thứ ba, lấy phong cách
của bọn họ, hạ độc một đứa trẻ không có năng lực phản kháng là hành vi bọn họ
khinh thường, thứ tư, 『Hắc Bạch song sát 』 nổi danh là một cặp
tình nhân đồng tính trên giang hồ, nàng nói coi, Ân Vô Mệnh kia có thể phản bội
tình nhân của mình tới gian nhục đại tẩu ta sao?"
"Ha ha... Không thể nào!" Ôm bụng cuồng
tiếu, Cổ Đinh Đang đã cười đến mức khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.
Ha ha... Thực ra, Vô Mệnh thúc thúc sợ Vô Thường thúc
thúc lãnh lãnh đạm đạm không để ý tới mình chết đi được, lấy lòng nịnh nọt còn
không kịp, sao mà dám ăn gan hùm tim báo phản bội Vô Thường thúc thúc đi tìm nữ
nhân như vậy? Chẳng phải là đi tìm đường chết sao!
Cười không ngừng được, nàng lăn lộn khắp giường, vừa
cười vừa kêu ai ái, "Ai da... Đại thúc, ta cười đến đau cả bụng.. a Ha
ha... Ai da,.... Không chịu nổi nữa... Ha ha..."
Đây cũng coi như là một loại "Vui quá hóa
buồn" đúng không?
Trong bụng thầm nghĩ, không hiểu sao nàng lại cười đến
sung sướng như vậy, nhưng thấy bộ dáng vừa cười vừa kêu đau của nàng, vội vàng
nói: "Được rồi, đừng cười nữa! Cười đến đau cả bụng, nàng không phải tự
mình tìm khổ sao..."
Hắn vẫn còn đang lải nhải đi lải nhải lại, Cổ Đinh
Đang lại lập tức mở miệng hỏi--------
"Nếu cảm thấy không phải Ân Vô Mệnh, vậy đại thúc
chàng có hoài nghi ai không?" Làm chuyện ác độc như vậy, nhất định là
người có thâm cừu đại hận với nghĩa huynh hắn, sẽ phải có chút dấu vết.
Hoàng Phủ Thiếu Phàm trầm mặc một lúc xong, rốt cục
chậm rãi nói: "Lúc nghĩa huynh còn sống, ta từng nghe huynh ấy nói qua có
điều nghi ngờ với Bạch Mộ Nam, nhưng nghi ngờ chuyện gì, lúc ấy nghĩa huynh
cũng không nói cặn kẽ, nhưng ta đã loáng thoáng hiểu hai huynh đệ không hợp,
đầy là lý do ta tin câu di ngôn cuối cùng của huynh ấy ----『trục Bạch Mộ Nam 』 là muốn ta trục xuất
hắn khỏi sơn trang, nhưng khi xử lý xong hậu sự của nghĩa huynh, sau khi tất cả
đã an ổn, ta không ngừng nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng lại có nghi ngờ."
"Cái gì?" Cổ Đinh Đang là một người nghe rất
làm tròn bổn phận, lập tức hỏi tới.
Nặng nề nhìn ánh mắt sáng đầy vẻ tò mò, giọng nói từ
trước đến giờ luôn ôn nhã ẩn chứa sự lạnh lẽo nhàn nhạt, hắn chậm rãi nói:
"Đinh Đang, nàng nói xem ta sẽ không nghe 『tru 』thành 『trục 』 chứ?" Đây là hoài
nghi ba năm qua của hắn, trước khi không có chứng cớ, hắn cũng không tiện có
hành động gì.
*Tru trong tru di = giết, trục trong trục
xuất = đuổi đi, anh Phàm lãng tai rồi =)))
"Đại thúc!" Thở dài, Cổ Đinh Đang hai tay
nặng nề đặt lên vai hắn, vẻ mặt nặng trĩu, "Ta chỉ có thể nói, chàng vô
cùng có khả năng già rồi nên nghễnh ngãng!"
Dứt lời, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng cũng sụp đổ, nàng
không nhịn được ôm bụng cuồng tiếu một lần nữa, lại ngã xuống giường lăn qua
lăn lại cho đến khi kêu đau bụng.
Nha đầu này thực là.... rất biết làm người ta tổn
thương!
Tâm trạng nặng nề bị nàng khiến cho biến mất không còn
bóng dáng tăm hơi, Hoàng Phủ Thiếu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng khóe miệng
lại lặng lẽ cong lên.
…
Những ngày kế tiếp, trong sự yên lặng vốn có của Lục
Ba sơn trang tràn ngập một bầu không khí sung sướng không thể giấu nổi, trừ
thỉnh thoảng bệnh điên của Liễu Lục Ba phát tác mà có chút náo loạn ra, gần như
lúc nào cũng có thể nghe thấy từng trận tiếng cười vui vẻ như chuông bạc tung
bay khắp nơi, có thể thấy được chủ nhân của tiếng cười vui vẻ nhường nào.
Trên thực tế, mấy ngày nay, dưới sự cố gắng không
ngừng thử hết các loại phương pháp của Cổ Đinh Đang, chỉ kém không ngâm mình
hâm trong bể thuốc, độc tính phức tạp trong cơ thể Hoàng Phủ Thiếu Phàm cuối
cùng cũng từ ngày ngày nôn máu đen mà từ từ giảm bớt, mặc dù chưa hoàn toàn
khỏi hắn, nhưng tình huống so với lúc trước chuyển biến tốt hơn nhiều, điều này
làm sao nàng có thể không vui được chứ?
Hôm nay, nàng vừa vội vàng sắc thuốc, vừa liếc mắt dò
xét nhìn tiểu quỷ đang đứng bên cạnh nhìn độ cháy với mình, không nhịn được lấy
khuỷu tay chọc chọc thằng nhóc -----------
"Tiểu quỷ, ngươi tính cả đời làm hũ nút sao? Phải
biết là, Đại thúc mà nghe được ngươi mở miệng nói chuyện, không biết sẽ vui đến
mức nào đâu!"
Ai da! Tiểu quỷ này tốt nhất nên biết bốn chữ "Có
ơn tất báo" viết thế nào, kêu mấy tiếng để cho đại thúc vui một cái, nếu
không thì đúng là không có lương tâm! Phải biết là đại thúc vì thằng nhóc này
mà trả giá lớn.
Mấy ngày nay, chỉ cần lúc nào ở riêng với tiểu quỷ, Cổ
Đinh Đang sẽ thỉnh thoảng nói mấy câu với cậu nhóc, chỉ tiếc kết quả đạt được
cũng chỉ được như bây giờ ------ hai tròng mắt không hiện lên chút tức giận
cùng một gương mặt đờ đẫn không biểu cảm.
Tiểu quỷ này ------ Khiến người ta rất muốn đánh cho
một trận!
Đã sớm quên đã từng âm thầm quyết định sẽ đối xử khá
hơn với cậu nhóc, mấy ngày nay Cổ Đinh Đang đã chán phải đối mặt với cặp mắt mờ
mịt không có tiêu cự, lập tức không chút nào thương hại vươn ma trảo ra, hung
hăng nhéo lấy cái vành tai non mềm trắng trắng kia---------
"Tiểu quỷ, nói tử tế với ngươi, ngươi không nghe,
tưởng ta là thiện nam tín nữ giống đại thúc sao? Không lên tiếng hả, cẩn thận
ta nhéo đứt lỗ tai ngươi luôn!" Hung tàn dữ tợn nói, lực đạo trên tay
không ngừng tăng thêm, nói rõ sẽ dây dưa đến cùng.
Không biết qua bao lâu, cái tai nhỏ nhắn ngày càng
hồng, lúc dần dần chuyển tím, ánh mắt vố vô thần của tiểu tử đột nhiên dần dần
có biến hóa, tiêu cự ngưng tụ lại cuối cùng cũng rơi vào khuôn mặt hung dữ của
nàng...
"Đau...." Thanh âm tinh tế, mặc dù chỉ có
một chữ, nhưng cuối cùng cũng kêu ra tiếng.
"Rất tốt!" Hài lòng buông tay, Cổ Đinh Đang
vỗ lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc một cái, đắc ý cười ngầm không dứt, "Biết
đau là tốt rồi, ta không tin ngươi không kêu một, hai tiếng tới nghe một
chút!" Ha ha, tiểu quỷ muốn đấu với nàng? Khe hở cũng không có chứ đừng
nói đến cửa.
Mặt không thay đổi nhìn nàng một cái, tiểu tử yên tĩnh
không tiếng động dời tầm mắt, ánh mắt lại trở lại đám lửa nhỏ trong lò.
Cười hì hì lại vỗ xuống cái đầu nhỏ của cậu bé, sau
một lúc lâu, Cổ Đinh Đang đột nhiên lên tiếng hô "Được rồi!" , cẩn
thận tỉ mỉ đổ thuốc nước nóng hổi ra, bưng chén thuốc tràn đầy đứng dậy nói:
"Chúng ta đi đưa cho đại thúc uống, đi thôi!" Giọng nói đương nhiên,
xem ra đã quen với tiểu người hầu lúc nào cũng dính sau mông này.
Nhất thời, chỉ thấy một lớn một nhỏ, một trước một sau
xuyên qua hành lang, đi thẳng về hướng sân nơi Hoàng Phủ Thiếu Phàm ở, song mới
đi được nửa đường, lại thấy Kiếm Nhi vẻ mặt nôn nóng đi về phía đại sảnh. Nhạy
cảm phát hiện có chuyện đã xảy ra, nàng ngay lập tức nhẹ giọng gọi người
-------------
"Kiếm Nhi, ngươi đứng lại!"
Không... phải chứ?
Nghe tiếng nói yêu kiều kia, gương mặt Kiếm Nhị xụ
xuống, khổ sở còn hơn ăn hoàng liên, nhưng khi quay lại đối mặt với nàng, lại
lập tức nở ra nụ cười rộng nhất, chân thành nhất.
"Cổ cô nương, cô gọi ta sao?"
"Không gọi ngươi thì gọi ai? Chẳng lẽ trong trang
này có người thứ hai tên là Kiếm Nhi sao?" Dắt theo cả Bạch Vân Kỳ đến
trước mặt hắn, Cổ Đinh Đang giả vờ giả vịt liếc trên liếc dưới quét hắn một
vòng, ánh mắt như có điều ám chỉ nhìn khiến cho hắn phát hoảng: "Nhìn dáng
dấp của ngươi, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có, làm gì có gì chứ!" Giả bộ ngu,
đáy lòng Kiếm Nhi phát run. Ô... Chủ tử đã giao phó, tuyệt đối không thể để cho
Cổ cô nương biết đám khổ chủ bị nàng trêu chọc trước kia đều đã tìm tới cửa,
nếu không theo cá tính của nàng, khẳng định sống chết cũng phải đi tham gia náo
nhiệt, làm cho mọi chuyện phức tạp hơn.
"Thật không có sao?" Hé mắt hỏi lần nữa.
"Thật không có sao mà!" Đầu lắc nhanh đến
mức sắp rụng, vang dội có lực bảo đảm.
Quá mức dõng dạc, không sao mới có quỷ!
Trực tiếp kết luận, Cổ Đinh Đang không tranh cãi với
hắn, như không có chuyện gì xảy ra cười duyên nói: "Không sao là tốt,
ngươi bận chuyện thì cứ đi đi!"
Hú hồn! Vậy là qua cửa sao?
Quả thực muốn dâng hương tạ ơn trời xanh phù hộ, Kiếm
Nhi suýt nữa khóc nức nở, vội vàng nói tiếng từ biệt lùi về phía sau, lấy bước
chân rõ ràng là rất gấp lại muốn giả bộ trấn định nhanh chóng dời đi.
Ai da! Thì ra là "Nơi xảy ra vụ án" là ở đại
sảnh!
Nhìn hắn đi thẳng về hướng đại sảnh, tròng mắt Cổ Đinh
Đang liếc xéo qua Bạch Vân Kỳ, lộ ra một nụ cười tà ác. "Tiểu quỷ, cùng
nhau đi xem náo nhiệt?"
Bên trong đại sảnh của Lục Ba sơn trang, lại chật ních
một đống người, chỉ bất quá lúc này trừ Mã Duy An cùng Bạch Mộ Nam ra, còn có
vô số nhân sĩ cùng môn phái bị "Thiếu nữ áo tím" cho ăn vô số thua
thiệt mà cùng nhau kéo đến đòi công đạo., ví dụ như Thiếu Lâm bị trộm Dịch Cân
Kinh, Khiếu Phong sơn trang bị một bó đuốc đốt sạch, đệ nhất mỹ nhân bị hủy
dung, cùng một chút người giang hồ thuần túy chỉ muốn đến tham dự "Việc
trọng đại", lộ vẻ ta đây quan trọng.
Nhìn đội hình mấy phe thế lực khổng lồ, Bạch Mộ Nam âm
thầm đắc ý, dù sao có thể có một đội ngũ lớn như vậy, hoàn toàn là thành quả do
hắn cùng Mã Duy An hai người đi khắp nơi tuyên truyền hô hào.
"Sao vậy? Khi nào thì Đại hội võ lâm lại được mở
ở Lục Ba sơn trang vậy, ta đây làm tổng quản mà không biết tí gì?" Nhìn chằm
chằm đám đông đầy sảnh, Từ Triển Nguyên trong lòng đang bốc lửa, vừa mở miệng
đã chế giễu, vô cùng bén nhọn.
"Cũng đâu phải! Ta nhớ chúng ta cũng đâu phát
thiệp mời." Kiếm Nhi mới chạy đến được một lúc rất ăn ý nói tiếp, trên mặt
tràn đầy vẻ khinh thường.
"Triển Nguyên, Kiếm Nhi, tình hình đã đủ phức
tạp, các ngươi đừng làm loạn thêm nữa." Bất đắc dĩ thấp giọng yêu cầu,
Hoàng Phủ Thiếu Phàm thực sự rất nhức đầu với bọn họ. Aiz... Bây giờ cũng không
phải lúc khua môi múa mép, mà là nên nghĩ làm sao để giải quyết yên ổn đám
người trước mặt này.
Cho dù khó chịu, nhưng chủ tử đã lên tiếng, Từ Triển
Nguyên cùng Kiếm Nhi cũng chỉ đành thu hồi lãnh ngôn lãnh ngữ, lui xuống phía
sau Hoàng Phủ Thiếu Phàm không lên tiếng nữa.
"Hoàng Phủ cẩu tặc, hôm nay đông đảo giang hồ
danh sĩ tề tụ ở Lục Ba sơn trang, chính là muốn ngươi nói rõ ra!" Nhảy ra
đầu tiên kêu gọi, Bạch Mộ Nam cẩn
thận nhìn Hoàng Phủ Thiếu Phàm, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây là chuyện gì xảy ra? Sao mới chỉ có một thời gian,
hắn đã từ tóc đen chuyển trắng, đầu đầy chỉ bạc?
Lời này vừa nói ra, có người phụ họa, nhưng có người
vẫn duy trì chính kiến của mình, mấy vị cao tăng Thiếu Lâm nhanh chóng động
thân đứng dậy ----
"A Di Đà Phật, Hoàng Phủ thí chủ, Thiếu Lâm chúng
ta đối với ân oán giữa ngài và Bạch thí chủ không tiện góp lời, chỉ cầu thí chủ
áo tím kia hoàn trả lại kinh thư, Bần tăng cùng mọi người sẽ lập tức quay lại
chùa, sẽ không ở lại làm khó thí chủ." Phương trượng đại sư từ bi thiện
mục đại biểu cho phái Thiếu Lâm tỏ rõ lập trường, không muốn bị lợi dụng cuốn
vào ân oán hai phe.
"A Di Đà Phật!" Vội vàng đáp lễ, thái độ của
Hoàng Phủ Thiếu Phàm không kiêu không nịnh nói: "Ý của Phương trượng đại
sư, tại hạ hiểu, nếu Đinh Đang thực sự là đạo tặc mà phương trượng hoài nghi,
tại hạ tất sẽ mời nàng trả lại kinh thư cho Thiếu Lâm." Giọng nói thanh
nhã dừng lại, ánh mắt như đuốc nhìn xung quanh đám nhân sĩ võ lâm một vòng,
hắng giọng nói tiếp. "Nếu Đinh Đang có chỗ nào không phải đắc tội các vị,
tại hạ trước ở đây xin thay nàng bồi tội với các vị, có yêu cầu gì, chỉ cần ở
trong phạm vi có thể, tại hạ nhất định sẽ đáp ứng các vị."
Những lời này vừa nói ra, đám người giang hồ không
khỏi xôn xao bàn luận, âm thầm nghị luận ầm ĩ.
Dù sao mọi người chưa từng thực sự gặp Hoàng Phủ Thiếu
Phàm, hôm nay vừa thấy, kinh ngạc thấy dị tướng đồng nhan hạc phát* của hắn,
lập tức nghĩ đến lời đồn võ công hắn cao cường, tu vi sâu không lường được trên
giang hồ, không khỏi liên hệ giữa vẻ ngoài kỳ lạ cùng võ công, nhận định người
lợi hại, tướng mạo nhất định cũng bất phàm.
* đồng nhan hạc phát - mặt trẻ tóc bạc
Mà chỉ cần là người bình thường, hẳn là không có mấy
người muốn làm địch với một người võ công thâm sâu khó lường như vậy, cho nên
những lời hòa hảo này của hắn, khiến cho mọi người xôn xao, tạo ra hiệu quả
nhất định.
Nghe phái Thiếu Lâm nói chỉ lo đòi lại kinh thư, cũng
không nguyện ủng hộ hắn đòi lại sản nghiệp Bạch gia, trong lòng Bạch Mộ Nam rất
bất mãn, lại nghe tiếng bàn luận xôn xao không ngừng, sợ những người khác cũng
có ý tưởng giống vậy, lập tức vội vàng mở miệng la lên------
"Các vị, Hoàng Phủ cẩu tặc này nói há có thể tin
tưởng? Ta thấy vẫn là nên bắt hắn giao tiểu yêu nữ kia ra cho mọi người xử trí,
nếu không mặt mũi mọi người còn đâu, đúng không?" Hết sức khích bác hết
mức. chỉ vì đáy lòng rõ ràng Hoàng Phủ Thiếu Phàm không thể giao Cổ Đinh Đang
ra được, từ đó, cũng có thể khiến cho mọi người bất mãn với hắn.
Lời này vừa nói ra, Mã Duy An lập tức lên tiếng nói
hùa: "Không sai! Nhị đệ ta bị tiểu yêu nữ kia chặt đứt một cánh tay, đây
đâu phải là chuyện nói một tiếng bồi tội là xong, ít nhất cũng phải để tiểu yêu
nữ kia tự chặt một cánh tay tạ tội."
"Còn cả Khiếu Phong sơn trang của ta bị tiểu yêu
nữ kia dùng một cây đuốc đốt sạch, cơ nghiệp mấy chục năm đều bị hủy trong một
đêm, bồi tội thì làm được gì?" Người để râu dê là trang chủ của Khiếu
Phong sơn trang căm giận nói, một bụng bực tức khó mà tiêu.
"Gương mặt ta bị yêu nữ kia hạ độc, nếu không trả
lại tướng mạo nguyên bản của ta, ta chết cũng không bỏ qua cho ả!" Võ lâm
đệ nhất mỹ nhân dùng sa mỏng che khuôn mặt đầy hoa, nhưng từ thân hình đang
giận đến phát run cùng đôi mắt đẹp đang long sòng sọc kia, có thể biết nàng ta
để ý đến chuyện "Tổn thương mặt mũi" thế nào.
"Không sai! Mau giao tiểu yêu nữ làm càn làm bậy
kia ra, vì người bị hại lấy lại công đạo.." Rất nhiều người bắt đầu nhao
nhao lên.
"Hoàng Phủ cẩu tặc chiếm gia nghiệp người ta,
giam lỏng mẹ con tẩu tử của nghĩa huynh, cũng đáng chết..." Bạch Mộ Nam vội
vàng thừa dịp loạn chêm vào một câu.
"Bạch đại hiệp cả đời nhân nghĩa, chúng ta phải
vì Bạch đại hiệp làm trọn đạo nghĩa, lấy lại sản nghiệp Bạch gia....." Lại
có nhiều người lập tức lớn tiếng phụ họa, tiếng phẫn nộ vang lên không ngớt.
Chỉ một thoáng, đám người đã bị kích động, rối rít hô
hào lên.
Thấy mọi người lại một lần nữa phẫn nộ tập thể, Hoàng
Phủ Thiếu Phàm biến sắc, đang muốn mở miệng trấn an tiếp thì Cổ Đinh Đang lại
dắt Bạch Vân Kỳ cười hì hì tiến vào trong đại sảnh, thấy trong sảnh đầy một
đống người, không khỏi phì cười -------
"Trong trang hôm nay mở tiệc lớn sao? Náo nhiệt
vậy!" Nhìn một vòng xung quanh đám người, phát hiện ra rất nhiều khuôn mặt
quen thuộc, nàng không nhịn được cười: "Ai da! Thì ra là đến tìm ta ôn
chuyện!"
Nàng vừa xuất hiện, tiếng kêu gào của đám người trong
sảnh càng tăng lên, khiến cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nhịn được mà hơi nhức
thái dương, ánh mắt chỉ trích nhìn về phía Từ Triển Nguyên, Kiếm Nhi, giống như
đang hỏi nàng làm sao mà chạy đến đại sảnh được?
Chuyện không liên quan đến ta! Từ Triển Nguyên nhẹ
nhàng lắc đầu, phủi sạch sẽ.
Ô... Cổ cô nương sao lại tới? Mới vừa nãy không phải
đã gạt được nàng sao? Đau khổ đến mức sắp chảy nước, sắc mặt Kiếm Nhi ảm đạm.
Nhìn biểu cảm đã biết là ai làm lộ, Hoàng Phủ Thiếu
Phàm có chút bất đắc dĩ, tầm mắt lại vòng lại trên người nhân vật khiến người
ta nhức đầu, "Đinh Đang, sao nàng lại tới đây?"
"Không đến thì bỏ qua chuyện lý thú nha!" Hì
hì cười một tiếng, Cổ Đinh Đang vỗ vỗ hắn, vẻ mặt chịu trách nhiệm, "Đại
thúc, chàng yên tâm, chuyện này ta tự mình giải quyết, tuyệt không làm phiền
đến chàng."
Để nàng tự mình giải quyết mới khiến người ta phiền
lòng ấy!
Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh hãi, vội vàng lấy lời trói
nàng lại, "Cái gì mà không làm phiền đến ta? Nàng cho ta là người ngoài
sao? Trước đừng làm loạn, để ta nói với mọi người một chút..."
"Còn nói cái gì?" Cắt lời hắn, Bạch Mộ Nam nói
với đám người giang hồ: "Các vị, tiểu yêu nữ trước mặt này nếu đã hiện
thân, mọi người hợp lức bắt nàng ta lại, đến lúc đó muốn xử trí thế nào cũng
được." Chỉ cần mọi người cùng đánh, Hoàng Phủ Thiếu Phàm sẽ động thân bảo
vệ tiểu yêu nữ kia, lại bị mọi người bao vây, đến lúc đó có thể thừa dịp giết
hắn.
Nghe vậy, mọi người rối rít hưởng ứng, người người tay
nắm binh khí, chỉ cần một biến động nhỏ là sẽ xông lên phía trước, không khí
hết sức căng thẳng.
Bỗng dưng, mọt tiếng thét chói tai thê lương nháy mắt
phát ra từ trong miệng Bạch Vân Kỳ vẫn đi cùng Cổ Đinh Đang, ánh mắt hoảng sợ
trừng thẳng về phía trước, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, da thịt toàn
thân co rút, tựa hồ như đã nhìn thấy chuyện gì khiến cậu bé sợ hãi cực độ.
"Kỳ Nhi!" Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh hãi, vội
vàng ôm lấy cậu bé, luôn miệng nhẹ nhàng an ủi, "Không sao đâu, ngoan!
Nghĩa phụ ở đây, đừng sợ! Có nghĩa phụ ở đây... Đừng sợ..."
Kỳ lạ! Rốt cuộc Kỳ Nhi nhìn thấy cái gì, sao lại xảy
ra phản ứng kịch liệt như vậy?
Trong lòng nghi hoặc, hắn không ngừng nhẹ nhàng trấn
an, tròng mắt như có suy tư thoe ánh nhìn chằm chằm hoảng sợ của tiểu tử nhìn
qua, đập vào mắt hắn là -- Bạch Mộ Nam.