Cốt Nhục Kết Thân

Chương 12: Chương 12




Khí thế của những người có tiền đúng là có thể bức chết người mà, mới vừa rồi chính ta bảo với đứa bé không cần phải sợ nhưng khi ở cùng một chỗ với Việt đại lão gia, chính ta cũng không biết mình phải nói cái gì.

- Ta biết ngươi đối với việc này có rất nhiều thắc mắc._ Việt đại lão gia ở trước mắt ta dùng ngữ điệu không nhanh không chậm từ tốn nói_ Ngươi có thể nhân lúc này đem hết thắc mắc một lượt nói ra hết cho ta nghe.

Nghĩ đến đêm qua mình có từng tra một ít tài liệu về gia tộc cũng như tập đoàn này, ta ngẩn đầu từ tốn đặt câu hỏi:“ Cha ruột của đứa nhỏ, không phải vẫn còn 1 đứa con sao? Sao đột nhiên lại muốn đó hắn trở về? “

Trong mấy cái tiểu thuyết hào môn vẫn thường hay có những tình tiết giống như vậy, mấy đứa con trong gia tộc vì tranh giành tài sản mà đấu đá lẫn nhau, cha mẹ vì muốn che chở cho con cái nên đem con riêng của mình về làm bia đỡ đạn. Đứa nhỏ nhà ta ngốc như vậy, còn chỉ là một học sinh tiểu học nếu thật sự xảy ra chuyện ta chỉ sợ hắn sẽ bị ăn luôn cả xương.

- Sau khi trở lại Việt gia, đứa trẻ sẽ là người thừa kế duy nhất._lão nhân ngắn gọn đáp.

Vẫn là có chút không hiểu, ta nhanh chóng hỏi lại:“ Như vậy là có ý gì? “

Không nhận được bất kì câu trả lời nào, chỉ là một tiếng thở dài. Đôi mắt còn đang cố gắng nén lại đau thương. Ông nhìn ta, sau đó đưa qua cho ta một mẩu tin tức. Mẩu tin tức kia là đang đề cập đến vụ việc tai nạn máy bay cách đây hai tháng, ngày hôm đó cũng có vài người cùng ta nói qua nhưng vì cùng đứa trẻ đi ăn một bữa lớn nên những chuyện đó ta chẳng mấy để tâm.

- Con trai ta, cha ruột của đứa trẻ, còn có cả gia đình nó cả nhà bọn họ toàn bộ đều ở trên chuyến bay đó._ trong giọng nói dần dần đã không nén nỗi đau thương_ Đến đây, ta tin ngươi đã hiểu.

Ta trước đây chưa từng nghĩ đến sẽ có tình huống này, đứng ngốc tại chỗ cả ngày cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “ Ông hãy nén đau thương! “

Việt lão gia tử chỉ lắc nhẹ đầu, từ tốn ngồi xuống cũng ra hiệu bảo ta cùng ngồi.

Vừa ngồi xuống, lão nhân liền tiếp tục nói:

- Lão già ta đây cũng không muốn vòng vo, bản báo cáo xét nghiệm DNA ngày mai sẽ có... Còn việc liên quan đến người giám hộ của đứa trẻ có một số thủ tục, ta cũng đã cho người đi giải quyết. Ta hy vọng ngươi có thể nói vài lời với cho của ngươi nhanh chóng kí tên vào hiệp ước bởi vì nếu hắn không kí kết quả cũng chẳng thay đổi gì.

Với điều này ta đây cũng hiểu rõ, cơ bản nhà nghèo sẽ không thể đấu lại những người nắm uy quyền.

Thấy ta trầm mặc không lên tiếng, Việt đại lão gia tiếp tục nói:“ Còn về phần danh phận, ta sẽ cho người đưa tin đứa trẻ này chính là đứa cháu bị thất lạc của ta sau khi tai nạn diễn ra. “

Ta nghe đến đây liền gật đầu, một cái danh phận như vậy sẽ tốt hơn là con riêng.

Tay lão nhân siết chặt gậy, nhìn thẳng vào ta:

- Khi nào hoàn tất thủ tục, ta sẽ đưa tiểu Trân về thành phố D nhân tổ quy tông. Ở độ tuổi này, hài tử còn chưa hiểu chuyện ta sẽ mời người dạy hắn từ những thứ đầu tiên. Phòng ngừa đứa trẻ mâu thuẫn tâm lí, ta hy vọng ngươi sẽ giúp hắn chuẩn bị tâm lí một chút.

- Khoan đã! Các người trước kia không nói sẽ mang hắn rời đi._ nghe lão nhân trước mặt nói xong, ta đều cuống hết cả lên.

- Vậy giờ không phải đã nói rồi sao?

Ta cắn chặt răng, âm thanh truyền ra cũng nặng nề hơn:“ Nhanh như vậy liền muốn mang người đi... các người không thấy rất vội sao? Ít nhất cũng phải cho đứa trẻ ít thời gian! “

- Về điều này ta đây đều có lí do, không tiện chờ lâu như vậy._ lão nhân nói_ Bất quá nếu ngươi đồng ý, ngươi cũng có thể cùng đi. Dù sao 7 năm qua đứa nhỏ cũng là do ngươi chăm sóc, ta thật sự rất cảm tạ. Ngươi cần gì cũng có thể nói ra, ta đều có thể đáp ứng.

Ngây người một lúc lâu, cảm giác khó chịu vẫn chưa dứt thì lão nhân đã tiến đến vỗ vai ta. Lúc này ta mới có thể an tĩnh một chút, hướng ông ta mà nói:“ Cho ta ít thời gian suy nghĩ. “

Sau đó, Việt đại lão gia cùng tên nhóc nhà ta trò chuyện vài câu nhưng căn bản ta không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì. Khi bắt đầu trò chuyện, hắn đã nắm chặt ngón tay ta không buông... nhưng có lẽ do cùng huyết thống nên phòng bị của đứa nhỏ cũng dần dần được dỡ bỏ. Còn hướng lão nhân gọi hai tiếng “ông nội”

Lúc quay về, đứa nhỏ vẫn là chọn cùng ta trở về. Chỉ là khi nhìn thấy được ngôi nhà nhỏ của mình, nhìn một lượt xung quanh ngôi nhà mới cảm thấy nơi đây so với không có gì khác biệt. Bất giác ta nhớ lại ngôi nhà ta vừa mới rời khỏi cách đây không lâu... chỉ là một nơi không thường xuyên lui tới mà nó đã rộng rãi, xa hoa như vậy. Vậy cái được gọi là nhà chính của Việt gia chắc chắn sẽ khoa trương hơn rất nhiều. Nơi đây vừa cũ nát, vừa thiếu thốn, còn có thêm một người đàn ông nghiện rượu thích bạo hành. Những điều đó chạy ngang qua đầu ta cùng một thời điểm và ta cảm nhận được đứa trẻ này sẽ không nên ở lại nơi này nữa!

Ngồi xổm trước mặt hắn, đưa tay nâng lấy gương mặt bị gió thổi đến lạnh, nhìn vào mắt hắn ta nghiêm túc hỏi:

- Nơi chúng ta vừa rời khỏi, ngươi có thích hay không?

Đứa trẻ thành thật gật đầu.

- Ông nội của ngươi sau này sẽ mang ngươi đến một nơi tốt hơn như vậy nữa, cho ngươi học ở ngôi trường mới và còn có nhiều thứ mới lạ hơn nơi này._ ta mân mê gương mặt của đứa nhỏ_ Sẽ cho ngươi thật nhiều tiền, so với số tiền của ta còn nhiều hơn. Chờ ngươi trưởng thành sẽ còn nhận được nhiều thứ hơn nữa!

Hắn nghe ta nói như vậy, gương mặt liền biểu tình bối rối:“ Vậy... vậy... vậy còn ngươi? “

Ta cười:

- Nếu ngươi nguyện ý đi theo ông nội của ngươi, ta đây cũng có thể cầm một khoảng tiền. Sau này sẽ không phải đi làm, còn có ngày nào cũng được ăn KFC.

Đứa nhỏ ngơ ngác chẳng hiểu gì, trực giác nói cho nó biết chuyện này là chuyện tốt nên đã nhanh chóng gật đầu

Ta áp trán của ta cùng hắn tại một chỗ, ngưng một hồi lâu mới lên tiếng:

- Ngươi sau này phải ngoan, ông nội sẽ dẫn ngươi đến những nơi ngươi chưa từng đến, những nơi đó so với cái thành phố này còn tốt hơn gấp nhiều lần. Không chừng, chỉ qua vài năm, ngươi sẽ thay đổi hơn nhiều, so với ta sẽ ưu tú hơn.

Theo bản năng, hắn cảm thấy có chút bất an, ngốc nghếch mà hỏi ta:“ Ca ca sẽ không đi cùng ta sao? “

Ta sau ba hôm nữa phải trở về trường ôn thi. Học kì sau của lớp 12 cũng đã bắt đầu, ở cái thời điểm này căng bản là không thể rời đi. Vì vậy, ta đành dỗ đứa trẻ, giả vờ thoải mái nói:

- Ngươi đã lớn như vậy rồi, mấy chuyện cơ bản ngươi tự bản thân mình làm đi. Ngươi từng nói cái gì mà 'đỉnh thiên lập địa nam tử hán' nên là không cần ta, nhanh như vậy đã quên rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.