Cốt Nhục Kết Thân

Chương 13: Chương 13




Đứa trẻ nhà ta thật sự là một hài tử rất tôn nghiêm, tuy rằng cái tôn nghiêm đó đã biến mất trong tâm trí ta kể từ lúc hắn vì không muốn tách giường với ta mà muốn biến mình thành một nữ hài tử. Sauk hi nghe ta nói, hắn ngập ngừng một lúc lâu đến khi cảm giác được ta đang xoa nhẹ lưng hắn, đứa trẻ này mới có thể lấy lại tin thần. Hắn thẳng lưng, lấy tay lau nước mắt rồi mạnh dạng “ừm” một tiếng.

Buổi tối hôm đó, đứa trẻ này ngồi vào bàn học tỏ ra thần bí viết cái gì đó vào cuốn sổ nhỏ. Khi thấy ta đi đến muốn nhìn, hắn liền không cho xem, còn nghiêm túc nói với ta đó là bí mật.

Nếu đứa trẻ này nói là bí mật vậy thì không cần xem nữa.

Giúp hắn thu dọn đồ đạc, nhưng vừa nhìn qua đã có thể thấy không có món nào quý giá. Quý giá nhất cũng chỉ có bộ sách cũ ta mua cho hắn. Nam nhân tây trang kia lại đến, trên tay cầm một cái vali nhỏ đưa đến cho ta. Trước khi sắp xếp đồ đạc vào vali, hắn mang quyển sổ nhỏ ban nãy để ở một nơi an toàn nhất. Khi ta trêu hắn, đứa trẻ liền nghiêm túc nói với ta:

- Dù gì ta cũng ngốc, không có những ghi chú của ca ca ta sẽ thi trượt.

Lời nói của đứa trẻ làm cho ta không nói nên lời.

Cất xong mớ hành lí, ta vẫn cứ ngồi xổm nhìn chiếc vali kia mà thất thần... phải qua một lúc lâu, khi chân truyền nên một trận tê nhức ta mới hoàn hồn, đè thấp giọng nói với đứa nhỏ:“ Ngươi không ngốc! “

- Hả?_ đứa nhỏ không hiểu, tròn mắt nhìn ta.

- Ngươi không ngốc._ ta gõ đầu hắn, rồi nói thêm_ Chỉ là ca ca của ngươi thông minh thôi.

Hắn đưa tay xoa xoa cái chỗ bị gõ đau, miệng cười khúc khích, rất thành thật mà nói:“ Ca ca của ta là thông minh nhất! “

Hai ngày sau đó, ta phải tất bật giải quyết hết số thủ tục cần thiết và chuẩn bị tư tưởng để đứa nhỏ nhà ta có thể thuận lợi bước sang một trang mới. Cuối cùng, chỉ còn thiếu chữ kí của cha ta, chỉ là vài ngày trôi qua ông ấy không có trở về. Ta cứ ngỡ ông ta đã bốc hơi khỏi thế giới này, lúc cha con ta gặp nhau chính là nhờ vệ sĩ của Việt gia mang về.

Cha ta bây giờ đã say khướt, vẫn là đôi con ngươi như đang muốn phẫn nộ nhưng vừa muốn làm ầm liền bị mấy người vệ sĩ to lớn khống chế không cho ông tiếp tục mắng người, càng không thể đánh người.

Nhìn cha ta của hiện tại, trong lòng bỗng có chút hả hê. Đứa nhỏ hiện tại đang nấp phía sau ta, dạo gần đây thì liên tục bám dính, hận không thể cùng theo ta vào nhà vệ sinh. Nam nhân tây trang kia đứng đối diện cha ta, dùng ngữ điệu ôn hòa nói với ông ta:

- Tiên sinh, tôi mong ngài mau chóng kí vào văn kiện thì hơn.

- Ngươi dựa vào cái gì?_ cha ta dùng ngữ khí tức giận đặt câu hỏi.

- Tôi đây là chân thành khuyên ngài, tôi biết rõ những năm nay ngài chưa một ngày nào nuôi dưỡng đứa trẻ này. Thậm chí, ngài còn có những hành vi bạo lực. Với tư cách của người giám hộ hiện giờ ngài hoàn toàn không hợp. Nhưng nếu bây giờ, ngài chịu kí vào đây, ngài vẫn có thể thành công lấy lại một khoản tiền.

Nam nhân kia cùng ngữ điệu không nhanh không chậm, trầm ổn nói với cha ta. Sau đó thì đề cao giọng nói:“ Còn nếu quả thực ngài muốn ồn ào đưa nhau ra tòa án thì ngài phải biết được cơ hội thắng của ngài chỉ là con số 0, thậm chí còn phải chịu hình phạt của pháp luật. Tôi biết sự lựa chọn kia chẳng khôn ngoan chút nào, ngài nghĩ xem tôi nói có đúng không? “

Cha ta nghe những lời này, chế nhạo cười một tiếng:

- Vậy thì sao? Ngươi về hỏi hắn, ta đã bao giờ cúi người trước hắn chưa? Muốn ta theo ý hắn? Nực cười.

Nam nhân kia bị lời nói của cha ta làm ngẩn người tại chỗ.

- Ngươi đã hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì biến khỏi đây!_ cha ta đối mặt với nam nhân mà nói.

Nam nhân kia trong bộ dáng bất lực lắc đầu, chậm rãi trả lời cha ta:“ Minh Khiêm rõ ràng đã gặp nạn qua đời, ngài vẫn không biết sao? “

Sau câu nói đó, không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh mịch.

Đứa trẻ đứng cạnh ta, ngẩn đầu nhỏ giọng hỏi:“ Khiêm... Khiêm gì đó, chính là cha ta sao? “

Ta lập tức che miệng hắn, cùng hắn làm bộ dạng 'im lặng'. Sau màn đối thoại kia, ta cảm giác được giữa cha mẹ ta và cha của đứa trẻ có một mối liên hệ nào đó rất phức tạp. Chỉ là ta không nói gì thêm, cũng chẳng hướng ta giải thích điều gì, biểu hiện của ông chốc lát lại trở nên rất tức tối, trừng to mắt với nam nhân tây trang.

Nam nhân kia như không nhìn thấy ánh mắt của cha ta, bình thản mà nói tiếp:

- Ta chỉ biết vợ của ngài cùng với phó tổng của chúng ta là bạn học từ bé. Ta đây cũng chẳng biết giữ các người đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại, hai người họ đã cũng chẳng còn, ngài cùng người chết so đo như vậy có lợi ích?

Nam nhân ấy không nhanh, không chậm một lần nữa rút sấp văn kiện để lên bàn. Cha ta hiện tại như mất đi năng lực phản kháng, để mặc người khác bắt lấy tay mình, cầm bút.

- Xin hãy kí tên_ âm thanh vững vàng phát ra từ miệng của nam nhân.

Ta đây là chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày cha đẻ của ta sẽ mang thần sắc như thế kia. Không thấy trước mắt, ta đây thật sự không dám hình dung.

Cha ta cắn chặt răng, như thể đang kiềm chế điều gì đó, rồi một lúc sau, ông từ bỏ việc phản kháng đặt bút lên giấy kí tên mình.

Đứng ở góc nhà, nắm chặt tay đứa nhỏ, ta cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang dần lạnh lên nhưng vì trong lòng bàn tay ta là tay đứa nhỏ nên cũng có thể ủ ấm được phần nào. Chỉ là lạnh đến mức làm hắn thực hoảng sợ mà muốn rụt tay về, khi tay hắn rời đi ta đây cũng chẳng muốn giữ lại.

Đây là đang báo hiệu điều gì?

Lòng ta có chút nhẹ, cũng có chút âm ỉ đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.