“Phải rồi, tôi tên Trần Nghĩa, chị tên gì?” Thực sự thì Trần Nghĩa cũng không muốn đâu, một tiếng chị này phải uốn lưỡi mấy lần mới có thể nói ra khỏi miệng.
“Tôi...”
“Tên người ta cậu hỏi làm gì?” Chủ nhân của câu nói này không ai khác chính là...
Dương Tử Lâm nhìn cái tên đang lân la làm quen với Diệp Chi, lại nhìn đám con trai đang lén nhìn cô. Trong lòng Dương Tử Lâm nổi lửa. Chỉ mới “thả” cô ra một lát mà đã có nhiều người để ý đến cô như vậy.
Lại nhìn Kiều Dung còn chưa đứng vững bên cạnh, nói:
“Cậu cứ bám vào thành tập di chuyển đi, tôi qua bên kia một lát.” Nói xong liền đi về phía Hứa Diệp Chi.
Đúng lúc nghe thấy cậu nhóc kia hỏi tên Diệp Chi mà cô cũng định nói tên mình, không cần nghĩ liền phun ra một câu đầy dấm:
“Tên người ta, cậu hỏi làm gì?”
Diệp Chi nghe thấy thì giật mình nhìn Dương Tử Lâm đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Trần Nghĩa bị phá đám không vui nhíu mày:
“Cậu là ai?”
Dương Tử Lâm không trả lời, trực tiếp đưa tay khoác vai Diệp Chi, khẳng định chủ quyền. Ánh mắt nhìn Trần Nghĩa như muốn nói: “Cô ấy là của tôi, không khiến cậu quan tâm!”
Đối với hành động này Diệp Chi sớm đã quen nên cũng không thấy lạ, càng không nhìn thấy ánh mắt “biết nói” của Dương Tử Lâm. Nhưng Trần Nghĩa thì hiểu rất rõ. Hừ lạnh một tiếng rồi mới quay sang cười với Diệp Chi.
“Chào chị nhé! Rảnh rỗi nhớ sang lớp tôi chơi.”
Cô trả lời theo phép lịch sự:
“Được.”
Trần Nghĩa đột nhiên bỏ đi cô chỉ thấy lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, quay lại hỏi Dương Tử Lâm:
“Không phải cậu đang ở chỗ Kiều Dung sao?”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Dương Tử Lâm đã nổi đóa:
“Ai cậu cũng nói tên được hả? Còn muốn gặp lại cậu ta sao?”
Cô bĩu môi:
“Tôi chỉ trả lời cho có thôi, cũng đâu có tìm cậu ta thật, cậu nổi đóa thế làm gì?” Cô lại làm vẻ mặt cụt hứng:
“Biết thế chẳng đến đây làm gì.”
Dương Tử Lâm nghe thế thì dịu giọng:
“Chẳng phải tôi qua đây chơi cùng cậu rồi đó thôi.”
Cô ngạc nhiên:
“Cậu đang tập cho Kiều Dung mà.”
“Cậu ấy tự tập được.”
“Thế có được không?” Cô ra chiều suy nghĩ lắm nhưng thực ra trong bụng đang cười thầm rồi.
“Được mà.”
Dương Tử Lâm kéo cô qua khu có chướng ngại vật, nói:
“Trượt trên đường bằng lâu vậy chắc chán rồi, đổi kiểu chơi đi. Xem thử trình độ của cậu đến đâu rồi.”
“Được thôi!”
Cô và Dương Tử Lâm chơi rất vui vẻ, lâu rồi, bọn họ mới có thời gian ở bên nhau như thế này. Thật lâu, thật lâu rồi mới lại vui vẻ như vậy.
Nhân lúc Dương Tử Lâm đi ra ngoài, Đỗ Kiều Dung liền gọi cô:
“Diệp Chi ơi, có thể giúp mình một chút không?”
“Sao thế?”
“Cậu chỉ mình cách trượt nha.”
Cô gật đầu, nói vừa làm mẫu vừa nói một cách đơn giản. Cô còn chưa làm xong lại nghe Kiều Dung lơ đãng nói:
“Gần đây Dương Tử Lâm thường không để ý tới mình, mình rất lo, mình nên làm gì đây?”
Cô dứt khoát nói:
“Kiều Dung nè, đừng trách mình nói thẳng, mình biết cậu thích Dương Tử Lâm, mình cũng vậy, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
Cũng vì một lúc xúc động nhất thời mà cô một đêm mất ngủ. Cô đã chính thức khiêu chiến rồi, không thể lơ là được. Lỡ như Kiều Dung “đánh nhanh thắng nhanh” thì không phải là cô thua sao? Nhưng lời đã nói, muốn rút lại cũng không kịp.
Những lúc như thế này, bạn nhỏ “Lâm Lâm” chính là người chịu trận.
“Lâm Lâm nhất định là không muốn chị buồn đâu đúng không? Em nói xem chị phải làm gì để dành Dương Tử Lâm về đây?”
“...”
Sáng hôm sau cô đem theo cặp mắt gấu trúc đến lớp làm Lệ Nghi giật mình:
“Gấu trúc ở đâu xuổng lồng ra ngoài thế này?”
Cô nguýt Lệ Nghi một cái sắc lẹm, kéo Lệ Nghi ra ngoài.
“Cậu đi với mình một lát.”
Đến chỗ vắng người, cô nói:
“Bây giờ mình phải làm gì đây?”
Lệ Nghi ngơ ngác:
“Cái gì làm gì?”
Cô gãi đầu:
“Thì... thì Dương Tử Lâm ấy.”
“Cái gì Dương Tử Lâm, cậu nói rõ ra xem nào?”
“Hôm qua mình lỡ nói với Đỗ Kiều Dung là sẽ cạnh tranh công bằng rồi.”
Lệ Nghi vỗ đùi cái bốp:
“Hay lắm Diệp Chi, cậu cứ phải như thế chứ! Thật không làm mình thất vọng mà.”
“Nhưng mà, tiếp theo mình phải làm gì?”
“Làm gì? Tỏ tình chứ làm gì.”
“Cậu nói mình tỏ tình á?”
Cùng lúc đó, tại một nơi khác. Một đám người tụ tập ở khu đất trống sau dãy lớp học.
“Con nhỏ đó thật to gan!”
“Phá đám chị thì cũng thôi đi, còn muốn cạnh tranh công bằng?”
“Xem ra trận đòn lần trước chưa làm cô ta sợ rồi? Để em kêu đàn em cho cô ta một trận nhừ từ, lần nãy sẽ không để cô ta lết được đến trước mặt Dương Tử Lâm.”
Đỗ Kiều Dung đứng ở giữa đám người đó, mặt lạnh lùng:
“Tôi thấy sử dụng bạo lực không có tác dụng đâu, con gián đó sống dai lắm.”
Đỗ Kiều Dung vừa dứt lời, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên cách đó không xa:
“Cô nói đúng, trước đây tôi cũng thường gọi Diệp Chi như vậy... Nhưng cô thì không có cái quyền đó đâu.”