Hôm sau, vừa ra chơi, cô đã nghe tiếng Kiều Dung:
“Diệp Chi ơi, đi căn-tin với bọn mình nha!”
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nghĩ cách từ chối, nhưng bây giờ, mong còn không được nữa là... Cô cười:
“Được, đợi mình một lát.”
Đỗ Kiều Dung nghe được Diệp Chi đồng ý liền tức giận, vốn nghĩ là cô ta sẽ từ chối nên mới giả làm người tốt lấy điểm trước mặt Dương Tử Lâm, thật không ngờ cô ta lại đồng ý nhanh như vậy, bây giờ muốn nói không cũng không được. Thế nhưng một chút sóng này chỉ tồn tại trong lòng Đỗ Diệp Chi mà thôi, ngoài mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, làm cho bao nam sinh không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Trong ánh mắt ghen tị của tất cả mọi người trong lớp, cô cùng hai người bọn họ xuống căn-tin. Không để Đỗ Kiều Dung có cơ hội đi bên cạnh Dương Tử Lâm, cô liền chen vào giữa, tươi cười nhìn Dương Tử Lâm:
“Dương Tử Lâm, cất cái bản mặt “xã hội đen đòi nợ” đó đi cho tôi nhờ, cả ngày nhăn nhó, sắp thành ông cụ non rồi.”
Dương Tử Lâm nguýt cô, không vui nói:
“Kệ tôi, không mượn cậu lo.”
Cơn giận hôm qua đến giờ mời vơi đi một chút, lại nghe Diệp Chi gọi mình là Dương Tử Lâm, muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu khó chịu. Thật muốn hỏi cô ấy, tại sao lại cứ phải gọi cả họ tên cậu nhưng lời đến miệng rồi lại thôi. Chính cậu cũng luôn gọi như vậy mà. Bất lực thở dài...
Có điều hôm nay Diệp Chi rất lạ, mọi lần chỉ thấy cô ấy đi phía sau, thi thoảng chỉ cười một hai cái, nói vài câu. Hôm nay thì nói đặc biệt nhiều, nói luôn cả phần của Kiều Dung. Thấy Diệp Chi vui vẻ như vậy, khuôn mặt tự nhiên cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Đỗ Kiều Dung nãy giờ vẫn chưa nói được câu nào, lên tiếng:
“Chiều nay không có tiết học, giá như có thể đi đâu đó chơi thì hay biết mấy, Tử Lâm nhỉ?”
Đỗ Kiều Dung cố ý nhấn mạnh tên Tử Lâm, giống như là muốn nhắc nhở cô tránh sang một bên, để không gian riêng cho cô ta và Dương Tử Lâm vậy.
Trong bụng Diệp Chi cười thầm, chắc chắn là Đỗ Kiều Dung rất tức giận rồi mới nói trắng ra như thế.
Cô cố tình làm như không hiểu, nói:
“Chiều nay mình cũng không có tiết, hay là chúng ta cùng đi trượt patin đi, thật lâu rồi không chơi nha!”
Dương Tử Lâm gật đầu, xem như là đồng ý. Thấy thế Đỗ Kiều Dung càng tức hơn, nhưng cũng không làm thể làm gì khác hơn là cười cười, hưởng ứng:
“Nhất định sẽ rất vui nha!” Trong lòng Đỗ Kiều Dung thầm tính toán, tìm cô hội thích hợp “tâm sự” với Diệp Chi.
Buổi chiều, ba người thực sự đến một câu lạc bộ patin. Cô vẫn là phong cách thường ngày, quần jeans, áo phông. Đỗ Kiều Dung thì hoàn toàn ngược lại, cô ta mặc một váy ngắn, đúng kiểu dịu dàng, thanh thoát. Có điều trượt patin thì không thích hợp lắm thì phải.
Cô nhanh chóng thay giày, vào sân. Nhưng lại không thấy Dương Tử Lâm và Đỗ Kiều Dung đâu. Cô tìm một hồi thì thấy hai người đó vẫn còn ở ngoài sân. Hình như là Dương Tử Lâm đang chỉ cho Đỗ Kiều Dung cách đeo giày patin.
Chờ một lát, Kiều Dung cũng đã đi giày xong, nhưng vừa mới đứng dậy đã lảo đảo ngã vào lòng Dương Tử Lâm đang đứng ngay bên cạnh. Cô nhìn thấy liền hiểu, rõ ràng là giả bộ để được Dương Tử Lâm đỡ mà. Cô thầm mắng “mặt dày, vô sỉ!”
Dường như cô có thể đoán được tiếp theo Đỗ Kiều Dung sẽ diễn cái gì rồi. Nhất định là cô ta sẽ nhờ Dương Tử Lâm chỉ dạy, còn cô vì đã biết nên sẽ bị gạt qua một bên. Đúng là âm hiểm. Có điều hình như đến đây là cô đề nghị thì phải.
Bất lực vỗ trán, cô đúng là ngốc mà, lại tiếp tay cho giặc rồi!
Sau đó thì đúng như cô đoán, Đỗ Kiều Dung yếu ớt bám vào Dương Tử Lâm để di chuyển. Cô đến gần, quan tâm hỏi:
“Kiều Dung sao thế?”
Kiều Dung xấu hổ cười cười:
“Không sao, chỉ là mình không biết trượt thôi.”
Dương Tử Lâm cũng nói:
“Hứa Diệp Chi, cậu tự chơi một mình đi, tôi hướng dẫn cho Kiều Dung một lát.”
Kiều Dung ái ngại:
“Thật ngại quá! Xin lỗi cậu nha!”
Cô cười:
“Không sao, cậu luyện tập cẩn thận chút nha.”
Trong sân có khá nhiều người nhưng vì sân rộng nên không quá chật chội. Cô ở giữa sân trượt tới trượt lui, vừa trượt vừa nghĩ cách làm sao để kéo Dương Tử Lâm ra trượt cùng với mình.
Dương Tử Lâm thì không thấy đâu nhưng lại thấy một bạn nam tầm tuổi cô đến gần:
“Nhìn bạn trượt rất đẹp mắt, xem ra cũng thường tới đây nhỉ?”
Cô gật đầu, cậu ta lại nói:
“Sao mình chưa thấy bạn bao giờ nhỉ.”
“Không thấy cũng không có gì lạ.”
“Bạn học trường XXX đúng không? Tôi cũng học ở đó đấy, lớp 11B2.”
Cô cười cười:
“Thế thì cậu phải gọi tôi là chị rồi.”
Cậu ta có chút không tin:
“Thật sao, nhìn không giống nha!”
“Tôi nói thật, tin hay không thì tùy.”
Hai người nói chuyện ở bên này, không hề nhận ra Dương Tử Lâm ở đằng xa mặt đã sớm đen hơn nửa