Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 94: Chương 94: Bất ngờ dành cho em đây sao?




- Thiên Anh chuẩn bị xong chưa? – Tiếng Khánh Anh bên ngoài vọng vào trong nhà tắm khiến Thiên Anh cuống quýt. Một tay đánh răng một tay cầm lược chài đầu y hệt cái hồi cô trễ học

- Đợi em một tí – Cô khó khăn nói

- Anh đợi em hai tí rồi đấy. Nhanh nào, trễ giờ bay giờ - Anh cười chêu chọc cô, mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay

- Vâng. – Cô nhanh chóng trả lời rồi tăng tốc

Ai bảo anh tranh nhà tắm với cô làm gì, giờ đến lượt cô thì anh lại giục. Thật không công bằng mà ><

Một lúc sau, Thiên Anh đi ra từ nhà tắm, quần áo không được chỉnh tề cho lắm. Chiếc áo sơ mi trắng chưa bẻ cổ. Anh nhìn cô bật cười, không đợi cô tiến lại gần mình mà mình tiến lại phía cô. Đưa hai tay lên làm động tác bẻ lại cổ áo giúp cô mà lần đầu tiên anh từng làm đối với người khác giới.

Anh cười giật đầu hài lòng. Rồi lấy vali ném về phía cô. Cười gian ra lệnh

- Mang nó ra ngoài xe nhé !

Anh nói rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Ngơ ngác nhìn anh

- Ơ, sao anh không giúp em?

- Vali toàn đồ của em mà – Anh cười đểu. Tay cầm chìa khóa xe xoay xoay rồi tung tung khiến cô “ngứa mắt”.

Cô cười méo xệch. Mặt nhăn lại nhìn anh cứ đi thẳng không quay đầu lại. À được đấy.!

Lê theo cái vali nặng nhọc ra ngoài xe. Cô thở hồng hộc như sắp “xuống đất”

- Làm gì mà thở kinh vậy? – Anh nhíu mày nhìn cô hỏi

- Em…còn mệt

- Mệt? Cái vali bé tí. Kéo từ trong đấy mang ra đây còn mệt

Nụ cười hé ra từ miệng anh, cô thấy yên lòng biết nhường nào. Anh càng thay đổi, anh càng cười…cô lại càng sợ anh mềm lòng trước người con gái khác. Cô phải làm sao để giữ được anh mãi đây.?

Ngủ một giấc dài trên máy bay. Cuối cùng đã đến quê hương yêu dấu.

Trước khi xuống máy bay, để yên tâm hơn cô đã mạnh dạn nói với anh

- Anh?

- Sao?

- Anh hứa với em trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được bỏ rơi em nhé!

Cô nhìn anh với cặp mắt long lanh trong suốt như sắp khóc, nhưng không phải, cô đang đợi câu trả lời từ phía anh. Mà sao trong cô có cảm giác lo sợ như này.

Anh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô mà bật cười, ngón tay út cô đưa lên, anh ngoắc tay lấy và đồng ý

- Anh hứa

Cô bật cười, anh kéo cô khỏi ghế ngồi và đi xuống.

Với chiếc kính mát che nửa khuôn mặt trông anh không khác gì ngôi sao quốc tế khiến mọi người trầm trồ khen ngợi và ngắm ngía. Anh nắm lấy tay cô bước qua từng đoàn người, bàn tay lạnh lạnh của cô truyền hơi lạnh vào anh , anh nhíu mày nhìn cô hỏi

- Em sợ gì sao?

- Dạ? À…em không…

Cô hơi giật mình vì câu hỏi của anh rồi cũng lắc đầu nguầy nguậy

- Về Việt Nam rồi, anh sẽ cho em một bất ngờ - Anh cười ẩn ý rồi gọi xe đến đón. Cô ngơ người một lúc rồi cũng bật cười hạnh phúc.

Xe dừng lại ở cổng biệt thự sang trọng, tiếng nhạc phát ra từ bên trong gây ồn ào, thu hút bao ánh nhìn từ bên ngoài đặc biệt là Khánh Anh nhưng anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, anh vẫn ung dung nắm tay Thiên Anh bước vào bên trong.

- Ồ, con trai, con về rồi sao? Vào trong chuẩn bị đi con! – Cha của Khánh Anh từ trong nhà bước ra, vẻ mặt tươi cười. Bấy giờ anh mới để ý mọi thứ xung quanh dường như đang được trang trí tu sửa như một cung điện và đặc biệt hơn nữa những phông bạt in hình cưới rất đẹp mà nhân vật nam chính trong đó lại là…anh

Anh ngạc nhiên tột độ. Vô tình buông tay Thiên Anh ra và nói

- Gì đây chứ?

- Ở nhà, mọi người đã chọn ngày đẹp để tổ chức lễ cưới cho hai đứa rồi, ở đây là phụ thôi nhưng cũng phải trang trí chứ con, tí nữa mới đến lễ đường. Thiên Anh nó bảo hôm nay con sẽ đáp máy bay về đúng giờ cưới, con giữ đúng lời hứa với nó ghê đấy…! – Ông vỗ vỗ vai Khánh Anh cười nói.

- Bất ngờ quá…bất ngờ anh dành cho em đây sao? – Thiên Anh cười nói chua chát rồi quay sang nhìn vào người đàn ông mà được coi là cha Khánh Anh kia lễ phép chào

- Con chào bác, con đi đây, bác và anh vui vẻ nhé!

- Ơ…- Ông với tay theo dáng người xinh xắn đang vụt đi mà lòng có gì đó nâng nâng khó tả. Phải chăng ông đã khiến con bé đó đau

Chiếc vali bé xinh trơ trọi khi bàn tay chủ nhân buông ra.

Khánh Anh không biết nói gì hơn ngoài thở dài, nhìn vào những thứ trang trí kia, anh giật phăng rồi đập phá như một cơn lốc, anh cứ lao đến phá và phá không một lời nào.

- Ô kìa, Khánh Anh , con làm gì vậy? – Ông ngạc nhiên đến can anh nhưng anh không để ý mà cơn giận dữ còn tăng gấp bội. Yun từ trong nhà bước ra, cũng chạy đến ngăn, anh tức giận đẩy nhỏ ra, nhỏ ngã nhào xuống đất với lực mạnh khiến cơn đau ập đến. Nhỏ ôm bụng nhăn nhó và không ngừng kêu la

- Chết, Thiên Anh , con có sao không? – Ông hấp tấp chạy đến đỡ Yun nhưng nhỏ la nhiều quá, giờ mới để ý đến cái thai của nhỏ, ông lập tức gọi người đến đưa nhỏ đến bệnh viện

- Khánh Anh con đi cùng Thiên Anh đấy – Ông căn dặn

Khánh Anh nhìn Yun lắc đầu ngán ngẩm rồi cũng lặng lẽ lên xe đến viện cùng nhỏ.

Trước khi lên xe, anh nhìn cha và nói

- Cha cho người tháo hết những gì trang trí xuống cho con. Con không bao giờ cưới cô gái này, cha hiểu chứ. Con về mà không được như cũ thì…

Khánh Anh ngừng nói, đóng sầm cửa xe lại, để tự ông hiểu tiếp câu nói đó chứa những điều gì.

Ông không hiểu cho lắm nhưng cũng buộc tháo hết trang trí xuống. Đợi anh về ông sẽ hỏi cho ra nhẽ…

*Hồi tưởng*

- Cha này…chắc ngày kia anh Khánh về rồi, cha cho tụi con tổ chức đám cưới luôn nhé.! – Yun nói bằng giọng năn nỉ…ngọt sớt

- Nó đồng ý chưa?

- Dạ rồi, anh Khánh bảo hôm ấy về tổ chức luôn mà, với lại bụng con cũng to rồi…to nữa mặc váy cưới e là…không được đẹp

- Vậy hả? Để cha thử gọi cho nó xem sao đã.

- Cha lại làm con buồn rồi, con nói vậy mà cha còn nghi ngờ con – Nhỏ ra vẻ giận dỗi. Ông rút điện thoại lại, bấm “kết thúc”

- Thôi được rồi. Vậy mai mua đồ xong trang trí nhà trước đi, còn lễ đường để cha lo – ông mỉm cười

- Dạ vâng…con dâu cảm ơn cha





Vội vã đi trên đường, những chiếc lá vàng rụng trải đầy mặt đất, “Việt Nam thân yêu đây rồi. Nhớ mày lắm…nhưng sao khi về với mày…tao luôn phải đau như thế này” Cô buồn bã bước trên đường. Cô không nhìn lại phía sau vì biết anh không đuổi theo. Bây giờ, người đầu tiên cô đang nghĩ đến là Vy, cô bạn thân ngày ấy, chắc hẳn Vy vẫn dùng số cũ, cô bấm gọi, tiếng nhạc chờ vẫn thế, vẫn kéo dài rồi mới có người bắt máy.

- Alo, ai đây? – Vy lên tiếng

- Tao…Thiên Anh – Thiên Anh nói với giọng uể oải. Đầu giây bên kia hét toáng lên

- Cái gì? Thiên Anh á, ừ nhỉ…nghe giọng đúng là mày rồi, sao bây giờ mày mới liên lạc với tao hả?

- Tao về nước rồi, mày đang ở đâu?

- Tao đang ở Royal City với Minh

- Thế thôi, cứ chơi đi, khi nào về gọi cho tao.

Nói xong, cô lập tức tắt máy vì không muốn làm phiền Vy. Đi dạo một lúc, cảm giác trống vắng cứ len lỏi và cô chợt nhớ ra….

- Thôi chết, để quên vali ở đó rồi…haizzz tính sao đây.

Cô tự lấy tay gõ trán mình, nhưng cô với anh đã thế rồi, cô không muốn quay lại chỗ đó. Đành chờ Vy về bảo nhỏ bạn đến lấy hộ vậy

Cô trở lại với ngôi nhà thân thuộc của mình. Mọi thứ vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Từ khi cô đi đến giờ, Vy vẫn ở đây “chăm sóc” nhà giùm cô. Cô thầm nghĩ, không biết Vy nó học được tính chu đáo từ bao giờ mà nhà sạch đẹp như này.

Việc đầu tiên cô muốn làm là ngồi máy tính chát với Thiên Kỳ, nói cho anh biết rằng cô đã về nước. Nick anh không sáng, cô để lại lời nhắn

“Em đã về Việt Nam, hồ sơ bên Pháp em đã rút hết rồi, anh không cần lo cho em đâu.”

Mệt nhoài, cô ngả người ra giường, tiếng chuông gió kêu leng keng đưa cô vào giấc ngủ.



Ở bệnh viện. Khánh Anh ngồi ôm đầu nhìn mặt đất, nghĩ ngợi lung tung, tâm trạng anh đang rất rối bời. Tưởng chừng hôm nay sẽ là ngày vui, anh muốn dành bất ngờ cho Thiên Anh khi cô về nước nhưng sao mọi thứ trở lên phức tạp như vậy. Tiếng chuông điện thoại anh reo lên cũng là lúc bác sĩ bước ra dặn dò khi anh chưa kịp lên tiếng

- Cả mẹ và bé đều không sao? Cậu nhớ nhắc bệnh nhân phải cẩn thận hơn, đừng để va chạm mạnh như lần này nữa nhé.!

Ánh mắt lạnh lùng rời khỏi vị bác sĩ, anh khẽ gật đầu rồi ra ngoài nghe điện thoại.

- Thiên Anh với mày về nước rồi à? Hoàng có về không? – Đầu giây bên kia, Minh nói với giọng vui vẻ

- Không?

- Ô thế nó ở đấy làm gì?

- Hình như thích nhỏ nào ở đấy thì phải

- Ô ha ha. Thế tối nay chiến chứ hả?

- Chiến gì?

- Ăn ý. Lâu lắm chưa ngồi với nhau đấy. Thế nhé…- Minh cúp máy luôn khi Khánh Anh chưa kịp nói thêm gì. Tiếng tút tút văng vẳng lại não nề…

Anh đi vào trong phòng bệnh, Yun thấy anh vào lập tức làm mặt nhăn nhó giả vờ đau để nhận sự quan tâm từ anh, nhưng không, cô không nhận được bất cứ gì hết ngoài câu nói lạnh lùng và ánh mặt nhạt nhẽo

- Khỏe thì gọi điện cho tôi tôi kêu người đến đón về

Nói xong, anh quay lưng đi không muốn ở lại lâu.

- Anh đi đâu? – Nhỏ nhổm người lên hỏi. Ánh mắt vẻ giận dữ vì không được anh quan tâm dù chỉ một câu hỏi nho nhỏ như “Em có sao không?”

Anh lắc đầu kiệm lời rồi nhanh chóng rảo bước.

Về phía Minh và Vy, sau khi hai người lượn lách mọi ngóc ngách của Royal City thì cũng chịu về.

Minh về biệt thự, thấy không gian như đổ đống, ngột ngạt đến khó chịu. Anh cảm nhận được luồng sát khí khá lớn phát ra từ bên trong, những cành cây trơ trọi nghiêng nghiêng theo gió. Và Minh cũng chưa biết chuyện gì xảy ra cả.

Bước vào trong nhà. Khánh Anh đang ngồi xem phim ở ghế sofa. Tivi thì bật to hết cỡ, màn hình thì thẳng mắt Khánh Anh nhưng không biết anh có nghe có thấy gì không nữa, hay tâm hồn đang thả trên mây.

- Ê – Minh gọi. Đáp lại là sự im lặng tuyệt đối của Khánh Anh

- Này…- Minh gọi lần hai, tiến đến gần Khánh Anh hơn nhưng anh vẫn im lặng không thưa…

- THẰNG KIA...- Bấy giờ Minh mới hét ầm lên, cầm điều khiển giảm âm lượng tivi đi. Khánh Anh lườm cháy da thịt Minh quát

- Ông mày có tên họ hẳn hoi mày cứ u ê tao biết mày gọi thằng nào

- Lại còn không biết, ở đây có mỗi mày làm gì còn ma nào nữa – Minh hét lên không kém phần long trọng. Khánh Anh thở dài nằm phệt xuống ghế không muốn nói nữa, mất công cãi nhau tốn calo. Nhìn bộ dạng thểu não của thằng bạn, Minh biết ngay có chuyện xảy ra rồi.

- Thiên Anh đâu rồi, tưởng em nó về cùng mày

Biết Thiên Anh đã về nhà cùng Vy vì vừa nãy Vy có gọi điện cho Thiên Anh trước mặt Minh nhưng hết câu hỏi để bắt chuyện rồi nên Minh vẫn phải lôi ra để hỏi. Ai ngờ Khánh Anh bật người dậy nhìn Minh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống đối tượng trước mặt vậy.

- Bọn mày ở nhà mà để cho con nhỏ đó hoành hành à?

- Con nhỏ nào cơ? – Minh ngớ người ngó trước ngó sau…có thấy con nhỏ nào đâu.

- Vương Thiên Anh…- Khánh Anh nhằn từng chữ mà thấy cay cả người. Không biết kiếp trước nợ nần gì nhỏ mà kiếp này nhỏ hại anh ra nông nỗi này vậy trời.

- Hả? Nhỏ đó làm gì mày, mày lại mất lần nữa rồi à? Ối nhồi ôi, mày còn chưa cưới vợ mà mất nhiều thế… – Minh nói đùa. Nhào đến túm áo túm quần Khánh Anh nhằm mục đích kiểm tra và bị ăn ngay cú đạp bay thẳng sang ghế bên cạnh.

- Mất mát cái gì? Muốn chết hay gì? Toàn nghĩ linh tinh là giỏi. – Anh nói to đến khô khan cổ họng, lập tức anh rót nước rồi tu phát hết cả cốc nước lọc

- Mày từ từ cho tao phản ứng đã, chưa gì đã đạp rồi, đau chết người – Minh xuýt xoa mọi ngóc ngách trên cơ thể của mình.

- Tao hỏi lại lần nữa…bọn mày ở nhà sao để nhỏ đó lộng hành? – Khánh Anh bực tức đứng dậy nói

- Khoan hãng…bình tĩnh bình tĩnh, ngồi xuống nào…- Minh khua tay múa chân để làm giảm độ nóng đang chuẩn bị bùng phát trong người Khánh Anh. Nghe lời Minh anh cũng ngồi xuống, uống thêm ngụm nước nữa

- Cơ mà là chuyện gì? Nhỏ lộng hành gì? – Minh ngây ngô hỏi, thật sự thì Minh cũng chưa biết chuyện gì mà. Thấy Khánh Anh như vậy anh cũng lo lắng lắm.

- Cứ trả lời đi, bọn mày đi đâu hay làm gì, hay cùng bè với nhỏ đó luôn rồi. – Khánh Anh trợn mắt lên nhìn Minh

- Nghĩ sao mày…ờ thì hôm qua tao sang nhà Vy còn Nam với Tuyết có việc ở bang suốt, chắc chúng nó cũng không có thời gian về.

- Hừ…mà cha tao về đây sống từ lúc nào. Sao không nói gì với tao.

- À đâu, bác chỉ về đây ở tạm vài hôm để….*nghĩ* à rồi…để làm lễ cưới cho mày với nhỏ Thiên Anh …à rồi, tao biết mày sao rồi…ơ nhưng – Minh thắc mắc gãi đầu

- Nhưng gì?

- À không

- Mới về đã gặp chuyện bực bội rồi. Vali của Thiên Anh ở kia, mày mang sang nhà em ấy cho tao – Khánh Anh chỉ vào chiếc vali nằm ở góc tường

- Sao tao lại phải mang, mày không có chân mang à? – Minh chu mỏ lên phản đối. Khánh Anh “ngứa mắt” quá liền cầm hẳn chiếc gối mình đang dựa ném thằng vào mặt Minh

- Thế mày có đi không?

- Đây…đi thì đi, căng thế? – Minh bĩu môi đứng dậy. Tiến đến lấy vali, trước khi đi vẫn cố nhổm người lại hỏi

- Ơ sao mày không tự đi…nhỉ?

- Mày thích gì…- Khánh Anh giơ cái gối tiếp theo lên, chưa nói hết câu thì Minh đã “cao chạy xa bay” đến tận ngoài gara để xe rồi.

*Phù* - Thằng điên này hôm nay nó bị hâm hay sao ý nhỉ? – Minh lẩm bẩm một mình, tiện tay quẳng vali lên xe rồi phóng thẳng đến nhà Thiên Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.