Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 93: Chương 93: Cãi lại lành




Sáng hôm sau.



- Em không muốn về Việt Nam, em muốn học tiếp, xin lỗi anh, anh về một mình đi.!

Sáng thức dậy, nghĩ đến việc phải về Việt Nam ngay hôm nay, cô không hề muốn một chút nào, dù cô nhớ mọi người đến đâu. Cô mới tạm tha thứ cho anh nhưng biết nhỡ đâu khi về nước, đối mặt với đứa bé trong bụng của Yun, cô lại không kìm chế được mà bỏ đi lần nữa. Giá mà Yun chưa từng xuất hiện xen ngang vào cuộc tình này của cô thì tốt biết mấy.

- Không được. Sao em không nghe anh – Anh tức giận nói – Học hành gì nữa, anh rút hết hồ sơ học bạ của em rồi còn đâu

- Em đi xin lại.

- Anh thách trường nào ở đây dám nhận em vào học đấy – Anh bực mình trừng mắt, không biết khi nào cô đã học được cái tính cách ương bướng, dám cãi lại anh như vậy, có phải cô đang dần chán ghét anh rồi không?

- Anh...- Cô cũng bực, định nói nhưng lại thôi

- Về đó có mọi người, em không thích hơn sao? – Anh hỏi

- Nhưng có cả Vương Thiên Anh – Cô hậm hực quát lên, kìm chế lắm mới ngăn được nước mắt rơi. Hạnh phúc đến đâu mà chỉ cần nghĩ đến cái tên đó là cô lại chán nản ngay được. Nó cứ như cái gai trong mắt vậy, muốn nhổ nó ra lắm nhưng khó khăn.

Nhìn thái độ bực tức của cô, anh khẽ nhíu mày, nhắc đến cái tên đó là anh cũng không vui gì. Không nói thêm gì, anh đứng dậy, đi về hướng cửa ra vào, mở nó ra và đóng sầm lại, trút hết bực tức lên cánh cửa. Lúc đi anh không quên với lấy chiếc áo da thêu chữ Song Anh Forever của mình lên và đi.

Anh vừa ra ngoài thì đụng phải mấy ánh mắt long lanh hình trái tim của mấy cô nữ sinh trọ ở đấy, càng làm anh bực tức hơn, suýt chút nữa anh cho xuống gặp tổ tiên luôn nhưng Thiên Anh đang ở đây, anh không muốn dây dưa gì nhiều. Quá là bực bội, anh phi xe thẳng đến bar SAL

Hiện tại đang là buổi sáng lên bar vắng khách hẳn so với buổi tối. Nhưng tiếng nhạc sập xình vẫn không hạn chế.

Hôm nay khác thường ngày, anh chẳng thèm vào phòng vip SA làm gì mà ngồi ngay tại chiếc bàn trống bên ngoài.

Một mình uống rượu, những ly rượu đầy rồi lại cạn như một vòng tuần hoàn, mặt đỏ rực, người nóng bừng, anh đưa tay cởi áo khoác ngoài ra, ném xuống ghế bên cạnh rồi lên làm bạn với sàn nhảy. Những bước nhảy điêu luyện của anh làm cho mấy vũ công nữ nhìn anh không chớp mắt, thèm thuồng và nắm bắt cơ hội vào nhảy cùng anh.



Bóng chiều xế tà. Vẫn chưa thấy Khánh Anh quay lại, cô không thể chờ được nữa mà thử đi tìm anh. Lúc đó anh thật tức giận, cô sợ anh xảy ra chuyện gì hoặc gây ra chuyện gì.

Bar SAL hiện lên trước mặt, cô dám chắc là anh sẽ vào đây. Cô chạy nhanh đến và vào tìm anh trước khi quá muộn.

Tìm anh ở mọi ngóc ngách, hỏi thăm từng người một nhưng chẳng ai biết “ông chủ” mà Thiên Anh nói đến là ai, đơn giản vì họ chỉ biết đến ông chủ Kevin chứ không biết đến ông chủ Khánh Anh. Nhiều người còn tưởng Thiên Anh hoang tưởng vì một cô lau dọn thấp hèn hôm nào mà bây giờ đã dám đi tìm ông chủ của họ ư?

Chắc anh đi rồi. Cô thầm nghĩ rồi định ra ngoài. Nhưng đi được vài bước thì cô đá phải cái gì đó mềm mềm. Ánh đèn mập mờ đủ cho cô thấy rõ đó là một chiếc áo. Nhìn rất quen, cô cúi xuống nhặt. Cô a lên một tiếng vì thấy dòng chữ SA forever ở bên trong. Áo đã bị bẩn bụi, lúc anh đi, vì say quá nên anh chẳng để ý mình để quên áo ở đây, vả lại người ra kẻ vào rất đông nên chắc họ không biết mà ném chiếc áo này xuống đất, những vết chân dẫm lên còn hiện ra rõ rệt. Cô hơi lặng người vì nghĩ anh chẳng trân trọng thứ cô tặng. Vội phủi phủi chiếc áo, cô cầm lấy nó và bước đi.

Cô vừa đi khuất thì anh quay trở lại và kêu tìm cái áo. Những người trong bar chỉ lắc đầu mà không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Anh đáng sợ đến thế sao? Khổ nhất là nhân viên trong bar, nếu không tìm ra thì lập tức bị đuổi việc hết.



Hai cái vé máy bay đặt ở trên bàn học của Thiên Anh giờ cũng đã có nếp vì thỉnh thoảng cô vẫn sờ lên đó, cầm nó lên và suy tư. Đã trễ chuyến bay hơn một ngày rồi và hơn một ngày rồi cô cũng chưa thấy anh quay lại tìm cô.

Nhìn lên chiếc áo da lấm tấm những hạt nước long lanh rơi xuống sàn nhà. Cô uể oải leo lên giường, tạm thời không nghĩ ngợi lung tung nữa. Cô sẽ ở đây đợi anh quay lại, cô sẽ chẳng đi tìm.



Ngày giỗ của Hữu Tuệ đã đến. Vương Khang về để đến thăm mộ cô em gái của mình. Đoạn đường heo hắt dẫn lên đồi, con đường dài vô tận.

Trên đường đi, do có một chiếc xe đỗ ngang đường cản trở xe anh qua, anh dừng xe lại và xuống xe.

Hình như chiếc xe đó bị mắc kẹt ở đây chưa lùi lại được, đường thì nhỏ chỉ một cái ô tô đi qua đã đủ chặn hết đường. Vẫn cái tính nóng nảy, anh bực tức quát

- Này cô kia, cho xe đi đi tôi còn đi chứ!

- Anh…Khang hả? Uôi, anh giúp em với, xe em hỏng lốp…- Từ trên xe, tiếng Yun vọng ra. Âm thanh quen thuộc nhưng anh chưa biết đó là ai, đến khi Yun ngó đầu ra thì anh mới “À”

- Thiên Anh, em ở đây làm gì thế này.? – Vương Khang vừa đi đến vừa hỏi

- Có bọn đuổi theo em, em rẽ nhầm vào đường này, cũng may tụi nó không biết. – Nhỏ lau mồ hôi

- Em đắc tội gì mà chúng đuổi

- Em không biết – Nhỏ lắc đầu cho qua. Tuyết đã nghi ngờ nhỏ rất nhiều nên cô đã cho người âm thầm theo dõi, nhưng tên thám tử này làm việc vớ vẩn quá, hại nhỏ Yun tưởng hắn ta đuổi theo truy sát chứ không nghĩ là theo dõi

- Lốp xe em hỏng, giờ tính sao, anh có việc phải cho xe đi qua. Haizz – Anh nhìn nhỏ thở dài. – Bây giờ em tạm lái lên đoạn trên đi, có ngã ba, em rẽ sang bên phải hộ anh, để anh rẽ sang trái đi có việc

- Nhưng xe hỏng lốp rồi còn gì.?

- Đi một tí chắc không sao đâu

Nhỏ nghe theo lời Vương Khang , lái xe lên một đoạn, xe chạy chậm như rùa bò.

Vương Khang định phóng xe đi khi đã có đường nhưng Yun gọi lại

- Anh đi đâu em đi với, chẳng lẽ anh để em một mình ở đây à? Xe em hỏng nữa kìa…

- Anh đi thăm Hữu Tuệ…- Anh cười nói

- Hả? Tưởng nó đi Mĩ mà, sao lại ở vùng xa xôi hẻo lánh này hả anh? Nó về rồi à? Thế mà em lại chẳng biết – Yun nói một lèo, mắt chớp chớp.

- Không phải – Vương Khang buồn rầu, cho xe dừng lại hẳn – Em đi không, lên xe đi

- Sao lại không phải – Nhỏ thắc mắc

- Hữu Tuệ chết lâu rồi em à? Em vẫn chưa biết nhỉ? – Vương Khang cười lạnh lẽo, ánh mắt đượm buồn. Bây giờ anh mới nhận ra tình yêu thương của mình dành cho một cô em gái rất tàn nhẫn, anh không xứng làm anh trai, nhưng biết làm thế nào đây khi mọi chuyện xảy ra vào lúc anh còn rất nhiều căm thù và ham muốn tột bậc, đến giờ cải tà quy chính thì mới hối tiếc

- CÁI GÌ Ạ? Chết…rồi á?? Chuyện là thế nào vậy anh? – Nhỏ hét lên như không tin vào tai mình, đợi Vương Khang gật đầu thì mới tin những điều mình nghe là không lầm.

- Anh sẽ kể cho em sau… Hôm nay là ngày giỗ của nó…

Di ảnh Hữu Tuệ hiện lên trước mặt Yun, nhỏ gật gù “ Thì ra là thật, sao lại có thể vậy được?” Dù sao cũng từng là bạn bè, giờ Hữu Tuệ lại nằm nơi này, nhỏ cũng thấy thương lắm, nhỏ không khóc nhưng sống mũi cũng hơi cay cay. Vương Khang đặt giỏ hoa quả và bó hoa to lên mộ, thắp vài nén hương cùng Yun khấn.



Trò chuyện với Hữu Tuệ xong, cả hai ngồi xuống dưới gốc cây gần đấy nghỉ ngơi.

- Dạo này em thế nào rồi.? – Vương Khang lên tiếng hỏi

- Em vẫn thế thôi, chỉ có điều là em có thai rồi.

- Hả? Sớm thế - Vương Khang cau mày lên ngạc nhiên

- Tại hôm đó em với anh Khánh Anh say quá nên…

- Cái gì? Vậy là cái thai đó của Khánh Anh?

- Vâng…

- Chắc chứ ! – Vương Khang nhìn Yun như không tin, anh thầm nghĩ Khánh Anh cẩn thận và tránh xa con gái như vậy mà lại ân ái với Yun được sao. Phát hiện nghi vấn đây…Còn cô gái nữa mang tên Thiên Anh, cô ấy sẽ ra sao khi biết chuyện này đây.?? Haizz.

- Chắc mà. – Cô nhăn mũi nhìn anh

- Vậy là hai người họ chia tay rồi hả? – Vương Khang hỏi, ý nói Song Anh

- Đúng thế.! – Yun cười nhếch mép. Nói sai sự thật nhưng nhỏ lại nghĩ đó là sự thật

- Nhanh nhỉ - Anh cười nhạt



Châu San dẫn Hoàng lên chỗ trọ của Thiên Anh và gọi cô ra nói chuyện. Thông tin của Hoàng khá nhanh khi biết Khánh Anh đang tức chuyện cô không chịu về nước với anh. Nhìn bộ mặt u sầm đầm uất của Khánh Anh mà Hoàng còn sợ lây mọi người.

- Thiên Anh , sao em không chịu về cùng nó?

- Em mới qua đây được hơn tháng, em thấy nơi này khá tuyệt, em muốn ở lại lâu lâu – Cô bịa cớ, nhìn mây gió mà không nhìn anh, sợ anh nhìn vào đôi mắt nâu buồn ấy và biết cô đang nói dối

- Lúc nào thích em có thể sang mà, hay em có lý do khác. – Anh nhìn cô đầy nghi hoặc

- Thật ra…nghĩ đến Thiên Anh kia và đứa bé trong bụng nhỏ, em không muốn…- Cô nói đứt đoạn, thở dài nhìn anh. Châu San chỉ lặng lẽ đứng nghe mà cũng hiểu toàn bộ câu chuyện như nào.

- Em sợ à? Em sợ gì chứ?

- Vâng…em sợ đấy.

- Em chả biết nghe lời gì cả? Em hư lắm. Ngày mai em hãy về Việt Nam đi, bọn thằng Nam thằng Minh, Vy với Tuyết đòi kéo nhau sang đây lôi em về kìa…em về sớm đi cho đỡ mệt với mấy cái loa phát thanh ấy.

- Thật thế ạ? – Cô nhìn anh ngạc nhiên. Về cũng phiền mà không về cũng phiền

- Chứ còn sao nữa. Thế có chịu về không?

- Dạ…có – Cô chớp chớp mắt.

- Lúc nào em cũng nghe lời người khác hơn anh – Từ bên cạnh, tiếng Khánh Anh vang lên, cô và Hoàng đều ngạc nhiên không biết anh xuất hiện từ khi nào, nghe được bao nhiêu. Hoàng nhìn anh cười cười gãi đầu. Tại cái miệng của Hoàng bon đấy thôi, còn anh hở cái là lạnh với nhạt ai mà nghe nổi

- Anh…- Cô rụt rè nhìn anh.

- Lần này mà không về nữa là chết luôn đấy, đừng để người khác phải nói nhiều – Anh lườm cô

- Vâng, em biết rồi. – Cô thầm cười

- Thế nhé, chúng tôi đi đây – Nói rồi, Hoàng với Châu San cáo từ. Hiện tại chỉ còn cặp Song Anh đứng đó.

Khánh Anh định đi nốt thì Thiên Anh lên tiếng

- Anh ở đâu?

- Bar – Giọng lạnh lùng

- Ở lại với em đi – Mắt long lanh nhìn anh, hơi lố nhưng thôi cũng kệ.

- Không – Anh phán lạnh lùng rồi bước đi

- Không thì thôi – Cô bĩu môi nhìn theo anh, bực tức quay vào nhà. Ra vườn sau ngồi mà không biết anh đã vào phòng mình từ lúc nào. Ngồi chán, cô mới trở lại phòng. Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là một người đang nằm trên giường ngủ như không ngủ. Chăn che gần hết mặt

- Á….maaaaaaaaaaaaa – Cô hét toáng lên giật mình. Hoàng hồn nhìn lại mới biết đó là anh

- Anh là người – Anh nhồm người dậy, đưa ánh mắt sắc nhìn cô

- Anh ở đây làm cái gì chứ? – Cô chu mỏ hỏi

- Không phải em muốn anh ở lại sao? – Anh cười gian

- Rồi anh nói không rồi đi còn gì? – Cô lườm đểu, quay mặt đi

- Anh chưa nói hết. Anh định nói là “không thể không từ chối” rồi đi cất xe đó thôi, mà em lấy được cái áo của anh ở đâu thế? – Anh đưa mắt nhìn chiếc áo da đang phơi và hỏi

- À đấy, em còn chưa xử tội anh, vứt áo ở bar nhé, còn hỏi em lấy ở đâu à?

- Gì? Anh vứt đâu

- Chứ còn gì nữa.

- Anh để quên thôi…

- Anh…đúng là…- Cô nhảy lên giường cấu xé anh.

Thế đấy, hai người cãi lại lành nhanh như chong chóng. Chỉ cần cả 2 biết nhường nhịn và kìm chế một tẹo là thuận buồm xuôi gió hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.