-
Vy, để anh giải
thích, mọi chuyện ko như em nghĩ đâu ??? – Minh chạy theo sau Vy cố muốn bày tỏ
-
Anh nghĩ tôi đang
nghĩ gì mà “ mọi chuyện ko như em nghĩ đâu ? “ – Vy vẫn tiếp tục đi mà ko thèm
quay lại nhìn Minh, anh chàng đang rất nóng ruột
-
Anh xin lỗi mà,
anh……..- Minh đang nói thì bị Vy ngắt quãng
-
Anh im đi, đi mà
đi chơi với đám con gái khác, đừng làm phiền đến tôi, – Vy nói xong bắt luôn
taxi và leo lên ko để Minh nói thêm một câu gì nữa
Minh
đứng thẫn thờ nhìn theo chiếc xe taxi đã vô tình lướt qua mặt anh, anh thấy có
lỗi với Vy, ngay từ lúc đầu anh ko nên làm như vậy, lần này phải làm sao thì Vy
mới chịu tha thứ cho anh đây?????
-
Thiên Em, em có
thấy Tử Tuyết đâu ko? – Sau 1 hồi tìm kiếm Tuyết lâu dài, Nam trở về biệt thự
của Khánh Anh với đôi mắt lờ đờ mệt mỏi , Nam ngả người xuống ghế và tự vò đầu
mình
-
Em ko biết ? Sao
hai anh lại….- Thiên Anh nói rồi dừng, cô ko muốn chút thêm mệt mỏi cho Nam nữa
-
Thế này tụi em
lại phải huỷ chuyến đi chơi rồi – Thiên Anh than thầm
-
Thiên Anh, anh
đưa em về - Khánh Anh đứng lên nói, giờ cũng đã muộn rồi
-
Ờ, vâng – Thiên
Anh cũng đứng dậy theo
Chỉ còn mình Nam ngồi lại đó, đôi mắt anh mệt
mỏi nhưng ko thể nào cụp được xuống để nghỉ ngơi, tính anh đào hoa nhưng từ khi
có Tuyết anh đã từ bỏ cái tính đó nhưng giờ sao lại vậy chứ, anh cảm thấy mình
thật ngu ngốc và bất lực đã để cho người anh yêu thêm buồn phiền
-
Em…em muốn đi tìm
chị Tuyết với Vy – Thiên Anh nói
-
Ừ - Khánh Anh gật
đầu , anh định lôi con xe đua ra thì Thiên Anh đã giật mình
-
Anh nhầm – Khánh Anh
nhận ra vấn đề nên đã lấy chiếc BMW mui trần ra, Thiên Anh cười vì may ra Khánh
Anh ko vô tâm đến nỗi chuyện cô sợ đi xe máy mà anh cũng quên
Trên đường, gió hiu hiu thổi
1 cảm giác se lạnh và đơn độc. Mình cô chưa đủ giữ lửa cho anh sao mà anh phải
đi tìm người khác, Vy nghĩ 1 hồi lâu rồi rẽ mình vào quán rượu gần đó, mắt cô
nàng đã đỏ hoe và sưng lên vì khóc, bây giờ trong Vy rất tồi tệ, chẳng có gì có
thể làm bạn với cô bây giờ ngoài vị cay cay đắng đắng của rượu. Điện thoại Vy
đã tắt nguồn, lúc này mở ra phải hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Minh mất.
Minh lái xe 1 mình trên đường
đi tìm Vy, mong được cô tha thứ cho lỗi lầm của mình lần này nhưng tìm hoài ko
thấy, dòng người cứ thế hối hả đi nhưng bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ấy sao đâu
mất rồi, Minh mệt mỏi ghé vào quán rượu ngay đó cũng là quán rượu Vy đang “
nghỉ ngơi “
-
Kia chẳng phải là
Vy sao?? – Minh lẩm bẩm rồi cũng chạy đến bàn của 1 cô gái đang uống rượu như
uống nước lã, càng đến gần Minh càng thấy xót xa khi nhìn thấy cận cảnh Vy như
điên cuồng nốc mấy chai rượu, hai má cô đỏ hồng, đôi mắt lờ đờ….và
-
Vy ơi…anh……- Minh
chưa kịp nói dứt câu thì Vy đã nằm gục xuống bàn, chiếc ly trên tay bị Vy làm
rơi kêu 1 tiếng rất to, những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trong nước mắt của Vy, chỉ
vậy thôi Vy đã ko chịu nổi được, Vy ko bao giờ nghĩ Minh lại như vậy, lần này
quá shock với 1 con tim quá tin tưởng vào người mình yêu như cô, Vy cần yên
tĩnh,….
………………..
-
Chị Tuyết, chị
dừng tay lại đi, chúng sẽ cho người giết chị mất – 1 tên đàn em của Tuyết nói
như van xin, những vũng máu liên tục xuất hiện, tanh nồng 1 khoảng ko gian yên
lặng của buổi tối, những thân ảnh to con đều lần lượt ngã xuống trước lưỡi dao
của Tuyết
-
Là tự bọn nó muốn
chết thôi – Tuyết lạnh lùng vứt con dao đã dính đầy máu xuống đất và cầm lên
tay 2 khẩu súng lục, cô bắn lên trời, những âm thanh man dợ cứ liên tục vang
lên thay cho nước mắt của cô rơi, thật tồi tệ
-
Chị Tuyết, dừng
tay lại đi , ko được, anh Kevin sẽ…
-
Sẽ sao??? – tuyết
cười khinh khỉnh – tâm trạng ko tốt, chị mày chơi chút ko được à? – Tuyết lườm
khiến tên kia sợ dựng tóc gáy
-
Nhưng….kìa….chị
cẩn thận, tụi người của bang Bạch Long đến rồi – tên đó hốt hoảng chạy đến gần
Tuyết hơn. Tất nhiên cô cũng nghe thấy tên đó nói j, theo phản xạ, Tuyết quay
sang, bấy giờ 2 khẩu súng đã hết đạn
- Muốn gì ? – Tuyết lên giọng hỏi người đứng đầu
đám Bạch Long kia , đó là Thiên Kỳ
-
Hàn Tử Tuyết đây
sao? Cô vừa giết bao nhiêu người của bang tôi giờ cô đền mạng đi – Thiên Kỳ lên
tiếng , với mối thù sâu với Khánh Anh, Thiên Kỳ ko bỏ qua bất kỳ 1 cơ hội nào
có thể làm thế lực của Khánh Anh bị lung lay và diệt được Tuyết bây giờ là cơ
hội tốt
-
Dễ lắm thì vào
hết đây – Tuyết nói và cười khẩy. Lũ người của Bạch Long vừa chạy đến thì tất
cả đã lăn ra ho sặc sụa và nôn ra máu vì Tuyết vừa phun chất MN22 gây khó thở
ban đầu và chết ngay tức khắc, đó là công nghệ tiên tiến có 1 ko 2 bên Italy mà
đội của Khánh Anh đã lấy được từ lô vũ khí mà mẹ Vương Khang chuyển đến
Thiên
Kỳ thông minh lên cũng đã phòng ngừa trước lên ko làm sao, ánh đèn điện mờ ảo
từ đường hắt vào cũng đủ thấy hoa lá cây cối xung quanh đều héo úa và bốc cháy
hết
-
MN22 – Khánh Anh
lẩm bẩm và quay đầu lại phía sau, anh thấy lửa và ý nghĩ trong đầu của anh ko
hề sai
-
Sao ạ? – Thiên Anh
thắc mắc và cũng quay đầu lại phía sau giống anh. Khánh Anh tạm thời chưa giải
thích cho Thiên Anh, anh lao xe về phía đám cháy rồi lao xuống xe
-
Tuyết, mày làm gì
vậy? – Khánh Anh quát lên, chưa bao giờ thấy anh có thái độ như vậy? Dù trường
hợp nào, trong hoàn cảnh nào thì anh vẫn
bình tĩnh cơ mà nhưng sao……
-
Vào viện đi, ở
đây để tao lo – Khánh Anh nói tiếp và ra lệnh cho đàn em phía sau Tuyết đưa cô
vào viện, chắc chắn vừa rồi Tuyết cũng có hít vào 1 chút nên có thể bị nguy
hiểm đến tính mạng, nhẹ nhất là viêm họng
và khó thở. Ban đầu Tuyết ko chịu rời nhưng Khánh Anh tận tay lôi cô ra xe và
đóng sập cửa lại, với lời nói ngàn vàng và đầy uy quyền của Khánh Anh, cuối
cùng Tuyết cũng chịu phục tùng
-
Anh hai…..- Thiên
Anh lên tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Kỳ
-
Lệ Băng…..
-
Ko, em là Thiên
Anh
-
Ừm. Thiên Anh
-
Thiên Anh, em
tránh ra đi – Khánh Anh lên tiếng, hơi đẩy Thiên Anh ra phía sau
-
Anh…. – Thiên Anh
nhìn Khánh Anh
-
Sao em đi cùng
hắn ta – Thiên Kỳ quát Thiên Anh
….
….
-
Tuyết…Tuyết….em
có sao ko? Em bị gì ko? Em đau ở đâu ko? Sao em lại dùng chất gây chết người
đó???? – Nam
hỏi 1 tràng dài khi Tuyết đang được mấy cô y tá đẩy trên ca-bin, vừa hỏi vừa
nắm tay cô
-
Ko sao, đừng đi
theo tôi – Tuyết lạnh lùng gạt tay Nam ra
-
Anh….
-
Anh cứ chạy theo
nữa là tôi chết luôn đấy - Tuyết bực
mình
-
Anh xin lỗi….
-
Tôi nhiều lỗi lắm
hay sao mà anh xin hoài vậy? Về đi – Tuyết quát. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,
ca-bin đẩy vào trong
-
Anh xin lỗi mà…- Nam ngồi xuống
ân hận