-
Mày dám chết vì
anh Khánh Anh ko? – Vy trầm ngâm hỏi
-
Dám, thật sự giờ
trong tao anh ấy còn quan trọng hơn cả
chính tao rồi nhưng…- Thiên Anh bỏ lửng câu, ánh mắt buồn nhìn về xa xăm
-
Mày đang lo bác
trai và anh Kỳ sao?
-
Ừ..tối qua hình
như 2 người đó ko về, thôi chuẩn bị đi học đi, giờ phải về nhà mày lấy sách vở
nữa mệt quá – Thiên Anh cười đùa
-
Mệt cái đầu mày
á, đi – Vy cũng cười
……..
Đến
trường.
-
Nhà đa năng có vụ
gì mà đông người thế nhỉ? Đến xem đi – Vy lôi kéo Thiên Anh
-
Oa, mầy tên đó
đang làm trò mèo gì vậy? – Vy bật cười khi lần đầu tiên thấy nhóm Minh. Nam,
Hoàng và đặc biệt là Khánh Anh đang tập nhảy dance kết hợp hiphop trong nhà đa
năng
-
Lần đầu tiên
đấy.uầy, đẹp thật đó – Thiên Anh ngưỡng mộ
-
Giờ len qua đám
này thế nào để vào trong được đây, đông quá – Vy than
Vì
chiều cao của hai người ko quá cao mà nữ sinh và nam sinh trường này ai cũng
cao và to lên Vy và Thiên Anh muốn xem được thì đều phải nhảy lên nhảy xuống
đến khổ mà cửa sổ lẫn cửa ra vào đều bị bâu chặt và tiếng hò hét kinh hoàng cứ
la lên om sòm đinh tai nhức óc
Tử
Tuyết ngồi ở ghế cạnh chỗ tập nhất, gương mặt lạnh ko chút biểu cảm ko ngó ngàng
gì ra phía khác mà chỉ chăm chú nhìn mấy boy hăng say tập, vì sao hôm nay 4
người đó là có sự thay đổi ác đến thế??? Mặc dù 4 người này chưa bao giờ ham mê
mấy thứ văn nghệ nghệ thuật này nhưng 1 khi đã ra tay thì ắt phải hay trên
tuyệt vời
-
Hay thôi, lên
phòng đi, cũng sắp vào lớp rồi – Thiên Anh nhổm người đến chân bị chuột rút
luôn, đau lắm, tê lắm nhưng mà ko kêu
-
Hi, cũng được –
Vy cũng đồng ý, chen lấn mãi cũng có xem được gì đâu
..
-
Anh hai, anh nhảy
đẹp mà sao ko tham gia – Hữu Tuệ vừa đi song song với Yun và Vương Khang vừa
nói. Bỗng chân Vương Khang hơi khựng lại khi thấy Thiên Anh và Vy đang đi về
phía đó. Bất giác hai đôi mắt bắt gặp ánh nhìn của nhau, Thiên Anh hơi lúng
túng rồi cũng quay đi và kéo tay Vy đi, Vương Khang ko nhìn theo nhưng trong
hắn bỗng có gì đó khác bình thường, 1 nỗi nhớ nhung sao, hay 1 nỗi hận.
-
Học anh còn ko
muốn nữa là mấy trò này, hôm nay anh cúp tiết, về trước đây – Vương Khang lắc
đầu rồi bước đi luôn, quả thật học hành với hắn chả khác j một sự trừng phạt, 1
năm học có 9 tháng thì hắn ta nghỉ những 8 tháng ( giải thích lý do vì sao
Vương Khang theo học trường Light mà t.g ko đề cập đến nhiều )
-
Thiên Anh, mày có
còn ghét nhỏ Thiên Anh kia ko? – Hữu Tuệ đổi chủ đề khi Vương Khang rời khỏi
-
Có , sao tự nhiên
mày hỏi vậy – Yun nghi ngờ thái độ của Hữu Tuệ
-
Tại tao thấy anh
Khang vẫn có gì đó với nhỏ đó, thấy ánh mắt anh nhìn nhỏ kì kì sao, mà Thiên
Bảo lại là anh ruột của nó hay là….- Hữu Tuệ nhìn vào Yun như muốn nói vế tiếp
theo nhưng ko cần nói Yun cũng đoán ngay được
-
Mày đừng bảo với
tao là kết bạn với nhỏ đó nhá, mày cũng từng ghét và ngứa mắt nó và con Vy lắm
cơ mà
-
Ngày trước thôi,
nhưng giờ thì…..tại anh Bảo đối xử với tao tốt tốt rồi nên tao ko thấy ghét nó
nữa..hihi – Hữu Tuệ cười nhẹ
-
Tao ko biết đâu,
ghét hay ko là việc của mày nhưng mày luôn phải về phe tao đến khi tao giành lại
được trái tim của Khánh Anh đấy – Yun lườm
-
Ừ, tao bảo sẽ
phản mày bao giờ đâu – Hữu Tuệ cười
……..
Những
tiếng trống báo hiệu vào lớp
-
Đấy mải nói
chuyện quên ko xem được bọn anh Khánh tập thế nào rồi – Yun tiếc nuối
-
Có phải tập 1, 2
lần là xong đâu. Tuần sau mới thi mà, chắc phải tập 5 buổi nữa là ít – Hữu Tuệ
cười
-…….-
Vào
đến lớp, tránh được vô vàn ánh mắt hình trái tim của nữ sinh trong trường, mấy
chàng bắt đầu buôn chuyện cho qua giờ truy bài
-
Ha, mệt quá ,
thấy anh thế nào, quá tỉnh và quá đẹp trai – Nam mở màng cho cuộc tự sướng
-
Tao quá đẹp trai
và nhảy đẹp, tỉnh thì ko phải nói rồi –
Hoàng hất mặt và tay vỗ vỗ ngực mình ra vẻ
-
Còn tao….- Minh
định tự sướng theo phong trào thì Tuyết lên tiếng
-
Tao tao cái j
nữa, trại thương điên đang đăng báo tìm mấy người đấy
-
Đấy, đến trại
thương điên còn mê tao nữa, chúng mày thấy sao? – Nam nổi hứng chém gió
-
Thấy mấy ẻm đang
nhìn mày kìa – Minh cười
-
………….
-
Thiên Anh, mày bị
sao thế? – Vy hỏi han khi thấy T.Anh hơi
choáng và gục đầu xuống
-
Ko sao? – T.Anh
lắc đầu
-
Mày đang lo sao? Chỉ
còn 4 ngày nữa, mày tính sao đây? – Vy cũng đang lo cho nhỏ bạn
-
Tao ko muốn cãi
lời bố và anh nhưng tao ko thể làm chuyện có lỗi với anh Khánh được, hay là…
-
Là sao?
-
Chiếc vòng và chiếc
nhẫn đó quan trọng với anh ấy lắm, tao lấy thà tao chết còn hơn – Thiên Anh gượng
cười
-
Thôi , mày nghỉ đi
– Vy cười 1 cái rồi thở dài.
Đoạn
đối thoại vừa rồi như 1 cuốn phim ngắn đã bị 1 người nghe lén thấy.Cuốn phim thật
hay và có ích….
“ Nghĩ
ra rồi, lần này mày chết chắc ! “ – Yun cười ma quái với suy nghĩ trong đầu của mình và bỏ đi
Màn
sương đêm giá lạnh, bao giờ mới kết thúc tháng 4 đây, buổi tối hôm ấy
“
Em nhớ anh !” – đó là dòng tin nhắn ngắn ngủn chỉ với 3 từ 8 chữ nhưng đủ nói
lên cảm giác bây giờ của Thiên Anh
Nhận
được tin nhắn, Khánh Anh bất giác mỉm cười nhưng nụ cười mang chút gì đó khó
hiểu và khó tả lắm. Nhớ anh !
“
Em ngủ đi ! sáng mai nghỉ học anh qua đón ” – Khánh Anh nhắn lại, anh rất lười
nhắn tin đơn giản vì anh là 1 người sống nội tâm, ít chia sẻ, ít buôn chuyện,
nếu có chuyện thì anh luôn gọi thẳng trực tiếp nhưng từ khi yêu cô, anh lại
dành cho mình nhiều thơi gian nhắn tin hơn bởi vì anh biết khi nói sẽ ko thể
nào nghĩ ra được những điều mình muốn nói.
Cô
bất giác mỉm cười, lại bỏ headphone ra nghe nhạc, chỉ lúc nào buồn cô mới nghe
blog radio nhưng dạo này tối nào cô cũng nghe blog radio, nó như thấm sâu trong
lòng của cô vậy.
Tối
hôm nay, cô luôn suy nghĩ mông lung ko ngừng nghỉ. Cô ko thể quên được câu nói
của bố, cô lại nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Giá mà mẹ ở đây, cho cô 1 lời
khuyên thì tốt biết mấy, cô sẽ ko phải bối rối như lúc này. Có lẽ nốt ngày mai
thôi, cô được hưởng hạnh phúc từ tình yêu to lớn của mình và những ngày tiếp
theo cô sẽ làm theo lời bố đẩy hình bóng anh ra khỏi tâm trí của mình.
Cốc
cốc…*
Có
tiếng gõ cửa, cô chẳng buồn đứng dậy ra mở, cửa khoá trái nên người bên ngoài
ko vào được, chỉ còn cách gõ….
-
Em gái !- tiếng anh Kỳ vang lên, trầm ấm, tha thiết và
đầy yêu thương đúng với chất giọng mà anh luôn gọi cô.
Thiên
Anh định thưa nhưng nghĩ lại, cô cần 1 không gian yên tĩnh, cô muốn 1 mình nên
đã tắt đèn đi ngủ. Thiên Kỳ hiểu rõ em gái mình nên anh chỉ lắc đầu và bỏ đi
…….
Cùng
lúc đó, tại 1 con đường heo may quen thuộc bên cạnh 1 bờ hồ có treo đèn rất
lãng mạn và nổi bật trong màu đen của đêm khuya
-
Vy ơi, chị tha
thứ cho em chưa? – Minh nói như trẻ con, giọng nói đầy hối lỗi như 1 đứa trẻ
đang xin lỗi mẹ
-
Đi theo tôi làm
gì, về đi mà – Vy cáu, đang đi dạo thì gặp ngay tên này
-
Em đi đâu tối thế
này – Minh thay đổi thái độ
-
Đi đâu là việc
của tôi, quan tâm làm gì?
-
2 tuần rồi, em ko
tha thứ cho anh được sao? Sao em thù dai vậy ?
-
Anh nói ai thù
dai – Vy đang nói thì chuông dt của Minh đổ, anh ko nói nữa mà chăm chú nhìn
vào số hiển thị trên màn hình , Vy liếc dt Minh nhưng chả thấy anh lưu tên tuổi
hay có hình liên hệ j cả nhưng trong đầu Vy nghĩ… lại 1 em nào đang nằm trong
bẫy của Minh đây, 1 em sexy chân dài…
Minh
ko nghe mà tắt đi, mặt anh hơi đỏ và biến sắc, sợ Vy ghen vì……
-
Hey, thì ra anh ở
đây ! – 1 cô gái giống y cô mà hiển thị hình ảnh liên hệ trên màn hình dt của
Minh
-
Sao, em ở đây ? –
Minh hỏi
-
Em nhớ anh chứ
sao nữa, hôm qua anh bảo tối nay hẹn mà đã quên rồi ạ, em gọi còn ko nghe máy
nữa chứ !- cô gái nhõng nhẽo
-
Hẹn bao giờ, hôm qua tôi say lên ko biết gì thôi – Minh cãi
lời cô gái kia và sốt ruột nhìn Vy, Vy đang điên level max
-
Anh đừng đùa nữa,
mà em gái anh hả, học lớp bao nhiêu rồi – cô gái đó nhìn Vy
-
11 – Vy cười và
trả lời
-
11 mà chân ngắn
nhỉ, mình cũng lớp 11 đây này – cô gái đó cười vui vẻ
-
Chân dài càng dễ
ung thư, chưa đọc báo à? – Vy tức và cô gái kia tức ko kém
-
Anh Minh, mình đi
thôi, em gái anh chắc nó tự biết đường về nhỉ ? Mà em này, về nhắc bố mẹ em chuẩn
bị lễ cưới đi, hôm qua chị và anh Minh đã…- nói đến đây cô gái đó ko nói nữa vì
bị Minh bịt miệng lại
-
Thì ra là vậy à?
Anh…anh được lắm, đã vậy thì…- Vy cười nửa miệng , nụ cười che giấu nước mắt và
tay cô giựt mạnh làm đứt chiếc vòng cổ Minh tặng, chiếc vòng cổ đứt dây và cổ
Vy cũng đỏ ửng lên vì đau, ko chờ đợi gì tiện thể có cái hồ ở đó, Vy ném thẳng
chiếc vòng đó và bỏ đi trong sự níu kéo của Minh
-
Cô bị điên à, hôm
qua tôi say tôi ko biết gì vả lại chúng ta chỉ nằm chung 1 giường thôi chưa có
j đâu, đừng ở đó mà ăn vạ tôi cho cả nhà cô về với diêm vương đấy – Minh quát
cô gái kia và đẩy nhỏ đó ra mình và lao xuống hồ. Cô gái kia cũng bỏ đi vì
ngượng
Chiếc
vòng đó như 1 kỷ vật giữa tình yêu của hai người, anh ko thể làm mất đi 1 cái
được,. anh phải tìm bằng được
Tối
tháng 4, thời tiết càng khắc nghiệt hơn, nước trong hồ lạnh lẽo đến buốt xương,
có 1 người vẫn đang loay hoay lặn hụp dưới hồ, cố tìm cho ra bằng được. Chiếc
áo khoác ngoài đã bị ướt sũng, Minh như ko còn cảm giác….và….
Một
người con gái đã khóc và ko ngại mình nhảy xuống kéo anh lên…..
Anh vô tâm lắm
Nhưng mà thôi em sẽ
chẳg khóc nữa.Chỉ cười thôi. Rồi
đến một lúc nào đó annh sẽ hiểu được rằg nụ cười đó nó đau đớn như thế nào………Đến bao giờ em mới là tất cả của anh, đến bao giờ anh mới coi em
chính là cuộc sống của anh, anh ác lắm, em chỉ đủ sức cứu anh lần này thôi, em
mệt mỏi lắm rồi.