Sáng.
Cuối tháng 4 rồi, trời vẫn heo hút lạnh đến tận da thịt, nắng yếu ớt tách từng
đám mây màu buồn để chiếu từng vệt nắng thưa thớt
-
Thiên Anh, con
định đi đâu – ông Trí thức dậy sớm và thấy Thiên Anh ra khỏi cửa với bộ đồ gọn
gàng và đầu tóc chảy chuốt hơn mọi khi
-
Con…con đi có
việc
-
Việc gì? Có ai
ngoài đó chờ à mà cứ nhìn ra đó vậy – ông Trí hơi nghiêng đầu nhìn ra bằng phía
cửa sổ
-
Dạ ko, thôi con
đi đây, bữa sáng con làm xong hết rồi đó ạ
-
Ừ, đi đi – ông
gật đầu rồi phủi tay
Chiếc
ô tô quen thuộc của anh đã đậu trước ngõ, Thiên Anh mỉm cười rồi chạy đến chào
anh. Như 1 thói quen trước khi đi chơi chỉ có hai người , Khánh Anh đều hôn
phớt lờ lên môi Thiên Anh thay lời chào hỏi….
-
Minh ơi, mày đú
thế, lạnh vậy mà nhảy xuống hồ làm gì? – Hoàng vừa ra tay chăm sóc cho Minh vừa
than
-
Tao phải tìm
chiếc vòng đó, tao phải tìm – Minh cựa quậy trong khi cơn sốt của anh vẫn chưa
giảm 1 tẹo nào, Minh cảm thấy trong mình mệt mỏi đến vô cùng
-
Mày ở yên đó đi.
Người ko ra người rồi còn bày đặt j nữa, chiếc vòng đó đã thuê người tìm rồi,
khổ thế đấy – Nam
bước vào cùng Tuyết, anh hơi bức xúc
-
Chuyện hôm qua là
sao ? – Tuyết hỏi
-
Ko sao – Minh
nhắm hờ mắt và lắc đầu
-
Mày biết tối hôm
qua ai rước mày về đây ko? – Hoàng lên tiếng
-
Lại là cô ta sao,
chết tiệt, hạng con gái như vậy tao gặp lại thì đừng trách – Minh ko cần nghe
câu trả lời đã phun 1 tràng lời nói cay nghiệt ra rồi
-
Lại cãi nhau nữa
à? – Hoàng hỏi, cả Hoàng, Nam và Tuyết đều thắc mắc và shock nặng khi Minh nói
vậy đơn giản vì họ ko biết “ cô ta “ ở đây là ai mà họ nghĩ là Vy
-
Cãi nhau gì? Nghĩ
thấy tức – Minh nhổm người dậy
-
Sao mày nói vậy?
mất công em ấy lao xuống hồ đêm tối lạnh vậy để cứu mày còn đưa mày về đây ,
giờ ko biết nó ra sao kia kìa, thôi kệ mày tao sang nhà thăm nó đây – Tuyết bực
mình ngồi dậy
-
À khoan, mày đang
nói đến ai vậy – Minh chợt nghĩ đến Vy
-
Còn ai vào đây
nữa, Vy chứ còn ai, mày đúng là, hôm qua đưa mày về đây nó ko còn 1 chút sức
lực nào đâu, mặt thì ko còn 1 giọt máu, quần áo ướt hết, bảo ở lại thì cương
quyết ko – Tuyết cho 1 tràng
-
Vy sao?
Chết…tao…ôi vợ của anh – Minh ko lo đến bản thân mà lao luôn xuống giường, tý
nữa thì vấp vào người Hoàng mà lăn quay ra đấy….
-
Thằng này nó bị
làm sao rồi ý – Nam
nhìn theo dáng vẻ hấp tấp của Minh mà não lòng.
-
Có cần báo cho
Thiên Anh ko? – Hoàng hỏi
-
Thôi, em ấy với
Khánh Anh có hẹn rồi, mất công huỷ hẹn – Tuyết trả lời
………
Tại
c.ty Anh Vương
-
Con nhớ phải lễ
phép vào đấy, dự án lần này quan trọng lắm – cha Yun nhắc nhở
-
Mà cha này, đối
tác là người Mỹ luôn hả? – Yun tò mò
-
Ko, là người VN
-
Thế quá dễ rồi,
cha cứ yên tâm ở con
Thế
là cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, mỗi người đi về 1 hướng
…………….
-
Hôm nay em muốn cả ngày bên anh – Thiên Anh nhìn Khánh Anh nói ra suy nghĩ của
mình, cô quen dần cái tình cảm của anh rồi nên giờ cô ko có j là ngại cả
-
Hôm nay thôi sao? Hôm nào cũng được mà – Anh nắm tay cô đi vào rạp chiếu phim.
Cô nhìn anh cười tươi và anh đâu biết ẩn sâu trong nụ cười đó là những dòng
thác chảy ko ngừng, nỗi đau ko diễn tả nổi khi sắp phải rời xa anh
-
Em thích xem phim gì? – Anh hỏi tiếp
-
Hoạt hình ý anh – Cô nhanh chóng trả lời
-
Lớn rồi còn xem phim trẻ con ý , phim
khác đi
-
Gì chứ , anh bảo em thích xem phim gì cơ mà – Cô chu mỏ lên cãi
-
Xem phim người lớn – Anh cười
-
Hả?Phim người lớn ? – Cô chau mày tỏ vẻ ngạc nhiên kinh khủng
-
Ừ - Anh gật đầu
-
Sao anh…??? Lại…- cô lắp bắp
-
Em đang nghĩ gì trong đầu đấy? Ý anh là xem phim hành động viễn tưởng hoặc kinh
dị - Anh lắc đầu với suy nghĩ của cô
-
Vậy em cứ tưởng, thế xem phim anh chọn – Cô gật gù
-
Em đi mua 1 chút đồ ăn vào trong được ko?
-
Được !
Trong
khi chờ Khánh Anh mua vé, Thiên Anh đã mua cho mình và anh rất nhiều bỏng ngô
và nước uống.
-
Sao đàn ông các anh thích xem phim kinh dị thế nhỉ? – Cô thắc mắc và hơi sợ sợ
khi anh mua vé xem phim kinh dị
Anh
ko trả lời chỉ lắc đầu và nhún vai, cô koo hỏi nữa mà theo anh vào trong
-
Anh ơi anh giết em đi, ghê quá ! – Thiên Anh đau lòng nói, mắt mở mắt
ko…..AAAAAAAAAAAAAAAA…..
-
Vy, Vy ơi , em sao rồi ? – Minh hớt hải khi nghe thấy tiếng hét của Vy, mặt mày
cô đầm đìa mồ hôi lạnh, người run lên ko ngừng, vẫn chưa tỉnh táo nên 2 mắt vẫn
hơi nhắm hờ lại
-
Thiên Anh đâu, em mơ thấy nó chết, nếu kêu to lắm ( đang xem phim kinh dị kêu
chả to ) – Vy nắm lấy tay Minh mà ko cần biết người trước mặt mình là ai, riêng
mà biết đó là Minh thì chắc Vy đuổi về mất
-
Ko sao đâu, anh xin lỗi để em ra nông nỗi này – Minh nắm chặt tay Vy như sợ
buông ra sẽ tuột mất người anh yêu mãi mãi, bỗng đầu óc Minh oang oang như có
búa bổ, đau đến choáng váng, Minh bắt đầu thấy lạnh…rất lạnh, như đang ở giữa
Bắc cực
-
Haizz, ko biết lo cho sức khoẻ gì cả - Tiếng của Tuyết vang lên.Tuyết và Nam
bước vào, theo sau nữa là Hoàng ( ông này chúa lề mề )
- Nam
với Hoàng, ra tay – Tuyết hất hằm về phía 2 người kia. 2 tên cũng hiểu ý lên đã
khiêng Minh lên giường nằm cạnh Vy ( đợi đến khi Vy tỉnh hẳn là có bão to )
-
Sao thằng này nặng dữ vậy? – Hoàng than
-
Than gì nữa, cố mà chăm nó vào, sắp thi văn nghệ với trường Moon rồi mà chưa
tập tành xong – Tuyết bất lực ngồi xuống
-
Hi, mày thấy trường mình với trường Moon có j đó gắn kết lắm ko. Light là tối,
Moon là mặt trăng, mặt trăng thì chỉ xuất hiện khi trời tối…- Hoàng hí hửng nói
như phát minh ra được gì đó bí ẩn và quan trọng lắm
-
Liên quan à? Rảnh quá rồi đấy, đi lấy nước với khăn ấm vào đây – Tuyết từ từ
nói nhẹ rồi thành quát, Hoàng giật mình chạy mất dép, Nam ngồi cười như thằng trốn trại –
Cười gì? Đi mua thuốc hạ sốt về đây – Tuyết nhìn Nam quát y như Hoàng , anh chàng
cũng gật gù làm theo.
Phần
đầu có vẻ Thiên Anh rất sợ nhưng càng về sau cô nhóc càng hứng nên Khánh Anh
cũng yên tâm hơn, thà nhìn cô gái này dãn to mắt ra xem chăm chú ko rời bỏ chi
tiết nào, thậm chí có lúc cười 1 mình như tự kỉ còn hơn là nghe cô hét toáng
lên như phẫu thuật ko có thuốc tê.
Kết
thúc tập phim cũng là 11h trưa. Khánh Anh và Thiên Anh cùng nhau ra khỏi rạp ko
cần chen lấn vì đa số con gái đều nhường đường cho Khánh Anh đi còn con trai
thì cũng mải ghen tị với nhan sắc của anh quá nên quên cả việc ra về.
-
Giờ về hả anh? – Thiên Anh hỏi
-
Ko, đi cả ngày cơ mà – Anh trả lời
-
Vậy giờ đi đâu?
-
Đi ăn trưa
Thế
là hai người lại tay trong tay đi kiếm nhà hàng ngay trong rạp chiếu phim.
Thời
gian cứ tích tắc trôi qua, hầu hết những món ngon đều được mang ra bày bẽ trước
mặt hai người cho đến khi cái bụng no căng, Thiên Anh gục luôn mặt xuống
ngủ vì mệt. Khánh Anh lắc đầu rồi đứng
dậy bế cô ra cạnh chiếc ghế to dài ở trong phòng chờ của rạp để cho cô ngủ
thoải mái hơn. Anh ngồi bên cạnh và cứ thế, rạp chiếu phim vắng dần rồi anh
cũng đi vào giấc ngủ. Anh ko nằm mà ngồi ngủ, bàn tay anh vẫn nắm lấy bàn tay
cô ko buông.
Chuông
điện thoại trong túi quần của Thiên Anh rung, cô chợt mình tỉnh giấc và nghe
điện
Là
anh Kỳ
Cô
phân vân nên có nghe hay ko? Buổi đi chơi vẫn chưa kết thúc cô vẫn chưa muốn
về, cô sợ anh gọi là bắt về
Thiên
Anh ko nghe máy, cô lặng lẽ cho chế độ im lặng rồi muốn ngủ tiếp nhưng đến lúc
này cô mới để ý người bên cạnh cô.
-
Anh….
Trông
anh ngủ cứ như 1 thiên thần vậy, mọi khi anh đều mặc áo đen hoặc áo xám là chủ
yếu nhưng hôm nay anh mặc áo khoác trắng có mũ, trông anh trẻ trung và năng
động và đặc biệt hơn lúc này anh giống hệt 1 thiên thần vậy, chỉ thiếu đôi
cánh. Thiên Anh ko kìm lòng được trước vẻ đẹp của anh mà nhổm người lên hôn anh
làm anh tỉnh giấc
-
Em định cưỡng hôn anh – anh bất ngờ lên tiếng làm cô giật mình và đỏ mặt quay
đi
-
Anh đẹp quá……
-
Tối nay anh cho em hôn thoải mái, giờ thì đi – Anh hơi cười và đứng dậy rồi kéo
cả cô dậy cùng
-
Đi đâu ạ? – cô hỏi
-
Chơi – anh trả lời cụt lủn rồi đưa tay chỉnh lại chiếc mũ phía sau lưng
Khu
vui chơi giải trí tầng 3, trong quá trình chơi tuy hơi có xích mích nhưng đều
là Khánh Anh nhường nhịn Thiên Anh rồi cuối cùng đến chơi boling.
-
Cái này em đâu biết chơi
-
Anh dậy
Cô
tươi cười nhận lấy quả bóng anh đưa cho
-
Nặng…- cô chưa nói dứt câu thì….AAAA…bố mẹ ơi
Quả
bóng tuột khỏi tay và rơi đúng chân trái
của cô, Thiên Anh đau quá cứ nhảy cẫng chân trái lên
-
Thiên Anh – Khánh Anh lạnh lùng nhìn cô rồi cũng cõng cô lên đến tiệm thuốc
ngay cạnh chỗ chơi boling
-
Tại nó nặng – cô thanh minh vì biết anh ko muốn người con gái của mình sơ xuất
đến nỗi tự làm bản thân mình đau như vậy
-
Ừ - anh chỉ ừ
Cô
cứ sợ anh trách cô hậu đậu nhưng thật ra anh có trách cô đâu, anh chỉ lo cho cô
thôi, đi chơi cùng anh mà bị thương là trường hợp anh ghét nhất.
-
Xong rồi – người xoa bóp và băng lại chân cho Thiên Anh lên tiếng
-
Bao tiền? – Anh hỏi
-
Dạ ( ôi mẹ ơi đẹp quá ! )…dạ….3..33…30 ngìn – chị nhân viên lắp bắp mãi mới nói
nổi 1 câu mà ko nguyên vẹn, từ ngữ phong phú quá
Anh
rút ra tờ 500k và đưa cho chị nhân viên và đi luôn ko cần trả lại tiền thừa
-
Đẹp trai còn nhà giàu nữa, ko biết cô gái kia là j của cậu ta nhỉ? Chắc là em
gái thôi, lùn thế kia cơ mà – chị nhân viên cười và nghĩ thầm…
….
Hoàng
hôn dần buông xuống, màu đen bắt đầu tràn ngập bầu trời
-
Hết đau chưa? – anh vừa lái xe vừa hỏi han
-
Hết rồi anh –miếng băng đã bị cô tháo ra từ lâu rồi , quả thật cô hết đau rồi,
vết sưng tấy cũng giảm đáng kể
-
Giờ đi đâu vậy anh? – cô hỏi khi đập phá hết cả khoản tiền lớn của anh rồi
-
Đến nơi rồi biết
…..
-
Cảm ơn bác, mong bác sẽ giữ đúng lời hứa , dự án lần này sẽ được triển khai
ngay vào ngày mai – Yun lịch sự nói sau khi kết thúc thủ tục kí kết hợp đồng
-
Được, được – ông Trí cười – ko ngờ c.ty Anh Vương lại giao công việc quan trọng
như này cho 1 người tuổi trẻ như cháu ,
chắc cháu phải tài năng và hiểu sâu rộng về chính trị và kinh doanh lắm đây –
ông nói tiếp
-
Dạ, bác nói quá thôi, mà cho cháu hỏi, bác phải bố của Vĩnh Thiên Anh ko ạ?
Những
phút đầu gặp ông Trí, Yun đã thấy quá quen thuộc vì nhỏ nhớ lần đến Mỹ có gặp
người này và chính xác hơn là ở San Fransico , lần đó vì ko quan tâm đến bố con
nhà Thiên Anh quá nên Yun chẳng buồn để ý ông Trí nhiều nhưng theo trí nhớ nhỏ
vẫn cảm thấy quen thuộc lắm
-
Sao cháu biết, à, cháu có phải bạn của nó lần sang tận Mỹ thăm bác ko? – ông
Trí chợt nhớ ra
-
Dạ phải rồi
-
Mà trùng hợp ghê khi cháu cũng tên Thiên Anh giống con bác
-
Dạ vâng, mà bác bảo bạn ấy thế nào chứ , cháu với Khánh Anh là người yêu của
nhau mà tự nhiên bạn ấy lại làm người thứ 3, giờ bạn trai cháu cứ đòi chia tay
– Yun bắt đầu giở tính gian xảo
-
Sao cơ? Cháu là người yêu của thằng Khánh Anh, Kevin đó hả? – ông hơi ngạc
nhiên
-
Dạ hơn 1 năm rồi, tự nhiên con bác xuất hiện lại…cháu nhờ bác chuyện này được
ko? Vả lại cháu cũng thấy 2 người đó ko đẹp đôi chút nào với cả con trai bác
cũng có thù sâu với người bên đó mà
-
Ừ. Bác biết rồi
-
Nhưng bác đừng nói là cháu nhờ nhé, ko thì họ sẽ ko để yên cho cháu đâu. Dự án
lần này cháu sẽ ko làm hai bên thất vọng.C.ty của bác trăm phần trăm sẽ phát
triển đứng đầu thế giới cho coi
-
Được, được – ông Trí phấn khích
-
dạ cháu xin phép
-
Ừ, chào cháu..
Yun
hơi cúi đầu rồi bước đi, trên môi nở nụ cười ma mị
………
-
Oa, đẹp quá ! –
Thiên Anh ko ngừng cảm thán khi trước mắt cô là 1 cánh đồng rất đẹp, ko u ám mà
rất lãng mạn, những cột đèn kiểu cách thẳng tắp nổi bật trong đêm, những cành
cây được cắt tỉa thành hình trái tim, hình ngôi sao và nhìn các con vật và treo
cả đèn nhấp nháy kín từng chỗ ko hở 1 tẹo nẹo. Những chùm bóng bay được kết lại
bằng những sợi dây màu rồi được treo trên cách cành cây cao, những bức tường
được khắc chữ LOVE và được lắp đèn cuộn xung quanh viền.
Chính
giữa là hồ bơi , vì trời lạnh ko bơi được lên khắp mặt hồ dài toàn cánh hoa
hồng và cả bóng bay….
Những
lối đi toàn làm bằng cỏ hoặc sỏi rất đẹp, đi sâu vào bên trong là 1 ngôi nhà bé
bé như đẹp trong truyện tranh nhưng bên trong đầy đủ tiện nghi
-
Sao anh biết nơi
này mà đưa em đến vậy?
-
Đẹp ko?
-
Dạ đẹp lắm, đẹp
dã man nhưng sao ở đây ko có ai hết vậy?
-
Ừ, chỗ này anh
mua rồi
-
Tối nay ở đây, ko
về - Anh nói tiếp
-
Nhưng còn tắm chứ
?
-
Bên kia…- anh hất
mặt về phía ngôi nhà
-
Làm gì có đồ để
thay
-
Trong đó có sẵn
rồi..
-
Em sợ?
-
Em sợ gì?
-
Bố mắng
-
Thế em về đi
-
Thôi – cô bĩu môi
vì cái kiểu nói của anh
…
Sau khi tắm và ăn tối xong,
hai người ra vườn ngồi. Thiên Anh tựa đầu mình vào vai anh rồi bắt đầu nói. Hôm
nay cô cảm thấy rất rất hạnh phúc
-
Em yêu anh –
Thiên Anh nhìn lên trời và nói
-
Em nhớ anh , em
nhận ra anh rất quan trọng đối với em và em cũng ko hiểu vì sao bản thân mình
lại yêu anh đến thế - cô tiếp tục “ tự kỉ” , anh chỉ lặng nghe xem cô trình bày
đến bao giờ. Bỗng nhiên cô dừng vì như biết mình đang đi quá đà
-
Tiếp đi – Anh
cười , mặc dù anh cười tươi vậy nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng vô đối
-
Em kể chuyện nhớ
?
-
Ừ
-
Có 1 chàng trai
và 1 cô gái yêu nhau, ngày nào hai người cũng nhắn tin cho nhau, cô gái thường
nhắn “ em yêu anh” “ em nhớ anh” “ em cần anh” “ anh đang làm gì vậy?”…và hôm
nào cũng cô cũng nhắn như vậy. Chàng trai quá chán cái kiểu nhắn tin như vậy.
Buổi tối hôm đó, có tin nhắn của cô gái, chàng trai ko thèm đọc mà đi ngủ. Sáng
hôm sau có điện thoại của mẹ cô gái “ Cháu à? Con gái bác đã mất rồi, cháu đến
đây đi”. Chàng trai bàng hoàng và nghĩ ngay đến dòng tin nhắn tối qua của cô
gái “ Anh à? Có ai đó đang cố tình theo em? Làm ơn đến xyz giúp em đi”. Lúc đó
chàng trai hối hận và trách mình cũng ko kịp nữa rồi.Vậy, chỉ 1 phút vô tâm mà
chàng trai đã đánh mất người con gái đó mãi mãi….
-
Sao em lại kể
chuyện đó?
-
Em thấy nó hay
-
Chứ ko phải em có
hàm ý j sao? Ngày nào em cũng nhắn tin kiểu đó cho anh mà
-
Nếu anh là chàng
trai đó, anh có vậy ko?
-
Anh ko biết
-
Hức, chắc cũng
vậy rồi – cô giả vờ dỗi rồi quay mặt đi chỗ khác
Anh
hơi cười và lắc đầu vì cái tình trẻ con của cô, anh kéo người cô gần lại với
anh và ôm cô vào lòng. Hơi ấm của anh truyền qua cô 1 cảm giác thật ấm áp và dễ
chịu.
-
Em muốn hôn anh –
Cô nhìn anh bày tỏ và chưa cần sự đồng ý của anh, cô đã nhổm người lên hôn má
anh rồi cười như trẻ con, trông cô thật đáng yêu, bảo sao anh lại yêu cô đến
như vậy.
-
Đây này – Anh chỉ
vào môi mình
-
Sao cơ ạ? – cô
ngây ngô hỏi
-
Lần sau hôn thì
hôn ở đây này – anh nói rõ hơn
-
Dạ, thôi. Em ko biết
hôn, em sợ cắn anh lắm – Cô thành thật khiến anh bật cười. Rồi anh kéo mặt cô
lại và trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Ban đầu cô hơi run, tim đập thình thịch
nhưng càng về sau, nhịp tim của cô như hoà chung nhịp đập với anh, đưa 2 người
tận hưởng giây phút hạnh phúc nhất
Anh
cảm nhận được làn môi mềm ấy, vị ngọt ấy làm anh như điên cuồng ko dứt ra được.
Mưa…..
Cơn
mưa xối xả ào xuống ko báo trước.
-
chết tiệt – anh
buông câu chửi thề
Cả 2 người chạy vào trong
nhanh rồi lại phải thay bộ đồ khác
-
Em định thay bộ
đó sao? – Anh hỏi
-
Dạ vâng
-
Đi ngủ?
-
À, ko, à em quên
– cô cười trừ rồi lấy luôn bộ đồ ngủ ra và vào trong phòng tắm thay
Thiên
Anh bước ra với bộ pjyama màu hồng phấn dài tay.
-
Tối nay anh ngủ
đâu ? – cô hỏi khi chỉ nhìn thấy 1 chiếc giường duy nhất
-
Đây – anh đang
ngồi máy tính chơi thì chỉ tay vào giường
-
Thế còn em
-
Ngủ chung
-
Thôi, em ko – cô
lập tức nhảy cẫng lên từ chối
-
Tối nay lạnh, em
ko ngủ đất được đâu – anh nhún vai vẻ khiêu khích
-
Thế phải lấy thêm
chăn gối để cách ngăn giường, em sợ em ko chịu nổi lại….
-
Đúng là suy nghĩ
của em, cái đầu em chứa j vậy? – Anh than
-
Ứ…em nói sai đâu
-
Bên trong còn 1
giường đó, em chả chịu thăm quan j cả, em ngủ trong đó
-
Thế em ngủ trước
đây, anh ngủ ngon.hihi– cô cười tươi rồi chạy vào phòng trong.
Giá
như thời gian cứ ngừng lại ở giây phút này thì em đâu sợ gì??? Có ai biết đằng
sau tiếng cười “hihi” là nỗi buồn lặng lẽ và đằng sau con người mạnh mẽ ban
ngày là cái cúi đầu khe khẽ giữa đêm khuya. Thiên Anh nghĩ lại những hạnh phúc
của mình trong thời gian ngắn ngủn qua và lặng lẽ rơi nước mắt. Cuộc đời này
sao lắm chông gai quá , cô sắp phải từ bỏ người ấy ư???????