Bệnh viện xuất hiện trước
mắt. Trả tiền taxi xong Thiên Anh chỉ nói một lời cảm ơn đến bác tài xế rồi
chạy tuột vào bên trong. Chẳng quan sát mọi thứ xung quanh đang chuyển động thế
nào, cô chỉ chạy và chạy, cô đang rất lo lắng, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên
mặt chứng tỏ cô đang rất mệt mỏi, mệt mỏi thật sự.!
Đến điện thoại cũng muốn trêu
ngươi cô, thấy tiếng “ting” cô bỏ điện thoại ra xem, não nề khi thấy dòng chữ “pin yếu tắt nguồn”
. Do cả tối hôm qua đi chơi về muộn nên cô cũng không nạp, vì cô nghĩ lên máy
bay cũng có được sử dụng điện thoại đâu, nạp để làm gì?
Cô thở dài để mặc điện thoại vào trong túi.
Bệnh viện rộng lớn không biết
tìm anh ở đâu, sao điện thoại hết pin vào lúc này chứ?!
…
-
Mấy chị cho em
hỏi, sáng nay có bệnh nhân nào mới chuyển vào đây cấp cứu không ạ? – Thiên Anh
hỏi mấy chị y tá đang đứng buôn chuyện ở hành lang tầng 1
-
Không mà..- Một y
tá mỉm cười nói
-
Đâu, có đấy em –
Cô y tá khác nói với Thiên Anh rồi quay sang nói cô y tá kia - Cô chả biết gì
à??
-
Vậy chị cho em
biết bệnh nhân đó đang ở đâu được không? – Thiên Anh hỏi vội vã
-
Hình như ở khoa
cấp cứu trên tầng 3 đấy, em cứ đi lên tầng 3, rẽ phải, phòng cấp cứu ngay đầu
tiên đó !
-
Vâng, em cảm ơn
chị! – Nói rồi, Thiên Anh lễ phép nghiêng đầu chào rồi chạy lẹ lên tầng trên.
Thiên
Anh vừa khuất bóng ở hành lang thì Thiên Kỳ và Vy cũng đến nơi. Hai người khá
hơn Thiên Anh một chút là đã gọi điện cho Tuyết để biết Khánh Anh đang ở đâu?
Cứ
thế cả hai đi theo cầu thang máy lên tầng 3.
…
-
Vừa thấy ở đây
lại chạy đâu rồi?! – Phong lẩm bẩm trong miệng, tay cầm chiếc điện thoại đang
gọi cho ai đó nhưng chỉ nhận được câu nói quen thuộc mỗi khi sim thuê bao..
Phong
đang ăn sáng ở quán đối diện, thấy Thiên Anh chạy “bán sống bán chết” vào đây
khiến cậu thoáng lo lắng. Tưởng cô có chuyện gì nên cũng chạy vào theo, vừa
thanh toán tiền xong quay ra đã không thấy cô đâu. Gọi điện thì không được.Cậu
lang thang trên những dãy hành lang bệnh viện tìm Thiên Anh nhưng kết quả chỉ
là con số 0 tròn trĩnh, hỏi thăm cũng chẳng ai biết.
Có
khi nào nhìn nhầm không? Cậu mong là nhìn nhầm, vì giờ này đáng lẽ cô đang ở
trên máy bay rồi chứ? Mà trên máy bay tắt nguồn điện thoại là điều đương nhiên.
Haiz! Chắc nhầm rồi.!
-
Anh Hoàng…chuyện
này là sao vậy anh? – Thiên Anh vừa nhìn thấy Hoàng ngồi ở hàng ghế xanh lạnh lẽo đối diện với phòng cấp cứu, cô lập
tức hỏi luôn, ánh mắt long lanh nhìn Hoàng. Hoàng hơi ngạc nhiên khi cô xuất
hiện, anh lắc đầu không lên tiếng, Minh ngồi bên cạnh từ tốn hỏi
-
Sao em lại ở đây?
Chẳng phải…- Minh chưa nói dứt câu, Thiên Anh lắc đầu đáp
- Không, em không đi nữa rồi, nói cho em biết,
vì sao anh Khánh lại nằm trong đó – Cô không kìm nổi long, giọng nói lạc lõng,
gương mặt đỏ ửng lên, đôi mắt phù lớp sương mờ
Nhìn
cô như vậy, Hoàng không khỏi xót xa, anh muốn ôm cô vào lòng để an ủi lấy trái
tim nhỏ bé ấy nhưng sao khó làm quá. Anh không nhìn thẳng trực tiếp cô, lặng lẽ
nhìn về phía khác, lòng nặng trĩu.
Anh
tự nghĩ bao giờ anh mới thôi yêu thương cô đây? Anh yêu người yêu của bạn thân,
anh làm sao thế này? Có phải anh quá tồi tệ không khi yêu người yêu của bạn
thân? Giá mà anh không trao cả con tim mình một cách trọn vẹn cho cô thì anh
đâu phải khó khăn khi thấy cô như này được. Biết sao bây giờ, lý trí đâu thắng
nổi con tim. Nhiều đêm cứ nghĩ sẽ bỏ được nhưng sao khi đối mặt với cô anh lại
càng…yêu cô thêm!
-
Em biết anh ý cấp
cứu được hơn 4 tiếng rồi, thế nhưng em lại chẳng biết gì, suýt chút nữa em còn
ung dung đi Tokyo chơi, sao các anh không báo cho em biết. Hai anh nói em biết
đi mà? – Nhận được sự im lặng từ Minh và Hoàng, cô lại lên tiếng, giọng nói
chứa chan lời khẩn cầu và trách móc khiến hai người kia không khỏi đau lòng
-
Cho bọn anh xin
lỗi, em ngồi xuống đi, đừng khóc vội, nó sẽ không sao đâu! – Hoàng cười nhẹ để
tự trấn an tinh thần mình và trấn an cả cô. Chính anh và những người kia cũng
chưa biết lý do vì sao Khánh Anh lại nằm trong đó. Vì lúc mọi người đến Khánh
Anh đã ngất rồi. Hoàng nghĩ vậy liền lắc đầu cười chua xót .
-
Các anh nghĩ nó
là ai? Và…cả em nữa. Anh Khánh bị như vậy mà tụi em không nhận được một cú điện
thoại nào từ các anh. Tụi em là người thừa rồi phải không?
Một
giọng nói quen thuộc vang lên, tất cả cùng hướng về nơi tiếng nói ấy cất ra, Vy
trong gương mặt lạnh tanh khiến ai nấy đều thoáng rùng mình, ngay cả Thiên Anh
cũng thấy lạnh xương sống. Theo sau là Thiên Kỳ.
-
Vy, em…- Minh
nhìn Vy định giải thích
-
Anh ý, làm gì mà
tắt máy, em chán lắm rồi đấy, việc nghiêm trọng như này mà cũng giấu tụi em
được, em biết hết cả rồi, nếu các anh có mệnh hệ gì thì giết em trước đi rồi
thích sao thì tùy! – Vy nói và khóc, vừa tức giận vừa đau đớn, dù sao cũng
không giấu nổi hai người kia chuyện gì nên trên taxi, Thiên Kỳ đã kể hết cho Vy
nghe về cuộc chiến lần này. Cuộc chiến kết thúc thì sẽ có một bên ra đi mãi
mãi, đó là kết cục của kẻ thua cuộc.
Nước
mắt cô trực ra một cách vô tri vô giác, giận mọi người lắm!
Từ
trước đến nay, Minh có bao giờ tham gia vào mấy “trò chơi nguy hiểm” này đâu.
Sao bây giờ anh lại…
Cô
sợ mất anh, và cũng sợ mất những người kia? Phải làm thế nào để ngăn họ lại
đây?
Vy
lướt qua mặt mọi người, cùng Thiên Anh đi ra phía hành lang nói chuyện gì đó,
Minh lặng người nhìn theo thái độ tức giận của cô, trong lòng không ngừng thở
dài, con tim như bị bóp nghẹn khi lần đầu tiên thấy cô khóc mà anh không ra lau
nước mắt cho cô, không đưa vai mình ra để cô tựa vào. Anh đau lắm !
-
Mày ở lại nhé,
tao ra ngoài kia – Hoàng đứng dậy, vỗ vai Minh, cúi đầu nhanh chào Thiên Kỳ rất
lịch sự rồi nhanh chóng dảo bước…
Còn
lại hai người đàn ông, Thiên Kỳ ngồi xuống ghế, đầu tiên im lặng rồi cũng bắt
đầu lên tiếng nói chuyện với Minh..
….
Vài
tiếng sau. Cửa phòng cấp cứu mở ra, kế tiếp là những bác sĩ chuyên nghiệp, xe
giường đẩy Khánh Anh ra ngoài, anh đang thở bằng bình o-xi, khuôn mặt anh xanh
xao lại nhưng vẫn rất cao ngạo và lạnh lung. Những lời hỏi han lo lắng liên tục
vang lên
-
Bác sĩ, bạn tôi
sao rồi…
-
Bác sĩ, anh ấy có
sao không?? Có ảnh hưởng gì không? Nội trong hôm nay có tỉnh được không??
…
Phòng bệnh của anh là phòng
vip chỉ dành riêng cho một người duy nhất. Phòng bệnh đầy đủ tiện nghi như ở
nhà.
Sau một hồi ngắm ngía quan
sát anh, thấy nhịp tim anh vẫn đập đều đều, anh khỏe thật, trúng hai viên đạn
mà vẫn bình thường được ngay sau vài tiếng cấp cứu. Nhìn gương mặt anh đang dần
đỏ hồng trở lại. Mọi người ai cũng lấy làm vui, tâm trạng lo lắng cũng dần dãn
ra.
-
Mọi người ở lại
nhé, em đi mua chút đồ tí nữa em quay lại.
– Thiên Anh đứng dậy nói
-
Đi nhanh…mua cho
tao cái gì ăn nhá, tao đói - Vy lên
tiếng
-
Em đói à. Hay
mình đi ăn trưa đi – Minh đề nghị
-
Không – Vy nói
trống không, hững hờ không thèm nhìn bản mặt xấu xa của Minh
Lại
giận rồi!
-
Anh Minh, anh hai
có ăn gì không ? – Thiên Anh hỏi
-
Anh không? – Hai tên
kia cùng đồng thanh
Một
lúc sau. Thiên Anh lại có mặt tại bệnh viện. Dọc hành lang tầng 1, tiếng của
một người con trai cất lên gọi cô, cô ngoái đầu quay lại thì hơi bất ngờ khi
thấy sự xuất hiện của Phong
-
Sao cậu ở đây?
-
Hắn ta vẫn chưa
chết sao? – Phong mỉm cười đáp lệch sóng. Cậu đùa mà giống thật quá khiến Thiên
Anh giận tím mặt
-
Ai chưa chết?
Dù
biết câu hỏi của Phong nhắm vào ai nhưng cô vẫn cứ hỏi. Giọng tức giận
Còn
ai nữa! Hạo Khánh Anh á? Hi. Hắn mà chết thì cậu đồng ý làm bạn gái tôi được
nhỉ? – Phong cười chêu Thiên Anh, cậu chỉ chêu thôi nhưng trong tim cậu mong là…thật.
Cậu không cố ý rủa Khánh Anh chết, cậu chỉ muốn vế sau thôi. Sao cô ghét những
câu nói tương đương như vậy quá nhỉ? Cô từng nghe Vương Khang nói như vậy một
lần, dẫu chỉ là đùa nhưng cô vẫn thấy ghét cay ghét đắng, như mình là trò chơi
không bằng, hễ cái là “làm bạn gái” này nọ…
-
Rồi. Cậu đến đây
làm gì? – Thiên Anh hơi kím nén, cố hỏi tiếp
Thấy
gương mặt đỏ lên vì tức giận của cô, cậu cười thích thú, nhìn cô khi tức giận
xinh quá đi mất. Cậu không ngừng cảm than. Đùa tiếp
-
Đến thăm bệnh
nhân đó? Tôi gây tai nạn cho hắn thì phải đến xem hắn chết chưa còn giết người
diệt khẩu chứ?
Trong
vô thức, Thiên Anh quát lên, dù không nghĩ kĩ xem đây là lời nói thật hay đùa,
nhưng con tim cô che mờ lý trí, chỉ còn nghĩ đến Khánh Anh mà vô tình làm tổn
thương một người…
-
Cậu nói cái gì?
Cậu chính là người hại anh ấy sao? – Nghe đến đây, Phong như chột dạ, mặt mày
xanh lét như tàu lá chuối, nghĩ “ Gì vậy? Mình đùa thôi mà, chả lẽ Thiên không
biết ai gây tai nạn cho hắn sao? Ôi chết tôi rồi, bào chữa luôn không thì hiểu
lầm chết người”
Nhưng
không để cho Phong có cơ hội nói, Thiên Anh cứ phun một tràng làm Phong cứng
họng
-
Cậu thật quá đáng
mà, vì sao chứ? Cậu tồi tệ thật, cậu…đi chết đi, đừng để tôi thấy mặt, hãy biến
ra cuộc sống của tôi. Tôi không chấp nhận một người như cậu đâu. Cậu đã muốn
giết anh Khánh thì chúng ta cũng chẳng còn là bạn! – nói mạnh miệng vậy, lạnh lùng
và tàn nhẫn nhưng trong lòng cô đau lắm. Nói xong mới thấy mình thật vô tâm và
hối hận, thôi thì lời nói đã nói ra cũng như bát nước đã đổ đi, sẽ không bao
giờ lấy lại được nữa. Cô đành chạy đi, không nghoảnh mặt lại, để một khoảng
lặng tâm hồn phía sau cùng nỗi đau không thể giấu…
Phong
chết lặng, ánh mắt phủ một lớp sương dày đặc. Sao dạo này cậu khóc nhiều thế?
Sao yêu cô cậu phải khổ thế? Sao cậu không còn lối thoát nào khác, một giải
thoát cho con tim…
Cô
nói vậy đấy, thật vô tâm. Cô chẳng nghĩ gì đến cảm giác của người nghe cả.
Nhưng không thể trách cô? Đáng trách là trách ở cậu, cậu đùa làm gì cơ chứ? Cậu
đùa không đúng nơi đúng chỗ để giờ ôm nỗi đau vào mình.
Khóe
mắt cay cay, mờ nhạt, cậu không thể nhìn rõ thân hình bé nhỏ đang chạy trước
mắt, chạy đi thật xa và có lẽ sẽ chạy luôn ra khỏi cuộc đời cậu.
“
Cậu đi chết đi , đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi” câu nói
ấy cứ văng vẳng trong đầu cậu, như một nhát dao đâm vào trái tim cậu, để im thì
âm ỉ đau, mà rút ra thì đau gấp trăm lần.
Và…thà kết thúc một niềm đau còn hơn
một niềm đau không bao giờ kết thúc. Cậu tự rút phăng con dao ấy ra, vứt vào
một xó nào đó mà cậu không thể nhìn thấy, ở đây là bệnh viện mà chẳng có băng
gạt để cậu băng bó con tim cả.
Giá như có thì hay biết mấy!
Phong
cứ đứng đấy, để cho nỗi đau giằng xé, dù thế nào vẫn đau lắm. Hai tay cậu vịn
vào tường, đấm liên tục, tự trách bản thân, “quá vui, quá phấn khích, nói linh
tinh, lãnh hậu quả..quá tuyệt vời”
Mặn
quá! Đắng quá! Chua xót quá! Nước mắt à? Không thể ngọt lên được sao…!?
Cậu
lắc đầu thở dài rồi lẽo đẽo bước đi như
một cái xác không hồn. Cậu muốn giải thích nhưng chẳng thấy cô ở đâu cả. Không
biết vì sao cậu lại đi lạc đến khuôn viên sau của bệnh viện, nơi có căng-tin,
quán café với khung cảnh đẹp lỗng lấy, nếu không thấy những cô y tá hay những
người mặc áo xanh của bệnh viện thì chắc không ai tưởng được đây lại là bệnh
viện…
Những
tiếng thở dài thườn thượt bên ly café đã lạnh ngắt. Màu nâu đen của trầm lặng
hòa vào tiếng nói đầy lo lắng…
Chống
cằm, Tuyết nói :
-
10h tối nay, nếu
chúng ta không tìm được ai thay thế Khánh Anh coi như chúng ta thua rồi. Để
thua thằng khốn đó dễ dàng vậy sao?
Nam và Tuyết đều là hai tay đua cừ khôi, luôn giành chiến
thắng trong nhiều cuộc đua, thế nhưng đó chỉ là đua ô tô…còn cuộc đua lần này
là mô tô nên hai người đành…bó tay.
Có
lần Tuyết mạo hiểm đua mô tô khi chưa được sự cho phép của Khánh Anh, cô đã
suýt mất mạng. Lúc đó Khánh Anh vô cùng tức giận, còn cấm cô đi xe máy nhưng
Tuyết không chịu, thế nên cuối cùng Khánh Anh chỉ cầm đua xe thôi, dù sao Khánh
Anh hơi nắm chức quyền hơn Tuyết nhiều lên cô đành phải an phận nghe theo anh.
-
Giờ có người tình
nguyện thì hay biết mấy…- Nam
định đùa để cho không khí bớt căng thẳng nhưng một câu nói khác chen vào làm
cho không khí càng căng thẳng hơn một cách rõ rệt.
- Hay là…để tôi đi
Vẻn
vẹn năm từ mà đã làm không khí căng thẳng tuyệt đối. Tiếng nói ấy thật nghiêm
túc, không có chút bỡn cợt.
-
Cậu là…? - Tuyết
nhíu mày hỏi, nửa tin nửa ngờ.
-
Triệu Ninh
Phong.. – Hoàng trả lời thay Phong, anh biết rõ người này là ai vì cả Phong và
anh đều đang “yêu đơn phương” một đối tượng. Hai người chung một hoàn cảnh..
-
Nhiếp Phong…à
nhầm Ninh Phong ư? Sao tao không biết
nhỉ? Mà quen thế? Gặp đâu rồi thì phải? – Nam vuốt vuốt cằm suy nghĩ
-
Là bạn Thiên Anh
à? – Tuyết sực nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi. Phải rồi, trông cậu ta
quen thật, thì ra cô từng thấy cậu đi với Thiên Anh nhiều rồi
-
Ừ.Bạn. Vào vấn đề
chính, tôi có thể thay tên Khánh Anh kia đua được không? Tôi biết đua và đó
cũng là niềm đam mê của tôi – Phong nói.
Tuy
nhiên cậu cũng không xác định rõ đây có phải là một niềm đam mê nữa không hay
chỉ là một giải thoát cho cậu. Cậu đang muốn vùi mình vào cái chết đây.
Suy
nghĩ của cậu thật nông cạn. Vì một đứa con gái mà cậu sẽ đi vào nguy hiểm.
Nếu
Thiên Anh không nói ra những câu vô tình bạc bẽo thờ ơ như vậy, chắc cậu muốn sống lắm…rất rất
muốn sống luôn, nhưng bây giờ thì khác. Cô bảo cậu đi chết đi cơ mà..cậu cũng
chẳng thiết sống nữa, haiz.Chắc về bên kia với bố mẹ, cậu khi bớt cô đơn hơn…
Đúng
là.. Triệu người quan tâm vẫn thấy thiếu. Một người thờ ơ đã thấy nhiều….!!
-
Cậu không phải là
người của tổ chức chúng tôi nên cậu rất dễ bị hại hơn các người khác, cậu có
thể chết, tỉ lệ chết sẽ lên đến 80%.
Chúng tôi rất vui nếu cậu sẵn sàng thay thế Khánh Anh, nhưng chúng tôi không
muốn cậu hi sinh vô ích vì những người xa lạ như chúng tôi. Cậu nên nghĩ kĩ lại
nếu chưa muốn chết …- Tuyết nói lạnh lùng, xoáy sâu vào tâm can Phong.
-
Tôi…muốn gặp bố
mẹ....
………..
-
Alo, Khánh Anh
tỉnh chưa? Bọn tao đang ở đường đua rồi, tìm được người thay thế lâu rồi. Định
bao giờ đến đây? – Nam
nói trong điện thoại, Minh thở dài
-
Chưa tỉnh…lâu
quá! Còn nửa tiếng thôi là đua rồi
-
Ở đây đang đông
lắm rồi này.!
-
Ừ, chắc mấy bọn
tao không đến được đâu, Khánh Anh vẫn chưa tỉnh. Giờ đến đấy cũng muộn…ở đấy có
mày Tuyết với Hoàng rồi nên tao cũng chẳng cần lo gì.Hihi
( Đường
đua Iven tử thần cách bệnh viện khoảng 300 km.)
-
Mày chỉ được cái
trốn việc, thôi tao cúp máy đây, ở đây ồn quá !
.......
Đường
đua Iven tử thần hun hút gió lạnh, những khúc cua như những ngưỡng cửa tử thần,
sơ xuất chút thôi cũng đủ cơ hội cho Thần Chết lôi người đi. Đường đua quá nhỏ,
chỉ đủ để hai chiếc mô tô đi song song, điều này khiến tay đua vượt lên người
phía trước rất khó, nếu không cẩn thận là một bước xuống vực ngay chứ chưa kể
đến những đoạn đường bị xẻ đôi cả 1m. Khi đến đó phải “bay” mới qua được, nếu
không được thì tất nhiên bay xuống vực, mà vực thì sâu không thấy đáy…
Vương
Khang bước ra cao ngạo như một vị tướng, theo sau là đàn em của hắn đang tung
hô những câu “thần chú” mới ôn được.
“
Bá chủ Vương Khang”
“
Nhất định anh sẽ chiến thắng”
“Đại
ca là nhất, Mãnh Long là nhất”
Nghe
vậy, nhóm Nam
chỉ muốn ọe.
-
Hứ. Mãnh Long là nhất thì Thiên Long là số 1 – Nam nói
-
Hắc Long để đi đâu? – Hoàng nhìu mày. Cười
-
Ơ..để trên số 1
- Ơ..vậy
là số 0 à? Tao mách thằng Khánh..
-
Ấy đừng…anh em mình..thương nhau
*Pằng..*
Tiếng
súng báo hiệu cuộc đua bắt đầu. Phong bắt đầu khởi động máy, chiếc mô tô Hoàng
chuẩn bị cho rất tốt, cậu ta đi thấy thích cực.
Thần
Chết đang đứng phía trước. Cậu nên lùi hay tiếp. Cậu nên tiếp…
-
Tao có linh cảm
không tốt, tao mượn điện thoại gọi cho Phong. Tự nhiên tao thấy lo cho cậu ấy
quá.! – Thiên Anh thấy nhịp tim mình đập dồn dập, hơi thở trở lên khó khăn. Trong
đầu đang nghĩ đến điều tồi tệ mà cô đã nói sáng nay…
“Cậu
đi chết đi”
-
Tao không mang
theo – Vy nói
-
Em sao à? Dùng
điện thoại của anh này? – Minh từ tốn đưa điện thoại cho Thiên Anh
Cô
nhận lấy, lục lọi trí nhớ của mình, cô rất chóng quên số điện thoại của người
khác nên bây giờ cô vừa đứng vừa nghĩ lại số của Phong. Sau một hồi mới nhớ ra.
“
Thuê bao quí khách vừa gọi….”
Đó
là những từ mà cô nghe thấy khi gọi cho cậu, cô lo lắng thật sự rồi! Cô suýt
ngã khụy xuống đất nếu không có Thiên Kỳ và Minh bên cạnh đỡ.
Cô
cảm thấy có lỗi lắm. Vì sao cô không kìm chế nổi mà lại nói ra những câu nói
ấy. Quá đáng!, cô thật đáng chết mà. Nếu Phong mà có bị sao, chắc cô ân hận
suốt đời mất…
Đang
căng thẳng thì thấy Khánh Anh có biểu hiện bất thường. Anh liên tục co giật,
bình thở o-xi bỗng chốc như tắc nghẽn lại khiến hơi thở của anh như bị ngưng
lại. Dây truyền trên tay bỗng chốc đỏ ngầu một màu máu. Tất cả hỗn loạn bấm nút
ngay cạnh giường gọi bác sĩ đến..
Linh cảm xấu trong đầu anh gây ra tình trạng
như này của anh, nhịp tim anh đập lệch hẳn, lúc nhanh lúc chậm khiến ai cũng lo
lắng…
Anh
cũng đang nghĩ về một điều không hay…y như cô vừa nghĩ vậy…
Anh
đang muốn tỉnh dậy nhưng sức khỏe chưa cho phép. Thôi thì anh thầm cầu nguyện
cho tên thay thế anh không có mệnh hệ gì? Coi như một lần anh k-h-ô-n-g nhẫn
tâm…
Hàng loạt bác sĩ thở phào nhẹ nhõm khi Khánh
Anh trở lại bình thường, ngay lúc đó anh mở mắt tỉnh dậy. Những ngón tay hơi cử
động khiến mọi người có mặt vui đến bật khóc.
Rõ là
Thiên Anh khóc to nhất. Vừa nãy anh làm cô sợ chết đi được.
Ánh
mắt cô nhíu lại nhìn cô, anh chưa nói được nhưng từ ánh mắt đó đã cho thấy anh
muốn nói rằng “ Khóc gì chứ? Có gì mà khóc, nín đi”
Tại
đường đua Iven tử thần….
-
Không xong rồi…đưa
cậu ta vào viện gần nhất. Mau nên.! – Hoàng hốt hoảng…
-
Đừng…tôi không
vào đó đâu, tôi muốn đợi..một người! – Phong khó nhọc nói, khoang miệng trào
những dòng màu đó tươi. Khóe mắt rưng lệ
Sự
việc xảy ra trước mắt diễn biến quá kinh khủng, rất nhanh và lụi tàn.
Chiếc mô
tô dán hình bọ cạp đã bốc cháy ngay khi tai nạn xảy ra. Cả đường đua hỗn loạn
trong màn đêm.
Chiếc
mô tô địa hình bốc cháy, khói nghi ngút. Phút chốc…nổ đoàng như chưa bao giờ
tồn tại.
“Đó..là
cuộc đua định mệnh của đời tôi, tôi có thể ra đi rồi, bố mẹ con nhớ hai người,
con đến với hai người đây”
Nhận
được điện thoại từ phía Nam,
Minh thông báo cho mọi người biết ngay rồi nhanh chóng thu xếp đến đó
Vừa
nghe được thông báo từ minh, Thiên Anh ngã thật, những thứ cô cảm nhận được đã
trở thành sự thật sao? Cô không tin…
Minh
đưa Thiên Anh và Vy đến đường đua, nhờ Thiên Kỳ ở lại theo dõi Khánh Anh hộ.
Với
vận tốc kinh khủng mà Minh đạt được 300km/h. Họ đã có mặt tại bệnh viện đó ngay
sau nửa tiếng.
Trời
bắt đầu mưa tầm tã. Cơn mưa lạnh thấu xương. Phong vẫn cố nằm chờ. Tuyết, Nam,
Hoàng bên cạnh đứng che ô cho cậu, dù thế nào cậu cũng không chịu vào viện, mặc
cho vết thương vì tai nạn đang dần hủy hoại toàn bộ cơ thể cậu. Mọi người… hi
vọng đáp ứng được yêu cầu cuối của cậu.
Lại
là xe máy, chiếc xe đó lại vô tình cướp mất người cô yêu thương…
-
Phong…cậu sao thế
này? Cậu đừng bị gì nha.! Cậu đừng làm tôi sợ. Sao cậu ngốc thế hả???? – Thiên Anh
đến nơi, quỳ gối luôn xuống mặt đường, nâng người Phong nên mà khóc
-
Thiên Anh, em đến
rồi sao? Anh chờ em mãi…- Phong cười mãn nguyện
-
Anh sắp chết rồi
này. Em vui không?
-
Anh…điên à? Em
không vui, em rất buồn, em thật đáng chết mà – Cô đổi cách xưng hô, nói như quát, trong lòng cô đang rất hỗn loạn.
Vì cô ư? Vì cô mà cậu ra nông nỗi này ư?
- Em đáng sống... Anh muốn nghe…em
nói…em yêu anh…dù chỉ một lần – Phong thều thào. Cô gật đầu đáp ứng….đôi bàn
tay anh nhẹ buông tay cô ra. Chấp nhận buông tay cô. Buồn…và buông
-
Này..anh, anh bị sao
thế? anh mở mắt ra đi, đừng ngủ mà. Anh ngủ anh sẽ không tỉnh dậy được nữa đâu,
huhu..- Cô khóc nấc lên, nước mắt hòa quện với mưa mang một vị rất đắng
-
Cho anh…ngủ đi….anh
buồn ngủ..lắm rồi….- Phong mỉm cười rồi nhắm mắt, đôi mắt đẹp tựa những vì sao
đã khép lại..và có lẽ không bao giờ sẽ mở ra một lần nữa.
“
Cảm ơn em một lần nói yêu anh…dù đó chỉ là lời nói dối!”
Giọt nước mắt thấm vào môi,
mặn chát. Nước mắt à? Đã bảo nhiều lần rồi mà? Không ngọt lên được sao???
Linh hồn người ấy bay lên , tan vào màn mưa
dày đặc, trắng xóa. Mưa vô tình che lấp những vì sao chiếu sáng những đêm đen, vô tình che lấp đôi mắt biết cười của cậu ấy... Con tim…như chết lặng một lần nữa.
Cô hận bản thân mình, tự
đánh mình rồi ngất đi vì khóc. Cô chưa từng nghĩ đến một ngày như này…