Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 76: Chương 76: Hãm hại




Sớm hôm sau, Thiên Kỳ đã tỉnh dậy. Những suy nghĩ viển vông cả tối hôm qua làm đầu anh đau như búa bổ. Có lẽ cả đêm hôm qua anh mất ngủ, làm bạn với ánh trăng và mãi đến tờ mờ sáng anh mới chợp mắt được một lúc.

Đồ đạc anh cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ đến lúc ra sân bay đến Tokyo thôi

Anh chuẩn bị rất nhanh, thời gian còn lại anh ngồi nhâm nhi café và suy nghĩ, anh day dứt mãi giữa hai sự lựa chọn : ở lại giúp đỡ nhóm Khánh Anh hay ra đi để Thiên Anh không phải chứng kiến cảnh máu me ấy.

Anh không biết cô em gái mình đã từng chứng kiến sự tàn ác của Khánh Anh chưa nhưng lần này anh sợ cô sẽ bị sock khi thấy sự tàn ác đó trỗi dậy,.như một con quỷ đói, con quỷ đó sẽ nuốt sạch mọi thứ trước mắt và làm tổn thương tất cả những gì xung quanh nó.

Nghĩ vậy, anh lại lắc đầu, từ đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi kia đã chứng tỏ anh lo lắng cho cô em gái của mình như thế nào!

Và rồi, anh quyết định đi…

Ánh nắng yếu ớt chiếu vào khung cửa sổ qua tấm dèm mỏng manh màu phấn, khẽ ôm ấp hai cô gái đang ngủ ngon lành trên giường.

Tiếng chuông báo thức điểm 6h. Vy và Thiên Anh khẽ co người, cựa quậy. Cả hai từ từ mở mắt, Vy đạp tung chăn gối dậy rồi vươn tay vươn vai như tập thể dục mà không quan tâm đến người bên cạnh mình. Vy khua tay mạnh quá đến nỗi đập luôn cả bàn tay vào mặt Thiên Anh khiến cô nàng nhăn nhó ôm mặt, rên rỉ

- Ơ cái con này…

- Mày bảo ai là con? – Vy trừng mắt kiểu đe dọa, mặt vênh lên kiểu thách thức

- Ở đây có tao và mày, tao không bảo tao là con thì chỉ còn mày, sáng chưa ăn gì mày bị ngu à? – Thiên Anh cười như được mùa, cứ như thế, sáng nào giữa hai chúng nó cũng xảy ra xung đột chăn gối và gấu bông.

Những em gấu bông được chủ nhận phi lên đáp xuống bay lung tung từ trên nóc nhà bay xuống một cách phũ phàng, khổ than mấy em vô tội, sáng nào cũng được đi máy bay không mất vé..

Vy ôm cả con gấu bông to nhất hội đè lên người Thiên Anh, cười khanh khách như phải bệnh, hai đứa tiếp tục đạp và đánh nhau

- Này thôi nhớ, mày về nhà mày lấy gấu ra đây mà đè tao, lấy gấu của tao làm gì? Phải biết giữ chứ? – Thiên Anh cười giã lả

- Không phải của tao tao mới đè mày chứ, của tao thì tao đã không đè rồi, bẩn lắm, haha

- Ôi..con bệnh..!!



Mở tung cửa sổ ra, ánh nắng chiếu vào gay gắt làm sáng cả căn phòng khi không bật đèn, từng tiếng gió thổi vi vu báo hiệu một ngày mát lành. Tuy nắng đấy nhưng mát thật!

Lần này đi Thiên Anh và Vy cũng không mang gì mấy, chỉ vài bộ quần áo thay qua ngày và vài đồ tiện dụng thường ngày, tất cả chỉ vẻn vẹn đúng một cái vali con con

Thở hắt, Vy và Thiên Anh mệt nhoài lao mình vào wc làm vscn , xong xuôi , cả hai xuống làm bữa sáng rồi mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng trong đầu

Không ai biết ai đang nghĩ gì, và cũng không ai biết người kia cũng đang cùng suy nghĩ với mình.

Một nỗi lo lắng vô hình hiện hữu trong tim hai người, tự nghĩ có gì đó giấu mình phải không?

Vy thì đang suốt sắng vì cả đêm hôm qua Minh không nhắn tin hay gọi điện cho cô, đến nick yahoo cũng không online, và cô gọi cũng không có tín hiệu gì từ anh. Chán quá cô quẳng luôn điện thoại xuống giường rồi lăn ra ngủ.

Hổi tưởng…

10 tối…

Trời mưa bay bay, se se lạnh. Đèn đường chiếu yếu ớt. Chiếc xe màu đen lăn bánh chậm dần đều trong màu đen của bóng đêm.

- Sao giờ mới nói?

Khánh Anh lên tiếng lạnh lùng, sau khi nghe Thiên Anh kể chuyện đi Tokyo 3 ngày tiếp theo, anh hơi chau mày, không chấp nhận vì cô đi dâu cũng phải có anh đi cùng, anh thích thế nhưng lần này có lẽ…

Nghe giọng nói ấy cất lên mà cô khẽ giật mình , chăm chăm nhìn vào cái cần gạt nước phía trước mặt rồi cười cười, cô không muốn nhìn thẳng vào mặt anh, có gì đó khiến cô sợ sợ. Cô là thế, trong tình yêu luôn lép về đối phương, bởi cô quá hiền lành

- Anh đi chung với em đi ! – Cô ra đề nghị

- Anh không đi, em đi đi, vui vẻ - Anh không cười, giọng nói anh có phần ấm áp hơn.

Cô đi cũng tốt, để cô ở lại cũng chỉ mang lại nguy hiểm đến cho cô. Xa cô 3 ngày thôi, chắc sẽ chịu được

Cô hơi ngạc nhiên khi anh từ chối , từ trước đến nay, từ khi quen anh, anh luôn theo sát cô mọi lúc mọi nơi , theo cô nghĩ vậy, cô đi đâu xa anh cũng kè kè bên cạnh..để bảo vệ nhưng lần này khác. Thôi cũng không sao, cô cười nói lại, ánh mắt rời khỏi cần gạt nước mà hơi quay sang anh

- Buồn nhỉ ?Vậy lúc khác anh đưa em đi đấy!

- Ừ, nếu còn cơ hội !

Nếu còn cơ hội? Anh không biết vì sao mình lại nói như vậy? Anh chưa bao giờ nghĩ đến cái chết vì anh không sợ chết, trải qua bao năm trên giang hồ anh đã từng “chết đi sống lại” rất nhiều lần. Nhưng có lẽ lần này sẽ nguy hiểm và gian nan hơn mọi lần rất nhiều, đường đua Iven tử thần ấy đã cướp đi bao sinh mạng của những tay đua cừ khôi, đến anh còn không chắc mình có thể vượt qua “cạm bẫy” ấy không. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không tự tin vào bản thân mình. Anh bị sao thế này???

- Anh nói vậy là như nào? Lúc nào mà chẳng còn cơ hội mà, sao phải nếu – Cô nhíu mày , anh nói thật làm cô khó hiểu

- Không có gì ! – Anh lảng tránh, gương mặt lạnh tanh – Mấy giờ em bay? – Anh hỏi tiếp

- Em 8h bắt dầu rồi

- Ừ! – Anh chỉ ừ một cái, đơn giản là nhếch mép

Cô cười nhẹ, rồi cả hai không nói gì, cứ thể đi vào im lặng. Ngồi cạnh bên nhau thế này nhưng sao tự nhiên cô thấy có cảm giác xa vời quá !!

Anh cứ lạnh lùng như này? Cô không thích một chút nào? Yêu cô sao anh vẫn chưa thay đổi hẳn thái độ với cô??? Ấm áp khiến anh “xấu xí” đi chẳng?

Mưa cũng dần tạnh hẳn, để lại những vũng nước nghênh ngang trên mặt đường.

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, màn hình hiển thị tên Hoàng, anh lướt nhẹ màn hình cảm ứng rồi cắm tai nghe vào nghe

“ Đang đâu? Tạnh mưa rồi có tính về thử xe không? Hay thôi để sáng thử?” – Hoàng hỏi

- Đua tối lên thử tối – Anh nói gọi, lịch sự chờ đầu dây bên kia trả lời rồi mời cúp máy

- Em mệt rồi, anh đưa em về được không? – Sau một lúc nào im lặng, nghe thoang thoảng cuộc nói chuyện của anh, cô cũng hiểu ra phần nào, chắc anh đang có việc bận, thôi cô không làm phiền anh nữa, cô lên tiếng. Anh khẽ gật đầu rồi lái xe nhanh hơn. Thoáng chốc, ngôi nhà xinh xắn của cô đã hiện lên trước mắt.

Anh mở cửa cho cô xuống, cô bước xuống nhưng không vào trong luôn mà hình như cô còn có điều gì đó ấp úng chưa nói thành lời, anh hiểu ý nên hỏi :

- Muốn nói gì à?

- Vâng. Em muốn anh bớt lạnh lùng với em đi được không? Em không thích!

Dứt câu, cô choàng chạy luôn, cứ như sợ anh ăn thịt không bằng. Ngồi trên xe, anh hướng mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy chạy, đôi môi bất giác nở nụ cười. Rất nhanh chóng, anh thu lại nụ cười, gương mặt anh lại lạnh băng, anh lái xe về tổ chức

Xe anh phóng như tên lửa trên đường, chưa đầy 2 phút anh đã có mặt tại tổ chức, vừa đến nơi đã thấy Hoàng đứng ngoài chờ

- Xe để đâu? – Anh hỏi

- Trong gara, có nhiều loại, tùy mày chọn đấy! – Hoàng nói, cùng lúc đó Minh và Nam nhảy ra

- Hế luuu, cầm lấy – Nam ném cho Hoàng một khẩu sung

- Bắt đầu đê – Minh nói như đàn anh, bị hai ông kia lườm một cái rõ dài

Khánh Anh chỉ tập trung vào đua xe còn ba thanh niên kia thì tập trung vào bắn súng và một vài thứ võ khác.

Họ coi bắn súng là một trò chơi, cả 3 đều rất hiếu thắng nên không ai muốn thua và cứ thể một tiếng súng vang lên là một hồng tâm bị thủng…

Trong gara, Anh lướt nhẹ qua từng chiếc mô tô rồi dừng mắt lại tại chiếc mô tô phân khối lớn hãng Suzuki mang tên Hayabusa. Anh nhìn cũng biết dung tích xi-lanh của nó phải cỡ 1300 phân khối trở lên. Chiếc mô tô đen, viền đỏ nổi bật giữa gara, đặc biệt còn được Hoàng tỉ mỉ dán hình bọ cạp to đùng vào phần đầu xe, trông nó như được tổ chức Hắc Long tự sản xuất ra vậy. Anh nhoẻn miệng cười thích thú và hài long. Tay với lấy chìa khóa và đội mũ bảo hiểm che kín cả khuôn mặt rồi khởi động máy…

Tốt thật. Quá đạt, anh rất thích !

Anh chạy với vận tốc “bàn thờ” trên đường, đang là nửa đêm rất ít ai ra đường nên anh cứ phóng một cách bạt mạng không phải né tránh. Sao tắt, trăng tàn, ánh đèn đường mờ ảo. Nghe đâu đó có tiếng động cơ xe dồn dập tiến tới…

……..

7h…

Sân bay đông đúc kẻ ra người vào, kẻ ở người đi. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại.

Vẫn chưa đến giờ bay, còn nửa tiếng nữa, Thiên Anh mệt mỏi, lười nhác không muốn đứng dậy đi đâu, còn Thiên Kỳ và Vy dang đi dạo xung quanh sân bay cho đỡ nhàm chán.

Một mình ngồi ở hàng ghế chờ, cô lặng lẽ quan sát những người qua lại nơi đây, nhìn những người đang cười tươi, ôm chầm lấy người thân của mình khi đoàn tụ, bất giác cô cũng cười theo họ, rồi lại nhìn những giọt nước mắt, cái ôm không dời của những người khác khi sắp phải xa người thân, cô tự nghĩ không biết có bao giờ đến lượt mình như vậy không?

Cuộc đời vốn là thế? Nơi đâu có nụ cười là nơi đó có nước mắt. Từ khi sinh ra…nước mắt và nụ cười đã là của nhau, không thể tách rời, chúng song song tồn tại, không thể thiếu một trong hai. Cười cũng có khi là nỗi buồn, khóc cũng có khi là niềm vui.

Thỉnh thoảng, cô lại đưa tay lên xem đồng hồ, thời gian cứ tích tắc trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã gần 8h, tiếng thông báo cho chuyến bay của cô cũng đã vang lên. Từ xa xa cô cũng nhận ra bóng của Thiên Kỳ và Vy đang tiến lại gần chỗ mình.

Đứng dậy, chuẩn bị vào trong thì tiếng chuông của Thiên Anh vang lên.

- Em vẫn chưa tắt nguồn đi! – Thiên Kỳ dặn

- Em quên..- Cô cười rồi lôi điện thoại ra, cái số mà cô không lưu tên dang nhấp nháy, cô biết đó là số của Vương Khang, cô chần chừ không nghe.. Thiên Kỳ khẽ nhíu mày

- Ai gọi? Sao không nghe?

- Ơ..em nghe đây ! – Cô nói rồi bắt máy nghe, vừa áp điện thoại lên tai chưa kịp định hình thì tiếng Vương Khang vang lên làm cô đứng tim, như vỡ òa, nửa tin nửa ngờ…

Cái gì mà “Người yêu em bị tai nạn dang cấp cứu vậy ? Chắc hắn ta không qua nổi đâu,sắp chết rồi đó, giờ thì quay về với anh đi chứ!”

- Anh nói cái gì cơ? – Thiên Anh quát lên trong điện thoại, Vy và Thiên Kỳ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu

- Có chuyện gì vậy? – Cả Vy và Thiên Kỳ đồng thanh

“ Ơ, chuyện này em chưa biết à?” – Vương Khang hơi bất ngờ, Khánh Anh bị tai nạn mà Thiên Anh lại không biết gì.

- Cho em hỏi, anh Khánh đang ở viện nào? – cô nói như khẩn cầu

- Ồ anh chịu. Thôi nhé anh bận rồi – Khang hời hợt rồi cúp máy, để lại đầu dây bên kia một nỗi lo dâng trào, tiếng tút tút dài vang lại khiến Thiên Anh càng thêm sợ hãi..

- Thằng Khang gọi em sao? Hắn nói gì? Thái độ em là sao vậy? – Thiên Kỳ hỏi dồn dập một cách tức giận

- Làm sao? – Vy cũng hỏi, cô cũng lo lắng, linh cảm không tốt đang hiện lên trong lòng, cô tự nhủ không phải giấc mơ tối qua của cô..

- Anh Khánh Anh, anh ý bị tai nạn, đang cấp cứu trong viện..- Thiên Anh nói như sắp khóc

- Mạnh mẽ lên – Thiên Kỳ nhắc nhở, giữ lấy đôi vai gầy đang run lên của cô em gái – Em tin những gì thằng đó nói sao? – Anh bực tức đến phát điên khi nhắc đên tên Vương Khang chết tiệt đó.

- Em..em không biết, nhưng em nghe anh ta nói..có lẽ là thật!

- Vậy thì..- Vy định nói gì đó nhưng bị Thiên Anh ngắt quãng

- Em xin lỗi, hay để lần sau đi nha, em cần đi tìm anh Khánh..- Cô nói rồi định chạy đi, Thiên Kỳ nhanh chóng bắt lấy tay cô lôi lại

- Em tìm ở đâu?

- Bệnh viện lớn! – Nói rồi, cô vùng vằng tay ra, chạy đi không chờ hai người phía sau. Đã trễ chuyến bay, Thiên Kỳ bất lực thở dài rồi cũng gọi điện cho người đến mang hộ vali về, còn anh và Vy cũng theo sau Thiên Anh đến bệnh viện.

2h tối qua…

Nghe đâu đó có những tiếng động cơ xe dồn dập tiến đến. Anh đoán chắc có chuyện không hay sẽ xảy ra, anh không muốn động chạm chân tay trước cuộc đua nên đã ngoành xe vào lối khác rồi đi. Nghe thoang thoảng có tiếng ra lệnh “ Khử nó được”

- Thấy chưa, chặn lại – Tiếng gầm lên hung dữ vang lên, một đám lái xe đuổi theo Khánh Anh, phía trước Anh là một chiếc contener chặn hết cả đường, Anh hơi ngoảnh mặt lại phía sau, cười khẩy.

- Đâm nó ! – Lại cái giọng ra lệnh, chiếc contener từ từ di chuyển và…

Con đường quá nhỏ hẹp, chỉ vừa một chiếc contener, như vậy anh có tránh đi đâu cũng không được. “trời nắng như vậy thì chạy đâu cho hết nắng”

Cô gái lái chiếc contener ấy không nỡ đâm mạnh. Trong khoảnh khắc Khánh Anh nhìn chằm chằm vào chiếc contener, cô gái đã say nắng vì nhìn thấy dung nhan mờ ảo của Anh qua lớp kính trong suốt của chiếc mũ bảo hiểm che cả mặt. Dù nhìn thấy mờ mờ nhưng cô gái đã rung động..Đẹp quá!

Khánh Anh bị văng ra khỏi ra một đoạn khá xa, nhưng may anh không hề bị thương nặng đến nỗi đi gặp tổ tiên luôn vì anh đang đội trên đầu chiếc mũ bảo hiểm quá cao cấp. Anh chỉ bị trầy xước chân tay.

Tháo chiếc mũ bảo hiểm, đang gượng mình đứng lên, không kịp quan sát thì bị ngay viên đạn sượt qua, rồi tiếp đến hàng loạt tiếng nổ súng vang lên, đen rồi.

Theo quán tính, anh cứ thế né từng viên đạn một, nhưng những viên đạn đó bay cùng lúc nên không thể nào tránh được hết, cuối cùng, một viên đạn bay trúng phần bên trái bụng, một viên bay thẳng vào cánh tay trái, anh đau đớn, khụy chân xuống, máu từ khóe miệng chảy ra như xả..Rồi dần dần ngã hẳn xuống lòng đường.

Cô gái kia thương tiếc nhưng rồi cũng lắc đầu rồi lảng đi mất

- Hắn chết chưa? – Một tên nghiêm túc nói, định tiến gần đến chỗ Khánh Anh xem thế nào nhưng bị tên thủ lĩnh cản lại

- Đừng lại gần, thằng này khôn lắm, bị như này chắc không đua xe được rồi, kệ m.nó, đi thôi

Nói rồi, cả đám kéo nhau bỏ đi.

Tiếng thở dồn dập, liên tục ngắt quãng, Khánh Anh cố gắng không để đôi mắt mình nhắm lại, anh khó nhọc lôi điện thoại ra gọi người đến.

- Đường xyz…đến nhanh…- Anh nói với giọng lạnh tanh như thói quen nhưng thêm vào đó chút nặng nề. Rồi sau đó, anh buông thõng điện thoại xuống đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.