Lặng lẽ một mình bước trên đoạn đường khá đông đúc. Yun thấy
hoa mắt, chóng mặt rồi cả buồn nôn. Nhỏ liên tục cảm thấy khó chịu rồi ngất đi.
Lúc sau tỉnh dậy.
Một căn phòng trắng xóa, mùi thuốc bốc nên nồng nặc.
Thì ra nhỏ đang ở trong bệnh viện.
Không ngừng nghĩ ai đã đưa mình đến đây. Nhỏ uể oải bước
xuống giường, định đi về thì một cô y tá đến ngăn nhỏ lại với lời căn dặn
-
Bác
sĩ khám cho cô có nói cô nên ở lại lúc nữa để kiểm tra sức khỏe và thai nhi, cô không nên hoạt động nhiều sẽ ảnh
hưởng đến đứa bé !
-
Gì
chứ? Thai nhi cái gì? Đứa bé nào? – Cô giật
mình hét toáng lên
-
Sao
vậy? Cô hãng bình tĩnh. – Cô y tá né người sang một bên tránh cái đẩy của nhỏ
Cùng lúc đó một vị bác sĩ đi vào, trên tay cầm một xấp tài
liệu, rồi ông rút một tờ giấy ra đưa cho cô
-
Cô
có thai được hơn 2 tuần nay rồi. Cô nên ăn uống điều độ và giữ gìn sức khỏe.
Định kì cô có thể đến khám 1 lần.
-
Sao
lại…tôi có thai sao…không thể, tôi có quan hệ cùng ai trong thời gian qua đâu.
Sao lại thế được chứ? – Cô hét lên, cầm tờ giấy xét nghiệm mà không tin nổi vào
mắt mình.
-
Cô
nên nhớ lại, chứ cái này tôi cũng chịu – Bác sĩ từ tổn nói
Nhỏ yêu cầu bác sĩ và cô y tá ra ngoài, trả lại không gian
yên tĩnh cho nhỏ
Ngồi lên giường, nhỏ vo đầu nghĩ lại xem có quan hệ với ai
không?
Khánh Anh.!
Phải chăng là anh!
Giọt nước mắt mặn chát thẫm đẫm trên khuôn mặt nhỏ. Nhỏ không ngờ mọi chuyện
xảy ra như vậy, nhỏ yêu Khánh Anh thật đấy nhưng nhỏ không muốn có thai như
vậy, tuổi đời của nhỏ còn quá trẻ. Trong khi anh còn chưa nhận lời quay lại với
nhỏ. Nhỏ biết làm sao đây?
Chẳng lẽ khi sinh đứa bé ra, nó không có cha, nó là con
hoang sao???
Lặng lẽ đọc đi đọc lại tờ xét nghiệm. Nước mắt cứ thế rơi lã
chã, ướt nhèm cả tờ giấy.
Giờ nhỏ đang rất rối. Tay
trái sờ nhẹ lên bụng, tay phải đặt lên tay trái, cảm nhận thai nhi đang lớn dần
trong mình. Lòng nhỏ nặng trĩu.
Sau một lúc suy nghĩ mông lung. Nhỏ quyết định xé toạc tờ
xét nghiệm và đi ra tìm gặp vị bác sĩ
vừa nãy
-
Tôi…có
thể bỏ đứa con này được không? – Cô ngập ngừng hỏi
-
Cô
gái trẻ…cô nên nghĩ kĩ trước khi quyết định, đây không phải chuyện nói là làm
được. – Vị bác sĩ thận trọng nói
-
Nhưng…tôi
muốn vậy – Yun cười thẳng thắn
-
Nếu
cô muốn thì cô có thể liên lạc với bác sĩ này, người ta có thể giúp cô – Vừa
nói, bác vừa đưa cho nhỏ một card-vi-sit
-
Cảm
ơn – Nhỏ nhận lấy rồi lịch sự cúi chào rồi đi
Yun loạng choạng bước trên đường. Ánh mắt vô hồn nhìn mọi
thứ xung quanh. Không cảm xúc, không cảm giác.
Lúc đó nhỏ vô tình va vào một người. Lại còn la mắng như thể
người kia lao vào nhỏ vậy
-
Mày
đi đứng cái kiểu gì vậy, mắt mày để đâu đấy?
-
Mày
tôi để dưới lông mày – Cô gái nhíu mày đáp trả
-
Tao
ghét mày lắm. Vĩnh Thiên Anh ạ? – Nhỏ kéo tay cô, giữ lấy hai bả vai của cô,
nhìn cô với ánh mắt đáng sợ.
-
Vâng.
Nhìn tôi xong chưa? Giờ tôi đi có việc. Chào bạn. – Thiên Anh thoát ra khỏi bàn
tay và ánh mắt ấy. Đi thẳng, để cho nhỏ phía sau với 1 ánh mắt đen lạ thường
…
Kì thi đại học đã qua. Tất cả mọi sự vất vả cho ngày ôn thi
đã qua đi, Thiên Anh một mình lên đồi hóng gió. Nơi đó có người con trai luôn ở
trong lòng cô.
Cảm nhận được luồn không khí mát lạnh. Cô bật nhạc cho Phong
nghe, giai điệu mà cậu luôn yêu thích, một bản ballad buồn, nhẹ nhàng.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua. Chẳng mất chốc trời đã
gần tối. Màu đen của bầu chiến khiến cô chợt nhận ra mình đã nằm đây cả ngày.
Và chợt nhận ra, sao ở nơi đây con tim cô lại bình yên đến thế.
Tối hôm đó, nhận được tin nhắn của anh, cô nhanh chóng thu
xếp rồi ra bờ hồ gặp anh.
Anh ngồi bên ghế đá, cạnh bờ hồ.
Hình như anh chỉ ngồi duy nhất chiếc ghế đó, từ trước đến
nay mỗi khi anh hẹn cô ra đây.
Anh luôn nhắc nhở cô vẻn vẹn hai từ : Chỗ cũ
Là cô biết anh ngồi ở đâu.
Trong cái màu vàng nhạt của đèn đường, anh đã nhận ra dáng
cô thấp thoáng từ xa. Nhìn cái dáng người nhỏ bé ấy, anh chỉ muốn ôm lấy cô vào
lòng, không muốn buông ra, muốn che chở bảo vệ cho cô đến hết cuộc đời vì đơn
giản đó chính là hạnh phúc.
-
Anh
chờ em lâu chưa?
Cô đi tới, đánh thức cái suy nghĩ trong đầu anh, anh trở về
hiện tại, môi ánh lên một nụ cười nhẹ
-
Em
bị trễ 20s
-
Ax.
Anh ngồi đếm thời gian à?
-
Anh
có muốn đếm đâu? Tại em chậm quá đó thôi – Anh cười nhếch mép
-
Có
20s thôi – Cô bĩu môi. Cô vẫn đứng đấy, anh đưa tay kéo tay cô cho cô ngồi
xuống bên cạnh anh
-
Rồi…rồi…–
Anh cười, xoa xoa đầu cô
-
Tóc
em rối sẵn rồi anh không cần bới lên nữa đâu
Cô nói vậy
làm anh càng xoa đầu cô nhiều hơn.
Cô là một
đứa trẻ, chưa hiểu biết gì. Cần có một người bên cạnh chỉ bảo và quan tâm cô.
Và người đó chính là anh.
Cô cười xòa
vì anh, bàn tay anh ấm quá! Cô vui hơn bao giờ hết
-
Em
đỗ đại học. Em định thế nào? – Anh không xoa đầu cô nữa mà khoác tay mình lên
vai cô và hỏi
-
Em
tính đi du học Pháp 4 năm. Nhưng…- Cô ngập ngừng.
Từ bé, cô đã có ước mơ được đi du học bên Pháp. Ước mơ đó cô
đã ấp ủ rất lâu, nếu lần này cô đỗ đại học thì ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực
rồi. Nhưng, hình như cô còn do dự giữa đi và ở. Để thực hiện được ước mơ thì cô
phải xa anh những 4 năm.
Yêu xa…cô sợ sóng gió. Sợ mất anh ngay lúc cô ra phi trường.
Nghĩ vậy cô lại không muốn thực hiện ước mơ của mình
Nghe cô nói vậy, anh có vẻ trầm mặc.
Anh phải xa cô những 4 năm ư? Anh chịu sao nổi khi một ngày
không thấy cô là anh nhớ đến phát điên rồi?
Gạt mọi suy nghĩ sang một bên,.Anh hỏi
-
Nhưng
sao?
-
Em
sợ xa anh – Cô cười, nói thẳng thắng.
Cô cũng giống anh. Anh cũng sợ xa cô. Nhưng, ước mơ của cô
mà, cô phải thực hiện nó chứ. Ước mơ nào cũng có phải nói là thực hiện được đâu
-
Anh
không cho em đi đâu? – Anh cười nói, ánh mắt hiện lên một cảm xúc khó tả. Hỗn
độn
-
Em
cứ đi đấy, em phải thực hiện ước mơ của mình đã chứ! – Cô chu môi, cười đùa. Cô
đáng yêu vậy sao anh nỡ xa cô đây
-
Thế
thì anh đoán lần này em trượt đại học – Anh thản nhiên đáp
-
Ơ…thế
thì em đoán lần này anh đoán sai rồi. – Cô không chịu thua
-
Một
thiên tài như anh sao có thể đoán sai được – Anh tự tin nói
-
Anh
đừng tự sướng chứ? Em đoán mới đúng
-
Anh
đúng
-
Em
đúng
-
Anh
-
Em
….
-
Thiên
Anh này! – Anh gọi thân mật
-
Dạ?
– Cô nhìn anh cười
-
Anh
với em đính hôn đi – Anh nói, không đùa không cợt mà chân thành
-
Hả?
– Cô mở to mắt nhìn anh
-
Mở
bình thường cũng ngắm được anh mà làm gì phải mở to mắt thế?
-
Em
ngắm anh đâu? – Cô ngây thơ nói. Anh bật cười xoa đầu cô
-
Em
định lảng à? Mình đính hôn đi
-
Em…-
Cô gãi đầu, cười ngượng ngùng, 1 niềm hạnh phúc chạy lung tung trong tim cô,
như muốn trào ra ngoài
-
Lần
này anh không biết em đi hay ở lại, anh muốn đính hôn để giữ chặt em lại. Được
chứ? Có nhận lời không?
-
Tất
nhiên là…em có rồi – Cô cười hạnh phúc.
-
Ngày
mai nhé !
-
Sao
gấp vậy anh? – Cô ngạc nhiên hỏi. Cô đã chuẩn bị gì đâu.
-
Anh
thích đấy. Sao không?
-
Dạ…không
– Cô như bị anh thôi miên, lời anh nói ra cô đều nghe răm rắp.
Anh ôm chầm lấy cô
vào lòng, hơi ấm từ lồng ngực anh chạm nhẹ đến giác quan của cô khiến cô nóng
bừng…cái nóng của hạnh phúc.
Anh từ từ đưa môi mình tìm đến môi cô, cô xấu hổ đành nhắm
mắt giả vờ ngủ. Anh nhẹ gõ đầu cô và nói
-
Ngốc
lắm!
Giả vờ ngủ vậy cũng được một lúc, cô chìm luôn vào giấc ngủ
thật. Đôi môi anh đào khẽ mấp máy và nở một nụ cười.
Anh đưa cô về nhà. Trao lại cho Vy và lái xe về
Một mình
ngồi cạnh thảm cỏ gần bờ hồ. Mọi cảm xúc như vỡ òa ra. Có nước mắt, có nụ cười,
có cái nhếch mép đầy ẩn ý, có cái đau thương đến buốt giá.
Cái nụ cười
ấy không phải nụ cười vui, nụ cười hạnh phúc mà là nụ cười đau khổ, nụ cười
gượng gạo và có phần ma mị
Đưa tay lên
bụng. Rồi lại lắng nghe nhịp đập của con tim, câu chuyện hạnh phúc ấy, có người
đã nghe được hết.
Trùng hợp
thay lúc đó Yun cũng đang ngồi hóng gió ở ghế đá sau gốc cây song Anh ngồi.
Đúng là thế
giới tròn mà. Đi đâu cũng có thể gặp nhau.
Đó là…có
duyên nhưng không phận!
Ngày mai ư?
Ngày mai,
người con trai mà mình yêu say đắm chính thức đính hôn với một đứa con gái khác
ư?
Anh đính
hôn với đứa con gái không xinh đẹp, không giỏi giang, không quyến rũ, không
giàu có đó ư?
Tại sao
vậy? Tại sao người con gái đó không phải là mình. Mình cũng tên Thiên Anh. Tại
sao không phải Vương Thiên Anh này?? Tại saooooo…??
Nhỏ hét lên
đầy phẫn nộ và đau đớn. Muôn vàn câu hỏi tại sao hiện lên phá phách trí óc lẫn
con tim của nhỏ.
Cơn mưa rả rich
vô tình ập xuống. Nhỏ cười như điên dại.
Không hề
mảy may gì đến cái thai trong bụng mình. Liên tục vùng vẫy với nước mưa. Cơn
mưa xối xả như vô tình. Người người chạy tìm chỗ trú mưa. Con riêng nhỏ vẫn
ngồi đó, khóc trong mưa. Cứ để cơn mưa giày xéo bản thân. Thật đau đớn. Thật
đáng thương.
Những hạt
mưa cứ tí tách rơi. Rơi vào nỗi đau đến buốt giá. Những hạt mưa len lỏi mọi góc
con tim, hạt mưa cứ quấn quýt nỗi cô đơn chẳng ngừng. yêu là đau mà cứ yêu là
sao?
Điều ước
của nhỏ bây giờ là anh sẽ đến cạnh và ôm cô vào lòng. Như ngày xưa.
Nhưng chắc
sẽ không được nữa rồi. Ước mơ ấy giờ quá xa vời. Chỉ những lúc cô đơn hiu lạnh
thế này, nhỏ mới tự ngẫm lại bản thân quá ngu dại
Nhỏ đã đánh
mất đi điều quan trọng gì?
Mưa ơi! Mưa
có thể rửa trôi nỗi cô đơn này không?
…
Ngồi nhìn
hạt mưa bay phấp phới ngoài cửa sổ. Mưa rơi mãi chẳng dừng. Phải chăng có người
đang khóc ư?
-
Đi
ngủ đi. Muộn rồi. Đóng cửa sổ vào mưa bay hết vào nhà bây giờ - Tiếng Vy trên
giường vọng lại. Thiên Anh ngồi cạnh cửa sổ liền ngoái đầu lại nói
-
Ngủ
trước đi. Tao không ngủ được!
Đang vùi mình trong chăn. Vy hất chăn ra, nằm quay mặt về
phía Thiên Anh, tò mò hỏi
-
Vừa
nãy anh Khánh nói gì à mà không ngủ được?
-
Anh
ấy muốn đính hôn. Luôn ngày mai này – Cô thở dài nói. Vui. Rất vui. Nhưng cô
lại lo lắng không lý do
-
Ơ…thế
thì tốt rồi còn gì? Thảm nào không ngủ được là phải. Haha – Vy cười lăn lộn.
-
Mình
vẫn còn trẻ mà, đính hôn sớm làm gì?
-
Thế
mày nghĩ tao với Minh là gì? Bọn tao cũng đính hôn rồi đó thôi, đính hôn chứ có
phải kết hôn đâu mà, mày lằng nhằng nữa là hối hận đấy – Vy dọa
Thiên Anh chỉ biết cười nghệch mặt ra.
Ừ nhỉ?
Đính hôn chứ có phải kết hôn đâu. Lo gì nhiều?
-
Thích
cười lắm à?Thôi ngủ sớm đi không mai hai mắt thâm cuồng nên trông mày đã xấu
rồi còn xấu hơn thì tao ngại lây mất – Vy chêu chọc
-
Mày
chết với tao – Cô nhảy lên giường, chiến đấu chăn gối với Vy rồi cả hai lăn ra
ngủ lúc nào không hay.
……
Sáng sớm hôm sau. Không biết mặt trời mọc đằng nào mà hôm
nay Vy lại ngủ dậy sớm hơn Thiên Anh mà không cần đồng hồ báo thức.
Khánh Anh đã chuẩn bị cho lễ đính hôn xong xuôi, chỉ đợi
nhân vật chính đến thôi.
Tuyết đảm nhận trọng trách đến đón Thiên Anh và Vy đến nơi
đính hôn
Vì lễ đính hôn diễn ra không báo trước lên Thiên Kỳ và ông
Trí không về kịp để đến dự. Chỉ có ông Đường đến, mặc dù ông tiếc nuối vì người
con gái sẽ sánh bước cùng Khánh Anh không phải đứa tên Thiên Anh mà ông quý mến
trước kia.
Anh không thích một lễ đính hôn đông người, lên hôm nay chỉ
có những người quan trọng nhất đối vời đời anh đến tham dự thôi. Còn lúc nào
đám cười anh mời cả thiên hạ cũng chẳng sao.
Tuyết tự tay trang điểm và chọn đồ cho Thiên Anh mặc. Hôm
nay Thiên Anh trông không khác gì một nàng công chúa, bước ra với một bộ váy
trắng như thiên thần. Một cái vương miệng bé cài trên đầu, đôi guốc trắng đính
kim cương khiến Thiên Anh nữ tính, dịu dàng hơn trong mỗi bước đi.
-
Ơ
chị Tuyết ơi, mọi khi nó xấu lắm mà sao hôm nay nó xinh dữ vậy – Vy cười chêu
-
Chị
cũng chẳng biết nữa – Tuyết cũng cười
-
Mày
khen tao thì khen hẳn hoi nhá – Thiên Anh lườm
-
Hi.
Sắp đến giờ rồi, em chuẩn bị đi – Tuyết nói với cô
-
Vâng.
Cô lặng nhìn mình trong gương, cũng thấy mình khá ổn, được
chị Tuyết make-up cho khiến cô tự tin hơn nhiều.
Chỉ là đính hôn thôi mà, sao cô có phần căng thẳng như vậy
chứ.!
Tự nhiên cô lại chắp tay lên và nói : “Mong hôm nay không
xảy ra chuyện gì, thành công mĩ mãn, ye”
…
…
Thiên Anh bước vào căn phòng dành cho buổi lễ. Một căn phòng
tràn ngập trái tim và bóng bay, cô không ngừng cảm thán người sáng tạo ra nó.
Phải nói là rất đẹp. Phía trước cô là tên cô và tên anh to tướng được trang trí
tỉ mỉ. Có cả đèn leg gắn vào.
Nhưng chẳng ai ngắm nhìn căn phòng đẹp đẽ ấy mà chỉ tập
trung ngắm nhìn cô, ngắm nhìn nụ cười thiên thần đang nở trên môi, nhìn bước
chân có phần vụng về, nhìn gương mặt bầu bĩnh và ánh mắt toát lên một niềm hạnh
phúc vô cùng.
-
Thiên
Em đẹp dễ sợ! - Nam
cảm thán
Hoàng nhìn cô thầm cười buồn.
“ Từ bây giờ…anh đã chính thức hết cơ hội rồi. Thôi thì anh
chúc em hạnh phúc”
Anh thầm nghĩ, và anh sẽ cất cô trong ngăn lạnh của trái
tim, để nó đóng băng và không bao giờ muốn mở ra nữa, anh sợ mở ra băng sẽ tan,
tình yêu lại mãnh liệt hơn.
Bỗng, con tim anh cứ nhói lên từng đợt, anh giả vờ có điện
thoại rồi lặng lẽ ra ngoài. Ra công viên một mình, từng đợt gió kéo dài, làm
mắt anh cay…và anh khóc…
“Tao cho phép mày yếu đuối nốt lần này thôi đấy. Hoàng ạ?”
…
Đến thời khắc quan trọng nhất của buổi lễ đính hôn đó là trao nhẫn đính hôn cho nhau thì có
tiếng phá đám
- Dừng lại…
Khoảnh khắc ấy, con tim Khánh Anh run lên vì nỗi lo. Cả Thiên Anh cũng giật mình vì câu chuyện tối qua. Tất cả dường nhì nín thở, để người con gái đó từ từ bước vào...